Khi lần đầu nghe tới chuyện Koutarou giúp tắm rửa cho Nana, cô không thể tin nổi vào tai mình. Tuy nhiên, sau một thời gian suy nghĩ, một câu hỏi nảy ra trong đầu cô.
[Veltlion, về chuyện với Nana hôm trước ấy...]
[Trời ạ, mấy người sao suốt ngày lôi vụ đó ra thế. Nhưng thôi, cứ hỏi thoải mái—chẳng có chuyện gì xảy ra hết.]
[Ta không định hỏi về chuyện đó.]
[Ồ?]
Koutarou đang làm bài tập ở bàn trà, nhưng nghe đến đó, cậu liền ngước nhìn Clan. Cô đang trông rất nghiêm túc y như giọng nói của cô vậy.
[Ta đang tự hỏi liệu Nana có phải lý do khiến anh đề xuất việc công bố PAF ra đại chúng.]
[Là chuyện đó à…] – Koutarou khẽ cười.
Trường hỗ trợ năng lực, gọi tắt PAF, là một phát minh của Clan sử dụng các lá chắn công suất thấp để tăng cường và bắt chước chuyển động của con người. Koutarou đang xem xét việc cung cấp nó ở Forthorthe, và Clan ngày càng tò mò về việc liệu tình trạng của Nana có truyền cảm hứng cho ý tưởng này hay không.
[Đúng chứ?] – cô hối thúc.
[Cô nói đúng. Tôi chợt nghĩ rằng Nana-san sẽ có thể tự mình tắm nếu cô ấy sử dụng PAF.]
[Anh đáng ra phải làm điều đó từ sớm hơn.]
[Nhỏ ngốc này. Tôi khi ấy đâu thể để một cáo già như cô biết ý tưởng đó được.]
[Gì vậy? Rốt cuộc thì ta ngốc hay là thông minh? Sao cũng được, ta sẽ đó như một lời khen.]
[Dù sao thì, ý nghĩ đó cứ ám ảnh tôi, nên khi Kiriha-san nói rằng tôi nên có lý do để trở về Fortorthe, đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến.]
[Vậy là ta đã đúng. Cảm ơn, Vellion. Xin lỗi vì đã làm phiền anh khi anh đang làm bài tập.]
Hài lòng với câu trả lời của Koutarou, Clan kết thúc cuộc trò chuyện và bắt đầu pha trà.
[Không có gì. Nhưng này, nếu cô đang pha trà, thì pha cho cả tôi nữa nhé.]
[Anh thực sự nghĩ ta lạnh lùng đến vậy ư? Ta đang làm rồi đây.]
[Cảm ơn.]
[Chớ nóng vội.]
Koutarou lặng lẽ quan sát Clan khi cô nàng pha trà, nhưng rồi bất chợt lên tiếng.
[Nhân tiện, Clan, lúc nào rảnh thì hãy làm PAF cho Nana-san nhé. Chị ấy có thể sử dụng nó khi tháo chi giả ra.]
[Không thành vấn đề, nhưng ta nghĩ Nana sẽ từ chối nó mà thôi.]
[Vì sao?]
[Cô ấy thích được cảm nhận hơi ấm từ người khác, như Yurika hay Kanae chứ sao.]
[À ừ, cô nói phải.]
[Nhưng mà, chuẩn bị sẵn một cái để phòng hờ cũng không có gì là xấu cả.]
[Chính xác. Vậy thì vụ này tôi nhờ cô nhé.]
[Chắc chắn rồi.]
Sau đó, cặp đôi ngồi im lặng một lúc trong khi Koutarou tiếp tục làm bài tập còn Clan thì lật xem các trang tạp chí về điều khiển vô tuyến. Dù họ không trò chuyện nhưng khoảng thời gian trôi qua chậm rãi ở bên nhau thật dễ chịu. Sau nửa giờ, Koutarou ngước lên nhìn Clan.
[Này, Clan…]
[Sao cơ?]
[‘Em’ đúng là một cô gái tốt.]
[Sao tự dưng lại khen người ta vậy?]
[À thì, không biết phải nói sao… nhưng anh biết rằng em không hề lạnh lùng.]
[‘Em’ đã thế từ hai năm trước rồi—anh là người đã khiến em thay đổi còn gì.] – Clan đáp lại bằng một nụ cười.
Cô hiểu rằng giờ đây cô đã là một con người khác, và cô biết rằng điều đã truyền cảm hứng cho sự trưởng thành của mình chính là chàng trai đang ngồi ngay trước mặt. Và trên tất thảy, cô hạnh phúc vì bây giờ anh đã có thể dựa dẫm vào cô.