“Cậu định đi làm thêm à?”
“Ừm”
Tôi kể Sei-chan chuyện đã bàn với Rie trước đó.
“Tớ cũng muốn đi làm thêm được một thời gian rồi. Tớ cũng tìm được một chỗ khá ổn, nên sẽ gọi họ và chắc tớ sẽ đi phỏng vấn vào ngày mai.”
“Cậu định làm việc gì thế?”
“Quán cafe thôi, không phải chuỗi cửa hàng. Quán tư ấy mà, chắc vậy.”
“Nghe hay đấy, nhưng sao tự dưng cậu lại đi làm thêm?”
“Đương nhiên là vì cậu rồi, Sei-chan.”
“Vì tớ á? Tớ không vòi vĩnh cậu gì đâu, làm thế khá thực dụng.”
“Haha, tớ biết là Sei-chan sẽ không làm việc như vậy rồi.”
Kể cả cậu có làm thế thì tớ sẽ không từ chối đâu... Mình không từ chối ư?
Nếu Sei-chan mà hỏi xin tôi “Tsukasa này, cho tớ mượn ít tiền với, nha?”, khả năng tôi sẽ đưa luôn mà không hỏi han gì...
Đương nhiên là cô nàng sẽ không nói như vậy rồi, nhưng tôi nào có thể khước từ yêu cầu của cô được.
“Kiểu gì sau mình cũng đi hẹn hò mà.”
“M-Mà, cũng đúng.”
Sei-chan dễ thương thật, đôi má cô đỏ ửng lên khi nghe từ ‘Hẹn hò’
“Bây giờ thì mình mới chỉ tới cafe thôi, nhưng cậu cũng muốn đi công viên giải trí rồi nhiều nơi khác mà nhỉ?”
“Fumu, lần nào cũng đi tới cùng một quán cafe thì chóng chán thật.”
“Thế nên giờ tớ mới tìm việc làm thêm, để có thể tích chút tiền rồi đi hẹn hò thật nhiều với Sei-chan.”
“V-Vậy à, hóa ra là vì tớ à.”
Hơn nữa, gia đình tôi chỉ cho tôi một khoản tiền tiêu vặt nhỏ thôi, nên nếu không sớm tìm việc làm thêm, tôi thậm chí còn không đủ khả năng chi trả cho một cốc cà phê ở quán cafe nữa là.
“Cậu dành dụm tiền để hẹn hò thì cũng không sao, nhưng cậu cũng nên chi tiêu cho sở thích cá nhân nữa chứ.”
“Tớ cũng muốn lắm, nhưng tớ lại không có mấy sở thích.”
Ở tiền kiếp, tôi đi làm thêm vốn là để chi trả cho phần lớn những đồ về Sei-chan, nên hầu hết thu nhập tôi đều đổ vào đó cả.
Vậy nên ở hiện tại, tôi không cảm thấy hối hận chút nào nếu dành tất cả tiền kiếm được vào Sei-chan, và nhận lại sẽ toàn là hạnh phúc thực sự.
“Cậu có sở thích mà? Trước cậu có bảo là thích manga hay gì đó nhỉ?”
“À phải, chắc là tớ sẽ dành chút cho manga và anime.”
Ở kiếp này tôi đã đọc vài cuốn manga rồi, nên sẽ khá vui khi làm vậy.
“Tớ đã đọc bộ manga mình cùng mua lần trước rồi đấy, Sei-chan.”
“Ồ, bộ shoujo manga nhỉ?”
“Ừm”
Khi trước tôi kể Sei-chan về sở thích manga, chúng tôi đã cùng vào hiệu sách rồi mua đúng bộ manga đó.
Sei-chan có vẻ đọc khá nhiều shounen manga do anh trai cô nàng luôn khuyến khích.
Điều ấy có vẻ khiến cô khá bận tâm, tôi nhớ có cảnh lúc cô nàng vào hiệu sách rồi nhìn vào bộ manga, trong lòng thì không biết nên mua hay thôi. Đây là một phân cảnh trong bộ manga “Ojojama” gốc.
Cô nàng chần chừ mua bởi bộ manga đó ‘không hợp với cô’.
Nên khi tôi và Sei-chan đi mua sắm, tôi đã mua một bộ Shoujo manga rồi hứa sẽ cho cô mượn.
“Bộ đó hay không?”
“Ừm, hay lắm.”
“A-À, p-phải rồi nhỉ! Tớ gợi ý cậu đọc vì nghĩ là cậu sẽ thích thôi, chứ tớ chưa đọc lần nào.”
“Tớ mừng vì cậu chưa đọc. Kể cả truyện không hợp gu thì tớ cũng rất vui vì biết được sở thích của cậu, Sei-chan ạ.”
“Nhưng vì mua bằng tiền của Tsukasa, nên cậu vẫn cần đọc trước chứ.”
“Fufu, ngọt ngào thật đấy.”
“C-Có gì đâu, phải như vậy mới đúng chứ.”
Sei-chan ngại ngùng nói.
“Tớ đọc xong cuốn manga mượn cậu rồi, để lần sau tớ đem trả.”
“A, nhớ rồi. Bộ shoujo manga đó...”
“Đương nhiên là tớ sẽ cho cậu mượn rồi. Đằng nào thì đấy cũng là lời hứa mà.”
“A-À phải! Cảm ơn cậu, tớ mong được đọc lắm.”
Khuôn mặt Sei-chan rạng rỡ hẳn lên.
Thật không công bằng khi cô nàng lại sở hữu một khuôn mặt vừa đẹp vừa ngầu nhưng khi cười lại đáng yêu đến vậy.
“Trước cậu có đưa tớ mượn truyện “Lần đó tôi chuyển sinh thành Goblin” và nó hay thật. Tớ không biết là chủng loài yếu ớt như goblin lại có thể khỏe như vậy sau chuyển sinh luôn.”
“Fufu, tớ cũng vậy. Lần đầu thì tớ không hứng thú đọc lắm vì ngoại hình của goblin, nhưng chứng kiến quá trình ngày một mạnh hơn và đánh bại những con quỷ khác quả là hay thật.”
Chúng tôi trao đổi những ấn tượng của nhau về bộ manga tôi đã mượn Sei-chan.
Cả Sei-chan và tôi đều thích manga, nên thời gian cứ vậy trôi khi chúng tôi ngồi bàn đủ thứ chuyện.
“A, cũng muộn rồi nhỉ.”
“Ồ cậu nói phải, trời bắt đầu chuyển tối rồi. Tớ không để ý luôn.”
“Đến lúc về rồi, tớ xin lỗi đã bắt cậu ở lại lâu.”
“Không, lỗi tớ mới đúng. Tớ chưa bao giờ có thể nói chuyện với ai về manga, nên nay tớ có chút bị cuốn theo câu chuyện.”
Đúng vậy, Fujise là kiểu người chẳng bao giờ động tớ manga nên Sei-chan không có ai để nói chuyện cùng về chủ đề này cả.
Nhưng tôi thì lại thích đọc shoujo manga, nên tôi chắc chắn sẽ tận hưởng cuốn manga mà Sei-chan hứng thú.
“Tớ sẽ rất vui được bàn về manga cùng cậu bất cứ lúc nào. Tớ thực sự thấy thoải mái khi nói với cậu về nó.”
“Đ-Được rồi, lần sau tớ sẽ đưa cậu mượn manga tiếp, rồi chúng ta sẽ có thể nói.”
“Chắc chắn rồi.”
Chúng tôi cùng cười rồi rời quán cafe.
Hôm nay, Sei-chan đã cho tôi ăn bánh quy bằng cách đút “Aaaa”, đúng là một ngày tuyệt vời.
_______
(Góc nhìn của Sei-chan)
Sau khi hẹn hò ở quán cafe với Tsukasa, tôi hoàn thành bài tập về nhà rồi đi tắm.
Thường thì tôi sẽ đi tắm ngay, nhưng hôm nay tôi dành chút thời gian đặt cằm lên tay ngồi trước giá sách suy nghĩ.
“Hừm... Mình nên đưa Tsukasa bộ manga nào nhỉ.”
Khẽ lẩm bẩm, tôi nhìn lên giá sách chất đầy manga tới mức tôi nghĩ mình sớm phải sắm một cái giá thứ hai.
“Một bộ shounen manga cổ điển thì sao nhỉ? Cậu ấy cũng bảo là thích bộ ‘Lần đó tôi chuyển sinh thành Goblin’ nên có lẽ cậu ấy thích shounen. Nhưng cậu cũng có bảo là đọc được nhiều loại manga. Cậu cũng thích shoujo manga nữa, nên chắc mang một bộ rom-com là được nhỉ.”
Rom-com có chút khác biệt so với Shoujo manga. Đây là câu chuyện về một nam chính nên Sei-chan có thể mua mà không cần đắn đo về đạo đức. Giá sách của cô đây chứa đủ thể loại Rom-com.
Sau khi nghĩ khoảng mười phút, tôi quyết định sẽ đi tắm rồi tạm bỏ qua chuyện này.
Nhưng kể cả khi đang ngâm mình trong bồn, tất cả những gì tôi nghĩ đến là bộ manga mình nên đưa Tsukasa.
“Mình nên làm gì đây...? Mà, mình không cần giới hạn ở một quyển đâu nhỉ? Thôi thì cứ đưa cậu ấy một quyển shounen và một rom-com. Phải phải, vậy là được nhất.”
Một hơi thở dài hài lòng phả ra từ miệng khi tôi đang nhắm mắt lẩm bẩm một mình.
(Nay nói chuyện với Tsukasa về manga vui thật. Đây là lần đầu mình được bàn về manga với người khác, nên có chút quá đà. Mong là Tsukasa không thấy sợ.)
Điều đó gợi tôi nhớ lại sự việc trước đó, không chỉ có nói chuyện về manga.
(Cậu ấy trông vui vì đống bánh quy tự làm thật. Mình còn ‘Aaaa’ với cậu ấy nữa chứ. Xẩu hổ thật, nhưng thậm chí còn hơn cả thế khi tự mình trải nghiệm ‘Aaaa’.)
Nghĩ một hồi lâu, tôi bỗng nhận ra.
(T-Từ đã, chẳng phải kể từ lúc về đến giờ mình toàn nghĩ về Tsukasa à?)
Lúc đó đã muộn nên Tsukasa chở tôi về.
Ngay sau khi về đến nhà, tôi đã nghĩ ‘Cảm ơn trời, cậu ấy tốt bụng thật. Có một người bạn trai tốt như vậy vui thật đấy.’
Tôi không tơ tưởng về cậu nhiều khi ăn tối hay làm bài tập, nhưng ngay khi xong bài tâm trí tôi chỉ toàn hình ảnh cậu.
(K-Kuu, mình giống kiểu người bạn gái yêu Tsukasa quá mức rồi!)
Tôi lắc lắc đầu để xóa tan ý nghĩ trong đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
“Kuu, nay mình chắc chắn có nghĩ về những thứ khác chứ không chỉ có Tsukasa đâu, mình không hề không hề nghĩ về cậu ấy suốt đâu. Mình chỉ không biết nên đưa cậu ấy bộ manga nào vào lần tới gặp mặt thôi.”
Với cái cớ tự đưa ra ấy trong đầu, tôi rời bồn tắm.
Sau khi chăm sóc da và sấy tóc, tôi trở về phòng.
Điện thoại tôi sáng lên, tôi nhận được tin nhắn RINE.
Tôi mở lên xem thì thấy là từ Tsukasa.
“Cảm ơn cậu vì chỗ bánh quy nhé Sei-chan. Rie khen là bánh ngon đấy.”
Tôi cảm giác đôi má mình giãn ra khi đọc tin nhắn ấy.