Thứ Ba, ngày 11 tháng 10Koutarou mang theo rất ít đồ khi đến Forthorthe. Đồ đạc cậu mang theo có thể nhét vừa vào trong chiếc túi thể thao khá lớn của mình, chỉ trừ chiếc gậy bóng chày. Đi kèm với chiếc gậy đó dĩ nhiên còn có một quả bóng chày và chiếc găng bắt bóng. Kenji cũng tương tự (mặc dù hành lý của cậu nhiều hơn hẳn), để cả hai có thể chơi ném bóng khi họ có thời gian rảnh.
[Tao ném đây.] – Koutarou lên tiếng.
[Ném đi.] – Kenji đáp lại.
Quả bóng đập vào găng tay của Kenji tạo ra âm thanh chắc nịch và đầy sắc lẹm. Cú ném của Koutarou trông nhẹ nhàng nhưng lại rất có lực. Koutarou hiện đang học năm cuối cao trung và đã đô con hơn xưa, vì vậy khi chơi bóng, cậu có thể ném nhanh và mạnh hơn so với khi còn ở trong đội bóng của trường cấp hai.
[Ném hay lắm.] – Kenji nói và ném trả bóng lại.
Quả bóng đáp thẳng vào găng tay của Koutarou. Mặc dù sức mạnh của Kenji không bằng Koutarou nhưng bù lại cậu chàng rất khéo léo. Quả bóng đã đi chính xác đến nơi cậu ta mong muốn. Nhưng khi bắt được nó, Koutarou lại cau mày.
[Mackenzie, mày lụt nghề rồi à?]
Koutarou cảm thấy cú ném của Kenji yếu hơn xưa. Kenji có khả năng kiểm soát bóng tuyệt vời, nhưng tốc độ và
lực ném của cậu không còn như trước nữa. Đối mặt với lời chê của thằng bạn, Kenji đặt tay lên cổ tay mình và nhăn mặt.
[Này, bây giờ tao là thành viên câu lạc bộ kịch đấy. Tao đâu phải là một thằng não cơ bắp như mày đâu.]
Từ quan điểm của Kenji, Koutarou mới dị thường vì vẫn duy trì được sự năng động và lực điền dù đã bỏ bóng chày. Kenji hiện đang tham gia câu lạc bộ kịch, nên cậu chàng chỉ tập trung giữ vóc dáng của mình.
[Đừng có xỏ xiên. Tao sẽ cho mày thấy tao không chỉ có mỗi cơ bắp, Kenji.]
[Chứng tỏ đi!]
[Đỡ lấy này!]
Quả bóng tiếp theo Koutarou ném hơi cong sang trái trước khi lao xuống. Đó là một cú ném khó nhưng với kinh nghiệm của Kenji, cậu có thể bắt được nó. Cậu từng là tay bắt bóng của đội bóng chày trường cấp hai và cậu biết rõ mọi cách ném của Koutarou.
Ở ngoài biên, một chiếc camera đang ghi lại trận đấu của Kenji và Koutarou. Đứng đằng sau nó là Matsudaira Kotori và Nalfa Laren, cả hai đang quay phim cho video kế của họ.
[Đây là một phần trong chế độ luyện tập cho một môn thể thao trên Trái đất có tên là bóng chày. Kou-niisan và anh trai mình đã chơi nó cùng nhau ở trường cấp hai.] – Kotori giải thích.
[Và luật của nó là…] – Nalfa tiếp tục.
Video đặc biệt này sẽ là một phần của loạt phim , nó được mượn ý tưởng từ loạt phim mà Nalfa đã quay trên Trái đất, nó dùng để giới thiệu về những trải nghiệm của Kotori ở Forthorthe. Vai trò của hai cô gái lần này đã được đảo ngược, với Kotori đứng trước máy quay và Nalfa thực hiện phần lớn quá trình quay phim. Tuy nhiên, ngoài điều đó ra, phong cách, biên tập và phát sóng phần lớn đều giống nhau.
[Nalfa-chan... cậu có chắc thước phim này đã ổn không?] – Kotori ngập ngừng hỏi giữa mỗi lần quay.
[Không sao đâu!] – Nalfa trấn an cô bạn. – [Tự tin hơn một chút đi, Kotori.]
[Nhưng làm gì có ai quan tâm đến một cô gái Nhật Bản bình thường như mình đâu chứ...?]
Kotori vẫn còn lo lắng về dự án này. Vẻ mặt cứng đờ đã lộ rõ sự nghi ngờ của cô. Cô không thể tưởng tượng được nhu cầu về video có sự tham gia của mình. Cô vẫn chỉ xem bản thân là một nữ sinh cao trung bình thường, không có gì nổi bật.
[Người Forthorthe muốn biết chính cái sự bình thường đó. Chúng mình tò mò về Người Trái Đất.]
[Nal-chan, cậu đã biết hết rồi cơ mà?]
[Ừ, nhưng phải cho mọi người biết nữa chứ.]
[Thật đó hả…?]
[Hơn nữa, cậu là người duy nhất có thể bình phẩm một cách bình thường về Koutarou-sama.]
[Cũng hợp lý.]
Kotori thoáng cười. Cô không tự tin vào giá trị của bản thân, nhưng lại tin tưởng vào giá trị của Koutarou. Sự thật là Kotori yêu cậu. Cô cảm thấy thoải mái khi nói về cậu hơn là về chính mình. Và ngay khi nhìn thấy nụ cười trở lại trên môi Kotori, Nalfa lại hướng máy quay về phía bạn mình.
[Vậy hãy bắt đầu ngay thôi—hãy kể cho chúng mình biết thêm về sự nghiệp bóng chày của Layous-sama nhé.] – Nalfa khuyến khích cô bạn. Trong quá trình quay, Nalfa luôn gọi Koutarou là để tránh mọi nhầm lẫn.
[Kou-niisan biết đến bóng chày trước khi vào tiểu học. Anh ấy luôn say mê xem nó trên tivi.] – Mặc cho bản chất nhút nhát, giờ đây Kotori đang cười nói rạng rỡ. – [Phải đến khi đi học thì anh ấy mới bắt đầu tập chơi. Sau đó anh ấy đã gia nhập một đội bóng địa phương với anh trai mình. Hồi đó, kích thước cơ thể là một vấn đề lớn nên Kou-niisan không được làm cầu thủ chính thức cho đến hết năm tiểu học... nhưng sau đó, anh ấy luôn được ra sân. Anh ấy và anh trai tôi thường là một khẩu đội.]
Koutarou là một anh hùng đối với người dân Forthorthe nhưng chỉ là bạn thời thơ ấu của Kotori. Chỉ cần mọi người muốn nghe về những trải nghiệm của cô với anh, cô đều rất sẵn lòng kể về nó.
[Khẩu đội là gì vậy?] – Nalfa hỏi.
[À, cậu đã biết vị trí tay ném và tay bắt bóng khi giải thích về luật ban nãy rồi nhỉ? Hai vị trí đó chơi chung thì gọi là khẩu đội. Tay bắt bóng có vị trí đối mặt với các cầu thủ trên sân nên họ có vai trò đề xuất chiến thuật, cho phép tay ném tập trung vào việc ném bóng.]
[Mình hiểu rồi. Vậy anh trai cậu sẽ quyết định Layous-sama nên tấn công như thế nào?]
[Ừ, mình nghĩ đại ý là như thế.]
[Vậy thì Mackenzie-sama giống như chiến lược gia chính của Layous-sama. Quả là một thông tin có giá trị.]
[Ahaha, nó chẳng to tát như thế đâu.]
[Ồ? Có vẻ như họ đang làm gì kìa...]
[Cái bản mặt đó thì có vẻ như họ lại tính giở trò rồi.]
Việc quay phim cho đến nay vẫn diễn ra tốt đẹp. Trực giác của Nalfa mách bảo cô rằng sê ri này sẽ rất ăn khách ngay từ tập đầu tiên. Giới thiệu nền văn hóa của Trái đất đồng thời đề cập đến quá khứ của Thanh Kỵ sĩ là một màn kết hợp độc nhất vô nhị. Nalfa tự tin rằng Nhật ký Forthorthe của Kotori sẽ thành công vang dội.
Kenji nhận thấy điều gì đó sau khi ném vài quả bóng với Koutarou. Do không cảm thấy cần phải tế nhị, cậu quyết định hỏi trực tiếp Koutarou về vấn đề này.
[Kou, trông mày có vẻ đang gặp khó khăn trong việc ném bóng. Có chuyện gì à?]
Kenji đã nhận thấy sự thay đổi trong tư thế ném bóng của Koutarou. Hiện tại, Koutarou đã chuyển sang cách ném chuẩn, trái ngược với cách ném mạnh mẽ mà cậu hay dùng. Sẽ hợp lý hơn nếu Koutarou cần tập trung vào khả năng kiểm soát và độ chính xác, nhưng Kenji không thấy cần thiết phải làm điều đó vào lúc này. Cậu biết ắt hẳn có uẩn khúc đằng sau.
[Không ngờ là mày nhận ra đấy.] – Koutarou trả lời.
[Tất nhiên rồi. Mày nghĩ tao đã bắt bao nhiêu cú ném bóng từ mày hả?]
[Wahahaha, ừ, đúng thật. Có vẻ như là tao đang gặp khó khăn vì phải khống chế linh lực của mình.]
[Linh lực của mày? Ý mày là mày có thể vô thức truyền nó vào quả bóng hay gì à?]
[Ừ, đại loại thế. Tao đang cố gắng không giải phóng linh lực của mình ra khỏi cơ thể, nhưng việc kiểm soát nó đúng là khó nhằn.]
[Dồn linh hồn của mình vào quả bóng tạo ra một tuyệt kĩ tất sát theo đúng nghĩa đen luôn hả...]
Linh lực của Koutarou không bị hạn chế bởi cơ thể vật lý mà thay vào đó là quan niệm của cậu về trạng thái vật lý của mình, nó linh hoạt hơn và bao gồm bất cứ thứ gì cậu xem như là một phần cơ thể của bản thân. Nếu cậu tung một cú ném nghiêm túc, cậu sẽ theo phản xạ dồn linh lực vào nó, điều này sẽ khiến cú ném nhanh làm bóng bay nhanh hơn bình thường và cú ném xoáy thì sẽ cực kì cong. Đây là tác dụng phụ, nên thực tế mọi hành động của Koutarou đều ẩn chứa linh lực. Việc chủ động không chế tác dụng này đồng nghĩa với việc để tâm sao cho hạn chế quan điểm về cơ thể và điều tiết lại linh lực, điều này khiến cho việc ném bóng trở nên khó khăn. Cái ‘tinh thần’ thường được nói trong thể thao đã được Koutarou đưa lên một tầm cao mới.
[Hwfm... mày làm tao tò mò rồi đấy, Kou.]
[Tò mò cái gì cơ?]
[Ngoài linh lực ra thì mày còn có những sức mạnh khác đúng chứ?]
[Ừ, như là ma thuật và bộ giáp mà tao vẫn đang mượn từ Theia.]
[Sao không thử dồn hết chúng vào một cú ném nhỉ? Qua đó thì có lẽ tao sẽ biết được mày thực sự đã mạnh đến mức nào.]
Kenji không có kiến thức về chiến đấu. Cậu đã từng tham gia một vài cuộc ẩu đả, nhưng chưa từng học võ hay những thứ tương tự. Cậu không có cách thức thực tế nào để đánh giá những biến chuyển xảy đến với Koutarou, vì vậy cậu đang hy vọng có thể làm sáng tỏ nó thông qua một trò chơi quen thuộc như bóng chày. Cậu và Koutarou đã chơi nó cùng nhau trong phần lớn cuộc đời, nên nếu bây giờ có điều gì đó khác biệt, cậu chắc chắn rằng bản thân sẽ có thể nhận ra ngay.
[Nghe có vẻ thú vị... Được rồi, hãy thử xem nào.] – Koutarou háo hức trả lời. Đây sẽ là cơ hội tốt để cậu tự kiểm chứng xem mình đã thay đổi như thế nào kể từ mùa xuân năm nhất tại cao trung.
Đúng lúc đó thì Shizuka xuất hiện.
[Hai người đang nói về cái gì vậy?] – cô hỏi. Cô đang tập thể dục gần đó và tình cờ nghe được hai chàng trai đang toan tính làm gì đấy, cô có thể nhìn thấy vẻ láu cá hiện rõ trên khuôn mặt họ.
[Xin chào, Kasagi-san.] – Kenji nói. – [Tớ muốn kiểm chứng sức mạnh của Kou, nên đang bảo nó dồn hết sức vào một cú ném ấy mà.]
[Hê, nghe có vẻ thú vị phết.]
[Ta cũng muốn biết. Cho bọn ta xem với.]
Alunaya đang đậu trên vai Shizuka trong hình dạng thú nhồi bông. Sau khi mọi người đã giải thích hoàn cảnh cho Kenji, Alunaya thi thoảng khá thoải mái khi xuất hiện bên cạnh cậu ta. Nhờ vậy mà Kenji đã dần quen với sự hiện diện bất thường của ông.
[Em cũng muốn xem Kou-niisan đã trưởng thành đến mức nào.]
[Đây là tin sốt dẻo đấy, Kotori!]
Cảm thấy sắp có kịch hay để xem, hai cô gái bộ sậu làm phim cũng tiến lại gần hơn. Họ rất háo hức với những diễn biến trước mắt.
Ngoài sức mạnh thể chất thuần túy, Koutarou còn có thể sử dụng linh lực, ma thuật và công nghệ. Cậu định bụng dồn hết chúng để ném bóng, nhưng có vấn đề với bộ giáp của cậu. Đơn giản là nó không thể theo kịp.
[Thế sao, ngươi làm được chứ?] – Koutarou hỏi.
[Thưa ngài, xin vui lòng ném thêm ba cú ném nữa để hỗ trợ việc hiệu chỉnh.] – AI trả lời.
[Được rồi. Tớ ném đây, Ooya-san!]
[Rất sẵn lòng, Satomi-kun!]
Cơ thể được cường hoá bởi linh lực và ma thuật của Koutarou mang lại cho cậu phản xạ và tốc độ siêu phàm. Mặc dù bộ giáp của cậu có thể nhận biết được cách mà cậu thường di chuyển nhưng Koutarou chưa bao giờ mặc nó khi chơi bóng chày. AI đã liên tục gửi cảnh báo đến cho Koutarou, nên cậu hiện đang trong quá trình điều chỉnh để khắc phục các vấn đề xảy ra.
[Uầy, mình không còn cảm thấy gò bó như ban nãy rồi này!] – cậu nhận xét.
[Vậy cậu đã sẵn sàng chưa?] – Shizuka hỏi.
[Đồng bộ hóa ở mức 99,9%. Vẫn còn những biến số liên quan đến việc kiểm soát. Xin hãy đặc biệt cẩn thận với những cú ném xoáy liều lĩnh, thưa ngài.]
[Khỏi lo. Ta sẽ chỉ ném bóng thẳng thôi, nên trông cậy vào ngươi đấy.]
[Như ý ngài.]
May mắn thay, những điều chỉnh cần thiết lại khá dễ dàng, Koutarou chỉ cần thực hiện vài cú ném tập với Shizuka là đủ. Kenji cố tình không tham gia—thậm chí còn không xem. Cậu muốn màn chào sân toàn lực của Koutarou là một điều bất ngờ nên Kotori và Nalfa đã nhân lúc đó để phỏng vấn cậu ta. Rất nhiều người Forthorthe, bao gồm cả Nalfa, đang rất muốn biết thêm về người bạn thời thơ ấu này của Koutarou.
[...Nhưng Nii-san cứ cứng đầu đòi chơi.]
[Anh đã có cú đánh giành chiến thắng còn gi nữa!?]
[Cái đó thì đúng là đáng khen—nếu không có chuyện anh nằm gục ngay ngày sau đó. Kou-niisan đã rất lo đấy. Sao mà anh có thể ngu ngốc đến vậy chứ...]
[Ahahaha, có vẻ như anh cũng rất yêu bóng chày nhỉ, Mackenzie-sama!] – Nalfa lên tiếng từ phía sau camera.
[Đó là tất cả đối với đám trẻ bọn anh khi đó mà lại.]
[Được rồi, Mackenzie! Bọn này sẵn sàng rồi!] – Koutarou gọi.
[A, mãi mới chịu xong…]
Kenji đấm mạnh vào găng bắt bóng của mình và nở một nụ cười dũng mãnh trong khi tiến lại gần Koutarou. Kenji đã chuyển sang găng tay bắt bóng chuyên dụng, vì cậu cho rằng một chiếc găng tay bắt bóng bình thường sẽ không thể bắt được một cú ném nghiêm túc của Koutarou. Nó cũng sẽ giúp cậu dễ dàng so sánh nó với những cú ném trước đây của Koutarou.
[Mày thực sự phải mất công đến thế để bộ giáp hiệu chỉnh cho việc ném một quả bóng thôi hả?] – Kenji hỏi.
[Tao chưa bao giở ném bóng khi mặc giáp cả, nên làm gì có dữ liệu.] – Koutarou giải thích.
[Cũng đúng. Vậy cú ném giờ mạnh đến cỡ nào?]
[Ngang với lúc tao tham chiến bình thường rồi. Đây là mức mày muốn kiểm tra phải không?]
[Ừ, chẳng có lý do gì mà phải bỏ qua các giới hạn cho thứ mà mày không thể nhân rộng hay duy trì được lâu cả.] – Kenji không thấy được ý nghĩa của việc dùng bom nguyên tử để phô diễn hỏa lực. Cậu chỉ muốn biết định nghĩa bình thường mới của Koutarou là như thế nào—thông qua bóng chày. – [Rồi, làm thôi nào, Kou.]
[Đừng phát hoảng à nha, Mackenzie.]
[Mạnh miệng lắm! Tao đang đợi đây.]
Kenji nhét bóng vào tay Koutarou. Cả hai cười toe toét rồi quay lưng lại với nhau và bước về phía vị trí của mình. Bộ đôi cứ như hai đứa trẻ sắp sửa lao đầu vào rắc rối.
[Dốc hết sức đi, Kou.]
Kenji tiến vào vị trí của mình, cậu ngồi xổm xuống, khẽ đập vào găng tay. Và rồi, tâm trạng tươi tỉnh của cậu đã biến mất. Cậu dán ánh mắt vào Koutarou.
[Đã lâu rồi tao mới thấy lại ánh mắt đó của mày, Mackenzie.]
[Mày cũng vậy.]
Koutarou cũng tương tự—cậu vô cùng nghiêm túc, nó khác với sự nghiêm túc chiếm lấy cậu khi cuộc chiến bắt đầu. Nó cũng khác với khi cậu chơi thể thao với bạn bè. Đây là gương mặt của một cầu thủ quyết tâm đại diện cho toàn đội của mình.
Shizuka đứng đó không nói nên lời, cô bị hút hồn bởi Koutarou. Cô chưa từng nhìn thấy cậu như thế bao giờ, và cảnh tượng này đã làm trái tim cô xao động. Cô nhìn chăm chú mà quên mất bản thân mình.
[Ném đây!] – Koutarou nói rồi vung tay lên.
Cậu đặt tất cả mọi thứ mình có vào trong cú ném mà không phải lo lắng về việc cầu thủ đội bạn có thể chiếm các cứ điểm, do đó Koutarou không cần phải hy sinh thế ném cho tốc độ. Cậu bước lên trước bằng chân trái, chuyển trọng tâm của mình về phía trước, và vung cánh tay phải bằng sức nặng của toàn bộ cơ thể. Khi quả bóng trong tay cậu đạt đến mức năng lượng tối đa, cậu liền thả nó. Động năng từ nửa thân dưới của Koutarou được ổn định nhờ bộ giáp đã di chuyển lên cánh tay phải của cậu, nó là quả bóng có một động lực đáng nể và một độ xoáy đáng sợ,
(Mày đùa tao à!?)Kenji không thể nhìn thấy cánh tay phải của Koutarou khi cậu ném bóng. Nó di chuyển quá nhanh đối với mắt người thường. Do đó, Kenji không thể căn được thời điểm Koutarou tung cú ném. Thông thường thì cú ném này sẽ không thể nào bắt nổi.
(Cái quái gì vậy!? Cú ném quái quỷ gì vậy trời!?)
Tuy nhiên, Kenji hiểu rõ cú ném của Koutarou hơn bất kỳ ai. Cậu dự đoán đường đi của quả bóng và liền di chuyển găng tay để đón nó. Dựa vào thế ném của Koutarou, Kenji biết cú ném thẳng của Koutarou có khuynh hướng đến vị trí hơi thấp vào trung tâm. Cậu đã phải bỏ qua các suy nghĩ khác. Đây là cú ném mà cậu không thể bắt bằng cách suy nghĩ quá nhiều.
[Oáiiiii!]
Quả bóng chạm vào găng tay của Kenji với vận tốc âm thanh. Nó bay đến đúng nơi cậu đã dự đoán… nhưng lực của cú ném là quá sức đối với cậu. Nó đã đẩy Kenji bay ngược ra sau.
[Auauauau...]
Kenji nằm ngửa ra, nhìn thẳng vào bầu trời xanh của Forthorthe. Cậu đã xoay xở để bắt được bóng, mặc dù nó đã đánh bay cậu và khiến cổ tay câu ta đau nhói. Nhưng giờ đây cậu đã hiểu.
(Hiểu rồi… Vậy ra đây là thế giới mà Kou đang sống.)
Chỉ một cú ném này thôi là quá đủ để Kenji hiểu con đường tàn khốc mà Koutarou đã đi từ hai ngàn năm trước. Kenji đã từng nhìn thấy Koutarou chiến đấu, nhưng đây là lần đầu cậu nếm mùi sức mạnh của Koutarou. Chỉ đến lúc này cậu mới thật sự hiểu.
[Bắt đẹp lắm, Mackenzie.]
Khuôn mặt tươi cười của Koutarou chen vào khung cảnh bầu trời xanh mà Kenji đang nhìn. Và khi thấy nụ cười trên khuôn mặt của thằng bạn không hề thay đổi mặc cho hai ngàn năm đã qua, Kenji còn ngộ ra một điều quan trọng khác.
(Các cô gái đó thật sự đã bảo vệ cho trái tim của Koutarou. Họ là lý do giúp mày có thể vững bước trên con đường đang đi... bảo sao mày không thể lựa chọn một trong số họ. Thiêt tình, thế mà mày dám cả gan châm chọc tao về rắc rối với con gái đấy...)
Koutarou vốn không phải là một chiến binh bẩm sinh, nhưng vẫn xoay xở để trở thành một người anh hùng mà không mất đi bản ngã. Kenji giờ đây có thể dễ dàng mường tựa được mọi thứ mà các cô gái đã làm cho Koutarou trong lúc cậu không để ý. Cậu cười cay đắng.
[Bắt gì chứ, tao chỉ đặt găng trên đường bóng đi thôi…]
[Mày có tài thật sự. Mày nên tiếp tục với bóng chày đi.] – Koutarou chìa tay phải cho bạn mình. Câu đã bị sốc và vô cùng phấn khích khi chứng kiến Kenji bắt được cú ném toàn lực của mình.
[Thằng bạn thuở nhỏ của tao đã trở thành một anh hùng, thế nên không đời nào có chuyện đó xảy ra đâu.] – Kenji trả lời rồi nắm lấy bàn tay của Koutarou và đứng dậy.
[Vậy sao mày không trở thành anh hùng luôn? Tao dám cá là mày có thể đạt được nhanh hơn tao đó.]
[Nói thì dễ như bỡn á… Mày có nhận ra những việc mà mày đã làm không đó?]
Hai chàng trai cười đùa với nhau—một nụ cười đặc biệt chỉ giữa những người bạn thơ ấu. Đây chỉ là một chương khác trong câu chuyện của bọn họ, nhưng nó đã giúp Kenji hiểu sâu hơn những gì mà Koutarou đã trải qua. Đồng thời Kenji cũng nhận thấy Koutarou không hề thay đổi, và cậu tỏ ra nhẹ nhõm vì điều đó.
Bỏ sân bóng lại phía sau, Koutarou và Kenji giờ đang xả hơi. Không khí nghiêm túc lúc trước đã biến mất, nhường chỗ cho những câu chuyện về bóng chày.
[Ê mà, Kou, không thể thể tin nổi là mày lại ném được mấy quả nhìn như từ trong truyện bước ra đó...]
[Ừ, và mày cũng bị thổi bay y như trong truyện luôn.]
[Lỗi của mày chứ ai!]
[Xin lỗi nha, hahaha!]
Trong khi đó, Kotori và Nalfa đang vô cùng phấn khích. Cả hai đã hoàn toàn bất động trong giây lát sau khi chứng kiến cú ném siêu việt của Koutarou cùng khả năng bắt bóng đáng kinh ngạc của Kenji.
[Cậu có quay được nó không!? Nal-chan, nói với mình là cậu đã quay được nó đi!]
[Mình quay được rồi! Bọn mình vừa mới quay được một thước phim thật tuyệt vời!]
Kotori nhiệt tình lắc vai Nalfa khi cô bạn đang xem lại đoạn phim bằng ánh mắt sáng ngời. Hai cô gái khúm núm đang hành động thoát ra vỏ bọc của chính mình.
[Cho mình xem với, Nal-chan! Mình không thể nhìn thấy cú ném của Kou-niisan!]
[Mình cũng vậy! Nhưng đừng lo! Máy quay đã ghi lại rồi!]
[Làm tốt lắm!]
Lúc này, các cô gái đang hành động như những đứa trẻ có được một món đồ chơi mới. Khuôn mặt của họ sáng lên khi xem lại đoạn phim của mình.
Ngược lại, Shizuka trông có vẻ không hài lòng khi nhìn Koutarou và Kenji. Cô có cảm giác như mình đang bị bỏ rơi.
[Hừm...]
[Shizuka, ta nghĩ sẽ khó có thể chen vào giữa hai người họ.] – Alunaya thì thầm với giọng vui vẻ trong khi ngồi trên vai của Shizuka. Ông hiểu tình bạn nam nhi giữa Koutarou và Kenji, với ông thì nó cũng giống tình huynh đệ với những con rồng đồng loại của mình.
[C-Cháu đâu có cố chen vào giữa họ. Chỉ là...]
[Chỉ là cái gì?]
[Thật tiếc là Satomi-kun lại không cư xử như vậy khi ở bên bọn cháu.]
Shizuka không thể nhớ được có lần nào mà Koutarou thoải mái với các cô gái như cái cách cậu đối xử với Kenji. Cậu chỉ hành xử như vậy với người bạn thời thơ ấu của mình. Nó làm Shizuka cảm thấy có chút cô đơn.
[Đừng lo lắng, Shizuka-san!] – Kotori xen vào. Tuy bình thường sẽ dè dặt hơn, nhưng Kotori đang bị cuốn theo bầu không khí.
[Hơ?]
[Khác biệt là thế, nhưng về cơ bản đây là cách Kou-niisan đối xử với tất cả các chị.] – Kotori giải thích. Cô không có chung mối bận tâm như Shizuka, bởi lẽ cô biết rằng nỗi lo đó là thừa thãi.
[Ý em là sao, Kotori-chan?] – Shizuka nghiêng đầu bối rối.
[Heehee, Kou-niisan là con trai nên anh ấy sẽ cư xử khác hẳn với con gái, đúng chứ?]
Ngược lại với mọi khi, Kotori lại đang là người an ủi Shizuka. Bản chất Shizuka là một người mạnh mẽ, nhưng cô vẫn chỉ là một thiếu nữ khi nói về Koutarou. Trong khi đó, mặc dù bình thường Kotori rất nhút nhát nhưng cô bé lại là nguồn lời khuyên tuyệt vời cho các vấn đề về Koutarou.
[Ừ... Em nói đúng.] – Shizuka thừa nhận.
[Trông thì khác biệt, nhưng anh ấy chỉ là không cảnh giác khi ở cạnh Nii-san vì anh ấy tin tưởng anh trai em.] – Kotori giải thích thêm.
[Chị thì lại không thấy vậy...]
Kotori đang nói rằng Koutarou đối xử với Kenji cũng giống như với các cô gái, dù cách thể hiện có vẻ khác nhau. Nhưng Shizuka lại không bị thuyết phục. Cô tiếp tục quan sát Koutarou với ánh mắt dò xét.
[Đúng là Kou-niisan chỉ làm bộ mặt đó khi ở bên anh trai em, nên em có thể hiểu lý do chị lại cảm thấy ghen tị. Nhưng khi Kou-niisan ở cùng chị hoặc các chị khác, anh ấy cũng làm bộ mặt riêng khác với khi ở cạnh anh trai em. Kiểu mất cảnh giác đó chỉ xuất hiện khi anh ấy ở bên mọi người mà thôi.]
Là em gái của Kenji và là bạn thời thơ ấu của Koutarou, Kotori biết Koutarou đối xử đặc biệt với anh em nhà Matsudaira. Bản thân cô cũng đã từng rất bận tâm. Trên thực tế, cô đã lo về điều đó suốt cho đến khi Koutarou vào cấp hai và cô bắt đầu thấy cậu tiếp xúc với các cô gái nhiều hơn, đến lúc đó cô cuối cùng mới nhận ra rằng con người cậu đơn giản là như vậy. Vì thế cô hiểu rất rõ vấn đề này khó nuốt đến nhường nào đối với Shizuka.
[T-Thật sao?] – Shizuka dần bị thuyết phục, mặc dù vẫn còn do dự. Nó trao cho cô hy vọng, và mang nét mặt tươi sáng trở lại với cô.
Thấy thế, Kotori liền gật đầu. – [Thật. Nhìn đâu xa, Nal-chan cũng đang không biết làm sao để có thể chen vào giữa họ kia. Vậy là cả hai đồng cảnh ngộ rồi, Shizuka-san.]
[K-Kotori!] – Nalfa kêu lên, hoang mang vì bất ngờ ăn đạn lạc. Tất nhiên là Kotori nói đúng, nhưng Nalfa không hề muốn bị vạch trần theo cách đó. Giờ thì cô bé cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
[Ra vậy, ra vậy... Được rồi.] – Shizuka nhẹ nhõm liên tục gật đầu và vỗ má mình vài cái. Sau đó cô đã trở lại với con người bình thường của mình.
[Shizuka-san?] – Kotori tự hỏi Shizuka định làm gì.
[Chị sẽ lại chỗ họ. Nếu em nói đúng thì chị quả là ngớ ngẩn nếu chỉ đứng nhìn từ bên ngoài.]
Nếu Koutarou thực sự có chung cảm nghĩ về Shizuka và những cô gái khác thì cô đâu cần phải kiêng nể. Sẽ tốt hơn nhiều nếu cô tận hưởng khoảnh khắc này cùng Koutarou.
[Oho! Cháu tính đoạt lại Thanh Kỵ sĩ từ tay Mackenzie hả? Phải thế chứ!] – Alunaya, vẫn ngồi trên vai Shizuka, gật đầu với vẻ mặt tán thành.
Lời nhận xét của ông khiến khuôn mặt Shizuka trở nên cau có và cô liền phồng má. – [Bác sai rồi! Bác không biết gì cả!]
[Trên con đường của sự thống trị, cháu phải chinh phục mọi thứ.]
[Điều đó chỉ áp dụng cho bác thôi! Cháu không phải đế vương—chỉ là một cô gái bình thường!]
[Thật sao? Chà, xin lỗi vì ta bẩm sinh đã là vua rồi.]
[Thiệt tình...]
Shizuka bước tới chỗ Koutarou và Kenji trong khi cãi nhau với Alunaya.
(Trời ạ. Được Hỏa Long Đế huyền thoại đối xử đặc biệt như thế thì đáng lẽ chị cũng phải hiểu hơn ai hết chứ… Ôi, Shizuka-san.)
Kotori nhìn Shizuka rời đi với nụ cười cay đắng. Bản thân Shizuka trong mắt Kotori cũng có thể xem là một nữ anh hùng, nhưng về mặt tình cảm, cô lại chỉ là một cô gái bình thường. Sự tréo ngoe này làm cô trở nên vừa kỳ lạ lại vừa hấp dẫn.
[Này, Satomi-kun, Mackenzie-kun! Cho mình thử với nhé?] – Shizuka lên tiếng khi đến gần các chàng trai.
[Vụ này thú vị à nha. Cho bọn ta tham gia với.]
[Mày bắt cú ném của cô ấy đi, Kou. Tao có dự cảm chẳng lành...]
[Được rồi. Tớ sẽ tối đa hóa khả năng phòng thủ và bắt gọn cú ném của cậu, bạn chủ nhà ạ.]
Sau khi xong vấn đề với Shizuka, Kotori tập trung giải quyết một vấn đề khác. Cụ thể là Nalfa, người cũng đang nhìn chằm chằm vào Shizuka và đám con trai.
[Nal-chan, đó chính là sự tự tin mà cậu cần!]
[...M-Mình sẽ cố.]
[Đừng có cố! Làm luôn đi! Ngay bây giờ!]
[K-Kotori, đừng đẩy mình! Mình vẫn chưa chuẩn bị!]
[Ồ, Kou-niisan! Nal-chan cũng muốn thử đánh bóng!]
Kotori hiểu rõ Koutarou nên cô biết rằng Nalfa có chần chừ cũng chẳng có ích gì. Cách đây không lâu, cô có thể cảm thấy khác khi đẩy bạn mình lao về phía trước, nhưng giờ đây Kotori hoàn toàn tin rằng Koutarou sẽ bắt được Nalfa nếu cô bạn lao thẳng vào cậu. Chính vì lẽ đó, trái ngược với Nalfa đang hoảng sợ, Kotori lại đang cười rạng rỡ.
Cú ném toàn lực đầu tiên của Shizuka ghim thẳng vào găng tay của Koutarou. Cô đang ở trong hình dạng bán long thường dùng trong các trận chiến, nên ngay cả với sức mạnh của áo giáp, linh lực và ma thuật, Koutarou vẫn trượt lùi cả mét bởi lực của quả bóng.
[Auu!]
[Cậu ổn chứ, Satomi-kun!?]
[T-Tớ ổn, nhưng cú ném được đó!]
Dư chấn và cơn đau theo sau khiến Koutarou lắc tay trái và chạy một vòng. Shizuka lao tới và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu thực sự ổn.
[Thanh Kỵ sĩ trông vui chưa kìa...] – Crimson lẩm bẩm, gục xuống bàn khi xem đoạn phim của Koutarou và những người khác. Cô đang xem video của Nalfa để giết thời gian. Hiện tại đã được vài ngày nhưng tới tận hôm qua thì đoạn phim mới lan tới vùng không gian xa xôi. Ngay cả với công nghệ mới nhất của Fortorthe, việc truyền thông tin khắp vũ trụ cũng không thể diễn ra ngay lập tức.
[Tôi không tham gia đâu, Crimson.] – Green nói.
[Tôi đã nói gì đâu chứ.]
[Nói chung thì không vẫn là không.]
[Thôi nào. Giúp tôi giải trí tí đi mà, Green.]
Xem video của Nalfa đã khiến Crimson có tâm trạng muốn chơi bóng chày, nhưng Green đã dập tắt ý tưởng đó trước khi Crimson kịp nói ra. Khiến cô nàng cảm thấy chán nản và bĩu môi, Crimson lại gục xuống bàn.
[Nếu cô muốn, tôi sẽ chơi với cô.] – Nana đề nghị khi bước vào phòng.
[Thật sao!?] – Crimson ngay lập tức tươi tỉnh trở lại.
[Cái trò mà nhóm Satomi-san đang chơi trông có vẻ vui.]
[Cô đúng là người tốt, Nana! Tôi luôn biết mà!] – Crimson nhảy lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nana và lắc mạnh. Cô vô cùng phấn khích được động tay động chân để chấm dứt cơn buồn chán khủng khiếp của mình.
[Cái đồ đơn giản... Chẳng phải cô luôn miệng bảo ghét cô ta và không ưa nổi cái tính quỷ quyệt của ả hay sao.] – Green lẩm bẩm.
Tiến triển này khiến Green cau có. Thực ra, cô cũng muốn chơi cùng Crimson, nhưng cô biết bản thân thiên về dùng đầu óc và rất tệ khoản chơi thể thao. Cô cảm thấy hơi khó chịu khi Nana có thể dễ dàng làm được những điều mà mình không thể.
[Nhưng muốn chơi thì phải xong việc trước đã.] – Nana nói.
[Cô tìm ra chúng rồi ư?] – Một nụ cười toe toét không chút sợ hãi hiện lên trên môi Crimson và ánh mắt sắc bén lóe lên trong mắt cô. Viễn cảnh về một cuộc chiến sắp đến làm cô vui sướng hơn bất cứ điều gì.
[Đúng. Chúng ta đã nắm được thông tin dẫn tới hang ổ của chúng. Cô thấy ngọn núi trước mặt chúng ta chứ? Cái hang giữa ngọn núi chính là căn cứ của kẻ địch.] – Nana giải thích.
[Và sếp của cô chỉ đạo ra sao?] – Crimson hỏi.
[Chúng ta sẽ tiến đánh.] – Nana trả lời.
[Tôi yêu sếp của cô!]
[Chỉ huy chấp thuận việc tiến công và đích thân cô ấy muốn sự hỗ trợ từ cô.] – Nana tiếp tục.
[Đó chính xác là điều tôi muốn nghe! Cô công chúa có thể tin tưởng vào tôi!] – Crimson mừng ra mặt. Đôi mắt cô bừng sáng và trái tim cô đập thình thịch khi biết được trận chiến đã đến gần.
[Cô ta chỉ đang tâng bốc cô thôi, Crimson.] – Green cảnh báo.
[Tôi nào dám.] – Nana nói. – [Chỉ huy thực sự đánh giá cao về Crimson.]
[Ai mà biết được. Rốt cuộc cô vẫn là một con cáo già.]
[Thôi nào.]
Crimson và các pháp sư hoàng gia đã gia nhập đơn vị của Nana và Nefilforan trong vùng không gian xa xôi để truy đuổi Ralgwin, và giờ họ đang chuẩn bị đột kích một căn cứ mà họ đã phát hiện ra.
Các pháp sư hoàng gia và đơn vị Nefilforan đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, nên việc đánh chiếm căn cứ luôn rất nhanh gọn. Đợt đánh mở màn luôn là phần nguy hiểm nhất trong cuộc tấn công, nhưng với sự hỗ trợ của phép thuật, họ có thể giữ thương vong ở mức tối thiểu. Nhóm vừa chứng minh điều đó bằng một chiến dịch gần như hoàn hảo, vậy mà Nefilforan trông có vẻ không vui.
[Lại hụt rồi sao? Dù chỉ là một kho tiếp tế, chúng ta đáng lẽ phải tìm ra chút đầu mối về các cứ điểm khác...]
Mục đích chiếm căn cứ trên núi không chỉ là tấn công kẻ địch mà còn để thu thập thông tin tình báo. Trong không gian rộng lớn có vô số nơi mà Ralgwin và lực lượng của hắn có thể ẩn náu. Thông tin về các cứ điểm sẽ là chìa khóa để lần ra bọn chúng. Và vì các tiền đồn, kho chứa và các căn cứ khác đều liên lạc với nhau nên người Forthorthe đã hy vọng khám phá được nhiều
hơn về mạng lưới của kẻ địch bằng cách chiếm giữ hết địa điểm này đến địa điểm khác. Họ đã tiến xa tới căn cứ trong núi mà họ vừa chiếm được, nhưng dấu vết ở đây vẫn rất mờ nhạt.
[Có vẻ như chúng đã rút kinh nghiệm từ những sai lầm trong quá khứ và thận trọng hơn với những thông tin tình báo quan trọng.] – Nana nhận xét. Dưới vai trò là phụ tá của Nefilforan, cô nghi ngờ rằng Ralgwin hiện đang tiến hành các biện pháp tự vệ trước hình thức chiến tranh thông tin mà hắn vừa mới là nạn nhân trong trận chiến gần nhất giữa họ.
[Kẻ địch đương nhiên đâu dễ để thất bại ngủ yên. Tuy nhiên, điều này đã nói lên quy mô lực lượng mà chúng ta đang chống lại.] – Nefilforan nhận xét.
Nếu Ralgwin chỉ có một đội quân nhỏ, hắn sẽ không cần phải tốn công sức đến vậy để che giấu mạng lưới của mình. Sự đề phòng này chỉ cần thiết với một hệ thống căn cứ đáng kể. Điều này khiến Nefilforan tin rằng đội quân còn lại của Ralgwin lớn hơn nhiều so với những gì cô nghi ngờ trước đây.
[Nana-chin, tui đã dùng phép để kiểm tra hết nơi này rồi.] – Orange—trước đây là Dark Orange— báo cáo qua thiết bị đầu cuối hỗ trợ chiến thuật trên cánh tay của Nana. Sau khi chiếm được căn cứ trên núi, cô và các pháp sư hoàng gia khác đã được giao nhiệm vụ điều tra cơ sở này và báo cáo lại.
[Orange, đừng gọi tôi như vậy khi đang làm nhiệm vụ.] – Nana cau mày trả lời.
Gần đây, Orange đã trìu mến sử dụng biệt danh cho Nana. Đây là bằng chứng cho thấy họ đã coi nhau như đồng minh, nhưng Nana không quan tâm đến điều đó khi đang làm việc. Nó làm cô mất tập trung. Cô không hề biết rằng đám lính trong đơn vị cũng đã quen gọi cô là ‘Nana-chin’. Ảnh hưởng của Orange đang lan rộng ngay dưới mũi Nana.
[Quan trọng hơn này, Nana-chin! Kẻ địch cũng đang tích trữ vũ khí và đạn ma pháp ở đây, nhưng vì chúng được giữ ở trạng thái không hoạt động nên chúng ta không thể lần ra bất cứ dấu vết ma thuật nào.]
[Green có tìm ra được gì không?] – Nana hỏi. Green rất giỏi tiên tri và thậm chí có thể sử dụng phép của mình để dự đoán tương lai, vì vậy cô là một phần quan trọng trong những cuộc điều tra như thế này.
[Tui cũng không rõ lắm, nhưng cô ấy bảo tui báo cáo lại rằng đối phương đã ‘tung xúc xắc’.]
[Hiểu rồi. Cảm ơn, Orange.]
Xui xẻo thay, Green cũng không thu được gì. Grevanas hẳn đã có những nước đi hòng ngăn cản các ma pháp thiếu nữ. Kẻ địch không chỉ giữ vũ khí ma pháp của mình ở trạng thái không hoạt động mà còn sử dụng tà phép để che đậy dấu vết. Hơn nữa, chúng còn kết hợp yếu tố ngẫu nhiên vào trong kế hoạch nhằm làm xáo trộn khả năng tiên tri của Green. Vì tương lai là vô định nên thần chú tiên tri của Green giống như khả năng đọc xác suất dựa trên nhiều yếu tố. Việc đưa vào một biến ngẫu nhiên sẽ khiến việc dự đoán trở nên khó khăn hơn. Cuộc điều tra của các cô gái phép thuật vì thế đã bị cản trở.
[Thế thôi, báo cáo xong rồi đó, Nana-chin!]
[Trời ạ, đã bảo đừng gọi như thế trên kênh liên lạc chung rồi mà, Orange... Chỉ huy, phép thuật của họ cũng không mang lại kết quả gì cả.] – Nana báo cáo lại.
[Heehee.] – Nefilforan cười khúc khích.
[Đừng có cười!]
[Xin lỗi... Quay lại vấn đề nào, ta nghi ngờ kẻ địch đang chuẩn bị cho một chiến dịch lớn. Bằng không thì chúng chẳng phòng bị đến như vậy.]
Nefilforan không có bằng chứng, nhưng cô dự cảm rằng Ralgwin đang lên một kế hoạch cực kì quy mô. Phần khiến cô bận tâm nhất là số vũ khí mà hắn đang tích trữ. Đưa chúng ra tiền tuyến là một chuyện, nhưng hắn không có lý do gì để tích lũy chúng ở các kho tiếp tế khác. Chúng quá giá trị nên không thể để bừa bãi mà không sử dụng, và hắn cũng đã bỏ khá nhiều công sức để che giấu chúng. Nefilforan chỉ có thể cho rằng Ralgwin đang có âm mưu gì đó với chúng.
[Tôi sẽ liên lạc với Kiriha-san.] – Nana nói.
[Cứ thế đi. Cô được phép chia sẻ tất cả thông tin tình báo của chúng ta, nhưng hãy đảm bảo kết nối được mã hóa.]
[Đã rõ!]
Ngay khi Nana nghe thấy nỗi lo lắng của Nefilforan, cô chạy thẳng đến chỗ nhân viên liên lạc. Tuy lúc này chỉ mới dùng lại ở mức linh cảm, nhưng Nana muốn cảnh báo Kiriha và Elfaria càng sớm càng tốt. Cô cũng cảm nhận được điều gì đó đang diễn ra.
[Hy vọng rằng mình chỉ đang suy nghĩ thái quá...] – Nefilforan khoanh tay trầm ngâm.
Đơn vị của Nefilforan gần đây đã chiếm hết căn cứ này đến căn cứ khác, nhưng kết quả luôn giống nhau: họ không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào. Nefilforan mong rằng bản thân đã dự cảm sai, nhưng cô không thể rũ bỏ cảm giác khủng khiếp đang xâm chiếm mình.