Vũ hội cuối cùng đã diễn ra thật sôi nổi.
Trọng tâm của tối nay, cuộc thi khiêu vũ, đã đến hồi kết.
Với việc chiến thắng cuộc thi, Rumia giờ hiện đang thay trang phục để mang ‘Áo Choàng Tiên Nữ’.
Hiển nhiên, Glenn không thể theo cô vào phòng thay đồ ở phía sau, vì vậy anh đã nhờ Re=L bảo vệ cô giúp mình.
"Thật tốt quá! Mình đã luôn muốn thấy Rumia trong bộ trang phục ‘Áo Choàng Tiên Nữ’!"
"Chết tiệt! Mặc dù mình muốn thấy Sistine trong bộ trang phục đó!"
"Mặc dù mình thuộc phe của Re=L ~”
"Mouu… năm sau… năm sau mình nhất định sẽ...!"
"Thiệt tình… Mấy em khó chịu quá đấy! Ồn ào cả lên chỉ vì một chiếc váy đơn giản thôi sao?"
Những người gây ra sự hỗn loạn trước mắt Glenn lại chính là học trò của anh
Xung quanh, thậm chí sau khi cuộc thi khiêu vũ đã kết thúc, sự phấn khích trong hội sảnh vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Nhạc trưởng tiếp tục vung cây đũa của mình và các nhạc sĩ vẫn nhiệt tình chơi theo chỉ đạo của ông. Màn trình diễn quan trọng của buổi vũ hội vẫn tiếp tục diễn ra một cách hoàn hảo.
Cuộc trò chuyện thú vị dường như kéo dài vô tận, và các cặp đôi vẫn tiếp tục khiêu vũ. Thay vì dần đi
đến hồi kết, sự phấn khích có vẻ như ngày càng tăng cao.
... Làm thế nào mà… họ chưa cảm thấy mệt mỏi bởi sự hỗn loạn này nhỉ? Đám người này…
Maa, nó có thể là một cái gì đó như thế. Rốt cuộc, đêm nay vẫn là một đêm đặc biệt.
Tiệc tùng đến sáng ư… Ngay cả Glenn cũng gặp khó khăn để nói một điều như vậy.
Hahaha… Thậm chí là ngay cả mình cũng bị cuốn vào bầu không khí của buổi vũ hội tối nay.
Glenn cười khổ trong khi quan sát hội sảnh...
Nhưng đột nhiên ở trung tâm căn phòng…”Ooooo”, một cuộc hỗn loạn bắt đầu nổ ra...
"Sensei! Sensei! Cô ấy đã ra rồi! Uwa, thiệt tình, còn hơn cả những gì mà em tưởng tượng...!"
“…Nn? Cái gì …?”
“…Cảm ơn vì đã đợi, Sensei…”.
Rumia, bây giờ đang trong trang phục ‘Áo Choàng Tiên Nữ… xuất hiện với vẻ đáng yêu của mình với Re=L như người hộ tống .
"...!?"
Viền váy mở ra như đôi cánh của một thiên thần.
Tay áo mềm mại như lông vũ.
Những viên đá quý, tráng trí cho chiếc váy sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm .
Những nét thêu trên chiếc váy như một màn bạc rực rỡ.
Với chiếc đèn chùm trên cao, chiếc váy giống như được đắm mình trong ánh sáng rực rỡ và toả ra ánh hào quang huyền bí.
Chiếc váy đã đánh bóng và trau chuốt vẻ đẹp và sự thanh lịch của viên đá quý thô tên Rumia đến cực hạn của cô.
Vẻ đẹp áp đảo đó – dường như đánh cắp linh hồn của Glenn.
[Không nghi ngờ gì nữa, ‘Áo Choàng Tiên Nữ’ sẽ là bộ trang phục cuối cùng của cô...]
Chỉ trông một khoảnh khắc, lời nói của ‘người đó’ thoáng qua trái tim anh...
Nhưng trước vẻ đẹp của Rumia, cảm giác đó đã bị thổi bay đi mất.
"... V-vậy…Sensei… thầy thấy nó thế nào…? Nó có hợp với em không...?"
Trở nên xấu hổ, hai má của Rumia đỏ lên và cô cúi đầu xuống trong khi nhìn trộm Glenn để tìm câu trả lời."............"
Lúc này, Glenn đứng ngơ ngẩn trước Rumia mà không thể đáp lại câu hỏi của cô...
"Thiệt tình... Hãy bình tĩnh lại đi, Sensei!"
Wendy vỗ lưng anh và Glenn lấy lại các giác quan của mình...
"...Àh thì…Thật đáng kinh ngạc, nó thực sự rất hợp với em… họ nói rằng lông vũ tốt làm nên chim đẹp nhưng…”
Đó là tất cả những gì mà anh có
thể nói. Những từ mà anh lẩm bẩm không có hiệu quả trong việc diễn tả cảm giác của mình.
Nhưng chỉ với nhiêu đó, Rumia đã cảm thấy thực sự thoả mãn.
Cô trông cực kỳ sung sướng… cảm thấy như bản thân được đắm mình trong phước lành… Cô bắt đầu cười.
"Vậy thì... Sensei. Điệu nhảy cuối cùng… nếu thầy không cảm thấy phiền?”
Như những gì mà cô mơ ước, Rumia mỉm cười khi cô tiến về phía Glenn… và đưa tay ra.
"... Oh”
Glenn nắm lấy tay cô và tiến về phía sân khấu.
Theo truyền thống của vũ hội, cặp đôi giành được quyền mang ‘Áo choàng tiên nữ’ sẽ bắt đầu điệu nhảy cuối cùng của buổi tối——
Glenn và Rumia thu hút sự chú ý của mọi người tại trung tâm của vũ hội.
Đám đông theo dõi hai người xuất hiện trên sân khấu.
Nhạc trưởng của dàn nhạc lặng lẽ giơ cây đũa của mình...
‘Sinfonia di Sylphide’ phần thứ bảy được trình diễn.
Và cùng với đó là Vũ điệu ‘Sylph Waltz’ số bảy.——
Cùng lúc đó, trên mái nhà của vũ hội.
"Fufu… bằng cách nào đó mà nó đã kết thúc với một cái kết yên bình, nhỉ…?"
"Em đồng ý. Không có thêm phản ứng nào của kẻ thù tới kết giới của em.”
"Ta đã luôn nghĩ về điều này, nhưng vũ hội lần này có những bản nhạc hay thật đấy”
"Yeah, em muốn vào bên trong và tận hưởng nó... Em đã nghĩ như vậy đấy."
Bernard và Christoph dành một ít thời gian để lắng nghe màn trình diễn âm nhạc của điệu nhảy cuối cùng.
Đúng lúc đó.
Re=L đạp vào bức tường bên ngoài và nhảy lên bầu trời đêm; mọi người ở đó đều quay đầu khi họ xem cô đáp xuống trung tâm của nóc hội trường.
"..Tôi đến rồi.”
Bộ trang phục đó không phải là trang phục của một cậu trai trẻ xinh đẹp dành cho vũ hội, mà là trang phục của Đội Pháp sư Hoàng gia.
Trên bờ vai thanh nhã đó nhẹ nhàng mang một thanh kiếm khổng lồ trên không trung với tốc độ cao.
"Ooh, Re=L. Ta mừng là cô đã hoàn thành nhiệm vụ, làm tốt lắm! Xuất sắc!"
Như thể một người ông lẩm cẩm, Bernard xoa đầu Re=L khi ông lại gần hơn.
"Ban nãy khi Eve nói rằng khu vực đó đã ổn, và bây giờ cô ấy bảo tôi đến đây. Vì vậy, tôi nhanh chóng thay đồ và tới đây.”
Như thường lệ, cô trông có vẻ mệt mỏi và vô cảm, nhưng đâu đó vẫn có vẻ không hài lòng.
"Oya, cô trông có vẻ cáu kỉnh lạ thường, Re=L?”
"... Váy… của Rumia?.... Tôi muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa..."
"Wahahaha thật đáng tiếc! Hah chúng ta đã gần như làm xong nhiệm vụ rồi, vì vậy hãy kiên nhẫn!"
"... M”
Re=L quay đầu sang một bên và với một tiếng ‘puku’, hai má cô phồng lên.
"Ta nên nói thế nào đây nhỉ, ta thực sự cảm thấy ghen tị với Glenn-boy. Trước đó ta đã sử dụng ma thuật để kiểm tra bên trong… và con gái của Alicia-chan trông có vẻ như đang ngạc nhiên…fufu… hãy quên những gì ta vừa nói, nếu cô ấy nghe được điều đó, ta không nghi ngờ rằng cô ấy sẽ huy động toàn bộ quân đội… và sau đó ta sẽ bị bắn tới chết.”
"Ahaha, nếu đó là Bernard san. Đúng rồi, em sẽ giúp nếu như điều đó xảy ra.”
“Hai người nên nghiêm túc chút đi. Nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc,”
Albert hơi cau mày trong khi nhắc nhở cả hai về nhiệm vụ của họ.
Nhưng một điểm yếu nhỏ cũng không thể bị tìm thấy trên người hai người họ.
Mặc dù trông như thế này, Bernard và Christoph vẫn có thể chiến đấu, sẵn sàng cho một trận chiến ngay lập tức .
Trong thân tâm họ… cả hai cảm thấy như thể chuyện này vẫn chưa kết thúc, và.
Đương nhiên, Albert cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng mà… thực sự không có dấu hiệu nào của kẻ thù. Và không có dấu hiệu cho thấy chúng đang âm mưu thú gì đó. Chuyện này thực sự có thể kết thúc chỉ với nhiêu đó?
Albert không thể làm gì khác ngoài cố gắng đánh giá tình hình.
Trong khi không cảm thấy hoàn toàn hài lòng với cái cách mà nó diễn ra, Albert lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi. Đó là thời gian để
báo cáo định kỳ của mình cho Eve
"Đây là ‘The Star’. Cô có nghe rõ không, ‘The Magican’? Báo cáo. Hiện tại, tại thời điểm 11h00, không có gì bất thường trong khi tuần tra khu vực bên ngoài. Theo sự hướng dẫn của cô, chúng tôi đã hội nhập với ‘The Chariot’. Tôi lặp lại, không có gì bất thường trong khi đi tuần tra. Chúng tôi đã hội nhập với ‘The Chariot’… Tình hình phía bên cô thế nào? Vui lòng phản hồi.”
Albert ngay lập tức báo cáo tình hình cho Eve qua thiệt bị liên lạc trên tai anh.
Thế nhưng——
"... Eve? Cô không nghe thấy sao? Xin hãy phản hồi.”
Nhưng mặc cho Albert có chờ đến bao lâu.
Từ thiết bị liên lạc, câu trả lời của Eve – không bao giờ đến.
Albert nghi ngờ mà nhíu mày—— Vào lúc đó——
"Tôi thật tình xin lỗi vì đã đột nhiên nhờ em giúp, Sisti.”
"Ah, không có gì. Làm ơn đừng lo lắng về chuyện đó, Liz senpai.”
"Mặc dù tôi lúc nào cũng nói với các thành viên khác phải sắp xếp tài liệu gọn gàng.——”
Sistine và hội trưởng hội học sinh Liz hiện đang trong một căn phòng trong toà nhà Trung tâm của học sinh nơi mà buổi vũ hội đang được tổ chức—— trong phòng ban quản lý.
Sau khi cuộc thi khiêu vũ kết thúc, với cách cư xử của Liz, Sistine tạm thời rời Rumia và Glenn và đến căn phòng này để giúp đỡ Lizz.
Trong căn phòng, vô số cái tài liệu khác nhau như lịch trình quản lý và biên chế nhân sự và như vậy, đang nằm rải rác. Tất cả các thành viên của ban quản lý, ngoại trừ Sistine và Liz, đã bỏ hoang văn phòng này từ lâu.
"Cứ mỗi năm điều này lại xảy ra, nhưng chúng ta luôn thiếu nhân lực để..."
"Ahaha, nhưng không phải năm nay là một thành công lớn sao, Senpai?”
Không một chút chần chừ, Sistine nhanh chóng thu thập các tài liệu rải rác.
"Em chắc rằng tất cả là nhờ vào những nỗ lực của các senpai trong hội học sinh. ”
"Đúng vậy, tôi rất vui rằng em đã nói như vậy.”
Liz vui vẻ mà cười lớn.
"... Nhân tiện. Tôi đã xem trận chung kết. Thật là sát sao đấy, Sistine.”
"Oh, chị đang nói về cuộc thi khiêu vũ. Ahaha, em đoán rằng quyết tâm nửa vời của mình sẽ không đủ tốt để giải quyết sau tất cả. So với Rumia, người mà nghiêm túc muốn mặc ‘Áo choàng tiên nữ’, và em người mà chỉ đang cạnh tranh một cách ngớ ngẩn, em không bao giờ có cửa..."
"... Fufufu, em có lẽ nên thành thật với bản thân hơn đấy… Lắng nghe lời nói của trái tim mình là điều cần thiết. Đây là lời khuyên từ Senpai của em đấy.”
"...? Chị có ý gì...? Ah, việc sắp xếp đã xong rồi, Senpai.”
Ngay khi cô hoàn thành đống giấy tờ, Sistine dứng dậy khỏi chổ ngồi.
Như thể để thoát khỏi chủ đề đó ——
"Cảm ơn. Chị thật sự xin lỗi, ne? Chị nghĩ rằng em có thể đang vội để có thể bắt kịp màn khiêu vũ cuối. Hora ... bây giờ chị nghĩ khúc dạo đầu chỉ mới bắt đầu thôi.”
Khi Liz cười gượng trong khi nói điều đó, tiếng nhạc có thể nghe từ phòng khiêu vũ.
"Ah, em? Em có thể đi rồi sao? Aaahh em thật sự muốn ghi lại hình ảnh Rumia trong bộ trang phục ‘Áo choàng tiên nữ’ vào tâm trí mình!"
“Fufu, chúc vui vẻ.”
Nghe theo Liz ,Sistine rời khỏi… nhưng vào lúc đó.
Các bản nhạc rải rác trên sàn thu hút ánh nhìn của cô.
"Are~? Senpai... Đây là...?"
"Ara... mou, đám nhóc đó bỏ quên những giấy tờ quan trọng như thế này ..."
Thốt ra một tiếng thở dài, Liz bắt đầu thu lượm bản nhạc. Và Sistine bắt đầu giúp đỡ.
"Đây là. Bản nhạc gốc được sử dụng trong buổi vũ hội tối nay. Đúng vậy, nó chính xác là những gì mà dàn nhạc đang chơi.”
"Ahh, thật không?... Đây là thứ mà họ đang chơi hử..."
"Đúng vậy. Không ngoa khi nói rằng thành công của vũ hội năm nay là nhờ bản nhạc này.”
"... Ý của chị là gì?"
Sistine đưa ra một câu hỏi để đáp lại câu nói kỳ lạ của Liz.
"Fufu hãy nhìn thứ này? Đây thực sự là một thay đổi dễ chịu. Khi mà chị nghe nó, trái tim chị bắt đầu đập nhanh hơn… Đó là một cách thay đổi. ”
"Ahh khi mà nghĩ về nó, em nghĩ
phần nhạc của năm nay, ‘Sylphide’, có chút khác biệt…Đúng rồi… sự thay đổi này huh…”
Như thể cô nhận ra điều gì đó, Sistine liếc nhìn bản nhạc trong tay cảu Liz.
... Đúng lúc này.
Sau khi cô nhìn thấy bản nhạc, nét mặc của Sistine đột nhiên cứng đơ lại.
"Eehh!? Tại sao!?"
Đột nhiên hét lên, bản nhạc bị giật dữ dội từ tay của Liz.
"Sistine!?"
Bỏ lại Liz đang bối rối, Sistine nhảy về phía chiếc túi của mình giấu trong góc phòng và rút ra một xấp giấy khổng lồ từ bên trong. Chúng được mượn từ thư viện của Học Viện; đó là một luận điểm kì lại mà Sistine đã đọc cho đến chán để có thể hiểu được… Đó là luận án được xuất bản gần đây nhất của giáo sư Fosil về khảo cổ học.
Cô dữ dội mở cuốn sách ra và lật nhanh hết mức có thể—— cho đến khi cô đến được một trang nhất định, và trong khi so sánh với bản nhạc với những gì được viết——
"—— Quả nhiên là mình đã đúng! Có thứ gì đó về sự thay đổi này!? Một thứ gì đó thực sự bất thường...!"
Sau đó, Sistine tiến lại gần Liz, người đang ở với cô ấy lúc này.
"Senpai, làm ơn hãy nghe em nói! Chị có thể không tin em, nhưng mà em có một thỉnh cầu! Senpai ——”
Ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, Liz lắng nghe những gì mà Sistine yêu cầu——
Sau đó Sistine vội vã rời văn phòng.
Đi về phía phòng khiêu vũ, Sistine đang hoảng loạn trong khi chạy thật nhanh.
"Nhanh lên…Nhanh nữa lên, mình phải nói cho Sensei và...! Mình có một linh cảm xấu…! Mình không chắc rằng điều gì thực sự có thể xảy ra nhưng…! mình thực sự
có linh cảm tồi tệ về việc này."
Ở phía đối diện hành lang và chỉ một ngã rẽ nữa thôi, sẽ là phòng khiêu vũ.
Ngay bây giờ, lượng không gian trống rỗng trên hành lang để lại cảm giác cay đắng trong lòng Sistine.
Và khi Sistine chuẩn bị qua góc rẽ đó, tại thời điểm đó——
Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện phía bên trái hành lang.
Không thể bỏ qua hình bóng của người đàn ông oai phong trong bộ đồ đen, đang nhanh chóng tiến về phía hội sảnh.
"—— Ah Albert -san!?"
Albert, người bị gọi tên, dừng lại một lúc và liếc nhìn Sistine.
"...Quý cô Fibel sao?. Thật là trùng hợp khi gặp cô ở đây”
Liên kết với Tổ chức Đặc biệt Annex của Đội Pháp sư Hoàng Gia, thành viên hiệu số 7, ‘The Star’, Albert. Một đồng nghiệp thời Glenn còn trong quân đội, con át bích của lực lượng đặc biệt của quân đội, người mà bí mật xử lý các sự cố ma thuật.
Tại sao một người như vậy lại ở đây?
Nhưng thực tế là Albert đã ở đây—— Chứng minh tính đúng đắn cho những nghi ngờ của Sistine.
"A-Ah, làm ơn. Albert-san! Làm ơn hãy nghe câu chuyện của em, có thể… có thể một chuyện tồi tệ sắp xảy ra! Anh sẽ có thể nghĩ rằng nó là một trò đùa trẻ con nhưng..."
Nói xong, Sistine giơ bàn tay đang cầm bản nhạc phổ, và với vẻ mặt tuyệt vọng cầu xin anh.
Albert đang quan sát Sistine bằng ánh mắt sắc bén… và cuối cùng kết luận có điều gì đó bất thường với việc mà tại sao cô lại tỏ ra điên cuồng như vậy...
"... Nói đi”
Đúng vậy, với một câu trả lời
ngắn gọn, anh thúc giục Sistine tiếp tục——
——
"—— Đó là tất cả thông tin mà tôi có được từ Fibel. Ông nghĩ sao? Ông già?"
“Dù sao đi nữa điều đó thực sự không quan trọng sao! Vậy thì đó là lí do tại sao kẻ thù bên ngoài lại bỏ đi dễ dàng như vậy!?”
Khi Albert nhanh chóng truyền đạt thông tin đến đồng đội của mình với thiết bị ma thuật, anh nhận được phản hồi ngạc nhiên và bực bội của Bernard.
“Kuu…, chúng ta đã bị lừa! Không thể nào, làm thế nào mà cậu có những thông tin như thế này!? Nếu đó là sự thật thì việc đó có nghĩa là tôi cũng đang gặp nguy hiểm ư!? Khi, khi nào mà chúng ta đã bị mắc mưu… Đã bao lâu rồi!?
"Tôi biết. Nhưng mà công chúa hoàn toàn mắc kẹt trong bẫy của kẻ thù. chúng ta cần phải đưa cô ấy trở lại càng sớm càng tốt.”
“Ta hiểu rồi! Bây giờ, ta sẽ để nơi đó lại cho cậu! Còn ta sẽ lo liệu khu vực này!”
“- Albert san, Bernard san! Là Christoph đây.”
Trong thời gian đó, Christoph làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Christoph. Sao rồi? Tình trạng của những tên đó ——”
“Không ổn. Mặc dù Zaeed và Lawrence vẫn bị trói trên sàn nhà… Nhưng không hề thấy Eve ở đâu cả. Và, theo như những thông tin mà ta có được từ Sistine đã
vào trung tâm căn phòng. Em sợ rằng nó sẽ…”
“Ah đúng rồi… Aaa mou tại sao mọi chuyện lại kết thúc thế này nhỉ…”
"Chúng ta đã đánh giá sai tình hình. Rằng Zaeed và Lawrence là vô tội… họ hoàn toàn không liên quan đến tổ chức chút nào cả - họ là những công dân bình thường. Họ đã bị thao túng trước đó bởi một số loại ma thuật, trong khi chúng ta nghỉ rằng họ là một phần trong các vụ ám sát của tổ chức. Chúng ta chỉ như con rối trong lòng bàn tay của chúng… Đó mới là sự thật.”
“Ta hiểu rồi, thậm chí Eve-chan cũng đã đoán sai…”
“Ít nhất thì, Eve-san nên thông báo cho chúng ta về kẻ chủ mưu thực sự trước đó…Rằng Zaeed chỉ là một thằng nhóc được gọi là Kite từ Học Viện Ma thuật
Kletios, và cũng như ai đó đứng đằng sau thao túng nó…Nếu cô ta chỉ cần nói cho chúng ta điều đó lúc trước…! Tệ hơn nữa, nếu cô ta chỉ cần cho phép chúng ta có thể liên lạc trực tiếp tới Glenn…!”
“Aah Chúng ta thậm chí không thể liên lạc với Glenn-boy…!”
Bây giờ họ nghĩ về điều đó, Eve đã kiên quyết từ chối một đường dây liên lạc giữa Glenn và họ, cô ta muốn quản lý luồng thông tin từ cả hai phía… Cô ta lo lắng họ sẽ phát hiện ra kẻ chủ mưu. Tất cả chỉ để độc chiếm sự chiến thắng của cuộc chiến tối nay ——
"Vào lúc này, chúng ta có nói gì cũng không còn quan trọng nữa, chúng ta phải bắt đầu hành động. Những người lính chúng ta chỉ đơn thuần là làm hết sức mình trên chiến trường của chúng ta.”
“…Đúng vậy.”
"Ông già. Christoph. Xin hãy chú ý. Chúng ta đã để cho kẻ thù có được sự khởi đầu trước. Từ bây giờ trở đi… chúng ta không thể để cho chúng tiến xa thậm chí chỉ một bước.”
Albert ngắt liên lạc và quay lại.
"Không thể nào… trong suốt buổi vũ hội tối nay… một âm mưu như vậy lại thực sự diễn ra..."
Mặt Sistine bắt đầu trở nên trắng bệch và cô bắt đầu run rẩy ở một bên sau khi biết được sự thật từ Albert.
"Vậy… khi mà Sensei hăng hái ép buộc Rumia phải trở thành bạn nhảy của thầy ấy… đó là vì lợi ích cho việc bảo vệ cô ấy…? Đó là lí do tại sao… thầy ấy lại hành động một cách tuyệt vọng như vậy…? Mặc cho chuyện đó, Mình…lại hành động như một con ngốc, mình không hơn gì một mối phiền toái đối với thầy...!"
"... Đừng để ý tới chuyện đó, Fibel. Cô không làm gì sai cả,”
Albert bình thản mà nói trước một Sistine đang cảm thấy rắc rối với hai tay ôm đầu.
"Nếu có ai đó làm sai, thì đó chính là tổ chức của kẻ thù…và bọn tôi, những người đã cố gắng khai thác những học viên như các bạn để kiếm lợi cho quân đội. Cô hoàn toàn hợp lý nêu cô ghét chúng tôi và gọi chúng tôi là ác quỷ.”
"Chuyện đó..."
Sistine trở nên im lặng khi cô cảm thấy một dòng cảm xúc dâng trào trong lòng.
"Nhưng, bây giờ tôi sẽ phải thêm một hành động đáng xấu hổ vào danh sách của mình tối nay… theo Điều luật 6 của Quân đội Hoàng gia, dưới điều khoản ngoại lệ khẩn cấp 4 tôi ra lệnh cho cô- … Không… điều đó quá thô tục. Fibel, tôi có một đề nghị. Cô sẽ cho chúng tôi mượn sức mạnh của mình chứ?"
"T-tôi...!?"
"Cô có thể nghĩ rằng tình hình đã trở nên tồi tệ đến mức này. Mạng sống của công chúa đã nằm trong tay của kẻ thù. Chúng tôi không thể làm việc này một mình. Để đảo ngược tình thế… chúng tôi cần sức mạnh của cô.”
Ngay bây giờ, cơ thể của Sistine bắt đầu run rẩy. Để mà hợp tác với Albert trong tình huống kiểu này. Không nghi ngờ gì nữa, mọi thứ cuối cùng cũng sẽ trở thành một trận chiến.
Một trận chiến khốc liệt với các pháp sư từ Hội nghiên cứu tri thức của Thần… một trận chiến sống còn...
"Đương nhiên, đó là nếu cô muốn giúp. Tôi sẽ không ép buộc cô. Tôi sẽ làm hết sức mình với những quân bài trong tay.”
Sự sợ hãi, căng thẳng, và khó chịu lấp đầy cơ thể cô.
Những thứ như vậy cũng đã từng xảy ra trong quá khứ. Albert cũng đã từng yêu cầu sự giúp đỡ từ Sistine.
Và vào thời điểm đó, cơ thể cô run rẩy, cô bật khóc và rên rỉ, cô không thể di chuyển dù chỉ là một inch...
Thế nhưng, hiện tại——
"... C-có chuyện gì mà chỉ mình em có thể làm ư...?"
"Đúng vậy.”
"V-vậy thì...! Em hiểu rồi... E-em sẽ làm! Vậy thì điều mà duy nhất chỉ mình em có thể làm là...!"
Trong khi hai đầu gối cô đang run, Sistine đứng thẳng dậy và nhìn thẳng vào mắt Albert… giọng nói run rẩy của cô cắt qua bầu không khí tĩnh lặng.
"Cẩn thận với những chiến binh đã ra trận từ ba ngày trước – là một câu tục ngữ từ Viễn Đông… Em hiểu rồi, đúng rồi.”
(Câu này chắc là về việc Sistine đã trưởng thành hơn sau lần đầu gặp Albert)
Albert người vẫn luôn mang biểu cảm lạnh giá như thể từ chối người khác, khẽ để khuôn mặt mình thư giãn… nhưng ngay lập tức quay lại và tiến tới hội sảnh.
"... Đi thôi. Theo sau tôi”
"Albert -san! N-nhưng, em thực ra có thể làm gì...!?"
Sistine trở nên bối rối mà đuổi theo sau Albert.
"Fibel. Cô có thể nhảy ‘Sylph Waltz’ điệu thứ 8 không?"
"... Eh? nhảy bản ‘Sylph Waltz’ thứ 8 ư...?"
Sistine chỉ có thể chớp mắt trước những lời khó hiểu của Albert.
Cây đũa của nhạc trưởng đang vung vẩy trong không trung.
Theo sau đó, dàn nhạc chơi với sự chăm chú của mình.
Và tất cả người tham dự đêm nay đều đang khiêu vũ.
Tao nhã, duyên dáng ——nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, họ đang nhẹ nhàng khiêu vũ điệu nhảy sẽ kết thúc tối nay
Dường như âm thanh kéo dài của bản nhạc sẽ tồn tại mãi mãi.
Trong khi xem qua điệu nhảy của Glenn và Rumia… mỗi và mọi người trong phòng đều nhịp nhàng mà nắm tay với bạn nhảy của họ… và các cặp đôi bắt đầu đưa nhau lên sàn nhảy.
Trong tất cả mọi người trong hội sảnh đang khiêu vũ với tay trong tay.
Khách mời, những người của ban quản lý, và tất cả mọi người không có ngoại lệ đầu hàng trước bản nhạc và bắt đầu nhảy.
Mọi người đều lắc lư theo điệu nhạc.
Thật dễ chịu làm sao, khi nhìn thấy cảm giác hợp nhất đó.
Đêm nay —— Không nghi ngờ gì nữa.
Đối với tất cả các thí sinh ở đây, nó chính là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời họ——
... Lạ thật…..
Trong khi Glenn đang dẫn Rumia trong điệu nhảy, một cảnh báo yếu ớt vang lên sâu thẳm trong trái tim anh.
... Có cái gì đó…kì lạ...
Kể từ khi nào mà thứ gì đó bắt đầu chiếm lấy trái tim Glenn?
Nuốt nước bọt liên tục, anh cảm thấy rằng đó chỉ mới gần đây. Bây giờ mà anh nghĩ về nó…khi vũ hội bắt đầu, chính là lúc anh cảm thấy nó.
Đâu đó, anh cảm thấy như một màn khói mỏng bám chặt lấy tâm trí anh. Như thể anh đang bị thôi miên vì đang mê sảng bởi sốt.
Nó thật dễ chịu... tâm trí anh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tuy nhiên, chỉ có loại âm nhạc đó thống trị toàn hội trường mới có thể xâm nhập sâu, thật sâu vào trái tim
Glenn——
.. Có thứ gì đó chắc chắn sai ở đây... Mình không thể hiểu nổi... Thế nhưng, ngay cả vậy, thứ gì đó thật lạ... Nó là cái quái gì cơ chứ...?
Theo thói quen khiêu vũ, anh kéo Rumia lại.
Rumia, được giao cho Glenn, đang mang khuôn mặt như thể giấc mơ trở thành sự thật.
Và Rumia người đang mang ‘Áo choàng Tiên nữ’ trông vô cùng xinh đẹp như một giấc mơ trở thành hiện thực
...Ma…Khoan đã, không... dù sao thì...
Điều đó chắc chắn chỉ xuất hiện khi anh say.
Để bầu không khí của hội trường này, để âm nhạc và điệu nhảy thống trị hội trường này.
Và—— ngay cả với người con gái xinh đẹp đang ôm trong tay anh.
Sau tất cả, bản thân nơi này dường như đang ở trong thiên đường của một giấc mơ.
Mình muốn hiến dâng bản thân mình cho một thế giới rực rỡ ánh nắng này mãi mãi.
Mình muốn đắm chìm vào thế giới này...
Trái ngược với tiếng cảnh báo đang vang lên từ tận đáy lòng, Glenn mặc kệ cái cảm giác mà anh đang trải qua...
Đúng lúc này.
Với một tiếng búng tay——
Ở rìa tầm nhìn của anh, thứ gì đó khó chịu châm chọc ý thức đang mờ dần của Glenn.
Xa xa đó, chỉ vừa đủ trên một góc rìa đường chân trời của anh, một ánh bạc đang bùng cháy mãnh liệt.
"......?"
Glenn nhìn theo hướng đó với cảm giác khó chịu.
Vượt qua khỏi tầm nhìn của anh – trong một góc của phòng khiêu vũ.
Vì vài lí do nào đó, Sistine và Albert—— đang ở tay nắm tay khiêu vũ.
Thấy vậy, sự lạ lùng làm tim Glenn chìm xuống.
Như thể dội một gáo nước lạnh vào trái tim của Glenn, thứ mà đang chìm một cách thoải mái trong một hồ nước ấm.
Sau cùng thì——
Các người… Tại sao mọi người lại khiêu vũ… tại sao các người lại khiêu vũ động tác thứ 8 của bản ‘Sylph Waltz’
Đúng vậy. Ngay bây giờ, thứ đang thống trị hội trường là ‘Sinfonia di Sylphide’ khúc thứ 7.
Tất nhiên là điệu nhảy mà đi kèm với nó phải là động tác thứ 7 của ‘Sylph Waltz’.
Vì vậy, sự bất hoà nhập sẽ bị nhìn thấy trong động tác của họ, vậy mà không ai phát hiện?
Họ trông quá chướng mắt. Thậm chí còn nhiều hơn, mái tóc bạc của Sistine quá nổi bật. Mình không thể bỏ nó ra khỏi đầu.
Họ… Họ thực sự đang phá vỡ sự thống nhất hoàn hảo của vũ hội này, họ là một loại .....——
Dừng…Dừng lại…! Thế giời hoàn hảo này… họ đang phá huỷ sự thống nhất… ngừng lại… đừng có làm phiền tôi…! Làm ơn.!
Thế nhưng.
—— Sai rồi… Đúng vậy… đúng vậy có phải không, mình là Glenn Radas...!
Ý thức đang mơ hồ của Glenn, thứ đã đắm chìm vào biển mơ hồ, nhẹ nhàng nổi dậy vì sự bất hoà.
Nhìn chăm chú vào Rumia—— Cô đỏ mặt và bình tĩnh nở một nụ cười, ý thức của cô hoàn toàn đang ở đây, tâm trí của cô hoàn toàn đang ở đây...
Nhìn qua phần còn lại của vũ trường.
Những người mà đang nhảy múa với cả tái tim và linh hồn họ, và những người nhạc sĩ đang chơi nhạc cụ một cách điên cuồng.
Mặc dù vậy... có thứ gì đó, thứ gì đó thật kỳ lạ trong tình huống này.
... Nghĩ… Hãy suy nghĩ đi!... Thứ gì đó kỳ lạ…!? Chết tiệt mình không thể hiểu được nó… không phải chúng ta chỉ đang tận hưởng vũ hội?... Cảm giác về sự thống nhất qua âm nhạc và điệu nhảy, điều này được cho là đêm tuyệt vời nhất… nhưng ngay cả vậy, thứ quái gì đang…?”
—— Không nghi ngờ gì nữa, ‘Áo choàng tiên nữ’ sẽ là trang phục đáng yêu cuối cùng dành cho cô ấy.
Một lần nữa, những lời của Eleanor bất ngờ được nhớ lại.
Đúng rồi... Cái đó... cái thứ thứ đó có nghĩa quái gì cơ chứ...?
Ngay từ đầu, nói về sự kỳ lạ, cụm từ đó chính là thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu.
…Tại sao ‘Áo choàng tiên nữ’ là lại trang phục kết thúc của cô ấy chứ? Để mà Rumia mặc ‘Áo choàng tiên nữ’, cô ấy ban đầu sẽ phải thắng cuộc thi… có nghĩa là, nếu buổi vũ hội không kết thúc… Rumia sẽ không phải mặc chiếc váy ngay từ đầu…!
Nói cách khác, trong khi Rumia đang mang chiếc váy… Sự an toàn của cô ấy sẽ không được đảm bảo khỏi kế hoạch ‘ám sát’.
Điều gì? Ngay từ lúc bắt đầu và kết thúc của buổi vũ hội. Điều gì là sự khác biệt giữa chúng chứ?
Nếu một kế hoạch ‘ám sát’ khác xảy ra, chúng sẽ sử dụng vào thời điểm nào?
Hơn nữa, vào cái thời điểm trước khi mọi thứ kết thúc, mọi người thường cảnh giác nhất, do đó thực hiện nỗ lực ‘ám sát’ gần như không thể.
Tại sao chúng lại đặc biệt chờ tới cuối buổi vũ hội?
Nói về sự khác biệt chính của lúc bắt đầu và kết thúc… đó chính là tâm trạng chung của thời gian...
Trong toàn bộ lịch sử của học viện, khó có thể có vũ hội nào thành công như lần này.
Bầu không khí này đã diễn ra một cách vô tận theo thời gian kể từ khi buổi vũ hội bắt đầu.
Trong trường hợp đó, Nói về thứ tạo nên bầu không khí này, nó sẽ là?
Thứ nắm giữ số phận của công chúa là…[nếu cậu nhìn với đôi mắt mở to thì nó khoảng năm bước, nhắm mắt lại thì là tám]
Đó là thứ tinh tế hoành tráng chạy song song với cảm xúc mà sẽ bị mắc cạn bởi ‘người đó’]… Đó là là thứ cảm xúc…?
............... Không thể- nào...?
Đột nhiên, ở một góc trong tâm trí của Glenn, một câu trả lời hiện ra như ánh chớp.
Mình không thể tin được. Mình không thể tin được… nhưng mình không nghĩ là mình sai.
Nếu là trong trường hợp đó, vậy mình hiểu rồi—— cái ý nghĩa của việc họ tạo ra sự bất hoà bằng cách nhảy động tác thứ 8 của ‘Sylph Waltz’——!
Đó là khoảnh khắc mà Glenn đột nhiên nhận ra lí do mà họ đang khiêu vũ động tác thứ 8 của ‘Sylph Waltz’.
Người nhạc trưởng – giơ cây đũa cao hết mức có thể.
Đáp lại đó, dàn nhạc mạnh mẽ chơi nhạc cụ của mình, làm tăng thêm hiệu suất âm thanh của họ.
Đây là nhịp độ của bản nhạc. Bầu không khí điềm tĩnh cho đến bây giờ đã bị tan vỡ do sự thay đổi điều khoá, giai điệu được thổi phồng lên một cách đáng kể—— bầu không khí của vũ hội cũng thay đổi.
——!?
Đột nhiên, cơ thể Glenn bị kéo bởi một thứ quen thuộc, một cảm giác mà anh nhớ.
Như thể toàn bộ cơ thể anh được liên kết chắc chắn với một sơi dây vô hình; bị kéo, bị thao túng, bản thân anh không hề để ý đến bên trong bởi vì cảm giác vui vẻ, không hề để ý đến sự khó chịu mà
anh bị ép buộc phải khiêu vũ hết mình. Đây chính là những gì mà Glenn nhớ—— Đây là chân tướng thực sự của
sự khó chịu mà anh đã trải nghiệm.
—— Chết… chết tiệt!?
Mặc dù bây giờ anh đã để ý đến nó, anh vẫn muốn đầu hàng bản thân mình cho bầu không khí dễ chịu.
... L-làm ơn…Sera…! Cho tôi mượn sức mạnh...!
Tan, tatata, tan ——
Glenn đột nhiên rời khỏi động tác thứ 7 của ‘Sylph Waltz’ và bắt đầu các bước của điệu nhảy khác.
Thứ mà đã từng được dạy bởi [Wind War Maiden] Sera Silvers, tương tự như động tác thứ 8 của ‘Sylph Waltz’, mà những bước đặc trưng đó là sự bắt đầu cho——
Nhưng đột nhiên, Rumia dữ dội kéo Glenn và làm gián đoạn chuyển động của anh.
Cái ——!?
Sau cùng thì, Rumia vẫn đang nhảy động tác thứ 7 của ‘Sylph Waltz’.
Nhảy một chuyển động khác với Glenn, tất nhiên cô ấy sẽ bước nhầm và kéo anh ta——
Nhưng mức sức mạnh đó của Rumia thật khác thường.
Glenn thân là một người đàn ông lại hoàn toàn bị áp đảo bởi một cô gái mảnh khảnh như Rumia.
Trong khi đó, sâu thẳm trong trái tim Glenn đang bị ăn mòn bởi bầu không khí của vũ hội——
Nếu chuyện này cứ vậy mà tiếp tục, anh sẽ từ bỏ tất cả, từ bỏ cơ thể của mình dưới bầu không khí dễ chịu quyến rũ——
Chết- tiệt, aaaaaaaa--!!
—— Cưỡng ép bản thân mình dừng lại khi anh đang trên bờ vực từ bỏ cơ thể mình, Glenn mạnh mẽ ôm lấy Rumia, lắc cô, và bước vào điệu nhảy của Sera.
Vào lúc đó ——
"...!? S-sensei!?"
Rumia người đột nhiên tỉnh lại, nhìn Glenn với ánh mắt ngạc nhiên.
"Phối hợp với điệu nhảy của thầy! Được chứ!?"
Bỏ lại một Rumia đang bối rối, Glenn một lần nữa bắt đầu bước nhảy đặc trưng của vũ điệu đó.
Trong một vũ hội mà tràn ngập động tác thứ 7 của ‘Sylph Waltz’, Glenn bắt đầu điệu nhảy khác thường của mình.
Đây chính là, một thế giới được tạo ra từ phòng khiêu vũ, một kết giới để ngăn chặn Glenn——
Và sau đó——
Làm ơn… hãy…. làm… kịppp——!
——
"Haa...! Haa...! Haa...! Haa..!"
Sự ồn ào của căn phòng khi trước đã dừng lại.
Hơi thở dốc của Glenn vang vọng khắp phòng khiêu vũ mà vẫn như chết.
Glenn, mất hết sức lực, quỵ gối và nhìn quanh hội trường...
Cùng với sự kết thúc của bản nhạc, tất cả mọi người vẫn còn trong tư thế kết thúc của họ, và như một bức tượng đồng, thậm chí cả một chuyển động nhỏ nhất cũng không thể nhìn thấy.
Dàn nhạc, cũng như các nhân viên quản lý. Thậm chí cả những người đang có một cuộc trò chuyện thân thiện— —
Tất cả những người xuất hiện ở nơi đó đứng yên như thể thời gian đã ngừng lại.
Tất cả mọi người vẫn đứng yên, không hề tập trung, với đôi mắt không có sự sống..
"... Eh? T-thế này là sao...? Đây là..."
Khi Rumia nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái xung quanh cô, khuôn mặt cô bắt đầu trắng bệch.
"Rumia! Cô ổn chứ!? Vẫn hoàn toàn minh mẫn chứ!?"
Sistine vội vã chạy đến Rumia vẫn đang đứng thở hổn hễn suốt.
"Haa... Haa... Thật nguy hiểm... Từ lúc nào...? Mình đã bị ảnh hưởng bởi ma thuật này trong bao lâu rồi...?"
"... Kể từ lúc bắt đầu.”
Albert, người cũng vừa bước đến, nói với giọng khiêu khích.
"Từ lúc bắt đầu, chúng ta đã ở trong cái bẫy này. Có vẻ như chúng đã hi vọng rằng Eve sẽ nhìn thấu kẻ chủ mưu… và sử dụng điều đó cho lợi ích của chúng.”
"Chết tiệt...! Tất cả mọi người...!"
Glenn nguyền rủa và đập tay xuống sàn.
" Tôi thực sự ngạc nhiên khi cậu để ý, Glenn. Vào lúc 11 giờ, cậu nhanh chóng nhận ra điều đó… Thành thật mà nói, kỳ vọng mà tôi dành cho cậu lần này rất ít.”
"... Maa-na. Ta đã có một số gợi ý từ trước đó..."
Đó là, sự miêu tả trên giấy chỗ mà ký hiệu nhân viên có năm dòng tạo nên tám thang âm nhạc cơ bản.
Nói cách khác, nếu cậu nhìn nó với hai mắt mở to, đó là năm bước. Nhắm mắt lại, thì là tám.
Đó là—— Những gì mà âm nhạc được tạo nên. Đó là màn trình diễn đã kiểm soát nơi này kể từ lúc buổi vũ hội bắt đầu, và đó là cái bẫy lớn nhất mà kẻ địch đã thiết lập.
"S-Sensei… Chuyện này là sao…? Đã xảy ra chuyện gì...?"
Rumia người vẫn không thể theo kịp tình hình, trao đổi ánh nhìn với Glenn và Albert trong bối rối.
"... Tránh qua một bên, Rumia.”
Glenn loạng choạng đứng dậy, nhìn vào dàn nhạc trong khi rũ bỏ sự khó chịu trong đầu.
"Bây giờ, ừ thì, người đáng nghi nhất ở đây là ngươi, chính là ngươi đấy——”
Trước cái nhìn xuyên thấu của Glenn, chính là nhạc trưởng của dàn nhạc với lưng hướng về phía họ.
Tên nhạc trưởng cầm chiếc đũa vẫn cao quá đầu, như thể hắn bị đóng băng—— nhưng sự tĩnh lặng của hắn vẫn không giống những người khác mà mang lại cảm giác giống bức tượng.
Mặc dù đã kết thúc bản nhạc, tiếng vang của nó vẫn có thể được cảm nhận trong không khí.
"Chơi đùa đến đây là đủ rồi, chúng ta nên kết thúc chuyện này thôi? Kẻ chủ mưu thực sự của kế hoạch ám sát tối nay – và hẳn ngươi thực sự là ‘Demon Hand’ Zaeed...!"
Và sau đó.
Tên nhạc trưởng với bàn tay phải đang giữ cây đũa cao quá đầu...từ từ...hạ thấp xuống.
"... Xin chúc mừng, các ngươi đã thoát khỏi ‘tay’ ta.“
Hắn… chậm rãi quay đầu về phía nhóm của Glenn.
Với mái tóc xoăn đặc trưng, một vẻ ngoài thực sự giống nhạc sĩ, hắn ta trừng mắt nhìn Glenn với đôi mắt sắc lạnh như băng.
"Ngươi đã đánh bại bí mật của ‘tay’ ta với động tác thứ 8 ‘Vũ điệu của Thần Gió’ của ngươi…Không thể tin được,
đáng lẽ không có bất kỳ học viên nào rời khỏi..."
"Đây chính là một vũ điệu của một bộ lạc du mục mà sử dụng linh hồn của người quá cố để thanh tẩy quỷ và bảo vệ trái tim của mọi người. Nếu cái bẫy đó được thiết lập từ đầu của buổi vũ hội, chính là hê thống kiểm soát tâm trí… vậy thì nó sẽ đặc biệt hiệu quả..."
"Hmm. Đây là một vấn đề đáng o ngại, ta đặc biệt chọn động tác thứ 8 từ [Sinfonia di Sylphide ] cho kế hoạch của mình – trừ khi, đó là nơi mà nó đến từ?”
Trong số tất cả những người vẫn đang bất động như thể linh hồn của họ đã bị đánh cắp, [Demon Hand] và nhóm của Glenn nhìn chằm chằm vào nhau từ khắp căn phòng.
"Hahaha... Ta cuối cùng cũng đã kết nối lại được những manh mối. Lizz đã nói rằng… vũ hội tối nay đang lợi dụng bản nhạc được thay đổi sẵn từ trước…? Ngươi bằng cách nào đó đã thấm nhuần ma thuật vào sự thay đổi đó!? Ngươi đã làm cái quái ——”
"Sensei! Em chắc chắn nó là ‘Giai điệu của Quỷ’!"
Có thể là do căng thẳng, Sistine, người đã giữ im lặng cho đến giờ, đột nhiên xen vào.
"... [Giai điệu của Quỷ]?"
"Đúng vậy! Em đã đọc nó vào ngày hôm trước trong luận án của Giáo sư Fosil về khảo cổ học. Sự thăng trầm trong âm nhạc… Có nghĩa là sự thay đổi trong âm nhạc có thể chiếm lấy quyền kiểm soát của tâm trí của người đó và thao túng họ, nó là một ma thuật cổ đại – nó không có hình thức nhưng, đây là một ma thuật di sản hợp thức!"
"... Ma thuật di sản!?"
Ma thuật di sản [Giai điệu của Quỷ], nói cách khác, là một ma thuật di sản của bản nhạc có thể kích hoạt một phép thuật cụ thể bằng thành phần đặc biệt của bản nhạc.
Thoạt nhìn, nó nghe như một câu chuyện điên khùng, nhưng thực sự thì không phải.
Ban đầu ma thuật là một ngôn ngữ gần giống với [Âm thanh Nguyên bản] mà làm thay đổi chiều sâu của ý thức, có nghĩa là kỹ thuật của nó cho phép can thiệt vào quy luật trong thực tế bằng cách sủ dụng âm thanh của trái tim một người. Ma thuật mà ảnh hưởng đến trái tim của mọi người thông qua âm nhạc là một phép thuật gần với ma thuật khuôn mẫu hơn là ma thuật đời sống.
"[Bài hát bị nguyền rủa] của một bộ lạc du mục ở đồng bằng phía Nam cũng sử dụng lý thuyết đó! Trong luận án, liên quan đến [Giai điệu của Quỷ], dường như luôn có một giai điệu và nhịp điệu đặc biệt nhất định hiện hữu… Tôi chắc rằng [Giai điệu của Quỷ] đã được đưa vào sự thay đổi của tối nay.!"
"... Thật sao...?"
"Nhưng, nhưng mà... để mà bắt đầu, giống như cách mà ma thuật thông thường cần một câu chú, [Giai điệu của Quỷ] cũng cần một màn trình diễn âm nhạc đặc biệt, không có nó, bài hát sẽ chỉ được chơi một cách bình thường và [Giai điệu của Quỷ] sẽ không được kích hoạt..."
Sistine nói khi cô mất đi sự tự tin.
"... Đó là nơi mà ‘Demon Hand’ tới trình diễn.”
Albert lên tiếng như thể ủng hộ giả thiết của cô.
“ ‘Demon Hand’ Zaeed… bằng cách sử dụng bàn tay đó để cầm cây đũa, hắn ta có thể ra lệnh cho đoàn nhạc vô tình biểu diễn
màn trình diễn âm nhạc đặc biệt đó. Không quan trọng trọng cho dù đó chỉ là gợi ý, thôi miên, hay thậm chí nếu chính chiếc đũa đó nắm giữ một số loại chức năng ma thuật.”
Sau đó, bả vai Zaeed run lên như thể hắn đang cười, và tự hào bắt đầu bài tường thuật của mình.
“Từ nhiều thế hệ, các thành viên trong nhà ta đã bí mật thừa hưởng một viên đámà nắm giữ bí mật của [ma thuật di sản của bản nhạc]… Ta không hiểu lắm về lý thuyết làm việc của ma thuật, chỉ có cách sử dụng và cách thức hoạt động, mặc dù nó đã được nghiên cứu khá nhiều.”
Mặc dù những lá bài nắm trong tay hắn đã bị phơi bày trước mọi người, Zaeed vẫn đứng đó mà cười hớn hở.
"Nếu ngươi theo dấu dòng dõi của ta từ thời cổ đại… thì có thể, nhà của ta đã có một công việc giống với các nhạc sĩ hoàng gia thời đó. Maa, phần còn lại đại khái như những gì mà ngươi tưởng tượng.” Zaeed tuyên bố với hai tay dang rộng.
" Ta có thể giành quyền điều khiển ý thức và trí nhớ của tất cả người ở hiện tại bằng cách chơi bảy [Giai điệu của Quỷ]. Tất cả mọi người, không chừa một ai! Nó không quan trọng họ có loại bảo vệ nào! Với điều này, ta có thể dễ dàng thực hiện một cuộc ‘ám sát’,
Thật đáng kinh ngạc có phải không!?”
Glenn không còn cách nào khác ngoài việc chết lặng mà đứng đó. Nếu những gì mà hắn nói là sự thật.
Vào thời điểm ám sát, miễn là hắn có thể kiểm soát ý thức và ký ức của tất cả mọi người với [Giai điệu của Quỷ], hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn. Ngay cả trong ánh sáng ban ngày, không ai có thể nhận thấy một vụ ám sát.
Bí ẩn về kỹ thuật ám sát của ‘Demon Hand’, thứ mà vẫn là một bí ẩn mặc dù đã được sử dụng trước mặt rất nhiều người.
Danh tính thực sự của nó là——
“Hahaha… không ai có thể tin được ràng một cuộc ‘ám sát’ táo tợn như vậy có thể được tiến hành… nếu không có ai để ý hay nhớ khoảnh khắc nó xảy ra, thì nó thật sự là một cuộc ‘ám sát’ phi thường! Nếu đối thủ của ngươi là một sản phẩm của ma thuật cổ đại, vậy thì thật vô ích để cố gắng phát hiện ra nó bằng ma thuật hiện đại.!”
Và một khi kỹ thuật đó được kích hoạt, những gì xảy ra tiếp theo không còn quan trọng nữa. Dù hắn ta hoàn thành nó bằng chính tay mình hay điều khiển những nạn nhâm bị kiểm soát tinh thần thực hiện đi chăng nữa. Điều đó chỉ phụ thuộc vào ý thích bất chợt của hắn vào thời điểm đó.
Đó là lý giải cho nguyên nhân nằm đằng sau cái chết của nạn nhân trong những vụ ám sát của Zaeed không bao giờ thống nhất .
Ám sát thường là một thứ gì đó được thực hiện bằng cách lẻn ra đằng sau hậu trường và chờ đợi cơ hội để tấn công vào khoảng hở trên người bộ giáp của đối thủ.
Nhưng điều này quả thực là một động thái cực kỳ táo bạo mà đã lật ngược những kiến thức phổ thông và những quan niệm định sẵn về ám sát.
“Nhưng mọi người đã làm sáng tỏ bí mật được giấu đằng sau ‘Demon Hand’.”
Không quan tâm việc nhóm của Glenn vẫn còn bị sốc, một ‘Albert luôn chuẩn bị sẵn sàng’ quay lại đối mặt với Zaeed.
"Nếu ngươi lặng lẽ đầu hàng, thì việc đó sẽ ổn thôi. Nhưng nếu ngươi cố chống cự, thì sẽ không còn sự nhân từ nào dành cho ngươi đâu.”
"Hừ... Ngu xuẩn”
Mặc kệ những lời Albert nói, Zaeed giơ cây đũa quá đầu. Và ngay lập tức phản ứng, cả đoàn người đang hoàn toàn đứng yên phía sau hắn sau, tiếp tục chơi tựa như những búp bê cơ khí. ——
Cùng lúc đó.
Không một chút do dự, Albert chuẩn bị kích hoạt câu chú đã được chuẩn bị từ trước [Lightning Pierce].
Xoay cánh tay như một sợi roi, ánh chớp của sét hiện ra từ đầu ngón tay anh –
“…!?”
Không, Albert không kích hoạt ma thuật của mình. Với ngón tay vẫn chỉ về phía Zaeed, anh dừng hành việc kích hoạt ma thuật sắp khai hoả vào phút cuối.
"Hou… thông minh đấy..."
Zaeed nở nụ cười lạnh. Một lần nữa, màn trình diễn từ địa ngục tiếp tục thống trị căn phòng...
" O-oi… Albert cậu đang làm gì vậy!? Nhanh lên và
làm đi..!"
"Điều đó là không thể. Vừa nãy, sâu trong tiềm thức tôi ngay lập tức bị chiếm giữ bởi [Giai điệu của Quỷ].”
Albert trả lời vấn đề thực sự cho Glenn, người đang giận dữ cất cao giọng.
"Cậu nói cái gì cơ!? Chỉ trong chốc lát đó thôi ư —— !?"
"Nếu tôi sử dụng ma thuật dưới trạng thái như vầy, tôi nghi ngờ việc bản thân sẽ vô tình gây ra bao nhiêu thiệt hại. Mặc kệ những phản ứng dữ dội mà người niệm phép sẽ nhận là bao nhiêu, có thể nó sẽ làm tổn thương những người ngoài cuộc vô tội đang đứng cạnh tôi. ”
"... Đúng rồi đấy.”
Bình tĩnh nói thế, Zaeed vung vẫy cây đũa của mình và một lần nữa tiếp tục chơi nhạc.
"Ở một mức độ nào đó, các ngươi đã liên tục nghe [Giai điệu của Quỷ] của ta kể từ lúc bắt đầu buổi vũ hội. Các ngươi đã dần bị ăn mòn bởi nó. Bằng cách sử dụng động tác thứ 8 của [Vũ điệu của Thần Gió vĩ đại], Glenn Radas đã có thể chống đỡ phần nào đó sự xâm lấn tâm trí của hắn ta,
nó chính xác là điều tương tự mà những kẻ trong lực lượng đặc biệt đã làm với việc nhanh chóng bảo vệ tinh thần. Ý thức và trí nhớ - mặc dù thật bất ngờ ta không thể kiểm soát kiểm soát ý thức của các ngươi ở mức độ trên bề mặt, nhưng ta đã kiểm soát được tiềm thức sâu thẩm bên trong các ngươi!"
Zaeed tự hào tuyên bố
với Glenn, người đang lườm hắn ta với đôi mắt hình viên đạn.
•"Có nghĩa là—— Chừng nào mà ta còn chơi [Giai điệu của Quỷ]. Các ngươi không thể tự do sử dụng ma thuật! Tất cả nhân loại sẽ cúi đầu trước màn trình diễn của ta! Bí mật ma thuật của ta, mà có thể kiểm soát trái tim và linh hồn của người khác với âm nhạc —— Ma thuật nguyên gốc của ta [Dàn nhạc của Màn Đêm bị Nguyền Rủa].”
“Chào mừng các quý ông và quý bà, tới màn trình diễn tuyệt vời của ta! Fuuhahaha.”
"Chết tiệt, tên khốn ồn ào này… hắn giữ lấy mọi người làm gì cơ chứ!?...!"
Mồ hôi lạnh đang tuôn ra như thác trên mặt Glenn khi anh nói vậy theo phản xạ.
Và sau đó…Mọi người trong phòng khiêu vũ, bị điều khiển bởi [Giai Điệu của Quỷ], bắt đầu chuyển động.
Tất cả mọi người với hai mắt trống rỗng… bắt đầu vây xung quanh nhóm Glenn một cách đáng sợ...
"Ta sẽ nói điều đó bây giờ, nhưng đừng nghĩ đến việc nghiền nát lỗ tai các ngươi sẽ có một tí ảnh hưởng nào đến [Giai điệu của Quỷ] của ta. Bởi vì [Giai điệu của Quỷ] được nghe bằng cả linh hồn. Và ngoại trừ các ngươi, tất cả mọi người trong vũ hội này đều đã nằm dưới sự kiểm soát của ta. ”
Khi dàn nhạc bắt đầu đến, Zaeed ra lệnh cho những người xung quanh đóng cửa lại.
"Giờ thì, ta hi vọng các ngươi đã nói xong lời trăn trối của mình. Sau một vài phút nữa, khi mà mọi người tỉnh lại, ta chắc chắn rằng bọn chúng sẽ cảm thấy cực kỳ sốc… trước khi chúng nhận ra, bốn xác chết xuất hiện trong vũ hội!... Mà không biết rằng chính bọn chúng là những người đã làm điều đó...!"
"Tên khốn này...!"
Trong khi vẫn giữ cảnh giác đối với xung quanh, Glenn giữ khoảng cách chiến đấu. Trong số những người bị ảnh hưởng bởi [Giai điệu của Quỷ] và hiện đang vây quanh họ… anh có thể nhận ra vài khuôn mặt… những khuôn mặt của học sinh trong lớp anh.
Chết tiệt… cái thể loại này… nó không quan trọng nếu như sử dụng những thứ như ma thuật! mình thậm chí có thể làm bất cứ thứ gì như thế này không!?
"…A-Ah… Đ-Đây là!?...Tất cả mọi người…. là lỗi của mình...!"
Phía sau Glenn, Rumia nhợt nhạt vô cùng đang đứng trong bàng hoàng.
Một Rumia luôn can đảm, đã không còn thấy đâu ngoại trừ một cô gái sợ sệt đang đứng run rẩy trong góc.
Đó là một điều hoàn toàn tự nhiên, buổi vũ hội từng cực kỳ thú vị đã trở thành một bữa tiệc từ địa ngục. Hơn thế nữa nó đã diễn ra trong suốt buổi tiệc nơi mà cô thực hiện được ước mơ được mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’ của mình. Cú sốc đó thực sự không thể tưởng tượng được.
Đứng trước những học viên, những người đang bước lê lết một cách ghê rợn...
"Hmm.”
Albert lặng lẽ rút ra một con dao găm và hướng nó về phía những học viên.
Lưỡi dao của anh phản chiếu ánh sáng từ đèn chùm và toả ra ánh sáng chí loá.
"Dừng lại!"
Glenn nắm lấy bàn tay đang cầm dao của Albert.
"... Vẫn ngây thơ như ngày nào. Cậu có hiểu tình hình không vậy?"
Albert nói vậy với Glenn, người đang cầu xin anh dừng lại.
"Tôi biết! Nhưng mà, làm ơn! Dừng lại! Ít nhất là những đứa trẻ đó…! "
Glenn nói những thứ như vậy trong khi
anh hoàn toàn hiểu rõ. Bản thân anh biết rằng anh chỉ biết nói vậy trong khi cố gắng giải quyết vấn đề thực sự.
Bọn họ đã bị chiếu bí. Không còn cách nào khác. Họ hoàn toàn vào thế bị động.
Sự mềm lòng của anh đã dẫn đến việc này.
Nó đã trở thành một thử thách – nơi mà anh phải chọn ai để cứu và phải loại bỏ những ai để giảm bớt gánh nặng. Trong suốt thời gian tại Đội Pháp sư Hoàng Gia của mình, Glenn đã phải giết người hết lần này đến lần khác, và một lần nữa anh lại phải đối mặt với tình huống tương tự.
Theo như nhiệm vụ của mình, Albert sẽ không ngần ngại loại bỏ người khác để cứu Rumia. Vậy, thế còn bản thân anh thì sao? Anh phải làm cái quái gì đây?.
Nhưng nếu anh không làm gì cả, Rumia và Sistine sẽ bị giết.
Nhưng để bảo vệ hai cô gái đó, anh buộc phải chiến đấu với học sinh của mình và gần như là——
Đó là điều không thể. Anh không thể làm gì cả. Không thể chọn ai trong tình huống như thế này, Glenn thật sự——
Chết tiệt...! những người không biết họ phải giết người vì người khác, người phải làm mà không thể nhấc tay mình lên!? Chết tiệt mình thật là một tên đạo đức giả!
Tuy nhiên, không thèm nhìn Glenn đang bị choáng ngợp, Albert khẽ thì thầm.
"…Tôi đã nói với cậu, đây là cách mà nó sẽ diễn ra. Tôi sẽ làm công việc của mình, và không chọn đi đường dễ dàng.”
"!"
"Nó vẫn chưa kết thúc. Chúng ta đã chuẩn bị… cho những rắc rối ở mức độ này… Hãy có niềm tin.”
Những lời nói mạnh mẽ của Albert tới từ đâu đó.
"C-cậu..."
Glenn thả
tay Albert ra theo bản năng, và ngay tại lúc đó——
Các học viên lao lên như một con sóng và đâm sầm vao nhóm Glenn.
Cùng lúc đó, cánh tay của Albert di chuyển nhanh đến nổi chỉ để lại một vệt mờ, và chiếc dao găm đã được phóng.
Chiếc dao cắt xuyên không khí, nhưng ở một hướng khác—— Bay qua đầu các học viên với tốc độ cao——
Pyuuuuuuu——!
Một tiếng rít xé gió chạy qua tai họ.
Được lắp vào thân con dao—— …là một cái còi ư!? Để báo hiệu!?
Glenn nhận ra mục đích chính của con dao —— Vào lúc đó.
"Fumu? Yosh, là ở khu vực đó? Được rồi, chờ đó.”
Jakin, và từ đâu đó, âm thanh của một chiếc búa nổ được thả rơi có thể nghe thấy——
"Bây giờ thì~, nếu màn trình diễn âm nhạc của tên chết tiệt này ăn mòn tiềm thức của một người và can thiệp vào việc kích hoạt ma thuật của người đó – vậy thì sẽ không có vấn đề gì với [Ma thuật đã được kích hoạt trước khi nghe màn biểu diễn cảu hắn]!?"
Jakin…Jakin…Jakin…Jakin.
Từ lối vào của hội sảnh, âm thanh của bột súng bị đốt cháy có thể nghe thấy bốn lần.
Zun!
Học viên xung quanh Glenn từ tứ phía, như thể một vật nặng đè lên vai họ, ngay lập tức khuỵ gối.
Sau đó, có thể nghe thấy âm thanh của một cây súng hoả mai nã đạn trên sàn nhà.
"Cái ——!?"
Rất nhiều người đang vây lấy Glenn, khoá chuyển động và tầm nhìn của anh, nhưng với bốn người đang khuỵ trên gối của mình, anh thoáng thấy những dáng người ở lối vào.
Bọn họ là ——
"Ông già!? Christoph!? Re=Ll!?"
"Ngay bây giờ, Glenn-boy! Đến đây! Chạy đi ngay! Trong khi [Trọng lực kết giới đạn] đặc biệt mà ta chế tạo vẫn còn hoạt động ——!"
"... Khoan đã, không, nhưng mà người tạo ra [Trọng lực kết giới đạn] đó là tôi..."
Bên cạnh Bernard người đang cầm một khẩu súng trường với vẻ mặt tự mãn, là Christoph đang khẽ thở dài.
Ma thuật rào chắn trọng lực của cậu ta hầu như được sử dụng để trấn áp bạo loạn. Triển khai một kết giới hình tròn tập trung vào vị trí va chạm, và bất cứ thứ gì bên trong đều bị ép phải khuất phục dưới lượng sóng hấp dẫn dày đặc. Nó không có khả năng giết người… nhưng nó đủ để
khoá chuyển động của các học viên.
"Chờ đã, bọn tôi đang bị nhốt bên trong
một kết giới trọng lực!? Nếu là chúng ta, những người đã tập luyện dưới
áp lực nặng nề của trọng lực thì còn có thể, chứ với Mèo Trắng và Rumia thì nó là điều không thể——”
"Em thì ổn, Sensei! Để mà chuẩn bị cho việc này, trước khi đến đây em đã sử dụng ma thuật thao túng trọng trường, vì vậy cơ thể em chỉ bằng một phần mười trọng lượng ban đầu! Nhưng Rumia thì——!"
Sistine la lên.
Re=L một mình lao ra trường trọng lực.
"Trợ giúp đang đến Rumia!"
"Ah..."
Re=L chộp lấy Rumia và cùng cô quay trở lại ——
"Hi-yaaaaaa——!"
Với tiếng thét nữ tính, cô chạy về phía lối vào qua trường trọng lực. Cô ấy không sử dụng bất kỳ mánh khoé nào ở đây. Đó đơn thuần chỉ là đột phá qua bằng cách sử dụng sức mạnh thuần tuý.
Sistine người đã cân bằng trọng lực nhờ ma thuật chạy theo sau Re=L.
"... Hahaha, họ thực sự đáng kinh ngạc, không phải sao...?"
Glenn nói thế với một nụ cười gượng gạo.
"Lui lại đi Glenn. ‘Demon Hand’ Zaeed … đang
chuẩn bị bắt đầu lần nữa đấy.”
"A-Aah..."
Trong khi bò ra khỏi trường trọng lực…những học sinh bị kiểm soát tâm trí cố gắng bám lấy Glenn và Albert khi họ trốn thoát bằng
cách sử dụng ma thuật tăng cường cho cơ thể họ——
"Hừ... Chúng thoát được sao?”
Như một con mèo đang tận hưởng trò chơi vờn chuột, Zaeed để một khoảng hở vừa đủ để cho bọn họ chạy.
"Thế nhưng, không có lối thoát nào đâu… bây giờ tất cả mọi người đã tập hợp, toàn bộ cả khu vực này nằm dưới sự thống trị của ta.”
Giơ cao cây đũa quá đầu, Zaeed bắt đầu ‘cuộc đi săn’ của mình.
Dàn nhạc bắt đầu di chuyển đằng sau Zaeed như thể họ là nô lệ… và một lần nữa bắt đầu màn trình diễn nguyền rủa của họ.
-------------
iDontWipeLets69: thằng Intetsu nó đặt tựa đề đấy, có gì chửi chết mẹ nó cho tôi
Intetsu: Ơ... tôi có biết gì đâu...