Ngay khi trận đấu được bắt đầu, đội bóng của Tojouin đã ghi bàn đầu tiên.
Cả ba trong năm người chơi của đối phương đều nằm trong đội bóng rổ, đã vậy còn có Tojouin Kaori với khả năng vận động tuyệt hảo làm địch thủ.
Một cuộc tiến công thường rất nhọc nhằn để ngăn chặn.
Nhưng để đưa bóng vào rổ thì lại quá dễ dàng.
Và rồi đến lượt đội của Sei đáp trả.
Sau đó
quả bóng dẫn được đến giữa sân và chuyền qua cho Sei.
Sei nhận lấy bóng bên ngoài vạch ném ba điểm.
Phòng ngự ở phía bên kia, tất nhiên đó chính là Toujoin Kaori.
“Những yêu cầu đã đề ra khi nãy… cậu định tính làm thật à?”
Cầm lấy trái bóng trong tay, Sei hỏi, mặt đối mặt lấy một Toujoin đang trong tư thế thả lỏng eo để có thể dễ dàng bức tốc.
“Dĩ nhiên. Tôi không có nói dối đâu.”
“Thế à… vậy thì tớ không thể để thua được.”
Dứt lời, cùng với trái bóng nằm trên tay, Sei lựa chọn thời điểm để tấn công.
Tuy vậy, vì Toujoin cũng đã phòng vệ rất sát sao nên Sei không tài nào ném ra cú ba điểm được.
(Cô ấy, sẽ chặn được quả ném ba điểm của mình mất…)
Đúng như những gì Sei nghĩ, Toujoin đã trở nên cảnh giác trước những đòn tấn công ba điểm của cô.
Đó là lý do tại sao Toujoin phải tiếp cận sát sao để ngăn chặn Sei ghi điểm.
(Shimada-san đang cố ghi nhiều trái hơn bằng những cú ném ba điểm. Vậy thì vấn đề chỉ còn là tìm cách ngăn chặn cậu ấy lại)
Toujoin đang trong thế phòng thủ đinh ninh như vậy.
Và rồi sau đó—Sei bắt đầu hành động.
Cô đánh bước lao lên phía trước hòng vượt qua Toujoin và rồi băng băng dẫn bóng hướng tới rổ.
Nếu như hậu vệ đội bạn đã áp sát kề bên thì ngăn chặn được những cú ném là chuyện thường tình, tuy vậy điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ dễ dàng bị vượt mặt.
Tuy nhiên, với một người có khả năng về thể chất như Tojouin đây thì ngay cả có là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ tầm trung đi nữa thì cũng khó lòng mà qua mặt được.
Dẫu vậy, khả năng của Sei còn vượt lên trên cả Tojouin Kaori.
Trong tức khắc, Sei cố gắng để qua mặt Tojouin.
“C-cái…..”
Gần như không bắt kịp với tốc độ ấy, Tojouin cố gắng bám víu chạy theo Sei.
Tuy vậy…khi Tojouin gượng mình đuổi theo thì Sei liền tiến lên một bước, tiếp đó cô đảo bóng qua lại, và rồi bất ngờ bước một nhịp về phía sau.
“Gì chứ!?”
Quả nhiên Tojouin, khi đó đã cách xa khỏi Sei, không hề theo kịp những gì đang diễn ra.
Sei đã ở trong tư thế ném bóng, còn Tojouin thì chẳng tài nào ngăn chặn được cô lại.
Sei tung ra cú ném trong tư thế tuyệt hảo, quả bóng bay theo một hình vòng cung đẹp mỹ miều và rồi lọt thẳng vào ngay chính giữa chiếc rổ.
Số điểm hiện lên là, ba.
Nói theo cách khác, từ nơi Sei ghi ném quả bóng đi đã là ngoài vạch ba điểm.
(Đó là một cú step-back ném ba…….!)
Step-back là một kỹ thuật trong bóng mà khi đó cầu thủ sẽ bước một nhịp lên trước, đảo bóng qua lại, rồi lập tức lùi trở về và phát động cú ném.
Chỉ về phần tư thế thôi thì không có gì, nhưng sau đó có ném được quả bóng không thì mới nhọc nhằn.
Khi ấy cơ thể sẽ nằm trong thế khó hơn mọi khi, vậy nên để mà ghi điểm được thì không dễ dàng gì mấy.
Đã vậy, nếu còn là một cú ném đủ xa như là ba điểm thì độ khó còn được tăng lên gấp bội lần.
Một cú ném khó như vậy lại dễ dàng chui lọt vào rổ của Tojouin Kaori.
Một khoảng lặng bao trùm lấy nhà thi đấu…..và rồi sau đó là hàng loạt tiếng hò reo bùng cất lên.
“Shimada-san, ngầu vãi….”
“Nhanh khủng khiếp! Đấy mà là chuyển động của một cầu thủ nghiệp dư á!”
“Này, mày cũng ở trong câu lạc bộ bóng rổ đúng không? Chuyện như thế, mày có làm được chứ?”
“Không không, bị kèm người sát nịt như thế kia thì ném ba step-back bằng niềm tin à.”
Đến từ cả nam lần nữ, tất cả những ai đang chứng kiến cũng đều thốt lên thán phục trước màn trình diễn của Sei vừa rồi.
“Cậu sẽ làm được mà…”
Cú ném ba điểm mà đối phương đã cẩn trọng đến cùng cực và chắc chắn sẽ không bao giờ ghi bàn được lại bị Sei dễ dàng xử gọn.
“Trận đấu phía trước vẫn còn dài lắm. Đừng có mà nhụt chí nhé, Tojouin. ”
Sei cất tiếng không chút sợ hãi.
“Ngầu quá xá….! Sei-chan, quả đúng là Sei-chan mà….! Mình sẽ phải lòng cô ấy mất thôi…À khoan, mình đang yêu cô ấy rồi cơ mà, nếu đã vậy thì lại càng phải yêu nhiều hơn nữa mới được….! ”
“Tsukasa, cậu đang tự nói lớn tiếng một mình đấy.”
Cả hai người, Sei lẫn Tojouin đều không hay biết một cuộc trò chuyện như thế đang diễn ra trên sàn catwalk tầng hai.
Trận đấu bóng rổ trong giải đấu bóng sẽ kết thúc sau hai mươi phút.
Một trận đấu bóng rổ thông thường chủ yếu gồm bốn hiệp, mỗi hiệp kéo dài mười phút, nhưng quả nhiên là thời gian và sức lực thì lại không cho phép.
Nửa đầu trận đấu giữa lớp của Sei và Tojouin đã kết thúc.
Tỉ số hai đội là 20-15.
Và phần thắng nghiêng về lớp của Tojouin.
Quả nhiên, một mình đối đầu với ba cầu thủ dày dặn kinh nghiệm và cả Tojouin là việc không tài nào có thể với Sei.
Không, nếu như Sei cứ giữ vững thế tấn công đơn lẻ như thế này thì rất có thể cô sẽ giành chiến thắng.
Tuy vậy, đây vẫn là một trận thi đấu bóng rổ, và dĩ nhiên ngoài Sei ra vẫn còn các nữ cầu thủ khác, vậy nên cô cũng phải chuyền bóng qua cho họ.
Nếu như muốn giành chiến thắng trong một trận đấu nghiêm túc chính thức thì tất cả bóng được chuyền về cho Sei là điều tất yếu, nhưng đây cũng chỉ là một giải đấu bóng rổ thông thường mà thôi.
Mục tiêu của trận đấu này là để giải trí, nên nếu Sei mà có giành hết bóng thì các thành viên còn lại sẽ đâm ra mà chán nản mất.
Nhịp độ cứ vài chút là quả bóng được xoay sang cho Sei, nếu tính ra là tổng cộng năm lần trong suốt khoảng mười phút của nửa đầu trận đấu.
Và cả trong năm lần nhận được bóng ấy, Sei đều ghi bàn vào rổ của Tojouin.
Ba cú ba điểm và hai cú hai điểm, với tổng số là mười ba điểm.
Vì Sei đã ghi mười ba điểm trong tổng số mười lăm điểm cho đội của mình nên bất kỳ ai chứng kiến ở đây cũng có thể chắc nịch rằng trận đấu sẽ chẳng thể nào tiếp tục nếu thiếu vắng đi cô.
Và rồi mười phút đầu của trận đấu trôi qua, theo sau là sự bắt đầu của mười phút còn lại.
Thế nhưng Sei vẫn không ra sân.
Nếu như bản thân chỉ là một cô gái bình thường mà lại còn dốc hết sức bình sinh thì kiểu gì cũng sẽ tới giới hạn chịu đựng mà thôi.
Nhưng Sei vẫn có thể di chuyển.
Dẫu vậy, lý do cô vì sao không muốn xuất trận là bởi vì còn những nữ sinh khác trong giải đấu bóng.
Nên nếu như Sei cứ điềm nhiên ra sân thì sẽ thành ra chiếm mất một tay bóng trong đội năm người suốt cả trận đấu mất.
“Phù…”
Sei ực uống lấy ngụm nước, tựa lưng mình vào tường quan sát trận đấu.