Bỗng một bóng đen bước vào tầm nhìn của Sei đang ngồi đơn độc một mình đó.
“Chơi khá lắm, Shimada-san. Quả nhiên cô đúng là một con quái vật.”
"Cậu cũng làm tốt lắm, Tojouin. Tớ sẽ xem đó như là một lời khen."
Rồi sau đó Tojouin ngồi xuống cạnh Sei bèn bắt chuyện.
“Cậu uống nước chứ?”
Sei cố gắng đưa mời nước trong chiếc chai nhựa mà cô đang cầm.
"Không, thế là được rồi. Vả lại tôi không có ý định hôn gián tiếp ai ngoài Yuuichi đâu."
“L-Là vậy sao……”
Thông tin không cần thiết cứ thế lũ lượt kéo về, cô vì thế cũng chỉ biết nhấp môi uống nước với đôi chút bối rối.
“Mà nhắc mới nhớ, Shimada-san đã từng hôn Hisamura-kun chưa nhỉ?”
“Phhhh….!”
Trước câu hỏi chẳng biết lấy từ đâu ra của Tojouin, Sei gần như muốn tuôn ra hết số nước mà cô đang uống.
“C-Cậu nói cái quái gì thế…….!”
“Ara, vốn dĩ thì đây cũng chỉ là một câu chuyện tình yêu lãng mạn bình thường thôi mà. Sao, thế hai người đã làm chuyện đó chưa?”
“K-Không, bọn tớ vẫn chưa.”
“Ái chà? Tôi cứ tưởng là hai người đã làm rồi không cơ đấy.”
“Tại sao chứ!?”
“Là bởi vì hai người lúc nào cũng tán tỉnh nhau chứ sao. Tôi thật lòng cảm thấy ghen tị đấy.”
“B-Bọn tớ không có! Ch-Chờ đã, ghen tị á?”
“À, dĩ nhiên là cô biết rõ tôi không hề nhắm đến Hisamura-kun rồi, đúng chứ? Tôi đây chỉ muốn được hẹn hò và cùng nhau chịc…..bón cơm chó với Yuuichi càng sớm càng tốt thôi.”
“L-Là vậy à….? Hình như ngay đoạn cuối tớ vừa có nghe cậu nói cái gì đó thì phải.”
“Chắc là do cô tưởng tượng ra thôi.”
Rồi một lần nữa, cuộc trò chuyện lại quay lại chìm sâu lắng.
Cả hai đều đang cùng quan sát trận đấu, nhưng có vẻ cuộc tranh tài cũng chỉ là cảnh nhất tiên nhất thoái mà thôi .
Tojouin lẫn Sei sẽ ngồi ngoài dự bị và cả những cô nàng trong câu lạc bộ bóng rổ bên phía Tojouin cũng đều chịu chung số phận.
Một trận đấu của những kẻ tay mơ.
Khác hẳn với bầu không khí nghiêm túc của hiệp đấu thứ nhất, những cuộc so tài tại giải bóng như thế này thường sẽ mang đến một luồng gió phấn khởi, bất luận trình độ hai bên có tốt hay dở đến thế nào.
Cả hai người họ ngồi sát bên nhau theo dõi trận đấu, nhưng Sei
lại muốn biết Tojouin đang toan tính điều gì trong đầu.
“Tojouin, về trò chơi trừng phạt mà hai ta đã nói trước đó...”
"Ồ, là về chuyện cô đang hẹn hò với Hisamura-kun đấy à..."
“C-Cậu đừng có mà nói toẹt ra như thế chứ!”
Sei đưa mắt ngước nhìn lên kiểm tra liệu xung quanh có ai đang lắng nghe để rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhận thấy không có một bóng người nào qua lại.
“...Shimada-san, tôi có chuyện này muốn hỏi. Được chứ?”
“Là chuyện gì?”
“Tại sao cô lại muốn che giấu chuyện mình đang hẹn hò với Hisamura-kun? ”
“C-Cái?”
Sei đỏ bừng lên hai má, không ngờ rằng mình lại đột ngột bị hỏi một cách thẳng thừng như vậy.
“Nếu đổi lại đó là tôi thì nhất định sẽ không ngại ngần mà công bố ngay. Sau đó cứ dõng dạc khoe khoang đánh dấu chủ quyền rằng ‘Yuuichi là của tôi!’ thôi.”
“Đó là những gì cậu sẽ làm à…….”
Dù thực tế hai người họ đang không hề hẹn hò, nhưng nhìn cứ như thể là cô ấy muốn cho cả thế giới này biết Yuuichi ngầu kinh khủng khiếp đến chừng nào vậy.
“Ngoài ra nếu như tiết lộ hết mọi chuyện thì đấy cũng chính là sợi xích kìm hãm đi những con đàn bà khác. Kiểu như ‘Yuuichi là của tôi, đừng có hòng mà dây dưa với cậu ấy’ vậy đó.”
“Cậu vẫn đang làm thế đó thôi……”
“Ara, đúng vậy đấy. Ở đây chỉ có duy nhất mình Fujise-san dám chống lại tôi, cần phải loại bỏ cô ta càng sớm càng tốt.”
“Đừng cố tỏ ra đáng sợ như vậy chứ. Nếu cậu dám động vào Shiho thì tớ nhất định sẽ không bao giờ tha thứ đâu.”
Sei cất tiếng biểu tình, đôi mắt lườm chằm chằm lấy cô nàng. Tojouin thế cũng chỉ mỉm cười và tiếp tục.
“Đừng lo, tôi đây không có ý định trừ Fujise-san đâu. Trừ khi cô ta làm tổn hại đến Yuuichi.”
“Cậu, đã bao giờ làm mấy chuyện này với những cô gái khác chưa vậy……?”
“Fufu, tôi xin phép được giữ im lặng.”
“…………..”
Thế kia là gần như muốn thú nhận “Đã làm rồi” chứ còn gì nữa, nghe chi tiết chắc còn kinh khủng hơn.
“Như thế thì có lỗi lầm gì đâu. Lẽ ra mấy ả đàn bà đang gây tổn thất cho Yuuichi mới đáng là những kẻ xưng tội . Ví dụ như đánh cắp hành lý của cậu ấy chẳng hạn.”
“Mà thế thì cũng không làm gì được………Mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát đúng chứ?”
“Ừ ừ, tôi không có giết người đâu.”
“…….V-Vậy à.”
Đừng hỏi thêm bất cứ câu nào nữa, Sei đinh ninh trong bụng.
“Quay lại chủ đề chính nào. Nếu như đặt mình ở vị trí của Shimada-san đây thì tôi nhất định sẽ công khai việc mình đang hẹn hò với Hisamura-kun với mọi người xung quanh biết. Đặc biệt là khi bây giờ cậu ấy đang bị những cô gái khác nhòm ngó.”
“Ưư…..”
Sei rên rỉ lên, cứ như thể đang bị chọc ngoáy vào chỗ đau.
Đúng là có chuyện Hisamura đã đóng vai trò cực kì năng nổ trong trận đấu bóng chày vừa rồi và lại còn được nhiều cô gái không ngớt lời nhận định là ‘ngầu bá cháy’ thật.
Thậm chí, đã một vài cô nàng bắt đầu hành động và còn lấn tới để bắt chuyện với Hisamura nữa.
Lúc ban nãy, khi đứng trước cảnh tượng đó, trong đầu cô cứ như muốn cất tiếng “Này con nhỏ kia, Hisamura là của tôi….”, lườm tới lườm lui để rồi rốt cuộc lại bị Hisamura bắt gặp.
Đấy là một tai nạn ngoài ý muốn, cô không hề có ý định sẽ trưng ra bộ mặt đấy trước Hisamura.
“Nếu đã vậy rồi thì tại sao lại không công khai ngay đi chứ? Vừa đảm bảo kìm chân được bọn con gái đang đu bám, thậm chí còn có thể tán tỉnh nhau trong lớp học, như thế chẳng phải quá ư là tốt rồi sao.”
“……Chuyện, chuyện đó”
“Sao? Cô có vấn đề gì à?”
Tojouin nhìn chằm chằm vào mặt Sei khi cô thì thầm với giọng nói nói ti hí của mình.
“C-Chẳng phải, sẽ rất xấu hổ nếu như để cho người khác biết hay sao….”
“Ư…..!”
Cô ngồi trong nhà thi đấu, vùi mặt mình vào hai chiếc đầu gối tựa như để che giấu.
Với chiếc mũi lộ rõ và đôi gò má ửng hồng, cô ấy cất lời với Tojouin rồi quay người lại sang một bên.
“……Cô làm tôi ngạc nhiên đấy, Shimada-san.”
“T-Tại sao?”
“Cô luôn làm mấy chuyện như thế này với Hisamura-kun đấy à? Rồi không sớm thì muộn cậu ấy cũng sẽ thăng thiên do dung nạp quá nhiều lượng đường mất thôi.”
“T-Thế là sao cơ chứ!?”
Tuy bản thân không hiểu Tojouin có ý gì, nhưng vì cảm thấy mình đang bị trêu chọc nên Sei cứ thế nâng giọng lên một chút.
“Cũng bởi tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Shimada-san đây lại không muốn tiết lộ với bất kì ai khác chỉ vì một lý do dễ thương như vậy.”
“Đ…..C-Cậu đừng có trêu tớ nhiều quá.”
Nói rồi Sei lại quay người đi.
“Vậy là cô cảm thấy xấu hổ khi có Hisamura-kun làm bạn trai, nên mới cố che giấu đi đúng không.”
“K-Không đời nào có chuyện đó!”
Sei phủ nhận bằng âm giọng cao chưa từng thấy.
Và không ngoài dự đoán, chính bởi vì vang lên to quá mức nên ai nấy xung quanh cũng đều nhìn về phía của hai người.
Rồi Sei cũng bắt đầu để ý thấy, miệng chẳng thốt lên lời nào, cứ thế lúng túng úp mặt xuống.
Tojouin cũng chỉ biết nở nụ cười trước phản ứng của Sei.
“Tôi chỉ muốn đùa giỡn tí thôi, xin lỗi nhé, không ngờ cô lại phản ứng đến như vậy.”
“C…..Cậu đúng là đồ xấu tính.”
“Nhưng cũng nhờ đó mà tôi rất mừng khi biết rằng cô thực sự thích Hisamura và đang trong một mối quan hệ với cậu ta.”
“Ự…!”
Sei cảm thấy mình xấu hổ khi bị chỉ thẳng vào tâm can.
Tojouin cũng chỉ cười và rồi quay lại quan sát trận đấu.
“Ba phút nữa tôi sẽ xuất trận, còn cô thì sao, Shimada-san?”
Nói xong, Sei cũng bắt đầu dõi theo hiệp đấu, và nhận thấy vẫn còn khoảng năm phút nữa.
Điểm số của cả hai đội gần như đều chênh lệch không đáng kể, đội của Sei vẫn đang bị vượt mặt, nhưng chỉ với khoảng cách hai điểm.
“……Đúng vậy nhỉ, tớ sẽ ra sân khi đến lúc đó.”
“Phải rồi. Sẽ không có bất kì thành viên câu lạc bộ bóng rổ nào chơi trên sân trong vòng ba phút còn lại đấy.”
“Hửm, như vậy thì có được không đấy?”
Trong hiệp một, cũng chỉ vì sở hữu ba thành viên từ câu lạc bộ bóng rổ và thêm cả Tojouin nên họ đã đánh bại Sei với cách biệt năm điểm.
Vì thế nên nếu như ba thành viên kia không còn trên sân nữa thì lợi thế sẽ lập tức nghiêng về phía của Sei.
“Tôi đây không phải là loại đàn bà ti tiện đến nỗi cùng ba thành viên câu lạc bộ giành lấy chiến thắng với tỷ số sít sao để rồi vênh váo tự hào.”
“Vậy à. Thế thì tớ cũng sẽ cố gắng hết sức mình. Cậu đã đặt trước chỗ để mượn lấy bầu ngực của Shigemoto chưa đấy?”
“Dĩ nhiên là tôi muốn đặt trước cho mình một bản cam kết độc quyền trọn đời suốt kiếp rồi. Nhưng e rằng chỉ trong vài phút sắp tới đây, chính cô mới là người sẽ phải cần sa vào tấm ngực đó đấy, tất nhiên là của Hisamura-kun rồi.”
Hai người họ cùng nhịp đứng dậy, nhìn nhau rồi nở một nụ cười.
“Nếu như tôi giành chiến thắng, cô sẽ phải công khai chuyện của mình với Hisamura-kun, đúng chứ?"
“Cậu vẫn chưa quên được chuyện đó à.”
“Tất nhiên rồi. Có xấu hổ thì cũng không sao, nhưng tiệt nhiên tiết lộ ra hết toàn bộ thì vẫn tốt hơn.”
“……Tớ không định công khai chỉ vì lợi ích đâu.”
“Thế à, mà, dù gì thì cô cũng nên chuẩn bị tinh thần để khai ra hết đi thì hơn.”
“Không đâu, tớ đây chỉ cần chuẩn bị để đưa ra quyết định cho cái trò chơi trừng phạt ấy của cậu thôi.”
Hai người họ chỉ trao đổi với nhau những lời như thế rồi lần lượt quay về lớp của mình.
Và rồi cũng vào ít phút sau, Sei và Tojouin lại bắt đầu đặt chân vào sàn đấu một lần nữa.
Lần này, đúng như lời Tojouin đã nói, các nữ cầu thủ từ câu lạc bộ bóng rổ sẽ không tham gia vào trận đấu.
Một cuộc đối đầu một chọi một đúng nghĩa giữa Sei và Tojouin.
Những cô nàng trong đội bóng, cũng như tất cả học sinh nam lẫn nữ đều đang quan trận đấu, đều muốn chứng kiến cảnh hai người họ so tài một lần nữa.
Cả nhà thi đấu dường như muốn bùng lên trong tiếng hò reo khi hai người bước ra.
Trong tiếng reo hò cổ vũ, hai người họ nhìn nhau và cười.
Hiệu số ghi bàn là cách biệt hai điểm, và hiện đội của Tojouin đang dẫn trước.
“Tôi sẽ nới rộng khoảng cách và giành chiến thắng.”
“Cậu vẫn còn đang ngủ mớ đấy à.”
Và rồi ba phút cuối cùng của trận đấu đã bắt đầu dưới sự tuyên bố không có ý định thua cuộc của cả hai bên.
Trong ba phút cuối, tất cả bóng đều tập trung về với phía của hai người bọn họ.
Không phải là do đồng đội hai bên chẳng biết đọc bầu không khí hay gì, mà là vì ai nấy cũng đều muốn quan sát cặp đôi song sát này giao đấu.
Sau hai lần tấn công và phòng ngự, trận đấu đã được đưa về thế cân bằng.
Khi Sei ghi một điểm, Tojouin cũng sẽ ghi một điểm.
Điều đấy còn lặp lại thêm hai lần nữa nên thiết nghĩ khả năng của cặp đôi bọn họ là….ngang nhau.
Sei tấn công đến hai lần, mỗi lần đều giành trọn cả ba điểm.
Trong hiệp đấu đầu tiên, Tojouin đã kèm cặp Sei rất chặt chẽ. Đó là bởi vì cô cho rằng đồng đội sẽ lập tức đến để tiếp ứng ngay cả khi bản thân có bị vượt qua.
Nhưng bây giờ thế trận đã hoàn toàn là một chọi một, thiếu đi sự giúp đỡ của đồng đội, cô sẽ phải đảm bảo chắc chắn rằng mình sẽ không bị vượt mặt.
Đó là lý do vì sao cô lại quyết định chọn phòng thủ giữ khoảng cách, nhưng cũng nhờ đó Sei đã tận dụng kẽ hở để ghi một cú ném ba điểm nhẹ nhàng vào lưới đối phương.
Sei có cho mình hai cú ném ba điểm, còn Tojouin thì là hai cú ném hai điểm.
Và mặc dù số bàn được ghi là bằng nhau, nhưng lại cách biệt đến hai điểm.
Nói theo cách khác……Lợi thế về tỷ số mà đội bóng của Tojouin dẫn trước ban đầu đã hoàn toàn bị xóa mất và trận đấu được đưa về thế cân bằng.
Chỉ còn chưa đầy ba mươi giây, đến lượt Tojouin tấn công.
Xét về mặt thời gian, đây sẽ là lần phản đòn cuối cùng của Tojouin.
“Cô cũng khá giỏi đấy, Shimada-san….”
Cầm bóng trên vạch vòng ba điểm, Tojouin ngỏ lời với một Sei đang cúi nhòm người xuống để phòng thủ.
“Cậu cũng thế, Tojouin……nhưng lần này tớ chắc chắn sẽ ngăn cản được cậu.”
Tỷ số của cả hai đội đã bắt kịp nhau, nhưng để cầm chắc chiến thắng, Sei cần phải ngăn được lần tấn công cuối cùng này.
“…..Cô muốn che giấu chuyện của mình với Hisamura-kun đến mức như vậy à?”
“Ừm…..như tớ đã nói trước đó.”
“Nếu như đó là tôi, nhất định mọi người sẽ được biết về người con trai đáng tự hào ấy. Rằng 'Đây chính là bạn trai của tôi'. Cô không cảm thấy như vậy sao?”
“C-Chuyện đó…..!”
“Nếu Hisamura-kun không phải là một người bạn trai đáng để hổ thẹn thì có gì là xấu ư.”
Ngay tức khắc, Tojouin bắt đầu hành động.
Cô đánh lừa sang bên phải bằng một cú rê bóng nhanh và rồi trong chớp mắt cắt đi quay trở lại về phía bên trái.
“Kh……”
Sei đã hoàn toàn bị đánh bật và bỏ lại đằng sau.
Giờ đây trước mắt Tojouin chẳng còn lấy một bóng người, do đó cô có thể dễ dàng thoải mái đưa bóng vào trong rổ.
Cầm bóng trên tay, cô tiếp tục chạy rồi thực hiện động tác lay-up.
“C-Cái!?”
Vào khoảnh khắc vật thể tròn rời khỏi tay Tojouin, thì bỗng đuổi theo từ phía đằng sau, Sei đã đưa tay mình đẩy vào ngăn cản quả bóng.
Tojouin kinh ngạc thốt lên vì không đời nào nghĩ mình lại bị chặn từ phía sau dù đã hoàn toàn vượt lên trên phía trước đối thủ.
Quả bóng sau đó rơi xuống đập trúng chân Tojouin rồi lăn ra ngoài sân.
Đồng hồ dừng lại, bắt đầu với quả ném biên của đội Sei.
Còn mười giây nữa.
Một cô gái trong đội ném bóng từ phía ngoài đưa vào và rồi Sei cũng nhận được bóng.
Sei nhanh chóng tiến đến vạch ngang giữa sân và tiếp tục rê bóng ở đó.
Còn lại tám giây.
Tojouin giữ khoảng cách, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tấn công của Sei ngay bên ngoài vạch ba điểm.
Nếu như Sei hành động, cô nhất định sẽ dùng lừa bóng qua người vào những giây phút cuối cùng.
Còn lại sáu giây.
Sei có thể giành chiến thắng với cú ném hai hoặc ba điểm, và cô sẽ phải quyết định lựa chọn cho mình một trong hai cách.
Đó là lý do vì sao Tojouin lại cảnh giác với cú ném ba điểm, nhưng Sei hiện vẫn còn đang đảo bóng ở giữa sân nên cô vẫn còn có chút khoảng cách.
Chỉ còn bốn giây.
Sei vẫn chưa hành động.
Tojouin bắt đầu vào tư thế, đinh ninh đối thủ sẽ sớm tấn công nhưng lại chẳng có gì xảy ra.
Hai giây cuối cùng.
(Không đời nào!)
Vào khoảnh khắc ấy, Tojouin nhận thấy Sei sắp sửa tung ra đòn tấn công cuối cùng .
Ngay trong tức khắc, Sei bắt đầu ngừng đảo bóng và cầm chắc trên tay.
Và rồi, cú ném được tung ra.
Một cú sút thần tiễn từ nơi cách vạch ba điểm hơn ba mét.
Giữ vị trí để phòng thủ, Tojouin đã nghĩ rằng không đời nào Sei có thể tấn công từ một khoảng cách xa như vậy, cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào cú ném tuyệt hảo ấy.
Bởi vì được tung ra từ một nơi cách xa rổ, quả bóng bay lên, vẽ thành hình một hình vòng cung to hơn mọi khi.
“Tojouin, tớ là kiểu người luôn muốn giữ lấy những kho báu quý giá ấy cho riêng mình mà không cần phải thể hiện ra……cho bất kì ai cả.”
Vào khoảnh khắc Sei buông lời, quả bóng đã chui lọt phăng vào trong chiếc rổ.
Nhà thi đấu bỗng trở nên im ắng lạ thường, để rồi sau đó tiếng hò reo cỗ vũ hú hét bùng nổ lên vang dội.
Người chiến thắng, đó chính là Sei.