Thứ bảy, ngày 24 tháng 09
Hành trình liên thiên hà từ Trái Đất đến Forthorthe mất 10 lần bước nhảy không gian trên Ảnh Nguyệt hạm. Là một hoàng gia thiết giáp hạm, nó có thể thực hiện khoảng một bước nhảy mỗi ngày khi tính đến thời gian chuẩn bị trước khi dịch chuyển và bảo trì sau dịch chuyển. Do đó, toàn bộ hành trình kéo dài tổng cộng khoảng 10 ngày, trên quãng đường dài 10 triệu năm ánh sáng.
Với khoảng cách rộng lớn như vậy, một chút sai sót dù chỉ nhỏ nhất trong tính toán hay hiệu chuẩn cho một lần dịch chuyển thôi cũng có thể dẫn đến sai số dịch chuyển ở cấp độ
thiên văn. Do đó, tàu vũ trụ thường di chuyển giữa các khu vực không gian ‘bước đệm’ đủ rộng và trống để cho phép xảy ra những sai sót như thế một cách an toàn. Đó là lý do khiến chuyến đi tốn rất nhiều chặng để hoàn thành. Dù nói là vậy, các hoàng gia thiết giáp hạm đã được trang bị những thiết bị tốt nhất trong toàn Forthorthe. Các tàu chiến thông thường hay tàu dịch vụ thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn. Tiện ích lớn nhất giúp chuyến hành trình dài băng qua các vì sao trở nên thoải mái hơn là thời gian đóng băng trên tàu, giúp chuyến đi có cảm giác như kết thúc trong chớp mắt.
[Hmm-hmm-hmm, hmm-mm!] – Sanae-nee ngân nga.
[Dịch chuyển, dịch chuyển, giờ là lúc dịch chuyển!] – Sanae-chan hát theo.
[Chúng ta sẽ không bị mắng vì lảng vảng ở đây đó chứ?] – Sanae-san băn khoăn.
[Đừng lo, Clan-san tự dưng tốt bụng lắm.] – Yurika đảm bảo.
Bộ ba Sanaes và Yurika háo hức chờ bắt đầu hành trình tới Forthorthe. Vì đã xem quá nhiều anime và manga nên họ phần nào cũng hình dung ra được quá trình dịch chuyển không gian. Lẽ dĩ nhiên là họ sẽ cảm thấy hào hứng khi được tự mình trải nghiệm. Tuy nhiên điều không ổn ở đây là cách họ đang tổ chức tiệc dã ngoại ngay trên đài chỉ huy với đồ ăn nhẹ và đồ uống. Ngoại trừ Sanae-san đang lo lắng, những người còn lại đang ăn mừng chuyến du ngoạn được mong chờ từ lâu.
[Xin lỗi vì chen ngang cuộc vui…] – Clan gọi các cô gái – […nhưng mà…]
[Thấy chưa? Clan-san giận rồi đó. Mình biết là không được ăn uống trên đài chỉ huy rồi mà.] – Sanae-san lập tức phàn nàn.
[Ta không có giận gì đâu. Chỉ là chúng ta xong rồi.] – Clan tỏ vẻ hối lỗi thay vì trách móc.
Đáp lại, Sanae-chan nghiêng đầu – [Xong rồi? Cái gì xong cơ?]
[Điều hướng biến dạng không gian. Ý ta là bước nhảy không gian á. Chúng ta vừa hoàn thành bước nhảy thứ 10 và dòng thời gian đã được khôi phục… nên đến nơi rồi đấy.]
Đó là sự thật—bước nhảy không gian đã kết thúc. Đó là một sự thất vọng lớn đối với các Sanae và Yurika. Ngay cả Yurika, người thường đặc biệt dễ dãi, cũng không thể không thốt lên – [Cái gì cơ!? Nó đã kết thúc rồi sao?!]
[Tại sao lại đóng băng thời gian!?] – Sanae-onee gặng hỏi – [Bọn này muốn tận hưởng sự rung lắc khi dịch chuyển kia mà!]
[Tui đã bảo cô là phải báo trước rồi kia mà, Bốn mắt!] – Sanae-chan tiếp lời.
Sanaes và Yurika đã háo hức tưởng tượng cảm giác độc đáo trong chuyến đi này, đặc biệt là sau khi đã bỏ lỡ nó trong chuyến hành trình liên thiên hà trước đó của họ.
[Nhưng ta đã thông báo rồi mà.] – Clan nhắc nhở.
[Bọn tui làm sao hiểu hết được mấy biệt ngữ Forthorthe của cô!] – Sanae-chan cãi.
Clan vẫn nhớ là Sanae rất muốn trải nghiệm cảm giác dịch chuyển trong chuyến hành trình lần trước, nên lần này cô đã đưa ra thông báo trước theo mong muốn của Sanae. Tuy nhiên, cả Yurika lẫn các Sanae đều không hiểu được thông điệp kỹ thuật được đọc nhanh qua hệ thống liên lạc. Và vì không thấy hồi đáp, Clan cho rằng các cô gái đã sẵn sàng nên liền tiến hành quy trình dịch chuyển tiêu chuẩn.
[Mà ngay từ đầu tại sao cô lại đóng băng thời gian kia chứ?] – Sanae-chan hỏi.
[Bởi vì dành cả ngày trên tàu mà không có phong cảnh để ngắm nhìn thì chán lắm.] – Clan trả lời.
Đóng băng thời gian trong khi thực hiện bước nhảy không gian đã trở thành thông lệ tiêu chuẩn kể từ thời đại vũ trụ của Forthorthe—và có lý do chính đáng cho việc này. Du hành trong không gian rộng lớn chỉ có những ngôi sao xa xôi để ngắm nhìn gây khó khăn cho một số người. Nếu không có một điểm tham chiếu thích hợp, thậm chí rất khó để biết liệu ta có đang di chuyển hay không. Lịch sử ghi lại rằng khi di chuyển thời gian dài trong điều kiện như vậy khiến tâm lý hành khách bị hao mòn đến mức rối loạn, vì vậy đóng băng thời gian là một cách để giảm bớt căng thẳng cho tâm trí. Trong những năm đầu của kỷ nguyên du hành vũ trụ, công viên và thậm chí cả cơ sở ngủ đông nhân tạo cho các chuyến đi dài hơi đã được đưa lên tàu. Nhưng với những bước tiến công nghệ và sự phát triển của nghiên cứu biến dạng không gian đã dẫn đến sự ra đời của kỹ thuật đóng băng thời gian—chính là thứ xa xỉ vừa tước đi trải nghiệm mà Yurika và các Sanae hằng mong đợi.
[Cậu không thể đóng băng bọn mình sau khi dịch chuyển được à?] – Yurika hỏi.
[Về mặt kỹ thuật, làm điều đó trước sẽ an toàn hơn.] – Clan giải thích.
Con người là phần tử khó tiên liệu nhất trên tàu, việc đóng băng họ đúng lúc sẽ giúp quá trình dịch chuyển diễn ra suôn sẻ hơn. Bởi lẽ đối với những bước nhảy xa thì phép tính càng ít sai số càng tốt. Do đó Clan luôn đóng băng thời gian bất cứ khi nào có thể.
[Thôi nào Bốn mắt! Hãy dịch chuyển một lần nữa đi!] – Sanae-chan cầu xin.
[Đúng vậy, cho bọn này có cơ hội trải nghiệm một lần đi mà.] – Sanae-nee cũng năn nỉ.
[Này, chị đã du hành giữa hai thế giới luôn rồi đó. Vậy vẫn chưa đủ sao?] – Sanae-san vặn lại.
[Việc nào ra việc đấy!]
[Nghe này, chúng ta sẽ đến nơi sau vài giờ nữa thôi] – Clan thông báo với các cô gái.
[Một lần nữa thôi mà! Xin cô đó!] – Sanae-chan tiếp tục này nỉ.
[Năn nỉ, năn nỉ cậu luôn đó!] – Yurika cũng tham gia, cô thật sự muốn được trải nghiệm cảm giác dịch chuyển không gian mà bản thân đã nhiều lần được thấy trên anime và manga.
[Nếu nó quan trọng với mấy người đến vậy… thì thôi, làm một lần nữa cũng chẳng hại gì.] – Clan mủi lòng, cuối cùng đã chấp nhận lời thỉnh cầu của bộ ba.
[Ngon!] – cả ba cô gái reo hò, giơ tay ăn mừng.
Chỉ riêng Sanae-san trông có vẻ không hài lòng – [Mình xin lỗi vì hành động trẻ con của bọn họ.]
Clan không phủ nhận yêu cầu này có phần trẻ con nhưng cô chỉ mỉm cười đáp lại Sanae-san – [Không cần phải xin lỗi. Dịch chuyển cự li ngắn thì đơn giản thôi, cũng không khác việc đi từ tàu xuống phòng 106 là mấy.] – Clan nói trong khi quay trở lại ghế thuyền trưởng của mình.
[Cổng dịch chuyển cũng dùng chung công nghệ sao?] – Sanae-san tò mò hỏi.
[Thường thức thôi mà, bởi vậy dịch chuyển con tàu một quãng ngắn cũng không phải chuyện gì lớn.]
Sanae-san đã sợ Clan sẽ khó chịu, nhưng thực tế Clan lại thấy nó thật đáng yêu. Đòi hỏi lần này cũng không có gì quá đáng, và dù Sanae-chan, Sanae-nee và Yurika đắm mình trong sự phấn khích trẻ con thì vẫn có Sanae-san không quên cảnh báo họ để ý đến cách cư xử. Như thế là quá đủ đối với Clan.
[Vậy thì tốt quá, nhưng mình vẫn xin lỗi cậu lần nữa vì đã gây phiền hà.] – Sanae-san lại xin lỗi.
[Hể, trong hội Sanae có mỗi cô là nghiêm túc nhỉ.] – Clan nhận xét.
[Cái đó—thì mình cũng biết.]
[Bốn mắt ơi, dịch chuyển ngắn là ngắn cỡ nào?]
[Chúng ta sẽ di chuyển khỏi vị trí hiện tại thêm một quãng nữa để cho an toàn… chắc tầm 3km. Và để ta nói cho mà biết, với tất cả các thủ tục cần làm thì tự đi bộ còn tới nhanh hơn đó.]
Các bước chuẩn bị và theo sau đó cho một lần dịch chuyển đường dài mất khoảng một ngày, nhưng quá trình sẽ ngắn hơn đáng kể cho hành trình chỉ 3 km. Ảnh Nguyệt hạm vẫn nằm ngoài lực hấp dẫn của hệ sao Forthorthe, giúp đơn giản hóa quy trình. Công tác chuẩn bị sẽ mất tầm một giờ—lâu hơn thời gian đi bộ một quãng đường tương đương trên bề mặt của một hành tinh. Nói chung, lần dịch chuyển này hoàn toàn vô nghĩa.
[Có gì đâu! Bọn này chỉ muốn trải nghiệm thôi!] – Sanae-chan trấn an.
[Ừ! Chị muốn uống rượu, rồi nghĩ về quê hương và gia đình trong khi chiến đấu như Thuyền trưởng Wakita!] – Sanae-nee nói thêm.
[Chúng ta chưa đủ tuổi để uống rượu.] – Yurika nhắc nhở.
[Và không phải Đội trưởng Wakita đã chết ngay sau đó sao...?] – Sanae-san ngập ngừng hỏi.
Có vẻ như đám gái tăng động không phản đối việc dịch chuyển vô nghĩa. Họ chỉ muốn biết cảm giác đó như thế nào, vì vậy quãng đường di chuyển thực tế không quan trọng. Nói cách khác, điều này chỉ để cho vui.
[Hãy kiên nhẫn.] – Clan trấn tĩnh họ – [Chúng ta vẫn cần thực hiện tất cả các biện pháp phòng ngừa tuân thủ các quy định an toàn.]
[Vângggg!] – các cô gái đồng thanh trả lời. Lần này, Sanae-san chỉ cúi đầu xin lỗi.
Cuối cùng, các Sanae và Yurika sắp sửa có được trải nghiệm dịch chuyển một cách trọn vẹn nhất.
Trong khi bốn cô gái hào hứng quan sát việc chuẩn bị dịch chuyển với Clan, những người còn lại trong hội Nhà trọ Corona lại không quá để tâm. Tâm trí của họ đều dồn về việc tới được Forthorthe, chứ không màng đến quá trình dịch chuyển. Tất cả họ đang tập trung tại phòng chờ của con tàu, lướt qua phần còn lại của cuộc hành trình một cách nhàn nhã.
[Meeeoo~]
[Ồ? Muốn ăn tối rồi sao, Snoozy?]
[Meoo.]
Đặc biệt, một hành khách nhỏ nhắn không mảy may quan tâm đến chuyến du hành. Rốt cuộc thì cu cậu thậm chí còn không biết đó là gì. Mối bận tâm duy nhất của nó là bữa tối, chủ nhân và bất cứ ai sẵn lòng chơi với mình. Và với cái bụng đói, trong đầu nó giờ chỉ nghĩ đến đồ ăn.
[Của em đây]
[Meoo~]
Ngay khi Maki đặt bát thức ăn xuống, Snoozy lao đến và bắt đầu ngấu nghiến. Maki mỉm cười nhìn nó, tạo ra một ấn tượng mềm mỏng hơn nhiều so với cô trước đây, và Snoozy chắc chắn là một phần lý do cho điều đó.
[Cậu lúc này chuẩn hình tượng một ma pháp thiếu nữ đó.] – Shizuka nhận xét khi nhìn bạn cùng phòng của mình. Maki âu yếm cho Snoozy ăn đã gợi lên hình ảnh một cô gái phép thuật hoàn hảo trong đầu Shizuka.
Nghe được nhận xét của Shizuka, Koutarou ngước mắt khỏi tài liệu đang đọc – [Tớ hiểu cảm nhận của cậu, nhưng chớ nói điều đó trước mặt Yurika, Chủ nhà-san.]
[Biết rồi, biết rồi. Mình sẽ không bao giờ nói điều gì làm buồn lòng Yurika quý giá của cậu đâu, Satomi-kun.]
[Cậu ấy không…]
[Không cái gì?]
[À thì…]
Koutarou đã suýt nữa phủ nhận rằng Yurika rất quý giá đối với mình theo phản xạ, dù đó không phải là cảm giác thực sự của cậu. Tuy nhiên, Koutarou không thể diễn đạt điều đó thành lời, vì vậy cậu đành trầm ngâm im lặng và quay lại đọc tài liệu.
[Heehee.] – Shizuka nheo mắt cười. Cô thấu hiểu được điều Koutarou không thể nói, và lấy làm vui khi cậu bỏ ngỏ nó. Sự thật thì các cô gái khác cũng tương tự. Thế nên, thay vì đào sâu thêm, Shizuka quay lại cuộc trò chuyện với Kiriha – [Xin lỗi, mình bị phân tâm.]
[Hì.]
[Có chuyện gì vậy?]
[Ồ, mình chỉ đang nghĩ rằng cậu đúng là một cô gái tốt thôi.]
[Mình đâu được như cậu, Kiriha-san. Mặc dù mình cũng muốn thế lắm.]
[Cậu còn hơn ấy chứ. Cậu thậm chí còn dồn tâm huyết vào học nấu ăn kia mà.]
[Đó đơn thuần chỉ là một sở thích mình kế thừa từ mẹ mà thôi, chứ không có lý do gì cao siêu nào đâu.]
Shizuka và Kiriha đang thảo luận về nấu ăn. Do bận rộn, Kiriha hiếm khi có thời gian để trò chuyện nhàn rỗi như thế này, nhưng chuyến đi tới Forthorthe đã cho cô một lý do chính đáng để tận hưởng điều đó.
[Tiếp chuyện ban nãy.] – cô bắt đầu– [Hỗn hợp bột bánh mà cậu đã sử dụng hôm trước là nhãn hiệu nào thế? Nó quá tuyệt để làm một sản phẩm bán đại trà.]
[Đó là sản phẩm do cư dân trong phố mua sắm hợp tác làm ra đấy. Thay vì nhắm đến sự hoàn hảo, họ đặt mục tiêu thấp hơn một chút để tạo ra thành phẩm nhanh và rẻ cho các bà mẹ bận rộn.] – Shizuka giải thích.
[Ra thế. Quả là chu đáo. Nó vừa hay cũng hợp cho chúng ta.]
[Phải chứ? Thế nên mình mới quyết định dùng thử. Và nếu nó thu hút được sự chú ý của cậu, thì đã có thể nói là thành công rồi.]
Phòng 106 hiện tại đông đúc hơn bao giờ hết, đặc biệt với sự xuất hiện của Nalfa và Kotori mỗi khi đến thăm. Giờ đây, căn hộ thường xuyên có hơn mười người, nên khi đến bữa ăn, bất cứ món gì nhanh chóng và dễ làm đều được hoan nghênh. Không phải lúc nào họ cũng có thời gian để nấu mọi thứ từ đầu.
[Lần sau đi mua sắm, mình sẽ dẫn cậu đến một trong những cửa hàng bán nó.] – Shizuka đề nghị.
[Cảm ơn nhé. Nhưng mà chắc còn khá lâu nữa chúng ta mới có dịp đi được.] – Kiriha trả lời.
[Cậu nói đúng. Chúng ta sẽ phải kiên nhẫn.]
Ánh mắt của họ tự nhiên chuyển sang màn hình ba chiều trên tường của phòng khách, nơi mô tả vị trí của Ảnh Nguyệt hạm theo thời gian thực. Sau mười lần dịch chuyển, con tàu sắp tiến vào hệ mặt trời Forthorthe. Và nó sẽ không quay trở lại Trái Đất cho đến khi rắc rối với Ralgwin được giải quyết. Tóm lại, chuyến đi mua sắm của họ sẽ phải đợi khá lâu nữa.
Mặc dù vẫn chưa đến Forthorthe nhưng Theia và Ruth đã cắm đầu vào công việc. Do địa vị của mình, Theia sẽ phải tham dự các cuộc họp báo và phỏng vấn ngay khi đặt chân đến quê nhà. Chuẩn bị trước cho những cuộc họp đó là rất quan trọng.
[Đây là thời điểm để chúng ta tỏa sáng.] – Theia nói.
[Hãy cố gắng hết sức, thưa Điện hạ.] – Ruth đáp.
[Có vẻ làm một công chúa không hề dễ dàng gì nhỉ.] –Harumi nhận xét.
[Chị phải biết nó rõ hơn ai hết chứ.] – Theia chọc ghẹo.
[Mình chỉ biết nó như thế nào vào hai nghìn năm trước thôi. Mình không gặp bất kỳ khó khăn nào mà bạn đang phải đối mặt bây giờ, Theiamillis-san.]
[À, đúng là không có ghi chép nào về việc Nữ hoàng Alaia tham dự họp báo hay nhận phỏng vấn cả.]
Harumi đóng vai trò là cố vấn của Theia và Ruth. Cô là thành viên lớn tuổi nhất của hội Nhà trọ Corona và là người Trái Đất có học thức nhất trên con tàu. Hơn nữa, cô sở hữu một phần ký ức của Alaia. Do đó, cô hiểu lịch sử của cả hai hành tinh, giúp cô trở thành một tư vấn viên hoàn hảo trong những dịp thế này.
[Nhân tiện, Harumi, công dân Trái Đất có cảm thấy xúc phạm vì những phát biểu này không?] – Theia hỏi.
[Để mình xem thử... Chà, nói chung là ổn, nhưng một số người sẽ có phản hồi không tốt với nó.]
[Cụ thể là phần nào?]
[Dòng thứ ba này nói rằng Nhật Bản là một quốc gia chưa phát triển. Mặc dù điều đó có thể đúng theo quan điểm của Forthorthe, nhưng trên Trái Đất, nó là một quốc gia rất tiên tiến. Nên dẫu là sự thật, nó lại đánh vào lòng tự tôn.]
[À, giống như chiều cao của ta.] – Theia khôn ngoan nhận xét.
[Mình thì ghen tị với chiều cao của bạn.] – Harumi đáp với một nụ cười. Thấp bé có rất nhiều lợi thế, và cô luôn ghen tị với điều đó.
[D-Dù sao đi nữa, chúng ta đừng nhầm lẫn sự nhạy cảm của Nhật Bản với sự nôn nao của cá nhân ta! Chúng ta cần phải sửa lại chỗ này!] – Theia biết chính xác ý của Harumi, và hình ảnh được ôm bởi một người con trai cao hơn thoáng qua tâm trí khiến cô đỏ mặt xấu hổ.
[Thưa Điện hạ, sao chúng ta không khéo léo nói rằng Trái Đất đang trong tiến trình công nghệ hóa riêng?] – Ruth gợi ý.
[Hừm… cứ vậy đi.]
Theia và Ruth đang soạn thảo các bài phát biểu trong khi tham khảo ý kiến Harumi bất cứ khi nào họ không chắc chắn về điều gì đó. Cuộc trò chuyện đã lan man nhiều lần cho đến giờ. Tất nhiên, công việc hiện tại rất quan trọng, nhưng họ vẫn là các cô gái đang tuổi lớn.Đúng lúc đó, Snoozy chạy qua trong khi đuổi theo một quả bóng xốp. Thấy vậy, các cô gái đều mỉm cười. Họ yêu con mèo đáng yêu và những trò hề của nó.
[Meoo~]
[Chào Snoozy.]
[Meow.]
Khi quả bóng lăn đến chỗ Harumi, Snoozy đã khẽ chạm nó rồi ngồi xuống. Hành vi đó cho cô biết ngay nó đang đòi gì.
[Em muốn chơi à?]
[Meow~]
Trước câu hỏi của Harumi, Snoozy giật giật tai và háo hức nhìn lên. Nó đã sẵn sàng và đợi Harumi ném bóng.
[Được rồi, ừm, để xem...] – Harumi nhìn quanh phòng, tự hỏi mình nên ném nó đi đâu. Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, rồi tự hỏi liệu nên dùng bao nhiêu lực để ném – (Theiamillis-san hoặc Higashihongan-san sẽ làm gì vào lúc này nhỉ?)
Harumi cân nhắc một lúc, nhưng ngay trước khi Snoozy kịp mất kiên nhẫn, cô đã hạ quyết tâm – [Này!] – Trước khi hết can đảm, cô bung hết sức đã ném quả bóng.
[Méo~]
Snoozy đuổi theo quả bóng với những bước nhảy uyển chuyển cứ như lướt qua. Kể cả khi đã được thuần hóa, mèo vẫn có sự nhanh nhẹn của một con thú hoang. Quả bóng nhẹ nhàng nảy lên khỏi mặt đất một lần trước khi đập vào lưng Koutarou, đúng như Harumi mong đợi.
[Cái gì vậy?] – Koutarou lơ đãng hỏi.
[Meow~]
Koutarou quay lại và thấy Snoozy đang lao về phía mình. Ban đầu con mèo đuổi theo quả bóng, nhưng sau khi nhìn thấy Koutarou, nó đã nhanh chóng thay đổi mục tiêu.
[Méooo!]
[Sao tự dưng lại lao đến đây?]
Snoozy vồ lấy Koutarou và khéo léo leo lên người cậu. Đây là một bài tập gần như hàng ngày và nó giờ thực hiện điều này với tốc độ đáng kinh ngạc.
[Muốn tao chơi cùng à?] – Koutarou hỏi.
[Meow, meow~]
Koutarou có muốn chộp lấy con mèo trơn tuột thì cũng vô ích. Snoozy nhanh chóng thoát khỏi tay cậu và trèo tót lên đỉnh đầu. Khi lên đến đó, chú mèo con mới ngừng kháng cự và để cho Koutarou tóm lấy.
[Mày không có việc gì hay hơn để làm sao?] – Koutarou hỏi.
[Meow.]
[Ừ, tao đoán một con mèo không có nhiều việc phải làm trong không gian nhỉ?]
[Meow.]
Koutarou đặt Snoozy lên đùi. Đáp lại, Snoozy ngọ nguậy và vươn móng vuốt về phía Koutarou. Nó muốn được cưng nựng.
[Rồi, rồi. Làm ngay đây thưa ngài.]
Koutarou xoa bụng Snoozy và chú mèo vui sướng cho phép cậu. Giữa lúc đó, Koutarou nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng cười khúc khích của ai đó.
[Ra là chị bày ra trò này hả, Sakuraba-senpai?] – Koutarou lên tiếng.
[Ahaha, bởi vì mình thấy Snoozy đang chán nên không cầm lòng được.]
[Dẫu thế, chị cũng đừng ném bóng vào Koutarou tội nghiệp đang đầy phiền muộn trong đầu này chứ?]
[Đúng như bạn nói.]
Koutarou, cũng như Theia, có rất nhiều việc phải làm. Hiện tại, cậu đang cố gắng ghi nhớ đám tài liệu trước mặt. Tuy vậy, Koutarou không bận đến mức không thể chơi với mèo. Harumi biết rõ điều đó, và ném bóng về phía Koutarou là một hành động đã được cân nhắc cẩn thận từ cô.
[Meow!?]
Khi nghe thấy từ ‘bóng’, Snoozy ngay lập tức bật dậy. Dù lắm đồ chơi, nhưng quả bóng vẫn là thứ nó yêu thích nhất.
[Rồi, rồi.]
Koutarou nhặt món đồ chơi lên. Thấy vậy, Snoozy liền ngồi thẳng. Nó đã sẵn sàng lao đi bất cứ lúc nào.
[Bắt lấy nào!]
[Ế!]
Koutarou ném quả bóng vào Harumi. Mất cảnh giác, cô không bắt được bóng và để nó bật lên. Tuy nhiên, tiến triển này chính xác là thứ Snoozy muốn. Nó sử dụng Harumi làm bàn đạp để nhảy và vuốt lấy quả bóng ở trên không. Thật khó để tưởng tượng một con mèo con có thể khéo léo đến vậy. Sau đó, nó thích thú đuổi theo quả bóng khi nó lăn đi trên sàn nhà.
[A, giật hết cả mình…]
Harumi nhìn Snoozy bối rối, và Koutarou cười khi thấy điều đó.
[Hahaha, chị làm mặt buồn cười quá, Sakuraba-senpai.]
[Bạn bắt nạt mình, Satomi-kun!]
[Ấy, là chị chơi em trước.]
[Thì đúng, nhưng Snoozy không nhanh như vậy khi mình ném bóng!]
[Em và nhóc đó tương thông tương ý nhau mà.]
[Mình và em ấy cũng vậy!]
[Nhưng động cơ của chị không trong sáng, Sakuraba-senpai.]
[Bạn đúng là cái đồ bắt nạt…]
Harumi bắt đầu bĩu môi như trẻ con khác với cách cư xử hàng ngày, mặc dù cô không khó chịu như vẻ bề ngoài. Cô thật ra còn thấy vui khi bị trêu chọc như thế. Kể từ lần đầu gặp Koutarou, cậu đã hình thành thói quen bảo bọc Harumi vì thể chất yếu ớt của cô. Theo thời gian, khi hai người ngày càng thân thiết hơn, Harumi xem đó là một trở ngại cho mối quan hệ giữa họ. Và đến hiện tại thì họ dường như đang ở giữa quá trình phá vỡ bức tường đó. Điều này làm cô xúc động.
[Aha! Em quay lại được hết rồi nha!] – Kotori nói.
[Đây là thước phim tuyệt vời. Em sẽ gọi video này là ‘Koutarou-sama và chú mèo con’.] – Nalfa thêm vào.
Bộ đôi vẫn giữ thói quen quay phim cả nhóm và ngay lập tức ghi hình khi nhìn thấy Harumi ném bóng. Nhờ đó, họ đã bắt được màn đưa đẩy của Koutarou với Snoozy.
[Đúng rồi, Nal-chan! Sao cậu không ném bóng vào Kou-niisan luôn đi?] – Kotori đề nghị.
[Mình nào dám làm chuyện vô lễ như thế!] – Nalfa sốc trước lời đề nghị của Kotori và lắc đầu quầy quậy, khiến mái tóc bảy sắc cầu vồng của cô tung bay.
[Kou-niisan sẽ không có giận đâu.]
[Mình biết, nhưng làm gì có người Forthorthe nào dám ném đồ vào Koutarou-sama. Kể cả một quả bóng xốp.]
[Nhưng cậu phải biểt nỗ lực để thúc đẩy bản thân chứ?]
[Ư, mình không có chút tự tin nào... nhưng mình sẽ cố gắng hết sức...]
Nalfa đang đứng trước một thử thách tương tự như những gì Harumi vừa phải đối mặt, nhưng trong trường hợp này, chướng ngại vật chính là trái tim của cô. Nếu không thể vượt qua nó, cô sẽ mãi mãi cam chịu đứng ngoài quan sát—và đó không phải là điều cô muốn.
[Nói về việc thiếu tự tin...] – Kotori bắt đầu, chắp hai tay lại với nhau như một cử chỉ cầu xin – [Có thật là mình phải làm cái ‘chuyện đó’ không?]
[Có chứ. Cậu đã không giúp khi mình chật vật với bài phát biểu, thì lần này mình sẽ bắt cậu phải làm kể cả khi cậu không muốn đi nữa.]
[Thôi maaaà.]
Nalfa có một ý tưởng mới cho một sê-ri video có tựa đề ‘Nhật ký Forthorthe của Matsudaira Kotori’. Nó sẽ đối lập với các video của Nalfa ở Nhật Bản—nói cách khác, nhật ký video của Kotori về cuộc sống ở Forthorthe.
[Sao chúng ta không bỏ quách nó đi? Mình lên hình thì cũng chẳng có ai quan tâm đâu...] – Kotori rên rỉ.
[Mình cũng từng nghĩ như vậy về video của mình lúc ban đầu, nên cậu đừng có lo!] – Nalfa trấn an cô bạn.
Kotori lo lắng về dự án. Giống như các video của Nalfa, kế hoạch của họ là đăng tải Nhật ký Forthorthe của Matsudaira Kotori ở cả Nhật Bản và Forthorthe—mặc dù sẽ có một chút chậm trễ đối với phiên bản Trái Đất. Họ sẽ cần xem xét kỹ lưỡng đoạn phim để đảm bảo rằng nó không chứa các yếu tố nhạy cảm. Nhưng Kotori không nghĩ sẽ có ai hứng thú với loạt video về một cô gái bình thường như cô—dù ở Trái Đất hay Forthorthe.
[Hãy là chính mình, Kotori. Đó mới là thứ mà Nalfa-san muốn ghi hình lại.] – Kenji cười nói. Cậu ta đang lắp ráp một thứ gì đó nhỏ làm bằng nhựa, nhưng đã tạm dừng tay khi nhận thấy sự lo lắng của cô em gái.
[Nii-san...]
[Em nghĩ người dân Forthorthe sẽ hứng thú với phản ứng của một người Trái Đất bình thường trước xã hội và văn hóa Forthorthe. Đúng chứ, Nalfa-san?]
[Vâng, và chắc chắn rằng họ rất muốn biết thêm về bạn thời thơ ấu của Koutarou-sama, kiểu gì họ cũng sẽ quan tâm đến cậu, Kotori.]
[Thấy chưa, thế nên hãy cứ là chính mình.] – Kenji nhắc lại – [Cố gắng khác biệt chỉ tổ hỏng việc thôi em.]
[Nii-san, những lúc như thế này anh sâu sắc một cách không ngờ đấy...]
[Có gì phải ngạc nhiên chứ? Anh thuộc câu lạc bộ kịch mà, nhớ chứ?]
[À phải, bảo sao anh lại quen với mấy công việc kiểu này. Haha.]
Nhờ có Kenji mà Kotori đã cười trở lại—và đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Dự án video mới sắp ra mắt đã xích hai anh em lại gần nhau hơn. Cứ đà này, Kenji đang dần phục hồi nhân phẩm trong mắt em gái mình.
[Anh cũng thế nhé, Mackenzie-sama.] – Nalfa nhắc nhở Kenji.
[Là sao!?] – cậu hét toáng.
[Anh dù gì cũng là bạn thuở nhỏ của Koutarou-sama. Người dân Forthorthe cũng rất muốn biết thêm về anh!]
[Ai lại quan tâm đến anh kia chứ!?]
[Hahaha, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé, Nii-san... Đợi đã, chúng ta phải cư xử thật tự nhiên.]
Mối quan hệ của Kotori và Kenji đang được cải thiện một phần vì họ đã bỏ lại cuộc sống thường nhật của mình—bao gồm cả đời sống tình cảm của Kenji, nguồn cơn xung đột giữa họ. Nhưng đó chỉ là một lý do. Trên hết, hai anh em đã trở nên thân thiết hơn chủ yếu là vì gần đây họ có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau hơn.
(Thật sự cảm ơn em, Nalfa-san…)
Và vì lẽ đó, Kenji vô cùng biết ơn Nalfa. Nếu không có cô và ý tưởng cho loạt video mới, cậu và em gái sẽ không có cơ hội này. Đó cơ bản là một cơ hội để hai anh em làm lành, Kenji vì thế sẵn lòng làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ dự án.
[Anh Mackenzie! Giúp với, ho~]
[Có chuyện gì vậy?]
[Bọn tui không thể trộn sơn đúng cách, ho~ Bọn tui cần sự uyên bác và hướng dẫn của anh, ho~]
[Được rồi, đợi chút.]
Kenji hiện đang giúp các haniwa và Alunaya chế tạo ô tô điều khiển từ xa. Mảnh nhựa nhỏ trong tay cậu thực ra là hộp số. Mặc dù Kenji đã bắt đầu tham gia diễn xuất khi vào cao trung, nhưng cậu từng có chung nhiều sở thích với Koutarou thuở còn nhỏ, do đó Kenji cũng biết nhiều về xe điều khiển. Cậu không giỏi đua xe bằng Koutarou vì tính nhún nhường hơn, nhưng lại giỏi hơn trong việc ghép các mô hình lại với nhau. Các haniwa rất vui khi có thể dựa vào chuyên môn của Kenji trong khi Koutarou và Clan bận rộn. Nhưng thay vì cho chính chúng, bộ đôi hiện đang nhờ cậy cậu thay cho Alunaya.
[Ta xin lỗi đã làm phiền ngươi, Mackenzie. Ta muốn sơn thân xe cùng màu với vảy của mình, nhưng màu trộn ra không như mong đợi.]
[À, tôi hiểu rồi. Sơn có xu hướng tối màu lại một chút sau khi khô so với lúc còn lỏng. Để tôi xem sao.]
Trộn sơn ngay từ đầu đã rất phức tạp, màu thành phẩm có thể thay đổi tùy vào lượng sơn dày mỏng và sơn lót được sử dụng. Alunaya muốn thân chiếc xe của mình khớp với màu vảy của ông và việc tái tạo màu sắc chính xác có vẻ quá khó nhằn để ông có thể tự xử lý.
[Ngươi là hy vọng duy nhất của ta đó, Mackenzie.]
Loại công việc đòi hỏi kinh nghiệm và trực giác này là sở trường của Kenji. Sau khi liếc nhìn cơ thể của Alunaya, cậu bắt đầu toáy ngoáy. Kenji sử dụng một ống nhỏ giọt để thu thập các mẫu sơn nhỏ khác nhau vào một đĩa kim loại và trộn chúng lại với nhau. Sau đó, cậu lặp lại quy trình này nhiều lần, đảm bảo ghi lại tỷ lệ sơn đã sử dụng với mỗi biến thể. Phải mất tất thảy năm lần thử, nhưng cậu làm rất mau lẹ và quyết đoán. Alunaya quan sát tất cả điều này với sự hài lòng và nhẹ nhõm.
[Tí nữa, anh cũng phải giúp bọn tui đấy nhé, ho~]
[Bọn tui không thể dán đề can chuẩn xác được, ho~]
[Ờ, phần việc đó cần có mẹo. Anh xong bên này thì sẽ qua đó giúp ngay.]
[Hooray, ho~]
[Anh là anh hùng của bọn tui, ho~]
Kenji đã trở nên nổi tiếng với các haniwa và Alunaya. Mặc dù không thành thạo kỹ thuật như Clan, nhưng bù lại thì cậu có được sự khéo léo. Và hiện tại, điều những tay chơi mới của trò xe điều khiển cần không phải những hướng dẫn chuyên môn, mà đơn giản chỉ là những lời khuyên họ có thể hiểu được. Theo nghĩa đó, Kenji chính là một huấn luyện viên hoàn hảo cho bộ ba.
Hai cặp mắt đang nhìn Kenji. Một trong số đó thuộc về Nalfa.
[Kotori, Mackenzie-sama cứ như thể trở thành một con người khác hẳn ấy nhỉ?]
[Người khác? Không, đây mới là con người thật của anh ấy... Hay đã từng như thế cho đến khi lên cao trung.]
Cặp mắt còn lại thuộc về Kotori. Hai cô gái mà Kenji vừa trò chuyện đã quan sát Kenji kể từ lúc cậu quay sang giúp đỡ Alunaya và các haniwa.
[Ahahaha, giờ thì mình đã có thể hiểu lý do cậu lại giận anh ấy đến vậy rồi.]
[Ừ. Mình ước chi anh ấy cứ mãi như thế này.]
Lúc này đây, Kenji đang cư xử đúng hình ảnh một người anh trai tốt bụng mà Kotori đã từng rất đỗi tự hào. Cô đã luôn quấn theo anh trai khi còn nhỏ, và việc được thấy lại khía cạnh này của anh làm cô vừa hạnh phúc vừa lấy làm luyến tiếc. Đây cũng là một lý do giúp hai anh em bắt đầu làm hòa.
[Mọi người, theo yêu cầu của các Sanae, chúng ta sẽ thực hiện một bước dịch chuyển rất ngắn. Vì sự an toàn của mọi người, xin vui lòng ở yên trong giây lát.] – Clan thông báo qua hệ thống liên lạc.
Việc chuẩn bị dịch chuyển cuối cùng đã hoàn tất. Sau đó, thủy thủ đoàn chỉ tốn thêm vài tiếng đồng hồ là sẽ đến Forthorthe, và mỗi người đều dự định sẽ dành thời gian đó một cách nhàn nhã nhất có thể. Sau khi Ảnh Nguyệt hạm hạ cánh, chẳng có ai biết được những thử thách chông gai nào phía trước đang đợi chờ họ—cũng như sẽ mất bao lâu trước khi họ có thể thư giãn trở lại.