Trans: Đ.T.
Edit: #H
Intetsu: Còn 3 chap nữa là hết vol 7, sau đó tôi sẽ tạm ngừng để học ôn thi đại học, lớp 12 rồi. Năm sau thi xong chúng ta gặp lại :3
----------------------------------------------------------------------------------------------
Phần đầu tiên của cuộc thi khiêu vũ kết thúc mà không có sự trì hoãn nào —— và bây giờ, vòng bán kết sẽ chính thức bắt đầu.
Nhạc trưởng nhiệt tình vung cây đũa lên cao và dàn nhạc đáp ứng một cách hoàn hảo.
Họ chơi những loại nhạc cụ cho tới giới hạn của bản thân; Dường như chất lượng âm nhạc này không thể tồn tại ở nơi nào khác ngoài thiên đường. Khán giả cảm nhận được sự rung động khắc sâu vào tâm trí của họ.
Bản nhạc hiện tại là phần thứ 5 của ‘Sinfonia di Sylphide’.
Ngoài ra, vũ điệu được nhảy cùng với bản nhạc chính là động tác thứ 5 của ‘Sylph Waltz’.
"... Fuu”
“Sensei…”
Glenn và Rumia ——
"Un, Tớ ổn, Re=L. Nhưng mà giai điệu đó.”
N-n…”
Sistine với Re-L ——
Tối nay, tất cả các cặp đôi khiêu vũ đang nhắm đến ‘Áo choàng Tiên nữ’ —— bằng mọi cách có thể, mỗi cặp đôi đều cố gắng hết sức để thể hiện điệu nhảy tuyệt vời của họ dưới sự quan sát của ban giám khảo.
Một số cặp khiêu vũ với sự nhiệt tình và quý phái.
Và một số khác thì duyên dáng và tinh tế.
Waaaaaaaa ——!
Khán giả reo hò cổ vũ cho các "mỹ nhân" trước mắt họ.
"Hội trưởng Hội Học sinh Liz! Buổi vũ hội năm nay trở nên thật tuyệt vời!"
Theo dõi diễn biến của vũ hội, các thành viên của ban quản lý nở nụ cười từ sự thành công của buổi vũ hội năm nay.
"Đúng vậy, mặc dù đây đã là lần thứ ba mình làm việc này… Đây là lần đầu tiên mà buổi vũ hội thành công như vậy.”
Liz trông vô cùng hạnh phúc trong khi gật đầu.
"Các giáo sư lớn tuổi cũng vậy, họ đã nói rằng đã gần 10 năm kể từ khi họ được thấy một vũ hội sống động đến vậy!"
"Tất cả là nhờ tài năng quản lý của Liz!"
"Đương nhiên rồi! Bất cứ khi nào mà Liz-senpai giúp, tất cả mọi thứ sẽ diễn ra một cách suôn sẻ!"
Các thành viên khác của hội học sinh đã không ngừng khen ngợi Liz vì những gì cô đã làm...
“…Ừm!? Hội trưởng?”
"..."
Những thành viên còn lại của hội học sinh nhận thấy rằng Liz trông có vẻ hạnh phúc song cũng có phần lạc lõng… Cô dường như đang đắm mình trong suy nghĩ.
"Có chuyện gì đã xảy ra sao, Hội trưởng? Chị đang nghĩ chuyện gì vậy?"
"... À Không, tôi chỉ cảm thấy hơi mệt... Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên tỏ ra như vậy..."
Cười lớn, Liz quay lại đối mặt với hội học sinh.
"Tôi chắc chắn rằng sự thành công của buổi vũ hội tối nay là nhờ sự nỗ lực của ban quản lý, cả học viện và tất cả học viên đến tham gia nữa. Bữa tiệc tối nay vẫn chưa kết thúc. Hãy cố gắng nào mọi người, hãy cháy hết mình cho đến giây phút cuối cùng.
““Vâng!””
Mặt khác.
Khi các cặp đôi nhảy với cả trái tim và linh hồn, phòng khiêu vũ đã đạt đến tột đỉnh. Và sau đó, có thể thấy rằng nhạc trưởng và các nhạc công bắt đầu thư giãn. ——
(Đúng vậy. Có vẻ như ba tên ở bên ngoài đã bị đánh bại rồi…) [note26351]
Zaeed đang sử dụng ma thuật giao tiếp để nói chuyện với một người nào đó ngay bây giờ.
[Ta hiểu rồi… thật đáng xấu hổ…]
Một giọng nam trang nghiêm vang lên trong tâm trí Zaeed...
[…Thế nhưng, nó vẫn diễn ra theo kế hoạch.]
(Hừ, ngươi nói đúng.)
Zaeed bật ra một tiếng cười lạnh lẽo vì cuộc trò chuyện với người đàn ông.
[Đội Pháp sư Hoàng Gia… và Eve Ignite… đang nhảy múa một cách tuyệt vời trong lòng bàn tay của chúng ta.]
(Mặc dù có vẻ ba kẻ hợp tác với chúng ta có kết thúc quá nhanh chóng…)
[Không cần lo lắng về chuyện đó. Chúng là mồi nhử trong kế hoạch thôi.]
Giọng nói của người đan ông uy nghiêm như thể hắn tin vào sự thành công của kế hoạch.
(Vậy thì, ta...?)
[Đúng vậy. Ngươi sẽ đến điểm thông thường theo kế hoạch. Sau đó, mọi thứ sẽ được giải quyết.]
Người đàn ông đó tàn nhẫn đưa ra mệnh lệnh.
[…Đúng vậy, mọi thứ sẽ kết thúc.]
(Rồi, ta hiểu rồi… Mang vinh quang đến Hội nghiên cứu tri thức của Thần...)
Hắn ta hô vang điều đó trong lòng.
Zaeed bí mật rời khỏi vũ hội mà không một ai để ý đến.
Hắn ta rời đi chỉ trong nháy mắt.
Ô ô ô ô ô ô ô ô a a a a a a ——!
Cuối cùng, kết quả cuả trận bán kết cuộc thi khiêu vũ đã xuất hiện… Hội trường khán giả một lần nữa vỗ tay vang dội.
Zaeed, người đã rời khu vực nằm dưới sự kiểm soát của Eve, lặng lẽ đi dọc theo một hành lang ở trung tâm học viện nơi mà vũ hội diễn ra.
Khi hắn ta leo lên cầu thang, không lâu sau đó, hắn ta đến tầng nhà nghỉ được cung cấp cho khách.
Dĩ nhiên rằng, ngây bây giờ mọi người đã tập trung trong phòng khiêu vũ, tầng này không có bất cứ ai. Ban đầu, ‘người đó’ đã sử dụng [kết giới xoá bỏ hiện diện] ở trên khu vực này trước đó.
Bởi vì thói quen sử dụng ma thuật của mình, Zaeed không để lại sự hiện diện khi hắn bước xuống hành lang.
Eve • Ignite hẳn đã theo dõi mình cho đến tận bây giờ qua ma thuật của cô ta… nhưng bây giờ, cô ta chắc hẳn trở nên khá bối rối rằng cô ta đột nhiên mất đi tầm nhìn về mình… fufufu...
*Cộc, cộc, cộc…*
Tiếng bước chân vang lên khi Zaeed xuống đại sảnh… Hắn ta dừng lại trước một cánh cửa nào đó.
Mở cánh của bình thường đó cho thấy đó chỉ là một căn phòng bình thường. Nhưng với việc vẽ một cổ ngữ đặc biệt trên cánh cửa… nó mở ra một khu vực tối đen dường như kéo dài vô tận.
Thế giới đó, tồn tại ở một cấp độ thấp hơn bên trong căn phòng, mà không tồn tại ở nơi khác – thế giới linh hồn.
Chiều không gian này là một thế giới tách biệt với thế giới thực của chúng ta.
Khi Zaeed bước chân vào thế giới linh hồn này, hắn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng đó.
Mặc dù nó là một thế giới đen kịt, thân hình của người đàn ông vẫn có thể được nhìn thấy rõ ràng lơ lửng trong không trung.
Đó là một người đàn ông với vóc dáng vạm vỡ. Mặc dù ông ta ở độ tuổi trung niên, ông ta không toả ra bầu không khí của sự nhếch nhác, thay vào đó là một phẩm chất cao quý.
Người đàn ông đó—— cần mẫn hướng dẫn Zaeed khắp khuôn viên học viện tối nay.
"... Fumu, cuối cùng cậu đã đến”
"Vâng, tôi đến như đã ra lệnh —— Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu ngay việc huy động lực lượng chứ?”
Zaeed tiếp cận người đàn ông với một cảm giác thân thiết.
Đúng lúc này.
"Các ngươi cuối cùng cũng mất cảnh giác nhỉ!"
Đột nhiên, một vết nứt xuất hiện bên trong không gian trống rỗng cùng với âm thanh như tiếng thuỷ tinh vỡ——một người nhảy xuống từ cái lỗ hổng trên không trung và duyên dáng đáp xuống giữa căn phòng.
Hai người đàn ông ngạc nhiên trước đòn tấn công bất ngờ.
"Cái ——!?"
"Ah, người phụ nữ đó là ——!?"
Cái bóng của người phụ nữ đã đáp xuống. Danh tính của cô được phủ trong ngọn lửa đỏ thẫm từ đầu đến chân chính là ——
"Eve!? Cô chính là Eve Ignite!?"
Cô ta là thủ lĩnh của Tổ chức Đặc biệt Annex của Quân Đội Ma thuật Hoàng Gia, người điều hành chính, thành viên đầu tiên, [The Magican] Eve.
"Ta tin đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ta rất hân hạnh được làm quen với ngươi, [Demon Hand] Zaeed. Và ngươi nữa…kẻ chủ mưu thực sự đằng sau kế hoạch ám sát công chúa… Giáo sư Lawrence Tartaros!”
Ngọn lửa phát ra từ Eve chiếu sáng khắp căn phòng, chiếu sáng gương mặt người đàn ông đó.
Là một giáo sư của học viện, hắn ta làm việc như một cố vấn âm nhạc.
Khuôn mặt bụ bẫm đó được nhuộm trong biểu cảm kinh ngạc vì sự xuất hiện bất thình lình của Eve.
"Hmm…cái khuôn mặt đó luôn tỏ vẻ khiêm nhường phục vụ Nữ hoàng Bệ hạ, nhưng thực tế, ngươi đã hợp tác với cái tổ chức đó từ lúc đầu. Cái chết của ngươi là một thứ xứng đáng, Giáo sư.”
"T-Tại sao!? Tại sao ngươi lại biết? Tại sao về nơi này...!?"
"Ngươi hỏi vì sao ư? Không phải nó là bởi vì Zaeed đã chỉ đường cho ta sao?”
"Cái...!?"
“Maa… một người điều hành thành thạo [Kiến tạo Ngụy trang]… Với cái [Kết giới xoá bỏ sự hiện diện] ở mức độ này, việc tạo ra thế giới linh hồn này… Có thể bị làm sáng tỏ với một sự gợi ý nhỏ nhất !"
"K-không thể nào… ngươi nhìn thấu kế hoạch của ta!? Thật nực cười!"
"Ahaha… Đó là thất bại của ngươi khi liên lạc với kẻ chủ mưu một cách rõ ràng, Zaeed! Nó còn có thể là gì khác? Ngươi nghĩ rằng nếu ngươi gây áp lực ở bên ngoài bằng cách sử dụng ba kẻ đó làm mồi nhử, rằng ngươi có thể lẻn vào một cách dễ dàng!? Thật ngây thơ!"
Eve lộ ra nụ cười đắc thắng.
"C-con khốn...! "
"Chó săn của Đế quốc...! Zaeed!"
"...Vâng!"
Nghe chỉ thị của Lawrence, Zaeed đạp xuống mặt đất và lao về phía Eve.
‘Demon Hand’ đưa tay về phía Eve ——
"Fufu, nếu ngươi cố gắng tấn công ta từ khoảng cách đó——”
Ngay lập tức, ngọn lửa xoay quanh Eve, kéo dài thành hình một ngọn roi ——
"—— Ít nhất, nếu như ngươi không thể nhanh bằng cô nàng Re=L ảm đạm đó ——”
Một lát sau, ngọn roi lửa đó tiếp cận Zaeed và quấn lấy hắn ta, kiềm chế hắn… cũng như bịt miệng hắn ta.
"—— So với cô ta, ngươi quá chậm chạp. Ngươi di chuyển như một kẻ nghiệp dư vậy.”
"... ——!?!?"
Zaeed, người mà chuyển động hoàn toàn bị kiềm chế, không thể không phát ra tiếng thét bị bóp nghẹt.
Ma thuật đen [Ngon lửa Trói buộc]. Bị đốt cháy trong nổi đau bao trùm toàn bộ cơ thể, nhận lấy nhửng mảnh da thịt bị đốt cháy, nó là một kỹ thuật mà vừa kiềm hãm đối thủ vừa tra tấn chúng cùng một lúc.
"——!?——!? —— ————!?"
Zaeed người không ngừng la hét, lăn lộn trên sàn nhà trong cơn thịnh nộ.
"Cái...gì...!?"
Run rẩy trong sợ hãi, Lawrence lùi lại một bước, rồi hai.
"Yên tâm đi. Ta sẽ không giết ngươi. Ta có rất nhiều điều muốn nghe từ ngươi.”
Với một nụ cười tàn bạo, Eve giơ tay trái của cô về phía Lawrence.
"... Chỉ vừa đủ. Mặc dù đó có thể là những gì mà ngươi sắp phải trải nghiệm đến ngươi ước mình được chết.”
Một lần nữa, Eve chuẩn bị ma pháp của mình. Ngọn roi lửa từ ma thuật [Ngọn lửa Trói buộc] xuất hiện vô số đằng sau cô… như một con rắn đang đuổi theo con mồi, nó từ từ bắt đầu di chuyển.
"H-——!?"
Hoàn toàn bị mê hoặc bởi động tác trước đó của Eve, Lawrence quên niệm ma pháp phòng thủ...
Và...
"Gyaaaaa——!"
Một tiếng rít xé tai có thể được nghe thấy vang vọng bên trong thế giới linh hồn.
—— Và sau đó, tất cả mọi thứ kết thúc.
"... Thật ngu xuẩn, Hội nghiên cứu tri thức của Thần.”Eve mỉm cười trước sự thành công của cô ấy tối nay.
"Haa… Thành thật mà nói chuyện này có chút thất vọng… không thể tin được ràng Đế Quốc đã bị chơi đùa tới mức đó bởi những kẻ bất cẩn như thế này… thế giới này không thể cứu vãn được nữa rồi.”
Trước mắt cô, đang lăn lộn trên sàn trong đau đớn và bị trói buộc trong sợi xích sáng chói là Zaeed và Lawrence. Trong sợi xích mà để ngăn cản họ mất đi ý thức, chúng còn chứa một phong ấn ngăn cản việc niệm chú bất kỳ loại ma thuật nào.
"Đến cuối, hình dạng thật sự của kỹ thuật ám sát của ‘Demon Hand’ vẫn là một bí ẩn...Maa, ta sẽ chắc chắn làm hắn từ từ khai ra nó sau."
Các ma thuật được thiết lập trên tầng này, [kết giới xoá bỏ sự hiện diện], và thế giới linh hồn của tầng này đã bị xoá bỏ. Căn phòng này đã trở lại bình thường. Zaeed và Lawrence đã bị đưa vào một giấc ngủ sâu bởi [Sleep Sound]. Không còn kết quả nào tốt hơn thế này.
Tất cả những gì còn lại là bảo vệ hai tên này khỏi tổ chức của chúng mà đang nhắm vào chúng để bịt đầu mối cho đến khi chúng được chuyển đến Quân Đội Hoàng Gia. Bằng cách sử dụng ma thuật chân truyền, nó trở thành một nhiệm vụ đơn giản.
“Fufu…Fufufu… Ta đã hoàn thành nó…Ta cuối cùng cũng đã hoàn thành nó…”
Eve đang thể hiện một biểu cảm như niềm vui của cô không thể bị đè nén.
Sau cùng thì, Đệ nhị đoàn [Adeptus] của Hội nghiên cứu tri thức của Thần… cô có thể bắt giữ hai thành viên cốt lõi mà không có một rủi ro nào. Thành tích quân sự chưa từng có này sẽ mãi mãi để lại tên cô trong sử sách.
Như những gì mà người ta mong đợi từ nhà Ignite. Không nghi ngờ gì nữa, thứ được đặt lên hàng đầu trong khả năng sử dụng ma thuật của Đế quốc không phải để trưng!
Dường như cô có thể đã tưởng tượng mình được bao quanh bởi sự ngưỡng mộ của những người khác.
"Và đó là lý do tại sao, với điều này, Glenn chắc chắn sẽ…fufu mình không thể đợi được nữa…Mình vẫn phải giữ cảnh giác.”
Trong khi tập trung ý thức của mình, Eve tập trung ma thuật vào thiết bị liên lạc trên tai cô.
"... Xin chào, mọi người nghe rõ không?
Đây là [The Magican], Eve. Tôi thực sự đã— —”
Thông qua thiết bị liên lạc, cô trình bày những gì đã xảy ra cho Glenn và Albert, và không ngừng đưa ra mệnh lệnh tiếp theo cho họ.
......
"... Và vậy thôi.”
Một lúc sau, Eve người đã hoàn thành công việc của mình, nhìn xung quanh căn phòng.
Với loại tình hình như thế này, cô cảm thấy có chút nhàm chán. Cô thông thả đi lên đỉnh cầu thang.
"Bây giờ thì... Mình nên làm gì đây...?"
Và rồi, ngay lúc đó, Eve cuối cùng cũng để ý.
Từ vị trí trung tâm của căn phòng, tiếng nhạc có thể được nghe thấy.
Khi Eve quay lại đối mặt với nguồn phát ra tiếng nhạc, có một máy quay đĩa ở đó, đang phát một bản ghi.
"... Ara? Cái giai điệu này...?"
Cô nhớ đã nghe nó ở đâu đó.
"Nếu mình nhớ không lầm, nó là bản ‘Sinfonia di Sylphide’... những nhạc sĩ lầu dưới đang chơi chính xác bản nhạc đang được ghi lại tại đây…"
Bản nhạc đó, với sự sang trọng và tính tôn vinh dân tộc, thực sự dễ chịu. Không giống như bản gốc từ nơi mà [Sinfonia di Sylphide] đến, nó là một giai điệu khá nhẹ.
"Maa… nó không phải là quá tệ để nghe loại nhạc này trong khi tìm kiếm những manh mối khác liên quan đến tổ chức.”
Vì vậy, một mình, Eve bắt đầu quan sát cẩn thận căn phòng mà Zaeed và bọn chúng đã trú ngụ, với bản nhạc [Sinfonia di Sylphide] đang được chơi ở phía sau.
"Un... Dấu vết của ma thuật... Nó không phải là một cái bẫy... nhưng, mình không thể bất cẩn... Không có thứ gì như thể quá cẩn trọng..."
—— Trước đó........
Waaaaaaaaaaaaa ——!
Vào thời điểm đó, những tiếng reo hò và vỗ tay nhiệt tình vang lên trong phòng khiêu vũ.
Vòng bán kết, được chia thành hai nhóm thi đấu, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Trong hội trường cặp đôi đang ở trung tâm của sự chú ý của mọi người là ——
"Chúng ta đã làm được, sensei!"
"... Fuu... Bằng cách nào đó chúng ta đã đi xa đến vậy..."
Rumia, người có khuôn mặt đang đỏ ửng, phấn khích từ tận đáy lòng, nhưng trông hơi mệt khi cô đối mặt với Glenn.
Sau đó ——
"Dường như... những giáo viên khác sẽ quyết định người thắng cuộc với trận đấu cuối cùng!"
"Nn.”
Sistine người đang bùng cháy với tinh thần chiến đấu và Re=L người đang buồn ngủ và vô cảm như thường lệ.
Glenn và Rumia, Sistine với Re=L. Cả hai cặp đôi mà đã đứng đầu mỗi nhóm sẽ thi đấu với nhau trong trận chung kết.
"Rumia cũng đã rất nỗ lực vì ‘Áo choàng Tiên nữ’… nhưng, tớ sẽ không nương tay kể từ khi tớ đã đi xa đến thế này. Tớ sẽ cố gắng hết sức để chiến thắng cuộc thi!"
"Un. Tớ hiểu mà, Sisti. Nhưng tớ sẽ không thua đâu? Sau cùng thì, kể từ khi còn nhỏ, nó đã là ước mơ của tớ, được khiêu vũ với quý ông đáng yêu trong khi mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’!"
"C-cái gì? Quý ông đáng yêu ư…!?"
"Sisti, đừng ngần ngại mà thể hiện hết mình đi, được không? Nếu không… *fufu* tớ sẽ cướp mất Sensei đó? Này?
Cậu không biết là cặp đôi mà chiến thắng ‘Áo choàng Tiên nữ’….?”
Sistine trở nên bối rối trước Rumia, người đang nở nụ cười ma mãnh.
"Uguu… Tớ không biết… T-tại sao tên của Sensei lại bất chợt xuất hiện… mà được thôi! Nếu cậu đã nói như vậy, hãy chiến đấu một cách công bằng! Bất kể là ai chiến thắng, người còn lại sẽ không hờn dỗi đúng chứ!?"
"Un! Tất nhiên rồi!"
Và như vậy, Rumia và Sistine như toé lửa trước trận chung kết.
"... Oooh~, họ thật là hăng hái nhỉ..."
"Un, Hai người họ đúng là tri kỉ.”
Glenn lắc đầu trong khi Re=L đưa ra một lời bình ngắn.
"Trận chung kết sẽ diễn ra trong ba mươi phút nữa sau giờ nghỉ. Hỡi các quý ông và quý bà, ‘Áo choàng Tiên nữ’ năm nay sẽ thuộc về tay thiếu nữ nào, xin vui lòng theo dõi chăm chú cho đến cuối cùng để tìm ra."
Bằng cách sử dụng ma thuật khuếch đại giọng nói, thông báo đó được truyền đi khắp hội sảnh, và bị nhấn chìm trong những tràng pháo tay từ màn trình diễn của nhóm Glenn.
Nhạc trưởng làm mới lại sự phấn khích trong khi vung cây đũa của mình, các nhạc công đang chơi hết mình, một lần nữa nối lại màn trình diễn âm nhạc tuyệt vời của họ.
Mọi người tập rung hết lần này đến lần khác trên sân khấu, lắng nghe điệu nhạc, họ một lần nữa đắm mình vào bài hát...
Suốt quảng thời gian đó.
"Làm tốt lắm! Glenn-sensei! Sistine!"
"Hmm… trước hết xin chúc mừng, mọi người đã làm rất tốt.”
Theo sau Kash và Wendy, học sinh của Glenn tụ tập xung quanh anh.
"Làm ơn hãy chiến thắng Sistine! Cứ thế này cậu có thể làm Sensei cháy túi!"
"Oi, Kash. Cậu, một lát sau hãy đến sau vườn..."
"Sensei! Nếu đã tới mức này, làm ơn hãy chiến thắng bằng bất cứ giá nào! Nếu thay vào đó Sistine mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’, nó sẽ là một nổi ô nhục đối với em!"
"... Wendy, Um, mình có thể nghe cậu nói đấy? Làm thế nào để mình diễn tả nó nhỉ, khi mà mình đang đứng ngay tại đây!"
Các học sinh dần trở nên phấn khích.
"Thật đáng kinh ngạc. Sistine và Re=L nữa! Mình ước là mình cũng có thể khiêu vũ tốt đến như vậy.”
"Xin hãy cố gắng hết sức trong trận chung kết, Rumia. Nếu cậu và Sensei là người thắng cuộc thì tớ sẽ chấp nhận nó, bởi vì tớ đã bị đánh bại một cách xuất sắc bởi hai người mà ♪”
Không ngoại lệ, Cecil và Theresa đưa ra những lời cổ vũ tới Glenn và Rumia.
"Thiệt tình, tôi thật sự kinh ngạc rằng lớp chúng ta có thể ấn tượng đến mức này… về cái khoản ngu ngốc ấy.”
“Nói như vậy… nhưng mà cậu vẫn ở đây và vẫn chưa về nhà không phải sao?”
Với một nụ cười mỉa mai, Kash lẩm bẩm điều đó dưới hơi thở của mình để trêu cô.
"... Thật tốt a ~..."
Đứng cách xa nhóm một chút, Lynn nhìn chắm chú vào Rumia đang đứng cạnh Glenn...
"Này này!? Trong trận chung kết, cậu nghĩ ai sẽ thắng? Ai là người mà cậu muốn thấy trong trang phục ‘Áo choàng Tiên nữ’!?"
"Mình tuyệt đối! Muốn Rumia giành chiến thắng!"
"Ohh, cậu muốn thấy Rumia mặc chiếc váy đó?!"
"Không đời nào! Mình thuộc về đội của Sistine! Mình chưa để ý đến điều đó cho đến bây giờ… nhưng nếu cậu vượt qua sự cằn nhằn của cô ấy, không phải Sistine ở một đẳng cấp cao hơn sao ?!"
"Ooh, bây giờ mình thực sự muốn thấy Sistine mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’!?”
"T-tớ …tớ muốn thấy Re=L mặc chiếc váy đó..."
"Oh, chúng ta cũng không thể bỏ qua sự lựa chọn đó!? Nhưng nó có trong điều luật không?"
Ngay bây giờ, không chỉ có bọn con trai trong lớp của Glenn bàn về chuyện ai là người mà họ muốn được nhìn thấy trong trang phục ‘Áo choàng Tiên nữ’ nữa...
"Này, này! Re=L! Khi cuộc thi kết thúc… cậu có thể khiêu vũ với tớ không?!"
"Ah! Không công bằng ~!"
"Đúng vậy đúng vậy! Cướp lấy cơ hội trước bọn tớ là không được phép!"
"Haa…Re=L…tối nay cậu, là rất mơ mộng… Cậu trông gần giống như một chàng hoàng tử..."
"Aaa…Mình thực sự tan chảy mất...”
“!?!?!?!?!?!? ”
Về mặt khác, các cô nàng trong lớp Glenn vây xung quanh Re=L, người hiếm khi để lộ cảm xúc, bây giờ đang tròn xoe mắt trong bối rối.
"... ♪”
Và kể từ khi buổi vũ hội bắt đầu, Rumia đã liên tục mỉm cười như thể cô đang có tâm trạng tốt...
Glenn đang nhìn học sinh của mình với nụ cười khổ.
...Thiệt tình, mình đã nghĩ Albert và bọn họ, người đang có cuộc chiến khó khăn… nhưng điều này thực sự tệ...
Thành thật mà nói, thật là vui. Không còn cách nào khác rằng mình đang cảm thấy vui vẻ trong khi hoà nhập với đám học sinh đang chơi đùa xung quanh.
Oop, điều này thật tệ, mình phải tập trung tinh thần. Mình vẫn đang ở giữa nhiệm vụ.
Glenn bắt đầu tập trung… nhưng vào lúc đó.
Thông qua thiết bị liên lạc trên tai, anh nghe một báo cáo đáng kinh ngạc từ Eve —
——
(—— Cô nói gì cơ!? Kết thúc rồi!? Cô đã bắt được Zaeed và kẻ chủ mưu!?)
[Đó không phải những gì tôi vừa nói sao? Tôi sẽ lặp lại nó bao nhiêu lần cậu muốn, ok.?]
Nó đã kết thúc. Âm mưu của kẻ địch… kế hoạch ám sát Rumia hoàn toàn bị phá sản.
Nó kết thúc trước khi có chuyện gì xảy ra.
Với sự sụp đổ của tấm màn cuối cùng, Glenn không thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, mà cảm thấy thất vọng nhiều hơn.
[Đó là lý do tại sao tôi nói điều đó cậu biết không? Nếu cậu làm theo kế hoạch của tôi, thì sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra.]
(A…Aah...)
[Bây giờ chúng ta sẽ bước vào hoạt động hậu kỳ. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, Glenn. Vai trò của cậu đã kết thúc. Bây giờ thì… đúng rồi, tại sao cậu không tặng cho cô học trò vô cùng đáng yêu và quý giá của cậu bộ trang phục ‘Áo choàng Tiên nữ’ như một món quà?]
Mặc dù anh muốn nói điều gì đó để phản bác lại Eve, người đang tỏ ra mỉa mai, Glenn không thể nói điều gì và giữ im lặng.
[…Vậy, chúc buổi tối vui vẻ, Glenn.]
Nói điều đó, Eve ngắt kết nối cuộc trò chuyện,
...Nó thật sự... Kết thúc rồi sao...?
Trong thực tế, Eve đã bắt được kẻ chủ mưu. Ngoài ra, các pháp sư đang mai phục phía bên ngoài dễ dàng bị đánh bại bởi nhóm của Albert.
Nếu như cậu không thể nói rằng “mọi chuyện đã kết thúc”… vậy thì cái gì mới là “kết thúc”?
Mình hiểu rồi… Mọi chuyện thật sự đã kết thúc, huh… Tại sao mình lại lo lắng không vì cái gì cơ chứ… Eve có thể không phải là một người phụ nữ vui vẻ, nhưng cô ấy là người tài năng… thêm vào đó Albert, lão già, Christopher… họ cũng ở đây… mình đoán là mình đã quá lo lắng…?
Sau khi Glenn liếc nhanh về những học sinh của mình, những người đang náo nhiệt bùng nổ, anh thở phào nhẹ nhõm.
Hít một hơi ngắn... Nó thật sự kết thúc an toàn. Không còn mối đe doạ nào nữa?
Không nghi ngờ gì, kẻ thù lần này không còn nhiều.
Anh đã tin vào điều đó. Cố gắng thuyết phục bản thân mình về điều đó.
Nhưng…
── Không nghi ngờ gì nữa, ‘Áo choàng Tiên nữ’ sẽ là bộ trang phục đáng yêu cuối cùng của cô ấy. ──
Những lời như vậy mà Eleanor để lại… như thể mảnh xương cá nhỏ mắc trong cổ họng, chúng vẫn nằm sâu trong ngực anh... gần như là chúng không thể thoát ra.
—— Trong khi đó, vào khoảng thời gian đó. Trên mái nhà của vũ hội, chìm trong màn đêm.
"... Tôi hiểu rồi. Rodger… nhưng… tôi hiểu. Chúng ta sẽ làm cái gì đó về nó.”
Albert, người nhận được báo cáo của Eve thông qua ma thuật, phản hồi một cách không khoan nhượng.
"... Eve-chan sao rồi?"
Bernard người đã mất thiết bị liên lạc ngay lập tức hỏi Albert.
"Eve dường như đã bắt được Zaeed và kẻ chủ mưu.”
"Hou? ... Fumu, như dự đoán hở?”
"Cho tới bây giờ... Nó vẫn diễn ra như dự đoán của Bernard-san và Albert-san phải không?”
Bernard và Christoph đều đưa ra nhận xét để cho thấy họ đang chú ý.
"Nó không phải là một cái gì đó giống như dự đoán. Nó giống như một ván cờ vậy.”
"Cậu phải đập tan kế hoạch của kẻ thù đúng cách để tận dụng thông tin của chúng. Maa, đó là cách mà được cho là vậy”
"... Sự tồn tại của kẻ chủ mưu đứng đằng sau thao túng Zaeed... Quả thật là bất ngờ phải không… còn hơn thế nữa là Eve đã giấu nó khỏi chúng ta từ ban đầu."
Đâu đó, Christoph thất vọng thì thầm.
"Maa, đó là điều cần thiết, nó cũng không hẳn là lạ. Nếu cậu biết khả năng thực sự của kẻ thù, vậy thì chính điều đó sẽ giúp cậu vượt qua chúng. Nếu cậu có thể sử dụng chiến thuật bình tĩnh, nó sẽ có ích cho cậu.”
"Đã quá muộn để đặt câu hỏi về ý định thật sự của Eve.”
Albert bình tĩnh mà suy nghĩ, và sau đó trở lại giải thích họ nên làm gì tiếp theo.
"Chúng ta sẽ chuẩn bị ở bên ngoài cho những kẻ thù mới mà có thể tới để diệt khẩu”
"... Hmm? Với chỉ ba người? Với tất cả chúng ta ở đây, không phải sẽ tốt hơn nếu một người vào bên trong để giúp Eve-chan?"
"[Tôi không cần sự giúp đỡ từ mấy người, hãy canh gác bên ngoài]… là những gì mà cô ấy khăng khăng.”
"Hahaha! Eve-chan đó thực sự muốn dành tất cả vinh quang cho mình hả!? Cho tới khi cô ấy giao chúng cho Vệ Binh Hoàng Gia, cô ấy thực sự có định tự mình làm tất cả!?"
"... Làm sao đây? Albert-san, Bernard-san”
"Đó là điều không thể tránh khỏi. Trong số chúng ta, gia tộc ‘100 năm tuổi’ Ignite ngồi trên đỉnh chỉ huy quân sự. Việc tuân theo mệnh lệnh của chỉ huy là tuyệt đối trừ khi ta rơi vào tình huống khẩn cấp. Đó là cách mà quân đội hoạt động.”
"Quân đội hử... Aah. Cậu không sai, vì thực tế là… không thể tránh khỏi việc chúng ta chỉ phải ngồi không..."
Càu nhàu về kiểu đó, Bernard lắc đầu qua lại...
"Cậu tức giận bởi vì cậu không có cơ hội nào khác ngoài việc ở lại đây? Bất đắc dĩ phải tiến lên trong cuộc sống bằng cách vi phạm các quy định của quân đội, công nhận thành thích của chính mình cho người người khác, bám lấy ý tưởng chịu trách nhiệm về cuộc chiến..."
Christoph trừng mắt nhìn ông với vẻ mặt kinh ngạc.
"Ý-ý tôi là, ngay cả khi cậu phụ trách 100 hay 1000 người hay thậm chí là một sĩ quan, cậu không nên có cơ hội để bước ra tiền tuyến phải không!? Ý tôi là hãy nhìn vào Eve-chan, mặc dù cô ấy phụ trách việc này nhưng cô ấy không hẳn là không hề gặp rắc rối!?
"Thiệt tình… tính cách của cậu..."
Trong khi Bernard cố gắng giải thích một cách chậm chạp. Christoph rũ vai xuống vì kiệt sức.
Lướt ánh nhìn qua phía hai người đang huyên náo đó, Albert nhìn lên trời.
Cái thứ làm cho ngực anh ta thắt lại liên tục, là cảnh quý giá được ghi vào ký ức của mình… về những học sinh trong lớp của Glenn đang chơi đùa xung quanh trên hòn đảo phía Nam đó.
... Bây giờ thì, nó sẽ thật tuyệt nếu như chuyện này kết thúc mà không có sự cố nào ngoại trừ...
Tất nhiên, mặt trăng của bầu trời đêm không có câu trả lời nào cho Albert.
—— Và sau đó.
Cái thời khắc cuối cùng cũng đã tới.
Chỉ trong khoảnh khắc này, Cả hội trường mà đã tràn đầy năng lượng suốt đêm – đã trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều nín thở khi họ quan sát hai cặp đôi bước lên sân khấu.
Glenn và Rumia.
Sistine và Re=L.
Cuộc thi khiêu vũ của vũ hội. Vòng chung kết.
Người thiếu nữ của cặp đôi chiến thắng vòng này, sẽ là người chiến thắng của năm nay ——
Và bởi truyền thống, cô ấy sẽ được mang ‘Áo choàng Tiên nữ’ cho tối hôm nay ——
"Sensei... Cảm ơn thầy rất nhiều”
Rumia người đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt Glenn, mỉm cười ngọt ngào với anh.
"Nhờ có Sensei… tối nay thực sự là kỷ niệm đáng nhớ đối với em.”
"... Haa!?"
Glenn chớp chớp mắt. Rumia thật thà , bình tĩnh đứng trước mặt
"Với điều này, ngay cả khi chúng ta thắng hay thua… Em, sẽ không cảm thấy hối tiếc. Không nghi ngờ gì cả… tối hôm nay… sẽ tồn tại như một trong những kỷ niệm đáng quý nhất trong đời em..."
"Rumia… Có chuyện gì vậy?"
Tại sao lại là bây giờ, tại thời điểm này, nói những lời như vậy? Glenn cố gắng đoán ra ý nghĩ ẩn giấu bên trong lời của cô ấy, nhưng đối với cậu, người mà không biết gì về sự tinh tế của trái tim phái nữ, đó quả là một thách thức.
"Em… tối hôm nay…chỉ tối hôm nay thôi, sẽ cố gắng hết sức ——”
"...? Không phải em luôn cố gắng hết mình sao?"
“Fufu, nó là bởi vì tối hôm nay là một đêm đặc biệt. …Đúng vậy, chỉ tối nay thôi…”
Sau cùng thì, anh vẫn không hiểu, Glenn vẫn không biết Rumia đang cố nói gì.
"Sensei… làm ơn. Chỉ lần này thôi, cùng với em… đối với khán giả… và đối với giám khảo… không phải kiềm chế… cho họ thấy tất cả những gì mà chúng ta có?”
Đó là một lời đề nghị, và tuy nhiên, Rumia đang có một biểu hiện háo hức.
Glenn chỉ có thể thành thật mà gật đầu.
"... Thầy hiểu rồi. Yo-sh, có thể thật không may cho Mèo Trắng… nhưng tối nay sẽ chỉ dành cho em. Rumia... không nghi ngờ gì vể điều đó cả, thầy chắc chắn sẽ để em được mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’."
Nghe được những lời đó từ Glenn.
Rumia người đang trông hạnh phúc, nở nụ cười như một bông hoa hở rộ.
Và, trong khi tất cả hiện tại đang nín thở quan sát hai cặp đôi trên sân khấu.
Nhạc trưởng say sưa giơ cao đũa ——
Màn trình diễn cuối cùng của cuộc thi bắt đầu với một giai điệu dịu nhẹ.
Phần thứ 6 của ‘Sinfonia di Sylphide’ và điệu nhảy phù hợp với nó chính là ‘Sylph Waltz’.
Glenn và Rumia cúi chào.
Sistine và Re=L cũng làm như vậy.
Lặng lẽ chấp nhận sự hiện diện của cặp đôi cạnh tranh khác… Họ bình tĩnh bắt đầu khiêu vũ.
Phần số 6 của ‘Sinfonia di Sylphide’ là một bản nhạc bắt đầu bằng màn dạo đầu nhẹ và sau đó tăng lên giai điệu giai điệu kịch tính khi chuyển sang nữa sau của bản nhạc.
Họ bắt đầu nhảy với những động tác nhẹ nhàng và tinh tế ——
Cuối cùng, khi nhịp điệu tăng dần, nó trở nên dữ dội, rực rỡ và kích thích hơn——
Glenn và Rumia.
Sistine và Re=L.
Khiêu vũ, khiêu vũ, Họ tiếp tục khiêu vũ...
Trong chớp mắt, người ta có thể nghe thấy những hơi thở ngưỡng mộ của khán giả được giải phóng ——
Được hộ tống bởi Glenn, được dẫn dắt bằng bàn tay của anh, cô đang nhảy một cách ngây thơ — —
Một chút nữa thôi... Xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của mình một chút nữa thôi, Sisti...
Đó là những gì mà Rumia đang nghĩ.
Bởi vì…tớ… Mất bao lâu để có thể tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ như thế này…tớ cũng không biết nữa…
Đó là lý do tại sao, ít nhất chỉ tối nay, tớ sẽ không từ bỏ. Tớ sẽ không đầu hàng dù chỉ là một chút.
Chỉ tối hôm nay, tớ sẽ đánh bại cậu Sistine. Chỉ tối hôm nay thôi.
Cho đến bây giờ, có thể cô đã bí mật nhường Sistine trong cuộc thi...
Nó là một trận chiến, Sisti…Thật hiếm khi tớ lại cạnh tranh nghiêm túc với cậu...nhưng trận đấu vẫn là một trận đấu.
Tất nhiên, nếu cô ấy chiến đấu một cách công bằng với Sistine, điều đó sẽ ổn thôi.
Những thứ như vậy đã xảy ra từ trước… và ngay cả khi đó không phải là điều mà cô hi vọng, nó vẫn làm một kỷ niệm quý giá và không thể thay thế đối với cô.
Có thua cũng chả sao. Tuy nhiên, cô sẽ không từ bỏ ‘Áo choàng Tiên nữ’ mà không chiến đấu.
Đó là bởi vì cô đã luôn đứng đằng sau Sistine, luôn luôn tránh cạnh tranh và núp trong cái bóng của cô ấy… Kể từ khi cô trở thành một thành viên của nhà Fibel, cô luôn giữ lý tưởng của một ‘Đứa trẻ ngoan’… Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra ích kỉ như thế này.
Rumia nhắm hai mắt lại, và nhớ về một ký ức—— Cô đang quan sát vũ hội qua ánh mắt của một đứa trẻ.
Cô sẽ không bao giờ quên nó. Sau khi đã chịu đựng một trận chiến khó khăn cho ‘Áo choàng Tiên nữ’, cô gái trẻ đã khóc khi khiêu vũ trong khi mang nó với niềm tự hào và niềm vui.
Mình chắc là, mẹ mình cũng đã cố gắng hết sức để mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’. Và những người khác đã chiến thắng có lẽ đã tự hào mang nó.
Điều đó có ý nghĩa trong việc—— chiến đấu một cách công bằng—— đặt tất cả mọi thứ mà mình có vào cuộc thi —— để có thể chiến thắng.
Tuy nhiên, nó không tốt nếu như bạn mặc một số ‘Bộ váy’ thông thường.
Việc đeo huân chương bằng giấy gia công thì có nghĩa lí gì.
Mình chỉ là——
Mình nghĩ mình cũng chỉ muốn mặc chiếc váy đó như mẹ đã từng.
Đó là lí do tại sao, vào cái ngày đó, mình cảm thấy người phụ nữ ấy trông thật đẹp đến nỗi đánh cắp linh hồn mình.
Đó là lí do tại sao——
Làm ơn hãy khiêu vũ với tất cả khả năng của cậu, Sisti… Tớ muốn đánh bại cậu khi cậu nghiêm túc và giành được quyền để mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’, Tớ chắc chắn rằng nó sẽ có ý nghĩa hơn theo cách đó.
Với những cảm xúc không thể giải thích trong lòng, cô đã thể hiện quyết tâm của mình.
Rumia người đang được ôm dưới cánh tay của Glenn, để lại một bước ngoặt sinh động— —
Khiêu vũ một cách thanh lịch khi nhịp điệu tăng lên——
Cùng lúc đó, trong khi đang ngây thơ khiêu vũ với Re=L —— Sistine bắt đầu nghĩ.
Sistine vô thức hướng ánh nhìn về một nơi nào đó—— tới nét mặt của Rumia.
Rumia… tớ thực sự sẽ cố gắng hết sức…Tớ nghiêm túc cố gắng hết sức để chiến thắng cuộc thi này… Với tất cả khả năng của mình...
Đột nhiên, Sistine nhớ lại những ngày mà cô đã trải qua với Rumia cho đến nay.
Rumia là một cô bé, người không bao giờ nghiêm túc với Sistine.
Bất cứ khi nào Rumia và Sistine cùng muốn một thứ gì đó… Rumia sẽ tự nhiên mà lùi lại một bước… và để cho Sistine có thứ đó.
Nếu có bất cứ thứ gì để cạnh tranh, Rumia sẽ tránh nó.
Nhưng lần này Rumia tự chống lại Sistine.
Có rất nhiều lý do Sistine nghĩ đến là tại sao.
Là một công chúa bị phế truất, có thể có một số e ngại về việc sống tự do trong nhà Fibel…Ngay từ đầu khi được nhận nuôi bởi nhà Fibel, một Rumia nóng tính tiếp tục đối xử lạnh lùng với Sistine. Cuối cùng, Sistine tha thứ tất cả chuyện đó và chấp nhận Rumia vào gia đình, và Rumia mang nợ với lòng biết ơn kể từ đó.
Dù sao đi nữa. Nếu cô ấy nghĩ về điều đó, Rumia đã luôn đứng bên cạnh Sistine nhưng để cho cô có tất cả những gì cô muốn… và cùng lúc đó mỉm cười hạnh phúc đối với cô… cô ấy là kiểu thiếu nữ đó.
...Và nếu mình nói về điều đó, cô ấy sẽ chỉ nói rằng, “Không phải vậy? Đó chỉ là do cậu tưởng tượng thôi...”
Bởi vì không nghi ngờ gì nữa, Sistine thực sự đã biết sự thật.
Bởi vì... Chúng ta là một gia đình...
Thế nhưng…
Lần này, có một chút… thay đổi đã xảy ra trong mối quan hệ của họ.
Rumia… cậu đang... nghiêm túc có phải không.
Mục tiêu đầy khát khao của các nữ sinh, chiếc ‘Áo choàng Tiên nữ’ xinh đẹp.
Lần này, cả Rumia và Sistine cùng muốn nó.
Thực tế, Sistine không cảm thấy muốn nó quá nhiều, nhưng thật bất thường khi Rumia lại muốn ‘Áo choàng Tiên nữ’, và với việc cả hai đều muốn nó phải đối mặt với nhau – nó trở thành loại tình huống như thế này.
Cho đến bây giờ, đó không phải điều họ đã làm.
Nếu đó là Rumia của quá khứ, cô ấy sẽ lặng lẽ nhường đường cho Sistine và để cô chiến thắng.
Chỉ có lần này thì khác.
Cuối cùng thì, Rumia của tối nay thực sự nghiêm túc cố gắng từ tận đáy lòng.
Dù rằng, mình không biết tại sao mình laị…trở thành thứ trở ngại như thế với sự ghen tị của mình… Đó chỉ là một sự may mắn mà Rumia đã nghiêm túc trong khi bắt cặp với Sensei…Mình không hứng thú quá nhiều vào ‘Áo choàng Tiên nữ’ như Rumia nhưng...
mình vẫn cảm thấy vui khi được mặc nó.
Có lẽ đã quá muộn nhưng, mình thực sự xin lỗi vì đã cản đường Rumia với cái thứ quyết tâm nửa vời này.
Bây giờ mình nghĩ về nó, mình đã luôn ích kỉ dựa vào Rumia cho đến bây giờ.
Tớ xin lỗi, Rumia. Tớ thực sự xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã cản trở cậu và những cảm xúc của cậu...
Đó là lý do tại sao tớ nói.
Bây giờ chúng ta đã ở đây, tớ không thể nhường cậu. Đã quá muộn để bước sang một bên.
Ánh nhìn trong mắt Rumia…Sự nghiêm túc đó…Rumia nghiêm túc mong muốn đánh bại mình…Muốn đánh bại mình và chiến thắng quyền được mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’… Mình chắc chắn cô ấy không muốn mình thua một cách cố ý… nếu đó là Rumia thì có lẽ cô ấy sẽ nghĩ rằng kiểu chiến thắng đó là vô nghĩa…
Ngay từ đầu, cố ý thua là một sự bất đồng hết sức cực đoan. Nó sẽ là một sự xúc phạm đối với Rumia, Re=L, những người đã cố gắng hết sức, và tất cả mọi người trong cuộc thi nhảy cho đến giờ.
Đó là lý do tại sao, tớ sẽ nổ lực hết mình. Trong điệu nhảy cuối cùng này tớ sẽ sử dụng tât cả kỹ năng mà mình có, dành trọn trái tim mình để chiến thắng. Tớ nhất định sẽ không…nhường nhịn cậu...
Đó là lý do tại sao, ít nhất đó là điều mà mình có thể làm ——
... Chúc may mắn. Đừng thua, Rumia. Kể từ bây giờ trở đi chúng ta là đối thủ của nhau nhưng... Tớ cổ vũ cho cậu từ tận đáy lòng mình!
Đúng vậy, từ tận đáy lòng mình, cô ấy đang cầu nguyện.
Và với điều đó, Sistine sẽ có thể tập trung tâm trí và tập trung vào chiến thắng với Re=L——
Khiêu vũ. Khiêu vũ.
Hơi thở của mọi người bị kẹt trong cổ họng khi họ nhìn hai cặp đôi đang khiêu vũ.
Họ đang khiêu vũ. Đôi lúc đam mê, đôi lúc thì không ngừng nghỉ, và đôi lúc lại thanh lịch tao nhã.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, họ tiếp tục khiêu vũ theo điệu nhạc——
—— Và sau đó.
Nó thay đổi như một cơn bão lên đến đỉnh điểm.
Tiếng vang để lại phía sau một khoảng lặng chỉ một người đang ngủ trong rừng sẽ nghe thấy, đánh dấu kết thúc cho bản nhạc— —
Và theo đó, Glenn và Rumia, cũng như Sistine và Re=L, hoàn thành một cách trang nhã. ——
Tương tự như khi họ bắt đầu, cả vũ hội được bao bọc trong một sự im lặng kỳ lạ.
Thế nhưng... trước khi họ nhận ra có ai đó bắt đầu vỗ tay, và một lần nữa —— và không lâu sau, nó như thể tiếng sấm rền tràn đầy căn phòng...
Aaaaaah——!
Sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả đêm nay đã thống trị toàn bộ địa điểm.
"A-ai!? Ai là người chiến thắng!?"
"T-tôi không thể quyết định được ai tốt hơn!?"
"Cả hai cặp đôi đều khiêu vũ hết sức lộng lẫy..."
Học sinh của lớp Glenn hoan hô ầm ĩ.
"Vì cả hai đều đã đi xa đến như vậy... Tôi muốn tất cả bọn họ đều chiến thắng"
"Un, sẽ rất khó để đưa ra quyết định... nó không giống đen và trắng. Nó giống như trò may rủi vậy”
"... Gibul, Thật khó để nói, nhưng cậu thực sự là kiểu người đó cho đến cuối cùng..."
Mặt khác.
"Haa... Haa... Haa..."
"... Haa... Haa..."
Rumia và Sistine, người đã đặt tất cả mọi thứ mà mình có vào điệu nhảy này, trong khi cố gắng hồi phục sau hơi thở gấp, đang chăm chú theo dõi ban giám khảo.
Các giám khảo đều mang bộ mặt bối rối không kém và đang chìm sâu trong cuộc thảo luận sôi nổi... và sau đó.
Không lâu sau, với một tiếng động làm im lặng đám đông đang ồn ào, các giám khảo cuối cùng công bố số điểm trên bảng.
Kết quả là ——
"... Ah”
Đó là một chiến thắng sát nút.
Một chiến thắng cực kỳ gần——
Thậm chí chỉ một giám khảo thay đổi quyết định, thì chắc chắn đó sẽ là một kết quả khác với... cái mức độ sát sao đó.
Uaaaaaah——!
Một khi kết quả được công bố, tiếng reo hò lại bắt đầu cao hơn quãng tám.
"... Mình... đã chiến thắng...? Thực ư...?"
Như thể cô là một đứa trẻ bối rối, Rumia nhìn vào chiến thắng của mình như thể nó là một giấc mơ.
"... Chúc mừng cậu, Rumia”
Sistine nở nụ cười ngọt ngào với cô.
"Si-Sisti...?"
"... Tớ thực sự đã bị đánh bại. Tớ đã nghiêm túc khiêu vũ với tất cả những gì mình có. Tớ bướng bỉnh một cách bất thường chỉ vì một cuộc thi… nhưng, màn trình diễn trước đó thực sự là những gì tớ có…tớ đã cố gắng hết mình cho điệu nhảy đó.”
Vì vậy không có sự hối tiếc hay oán giận, Sistine mang một biểu cảm sảng khoái.
"Không còn cách nào khác rằng tớ đã thực sự thua tâm phục khẩu phục.”
"Nn. Tớ không hiểu cho lắm…nhưng tớ đã thua. Rumia thực sự ấn tượng.”
Re=L với vẻ ngoài vô tư, nửa mở mắt và như muốn chúc mừng cho cô ấy, nhìm chăm chú vào cô với một tiếng ‘jiiiiii’.
"Fufu, nó vẫn chưa kết thúc đâu Rumia. Lần tới là màn khiêu vũ cuối cùng của buổi tối. Rumia mặc ‘Áo choàng Tiên nữ’... Mình mong chờ điều đó."
"Nn. Mong chờ điều đó. Nhân tiện cái ‘Áo choàng’ này… nó là gì vậy? Có phải kẹo không? Nó có ngon không?"
"Sisti... Re=L..."
Rumia ngay lập tức không thể kiềm lại cảm xúc... nước mắt bắt đầu rơi ra từ khoé mắt cô.
"... Un, un! Cảm ơn hai người rất nhiều! Tớ thực sự rất thích nó...!"
"Kyaa!? C-chúng ta đang đứng trước đám đông đấy!"
"Nn. Rumia đang xấu hổ.”
Sistine và Re=L ôm lấy Rumia như thể họ là một cặp yêu nhau.
"Tôi thực sự không hiểu cho lắm... Đây là cảm giác của tuổi trẻ..."
Glenn đang giả vờ không biết gì.
Nhìn ba nữ sinh đang bị cuốn theo bởi màn trình diễn âm nhạc tưng bừng khắp nơi, cảm giác căng thẳng kéo dài suốt đêm của Glenn đã bị cuốn trôi. Hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Rumia, Glenn cảm thấy một cảm giác hoàn thành và tự do dần nâng đỡ tinh thần của anh.
Và vì vậy...
"Nhân tiện, Mèo Trắng-chan? Có chuyện gì đã xảy ra với “Tớ chắc chắn sẽ không từ bỏ ‘Áo choàng Tiên nữ’”? với vẻ mặt nghiêm túc, Eehh những thứ đó chỉ là diễn thôi ư, bởi vì chuyện vẫn kết thúc như thế nàyyy ehh, này này, cảm thấy thế nào? Này này, nói cho tôi biết nó cảm thấy thế nào?"
"Cái ——!?"
Không chậm trễ, Glenn bắt đầu trêu chọc Sistine như thường lệ.
“Trông có vẻ như cô đang cố gắng tạo một cuộc trò chuyện nhỏ nhưng ~ tôi sẽ không bị lừa đâu. Cô muốn quên nó đi nhưng tôi sẽ không để cô làm thế đâu. Cái vẻ mặt tự mãn của cô…”
"T-T-tên k..."
"Gyhahaha! Thất vọng chứ!? Tôi cá là cô đang thất vọng!? Đúng không? Hahaha!"
"Tên đại ngốcccccc!"
Trước khi ai đó để ý.
Trước khi chính bản thân Glenn để ý.
Cây kim đau khổ, lo lắng găm vào trái tim Glenn đã hoàn toàn biến mất.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
iDontWipeLets69: tạch Ceobe, tạch U-96... à, tôi không phải là edit lẫn trans (nhắc lại lần thứ n+1), nên là bản dịch như nào, cứ nắm đầu thằng Intetsu ra mà chửi =))