Trans: Gurin
Edit: caubegiangho
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Như thường lệ, hai tên Quỷ Tướng vẫn đang đứng chờ sẵn trong lối mòn sâu bên dưới lâu đài. Không gì có thể làm chúng ngạc nhiên, vì bằng cách nào đó mà chỉ có hai bọn hắn biết, chúng có thể theo dõi mọi chuyển động của quân đội Vương quốc. Lần này Maria dẫn đầu, theo sau là Arnold và Erwin. Mọi người đã quyết dịnh đánh cược vào tương lai mà cô đã hứa. Bản thân người anh hùng cũng không nghĩ nhiều về cơ hội đánh bại kẻ thù của các Trưởng Tộc. Cô ấy thừa nhận cơ hội không phải là bằng không nhưng để các nhân vật phụ như Cassius đánh bại những tên trùm cuối sẽ biến trò chơi thành một trò hề. Cô không thể để điều đó xảy ra.
Cuộc chiến bắt đầu bằng phép thuật của Arnold và Erwin mà không có chút nỗ lực cản trở niệm phép nào từ phía kẻ thù. Sau bao nhiêu lâu, lần này những con quỷ đã trở nên tin chắc rằng phép thuật này không thể đánh bại chúng. Và đúng là như vậy. Nỗ lực kết hợp của Arnold và Erwin chỉ khiến cơ thể của Goran trở nên đỏ rực vì sức nóng thay vì làm nó tan chảy. Mặc dù điều đó làm cho tên quỷ Thép trở nên dễ bị tổn thương hơn về mặt lý thuyết, nhưng sự hiện diện của Valone khiến việc tận dụng điều này là bất khả thi. Đánh bại con quái vật được bao quanh bởi một luồng khí độc chết người chỉ bằng những thanh kiếm là điều không thể. Hắn phải bị đóng băng. Vì vậy, một phép thuật khác phải được tung ra bởi Arnold và Lancelot, vì lửa và nước cùng nhau có thể tạo ra băng như Rion đã chứng minh[note30537]. Đòn tấn công đó đã đóng băng Valone, nhưng không thể phá vỡ cơ thể của hắn. Goran đã cản đường và luồng gió lạnh lại xóa bỏ hiệu ứng của ngọn lửa phép thuật mà hắn phải hứng chịu. Một lần nữa, tình hình lại trở về như ban đầu.
Về lý thuyết, phép thuật dung hợp là điểm yếu của lũ Quỷ, nhưng điểm yếu đó đang hoàn toàn bị phủ nhận ở đây. Hành động kép của Goran và Valone đã biến phần hiệu ứng của phép thuật dung hợp thành lợi thế của chúng.
「Này, nếu cô định chiến đấu bằng phép thuật, thì tôi cũng nên tham gia chứ?」(Charlotte)
Sự thật là cho đến nay Charlotte chưa một lần tham gia vào cuộc chiến vì Maria không hề biết phép thuật dung hợp sử dụng thổ nguyên tố.
「Việc đó là vô nghĩa, phải không? Không hề có phép thuật tấn công nào có thể kết hợp với thổ nguyên tố.」(Maria)
「…Hoặc là do cô không thể sử dụng bất kỳ cái nào.」(Charlotte)
「Cô nói gì cơ?」(Maria)
「Tôi nói là cô chỉ không thể sử dụng bất kỳ cái nào! Hay là tôi sai sao!? Nếu cô thực sự là anh hùng trong thần thoại, hãy nhanh tay mà đánh bại lũ quỷ đó đi!」(Charlotte)
Ngay cả Charlotte cũng vô cùng lo lắng trước tin tức về hiểm hoạ ở Bandeaux. Cô cảm thấy một sự thôi thúc rất mạnh mẽ rằng nên từ bỏ trận chiến không cần cô này và tự mình cấp tốc đến bên Rion. Những cảm giác đó có nguy cơ sôi sục khi cứ mỗi phút trôi qua.
「Haaaaaah!」(Cassius)
Nhưng sự xáo trộn trong nội tâm của cô gái đã bị gián đoạn bởi một tiếng hét xung trận to và dài đến từ Cassius. Trong khi tổ đội anh hùng bận rộn với những thứ phép thuật kém hiệu quả của họ, Trưởng tộc Gia tộc Red đã cởi bỏ toàn bộ áo giáp và giơ thanh kiếm lên cao.
「Công kích là linh hồn trong lưỡi kiếm của ta. Không cần phòng thủ khi đang phục thù, tương tự như khi kẻ thù đang đợi.」[note30538](Cassius)
Lời nói của ông nghe gần giống như một câu chú phép thuật.
「Ta là Cassius Rot của Gia tộc Red! Thuộc hạ của Rion Frey! Giờ ta sẽ là đối thủ của ngươi!」(Cassius)
Và rồi ông biến mất. Ngay sau đó, lưỡi kiếm của ông va chạm mạnh với cơ thể của Goran.
「Cá-Cái gì !?」(Goran)
Goran ngạc nhiên thốt lên. Hắn ta không bị thương, không có gì ngạc nhiên cả, thanh kiếm của Cassius không thể cắt xuyên qua lớp da thép. Nhưng đòn tấn công lại không ngừng nghỉ. Thanh kiếm của Cassius trở nên mờ nhạt và nhanh chóng biến thành những tia chớp nhoáng.
「Đ-Đồ khốn!」(Goran)
Và mặc dù lưỡi kiếm không thể cắt vào da thịt, nhưng có vẻ như vẫn đang gây ra một số sát thương. Nhưng Valone đang ở gần đó, và hắn ta định can thiệp bằng cách tiếp tục sự phối hợp mà đã phủ định chiến thắng của Maria.
「Tốc độ là linh hồn trong lưỡi kiếm của ta. Tinh thần của ta khao khát sự nhanh nhẹn của gió, và ta sẵn lòng dâng hiến sinh mạng vì giấc mơ đó.」(Mohit)
Lần này, là Mohit. Lời nói của ông gần như tan vào hư không khi một trong những bàn tay của Valone tách ra khỏi cơ thể chủ nhân của nó.
「Gyaaaaaaaaah!」(Valone)
Tên Tướng Độc hét lên đau đớn trong khi máu độc của hắn ta phun ra khắp sàn đá.
「Loài người ngu ngốc! Ngươi thực sự muốn chết đến vậy sao!?」(Valone)
Trưởng tộc Green di chuyển nhanh như một cơn gió. Ông vẫn chưa gục ngã trước làn sương chết người và gây thương tích cho mục tiêu của mình. Nhưng Valone là hiện thân của chất độc. Máu của hắn cũng là chất độc, và dính phải chúng cũng giống như tắm trong bồn chất lỏng chết chóc. Mohit không đủ nhanh để tránh được các vết máu.
「…Ta đang nhìn thấy cái gì thế này?」(Arnold)
Arnold đang chết lặng trước năng lực chiến đấu của hai người họ. Cậu đã chiến đấu cùng họ được một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên họ thể hiện bất cứ thứ gì ở tầm cỡ như thế này. Thành thật mà nói, những chuyển động hiện tại của họ đã vượt xa những gì một người bình thường có thể làm được. Sẽ không có gì lạ nếu ai đó gọi họ là Ác quỷ vì trận chiến này.
「Thiêu đốt linh hồn, thần đoán vậy?」
Câu hỏi của Thái tử đã được trả lời bởi chỉ huy quân đội.[note30539]
「Đó là gì?」(Arnold)
「Theo những gì thần nghe được, thưa Điện hạ, đó là một kỹ thuật sử dụng sức mạnh tinh thần của họ để vượt qua giới hạn của con người. Thần không thể sử dụng nó nhưng Ngài Dawson có khả năng làm được điều đó.」
「Ta chưa bao giờ nghe về một thứ như vậy trước đây. Để mà nghĩ rằng họ đã giấu những năng lực đó khỏi ta và không hề cố dạy ta…」(Arnold)
「Kỹ thuật này đặt gánh nặng lên cơ thể của người đó, thưa Điện hạ. Nhìn họ sử dụng nó theo cách như vậy… Liệu sau đó họ có ổn không, thần tự hỏi?」
Câu trả lời là không, đó là lý do tại sao Cassius và những người khác đã không sử dụng nó cho đến tận bây giờ. Kỹ thuật này, đỉnh cao của kiếm thuật Bandeaux, bị coi là cấm thuật. Nó gia tăng sức mạnh của một người bằng cách đốt cháy vĩnh viễn năng lượng của họ. Nói cách khác, nó thổi bùng sức mạnh của họ bằng cách sử dụng linh hồn làm nhiên liệu. Cả bốn gia tộc từ khởi nguyên đều biết kỹ thuật này và đối với cả bốn gia tộc, việc sử dụng nó là điều cấm kỵ. Đây, tình cờ, là một bằng chứng khác cho thấy kiếm thuật của họ có chung một nguồn gốc.
「…Không. Họ đã không còn quan tâm đến an nguy của mình.」(Arnold)
Gánh nặng của kỹ thuật đang phá hủy cơ thể của Mohit và Cassius. Và còn được cộng dồn bởi những vết thương phải chịu trong trận chiến. Cassius, vẫn không ngừng cuộc tấn công của mình, đã hứng chịu toàn bộ sức mạnh ma thuật của Goran, những chiếc gai thép đâm xuyên vô số nơi trên thân thể của ông. Cùng lúc đó, Mohit, với khuôn mặt đau đớn, đang dần bị tê liệt bởi chất độc. Những cú lao nhanh như chớp của ông ấy trở nên chậm hơn đáng kể với khoảng thời gian giữa các lần cứ thế dài hơn.
「Tôi đoán là giờ đến lượt tôi.」(Apollo)
Ngay cả khi chiến đấu bằng mạng sống của mình, hai Trưởng tộc cũng không đủ để đánh bại lũ quỷ. Vào thời điểm mọi người đi đến kết luận này, Apollo cũng quyết định tham gia vào trận chiến.
「Kiel!」(Apollo)
Không hề quay lưng lại, Apollo gọi tới Trưởng tộc Gia tộc Blue.
「…Người anh em.」(Kiel)
「Chúng tôi sẽ để lại Bandeaux, và Ngài Rion, cho ông chăm sóc!」(Apollo)
「…Tôi hiểu rồi.」(Kiel)
Kiel đến gần Apollo, rút thanh kiếm ra khỏi bao, và đưa ra trước Trưởng tộc Gia tộc Yellow. Lưỡi kiếm lấp lánh dưới ánh lửa từ ngọn đuốc, hai thanh bảo kiếm va vào nhau. Đây là một nghi lễ tuyên thệ của hai chiến binh Gia tộc.
「…Sức mạnh là linh hồn trong lưỡi kiếm của ta. Ta tìm kiếm một cú chém nhất kích tất sát. Vì nhát chém đó, ta sẽ dâng lên mạng sống của mình!」(Apollo)
Không giống như hai người kia, Apollo không di chuyển ngay sau khi kết thúc câu chú của mình. Ông đứng yên, như một bức tượng được đục từ đá, với thanh kiếm của mình giơ cao lên trời. Sát khí tụ tập quanh cơ thể ông như một làn sương lung linh.
「Thuộc hạ của Rion Frey, Apollo Gelb... Sẽ đối mặt với ngươi!」(Apollo)
Ông vung kiếm xuống nhanh đến nỗi không thể nào theo kịp. Tiếng va chạm lớn vang lên, một vòng cung ánh sáng bay qua không khí theo hướng Goran và để lại dư ảnh.
「…Không…thể nào…」(Goran)
Goran Thép rơi ngã gục xuống mặt đất với cơ thể bị cắt thành hai nửa.
「Ngay lúc này! Sử dụng phép thuật của mọi người!」(Kiel)
Thức tỉnh bởi những lời nói của Kiel, Arnold và Lancelot lại bắt đầu niệm xướng. Ngay cả Maria cũng tham gia vào lần này. Với việc Goran đã chết, Valone sẽ không đời nào thoát khỏi được hiệu ứng của phép thuật dung hợp. Cơ thể hắn, máu chảy ra từ vết thương, làn sương của hắn - tất cả đều trở thành băng. Và sau đó, những cột đá bắn lên từ bên dưới hắn ta nghiền nát khối băng thành từng mảnh. Valone Độc đã ra đi.
「…Có hiệu quả không?」(Arnold)
「Chúng ta làm được rồi. Chúng ta đã đánh bại được những con quỷ! Bây giờ thế giới an toàn rồi!」(Maria)
Những tiếng la hét tưng bừng của Maria dần dần lan ra các hiệp sĩ và binh lính đang đợi ở phía sau. Những tiếng hò reo vui sướng nổ ra khắp nơi. Trận chiến kéo dài một tháng cuối cùng cũng kết thúc. Và mặc dù hầu hết các binh sĩ không đóng góp được nhiều, nhưng khó mà bất mãn được với niềm vui khi biết họ sẽ trở về nhà an toàn. Ngay sau đó, những tiếng hò reo hòa thành những tiếng gầm rung chuyển trời đất xung quanh họ như thể đang có một trận động đất. Và giữa tất cả những sự vui mừng đó, các chiến binh của Bandeaux đau thương, tất cả xếp hàng để dâng lên lời cầu nguyện cuối cùng tới thi thể của Cassius, Mohit và Apollo đang nằm trên thềm đá trước mặt họ. Mỗi binh sĩ gia tộc và cả ba người đó đều biết hậu quả của việc sử dụng cấm thuật. Nhưng dù có biết thì cũng không bớt đi cảm giác mất mát.
「…Tôi xin lỗi …Giá như tôi mạnh mẽ hơn …Giá như chúng tôi có thể tự mình đánh bại lũ quỷ.」(Charlotte)
Charlotte cũng tham gia để bày tỏ sự kính trọng cuối cùng của mình thay vì ăn mừng với đội quân. Cô không thể ngăn những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt của mình, cũng như cảm giác bực tức vì sức mạnh thiếu thốn của cô mang đến cho Rion thêm nhiều đau khổ.
「Xin đừng khóc vì họ. Chúng tôi đã quyết tâm từ lâu rằng sẽ chết trên chiến trường. Kể từ khi chúng tôi rời Bandeaux.」(Kiel)
Kiel cố gắng an ủi cô gái đang khóc.
「… Nhưng Rion sẽ buồn. Cậu ấy lại một lần nữa mất đi ai đó quý giá với cậu ấy.」(Charlotte)
「Đúng là vậy. Rốt cuộc chúng tôi đã được bảo là không được phép chết. Và như vậy, cho đến tận lúc cuối cùng… họ cũng không thể đáp ứng lại… kỳ vọng của ngài ấy.」(Kiel)
Nhưng người chiến binh già cũng không thể cầm được những giọt nước mắt của mình lâu hơn nữa. Ông hiểu rõ sự tiếc nuối trong những người bạn đã khuất của mình hơn ai hết. Đúng là lúc đầu họ đã chuẩn bị tinh thần để chết. Nhưng những lời của Rion đã đánh thức trong họ khát vọng được sống. Họ muốn nhìn thấy thêm vài khung cảnh bình minh nữa với tư cách là thuộc hạ của Rion và họ thậm chí còn không nhận được điều đó. Những lời cuối cùng của họ, tự xưng là “thuộc hạ của Rion Frey”, là hành động bất tuân cuối cùng của họ. Họ có thể chưa bao giờ được chính thức công nhận bởi cậu ấy, nhưng, họ vẫn khao khát được chết như thuộc hạ của cậu, dù cho thân phận có là tự xưng đi chăng nữa. Kiel cảm thông và thấu hiểu những tình cảm đó nhiều hơn bất kỳ ai.
「…Thực sự kết thúc rồi sao?」(Bravd)
「Bravd, người anh em, ý ông là gì?」(Kiel)
「À thì, tôi…」(Bravd)
Chính Bravd cũng không biết. Nhưng có một nỗi lo lắng mơ hồ trong tâm trí ông, cảm giác ngứa ngáy của giác quan thứ sáu mà chỉ một người từng sống cả đời làm gián điệp mới có thể bộc lộ được.
「Tiểu thư Charlotte?」(Kiel)
Kiel quyết định tin tưởng vào cảm giác của Bravd.
「Đã kết thúc chưa ư? Tôi không biết. Thưa điện hạ!」(Charlotte)
Sự lo lắng của Kiel lan sang cả Charlotte, và cô ấy tiến về phía Arnold để xác minh rằng mọi thứ đã thực sự kết thúc. Thành thật mà nói, lẽ ra cô ấy nên đi và hỏi Maria, nhưng Charlotte đã không còn tin tưởng vào bất cứ điều gì mà người “anh hùng” nói từ lâu. Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Charlotte, Arnold đã xoay sở bằng cách nào đó để thoát ra khỏi đám đông những người đang chúc mừng chiến thắng của cậu.
「…Có chuyện gì không ổn sao?」(Arnold)
Khuôn mặt cậu trở nên căng thẳng khi nhìn thấy những Trưởng tộc đã ngã xuống và, vào lúc này, cậu rất hối hận vì đã không thể tham gia tang lễ ngay từ đầu.
「Điện hạ, làm thế nào để chúng ta xác định rằng cuộc chiến với loài quỷ đã thực sự kết thúc?」(Charlotte)
「…Hả?」(Arnold)
「Đúng là những kẻ ở đây đã bị đánh bại. Nhưng làm thế nào để chúng ta có thể xác nhận rằng mối nguy hiểm đối với Bandeaux cũng đã được ngăn chặn?」(Charlotte)
「Ta… Chờ một chút.」(Arnold)
Câu hỏi của Charlotte khiến Arnold nảy ra câu hỏi của riêng mình. Đây được cho là trụ sở của kẻ thù, nhưng cho đến nay vẫn chưa có gì xác nhận giả định đó. Có một sự thiếu bằng chứng đáng lo ngại.
「Điện hạ? Những con quái vật đâu rồi? Lẽ ra phải có hàng trăm nghìn con quái vật ở đây, phải không?」(Charlotte)
Và Charlotte cũng nghĩ như vậy. Lẽ ra phải có một đội quân quái vật ẩn nấp dưới lòng đất ở đây. Và thậm chí bây giờ, vào thời điểm muộn màng này, vẫn không tìm thấy được kẻ nào.
「…Maria! Lũ quái vật đâu rồi!?」(Arnold)
「Hở!?」(Maria)
「Đội quân quái vật mà cô nói sẽ ẩn nấp ở đây đâu!?」(Arnold)
「Chúng hẳn đang ở trong một hang động lớn dưới lòng đất cuối đường hầm đó. Chúng ta chỉ cần đánh sập hang động đó và chôn vùi chúng! Đó là chỗ cô Charlotte sẽ trở thành sự giúp đỡ rất lớn!」(Maria)
「Cuối đường?! Đi ngay thôi!」(Arnold)
「Hở!? Ngài đi đâu vậy!? Đội quân quái vật đó rất đông, ngài biết không!? Việc đó rất nguy hiểm!」(Maria)
Arnold không bận tâm đến những lời cảnh báo của Maria. Sự tồn tại của đội quân quái vật đó phải được xác nhận bằng mọi giá và Thái tử di chuyển nhanh chóng theo hướng đã chỉ ra.
Chỉ để tìm thấy một không gian rộng lớn, trống rỗng. Mà không có một con quái vật nào trong tầm mắt.
「…Sau cùng thì, không có gì ở đây cả.」(Arnold)
「Không phải hiện tại, thưa Điện hạ. Nhưng đã từng có rất nhiều sinh vật. Có một số lượng lớn các dấu chân trên mặt đất. Nhiều đến nỗi thật khó để biết chính xác thứ gì đã để lại những dấu vết đó.」(Kiel)
Với khu vực được chiếu sáng bởi ngọn lửa phép thuật của Arnold, Kiel khó có thể bỏ lỡ các dấu vết. Cũng như mùi còn lại của những thứ rõ ràng đã không còn ở đây. Những con quái vật đã ở đây. Đây đã từng là một chỗ trú ẩn. Nhưng bây giờ đội quân đó đã di chuyển tới đâu đó. Chúng có thể đang hướng đến thủ đô… Nhưng không ai có mặt thực sự tin vào điều đó. Đội quân đã từng ở đây rõ ràng là hiện tại đang ở Bandeaux.
「Một cái bẫy. Không, là mồi nhử.」(Arnold)
「Thần e rằng rất có thể là vậy, thưa Điện hạ…」(Chỉ huy Frederick)
「Mục tiêu thực sự đã luôn là Bandeaux… Hay đúng hơn, là Rion. Ta thật sự quá ngu ngốc.」(Arnold)
「Chiến lược kẻ thù của chúng ta thực sự rất xảo quyệt.」(Chỉ huy Frederick)
Trong một ván bài táo bạo, những con quỷ đã sử dụng trụ sở chính của chúng làm mồi nhử. Tuy nhiên, Vương quốc có lẽ đã bị diệt vong vì mắc phải thủ đoạn đó.
「Giờ xem xét lại, có thể dễ dàng nhận ra điều đó nếu ta nhìn vào tình huống từ quan điểm của chúng. Cân nhắc tới kẻ thù lớn nhất của chúng, trở ngại lớn nhất đối với tham vọng của chúng… Loại bỏ mối đe dọa lớn nhất rõ ràng là động thái cần phải được thực hiện.」(Arnold)
「Bandeaux là…」(Kiel)
「Chúng ta sẽ tới Bandeaux ngay lập tức! Không quan trọng dù chúng ta có đến kịp hay không! Đi ngay thôi!」(Arnold)
「Vâng, thưa Điện hạ!」(Chỉ huy Frederick)
Những chỉ thị của Arnold đã xóa tan mọi cảm giác chiến thắng còn sót lại trong đội quân. Các hiệp sĩ và binh lính rút khỏi lâu đài bỏ hoang ngay lập tức, nhưng cùng lắm họ vẫn phải mất nửa tháng mới đến được Bandeaux. Tuy nhiên, không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến bước.
◇◇◇
◇◇◇
Tại trung tâm thực sự của sự kiện, dưới các bức tường của Camargue, tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn Arnold có thể đoán. Tất cả đạn dược của các vũ khí công thành đã được sử dụng hết, chỉ còn Rion là nguồn hỏa lực tầm xa duy nhất. Và mặc dù phép thuật của cậu vượt xa tiềm năng của bất kỳ chiếc công thành nỏ nào, nhưng nó không phải là vô hạn. Cuối cùng, những con quái vật cũng tiếp cận được con hào bao quanh các bức tường lâu đài. Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi chúng tích lũy đủ quân số để áp đảo hàng phòng ngự vốn không còn thể bắn trả các phép thuật của lũ quỷ. Do đó, Rion đã ra lệnh cho các lực lượng tinh nhuệ của mình, đội cận vệ danh dự và đơn vị của Sol, từ bỏ các bức tường ngoài và rút về lâu đài để nghỉ ngơi một chút.
Tất cả là để chuẩn bị cho một canh bạc cuối cùng, một nỗ lực để phá vỡ vòng vây của bầy quái vật. Mặc dù có thể sẽ thích hợp hơn khi gọi kế hoạch là cuộc xông pha vinh quang cuối cùng hướng tới cái chết. Nhưng ngay cả viễn cảnh đó cũng không giúp các binh sĩ phòng thủ chuẩn bị tinh thần trước những gì xảy ra tiếp theo, vì thứ đang đến chính là sự tuyệt vọng. Một sự tồn tại mà chỉ với sự hiện diện của nó đã đủ để khơi gợi lên nỗi sợ hãi sâu thẳm trong bản năng và dập tắt mọi ý chí chiến đấu trong khi nó từ tốn băng qua quân đoàn quái vật.
「…T-Thứ đó là cái quái gì vậy?」(Rion)
Không một ai có thể trả lời câu hỏi này, kể cả Rion người đang hỏi. Nhưng cậu cảm thấy rằng nếu cậu im lặng, cơ thể và tâm trí của cậu sẽ bỏ cuộc ngay lúc đó. Thứ đó không phải là một con quái vật. Cũng không phải là một con quỷ. Với sự uy hiếp của nó, cảm giác như không phải đang bước đi, bay hay bơi trên mặt đất vậy. Nó toả ra một cảm giác hoàn toàn xa lạ. Nó đem đến sự sợ hãi. Nó là thứ gì đó không nên tồn tại.
「Đó là… Quỷ Thần?」(Rion)
Rion nói ra điều đó như một câu hỏi, nhưng cậu khá chắc rằng sự thật là như vậy. Một sự tồn tại nằm ngoài quy chuẩn của thế giới này - thứ trước mắt họ hoàn toàn phù hợp với mô tả đó.
「Một kết thúc xấu[note30540]… Cô ta đã thất bại sao? Hay là -」(Rion)
“-do mình gây ra thất bại chăng?” Cậu không thể hoàn thành câu hỏi, nhưng ngôn ngữ cơ thể của cậu đang phản bội lại suy nghĩ của cậu. Tay cậu đưa lên mắt, và cậu cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn móc toạc chúng ra khỏi hốc mắt. Dị nhãn sắc là biểu tượng của sự bất hạnh. Rốt cuộc, còn điều gì khác có thể mang lại tình huống này cơ chứ?
「Rion… Điều đó không đúng.」(Ariel)
Nhưng Ariel không đồng ý. Cô phản bác lại những suy nghĩ đen tối của cậu.
「Nếu không có gì thay đổi, mọi người chắc chắn sẽ chết.」(Rion)
Sự phục sinh của Quỷ Thần. Một kết thúc xấu của trò chơi. Sự diệt vong của chính Vương quốc.
「Anh không phải là người chịu trách nhiệm về việc này. Và chúng ta vẫn chưa chắc là sẽ chết. Anh sẽ bảo vệ chúng ta, tất cả mọi người, phải không?」(Ariel)
「Ariel…」(Rion)
「Đôi mắt của anh rất đẹp, chồng à. Em rất vui vì em đã bắt gặp đôi mắt đó. Và mặc dù đời không phải lúc nào cũng có cầu vồng cũng như luôn đầy màu sắc tươi đẹp, nhưng em rất hạnh phúc vì đã gặp được Rion.」(Ariel)
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt cậu trong khi nói những lời đó. Kể từ khi họ gặp nhau, cô đã luôn nói rằng đôi mắt của cậu thật đẹp và những lời nói đó đã cứu rỗi linh hồn cậu rất nhiều lần.
「Cảm ơn em, Ari.」(Rion)
「Tôi cũng vậy!」(Mercury)
「…Mercury?」(Rion)
「Tôi cũng rất biết ơn Ngài Rion vì đã đến Bandeaux! Ngài không đem lại gì ngoài hạnh phúc cho người dân của chúng tôi và tôi rất biết ơn vì đã tự mình gặp được Ngài!」(Mercury)
「…C-Cảm ơn ngươi.」(Rion)
Lời nói của Ariel đã cứu rỗi Rion một lần nữa. Mercury đã cho cậu thêm sức mạnh. Bộ mặt chiến đấu vì người dân của mình trong Rion không hề biết đến sợ hãi.
「Nếu ngài định ra ngoài đó, tôi sẽ đi cùng ngài. Tình cờ thay, tôi cũng rất biết ơn vì đã gặp ngài. Cho dù ngài có thừa nhận tôi hay không, tôi đã sống suốt thời gian qua chỉ để trở thành hộ vệ của ngài.」(Sol)
「…Vậy thì cứ việc làm theo ý ngươi. Về sau đừng có mà hối tiếc đấy, được chứ? Ta không thể nói rằng chúng ta có thể đánh bại thứ đó. Tất cả những gì đang chờ đợi chúng ta ở đó là cái chết.」(Rion)
「Có người hiệp sĩ nào sẽ ngần ngại đặt cược tính mạng của mình lên trên lằn ranh của sự sống và cái chết cơ chứ? Tôi là một Vệ binh Hoàng gia. Đã quá muộn để tôi cảm thấy thứ gì đó như là sợ hãi.」(Sol)
「Ta hiểu rồi. Hãy theo ta, hiệp sĩ của ta.」(Rion)
「Tuân lệnh, thưa chủ nhân của tôi.」(Sol)
Một cách sự tôn trọng, giống như một hiệp sĩ đối với người chủ nhân của mình, Sol bày tỏ sự kính trọng đối với Rion. Mercury, dù bối rối, ngay lập tức bắt chước người hộ vệ và ngay sau đó tất cả các Vệ binh Hoàng gia khác đang có mặt cũng làm theo.
「Các hiệp sĩ của ta! Hôm nay chúng ta sẽ tiến ra chiến trường để đối mặt với Quỷ Thần! Đừng sợ! Tất cả những gì các ngươi cần làm là giáng một đòn thật mạnh!」[note30541](Rion)
「「「OHHH!」」」
Các tinh anh của Rion đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến với những tiếng hò hét mạnh mẽ. Tất cả bọn họ đều nhận thức được rằng không có nghị lực và quyết tâm nào là đủ để họ đánh bại con quái vật đó, vị thần trước mặt họ. Vai trò của họ sẽ là lá chắn và rồi hy sinh để hy vọng duy nhất của họ, Rion, có thể với đến được sự tồn tại đó.
Một trận chiến đầy tuyệt vọng đang chờ đợi.