Pan: Nay rảnh nên nếu ko nghiện thì có chap nx.
________________________________________________________________________________
Và rồi, vài ngày sau đó.
Tôi cùng Sei-chan hẹn hò ở một quán cafe sau giờ học.
Vì chúng tôi không thể cùng về nhà, nên cả hai giả vờ đi về riêng rồi bí mật gặp mặt tại quán cafe.
Lên kế hoạch công phu như vậy cũng khá rắc rối, nhưng có cảm giác đây như thể buổi gặp mặt bí mật và rất vui.
Trở lại quán Moonbucks, quán Sei-chan thích ghé, cô gọi một đồ uống tên dài ngoằng rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Sei-chan, người cực thích đồ ngọt, nhắm mắt lại và nở nụ cười thật tươi khi thưởng thức đồ uống.
“Ngon không, Sei-chan?”
“Ưmm, ngon lắm. Lần nào tới Moonbucks tớ cũng gọi món này. Thi thoảng tớ có thử gọi đồ mới nhiều lần rồi, nhưng không món nào địch lại món này.”
“Tớ hiểu rồi, ngon đến vậy cơ à..”
“Cậu muốn chút không, Tsukasa?”
“Ể? Cậu chắc chứ?”
Sei-chan vẫn chưa quen với việc gọi tôi bằng tên nên cô nàng có chút đỏ mặt khi làm vậy.
Trông cô nàng cực dễ thương khiến tôi chỉ mong rằng cô đừng bao giờ quen với điều đó.
“Đương nhiên rồi, một chút cũng chẳng hại gì mà.”
“Đã hiểu, vậy để tớ thử chút.”
“Ưm?”
Sei-chan đưa đồ uống cho tôi, và khi đang định hút thì tôi bắt gặp chiếc ống hút và dừng lại.
Từ đã, đây chẳng phải hôn gián tiếp à?
Mà không, tôi cũng từng làm vậy với Sei-chan lần đi công viên giải trí rồi, nhưng lúc đó là đồ ăn.
Đây khác cái là một chiếc ống hút, nên cảm giác như kiểu nụ hôn gián tiếp ấy đã lên một tầm cao mới. Tôi còn không biết liệu có tầm cao nào như vậy không.
“Tsukasa, sao thế?...À”
Sei-chan có vẻ đã nhận ra tôi chần chừ nhìn chiếc ống hút và đôi má cô nàng đỏ lên.
Mà, thôi thì mua một đồ uống khác rồi dùng ống hút đó uống cũng được.
“K-Không sao đâu...”
“Ể?”
“M-Một nụ hôn gián tiếp thì, tớ không bận tâm đâu. Mình dù sao cũng là người yêu mà.”
Sei-chan nói rồi ngay lập tức quay khuôn mặt đỏ lựng đi.
Kuu... Cô nàng lúc xấu hổ dễ thương quá đi mất. Tim mình quá tải rồi!
“T-Tớ hiểu rồi, v-vậy để tớ hút.”
“B-Bon appetit.”
Nếu tôi nói thế này, trông sẽ không giống tôi đang uống từ ống hút đâu nhỉ?
Mà kệ, không cần nghĩ quá làm gì.
Tôi ngại ngần ngậm lấy ống hút rồi uống từ cốc cô nàng.
“V-Vị thế nào...?”
“Ư-Ừm, ngon phải biết luôn.”
Tôi còn không thể cảm nhận vị tử tế được, nhưng nói chung là cũng ngọt và ngon.
Chắc là tôi không cần giải thích lí do mình không cảm nhận được vị đâu nhỉ.
“V-Vậy thì tốt rồi.”
“Phải.”
“.....”
“.....”
Cả hai chúng tôi đều ngượng, nên Sei-chan và tôi không nói gì một lúc sau đó.
“N-Nay tớ làm cho Tsukasa chút bánh quy đấy.”
“À, ra mục đích của buổi hẹn hôm nay là vậy...”
Sei-chan lên tiếng, nên tôi cũng xuôi theo.
Tôi qua, Sei-chan nhắn RINE với tôi rằng, “Mai tớ làm bánh quy đấy, cậu muốn ăn không?”
Tôi đương nhiên đáp rằng “Chắc chắn rồi.”
Nhưng sau tôi cũng hỏi lại “Tớ vui lắm, nhưng có chuyện gì à? Sao đột ngột vậy?”
Tôi cũng nhận được hồi đáp ngay sau đó.
“Thì bởi... mình hứa làm cái “Aaaa” rồi còn gì?”
Tim tôi nhói lên khi đọc dòng tin vừa rồi.
Sei-chan làm bánh quy cho tôi để được làm cái “Aaaa” với tôi.
...Ơ?
Lí do mà Sei-chan làm bánh quy là để...
“A...”
Sei-chan cũng nhớ lại về tin nhắn RINE tối qua, và cô nàng cứng người khi lấy bánh quy ra.
Hai đứa chúng tôi nhìn nhau rồi cùng đỏ mặt.
“V-Vậy Tsukasa. B-Bánh quy tớ đã hứa sẽ mang cho cậu trên RINE đây”
“Ư-Ừm, p-phải nhỉ, trông ngon quá.”
“Cảm ơn cậu... Ừm, vậy còn về chuyện cậu đề cập hôm qua.”
“Ể...!?”
Sei-chan lấy bánh quy khỏi túi rồi đưa ra trước mặt tôi.
“Aaaa nào.”
Sei-chan mặt đỏ tía tai, đôi mắt có ngấn nước, và run rẩy đưa bánh quy cho tôi.
D-DỄ THƯƠNG CHẾT MẤT!
Tôi chỉ muốn chụp ảnh khoảnh khắc lại rồi đặt làm hình nền thôi.
Nhưng để Sei-chan giữ dáng điệu này lâu hơn thì tội quá.
Tôi cũng ngại lắm, nhưng vẫn quyết tâm.
“A-Aaaa”
Chiếc bánh quy Sei-chan làm đi từ bàn tay cô vào thẳng miệng tôi.
Sao mà hạnh phúc được hơn thế này cơ chứ.
“V-Vị nó thế nào”
“P-Phải nhỉ, xin lỗi. T-Tớ ngại quá nên không thể nếm vị được, nhưng tớ vui lắm.”
“T-Tớ làm bánh dựa trên khẩu vị của cậu mà, nên phải nếm cẩn thận chứ.”
“Uuu, cậu dễ thương quá...”
“CÁI?! Đ-Đừng có đột ngột nói thế.”
Tôi buột miệng nói ra, thế này là dễ thương quá mức chịu đựng của tôi rồi.
Nhưng mà đúng vậy, là lỗi của tôi vì đã không nghiêm túc nếm vị bánh.
Sei-chan đáng yêu vậy tệ thật đấy, nhưng đồng thời cũng không tệ chút nào.
Nói cách khác, tôi là người duy nhất mang tội.
“Tớ xin lỗi. Lần này tớ sẽ làm tốt hơn. Cho tớ xin một cái nữa với?”
“N-NỮA À?!”
“Phải, tớ muốn được “Aaaa” tất cả chiếc bánh cơ.”
“TẤT CẢ Á?! Cậu nghĩ tớ nướng được bao cái ở đây!?”
Cô nàng đựng bánh trong túi trong suốt, nên tôi có thể đếm được khoảng 20 cái.
“Một cái thôi. Lần này, tớ sẽ nếm thật cẩn thận.”
“Kuu... thật chứ?”
“Thật.”
“V-Vậy thì, Aaaaa nào”
“Aaaa... ỪM, ngon quá!”
Tôi vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đã có thể nếm được vị bánh chứ không như lúc nãy.
Bánh quy có vị sô cô la và rất ngon. Kích thước cũng vừa phải.
“C-Cậu nói vậy tớ vui lắm.”
“Ừm, cảm ơn cậu nhiều lắm Sei-chan.”
“À thì, đây là lời hứa mà...”
Tôi nghĩ việc này thể hiện tính nghiêm túc và kỉ luật của Sei-chan cực tốt. Giữ đúng lời hứa sẽ “Aaaa” giữa hai chúng tôi như vậy. Cô nàng cực dễ thương và tôi yêu cô rất nhiều.
“Tớ có làm hơi nhiều nên cậu mang về ăn với Rie nhé.”
“Cảm ơn cậu, Rie sẽ vui lắm.”
Tôi đang định cất túi bánh của Sei-chan vào cặp thì bỗng tình cờ nhớ ra một chuyện.
“Nãy cậu đã ‘Aaa’ với tớ rồi nhưng tớ chưa được ‘Aaa’ với Sei-chan.”
“T-Tớ á?! K-Không sao đâu. Cậu không cần làm vậy với tớ đâu.”
“Không, tớ muốn làm vậy với Sei-chan.”
“Kuu... Cậu muốn làm đến thế à?”
“Tớ cực kì muốn.”
Cô ngượng ngùng đánh mắt đi khi bắt gặp tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
“H-Hiểu rồi, vậy cậu làm cho tớ đi.”
“Ưm, được rồi, Sei-chan, Aaa nào”
“A-Aaa...”
Sei-chan nhắm mắt lại rồi há miệng ra trong khi rướn lại gần.
Ư, sinh vật đáng yêu nào thế này? Cô nàng đáng yêu hết xảy!
“Tsukasa này... Sao cậu cứng đơ người ra thế? Đừng bắt tớ há miệng đợi thế này chứ. Trông ngố lắm.”
“Ô, xin lỗi, tớ đang chiêm ngưỡng khuôn mặt cậu thôi.”
“C-Cậu đúng là...”
Sei-chan hậm hực thở dài, nhưng đôi má thì ửng đỏ, khả năng cô nàng thấy ngượng vì lời tôi nói rồi.
“Tớ xin lỗi, nhưng chắc chắn lần này tớ sẽ làm tử tế.”
“Làm ơn đấy... A-Aaa.”
Tôi đưa bánh cho Sei-chan trong khi chịu đựng khuôn mặt đáng yêu đến chết người của cô.
“Ừm, vị nó vẫn vậy mà.”
“Hẳn rồi.”
Đâu phải được người khác “Aaa” thì vị sẽ thay đổi đâu.
“Nhưng làm vậy khiến tớ vui hơn rất nhiều vì Sei-chan cũng đã đút tớ ăn rồi.”
“P-Phải, có lẽ cũng vui hơn là khi tự ăn thật.”
“Tớ không ngờ Sei-chan lại nói thứ dễ thương như vậy đấy.”
“C-Cậu đang trêu tớ.”
Có thể nói thế này khiến tôi hơi ngố nhưng,
“Có lẽ những người khác nghĩ chúng ta là cặp đôi ngốc nghếch đấy.”
“Kuu... Cũng khó để phủ nhận điều ấy.”
Sei-chan ngó xung quanh để đảm bảo không có người quen ở gần.
Tôi không biết ai ở đây cả, nhưng nhận được những ánh nhìn trìu mến từ những cặp đôi già dặn hơn và đồng thời cùng RẤT NHIỀU ánh nhìn đố kị từ những người trông giống doanh nhân đi một mình.
Tuyệt thật, mình có cảm giác vầng hào quang hắc ám đang toát lên từ người họ luôn.
“Tớ đến quán cafe này khá thường xuyên, nên không muốn bị nổi bật lắm đâu.”
“Không sao, từ giờ thì hễ cậu tới đây tới sẽ luôn đi cùng.”
“CÁI ĐẤY THÌ KHÔNG SAO CHỖ NÀO CHỨ!?”
“Khi mình ở với nhau, sẽ chỉ có hai đứa mà thôi, nên mọi ánh nhìn đều được chia đôi ở cậu, và nửa đó sẽ do tớ đảm nhiệm.”
Và bởi hầu hết những ánh nhìn đố kị từ nam giới thường nhắm vào tôi, khả năng sẽ chẳng có mấy hướng về Sei-chan đâu.
“Thế vẫn không được đâu!”
Sei-chan vừa nói vừa cười.