Tối ngày hôm đó, sau khi ăn tối cùng nhau, Aura và Zenjirou đang ôm nhau thư giãn trên chiếc trường kỷ.
“Mhm, mặc dù biết rằng mình có thể sẽ ngủ dậy muộn, nhưng với thứ ánh sáng này thì thức đêm cũng đáng lắm.”
“Haha, yeah. Nhưng mà anh đã quen với nó rồi nên cũng không còn quá háo hức nữa.”
Aura bày tỏ sự thích thú của mình trong khi nhìn vào sáu chiếc đèn chụp đang thắp sáng cả căn phòng, mặt khác Zenjirou chỉ đáp lại với một nụ cười nhẹ nhàng.
Ban ngày, Aura là một Nữ hoàng bận rộn, thế nhưng khi đêm xuống cô cũng có cho mình kha khá không gian riêng. Tất nhiên thời gian rảnh không đồng nghĩa với toàn bộ thời gian sau khi mặt trời lặn, tại vì cô vẫn thường xuyên phải tham gia các sự kiện như một đến hai buổi vũ hội mỗi tuần, dù vậy thì những bữa tiệc này thường kết thúc “sớm” hơn rất nhiều nếu so với thời Zenjirou còn đi làm, cái thời mà làm tăng ca quá nửa đêm là chuyện như cơm bữa với cậu.
Tóm lại là nhờ vậy mà hai người cũng có thể dành cho nhau những khoảng thời gian quý giá như thế này, một không gian, một thế giới riêng không bị ai khác làm phiền.
Mà nói là một chuyện, trên thực tế hai người vẫn là Nữ hoàng và Hoàng phu, thế nên những cuộc nói chuyện liên quan đến chính trị là điều không thể tránh khỏi.
“Vậy em đã ra một thông cáo để tìm giáo viên cho anh sao?”
Sau khi nghe được câu chuyện từ Aura, Zenjirou xác nhận lại với vợ của mình, và cô đáp lại với gương mặt ngoan hiền.
“Vâng. Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để tìm được người thích hợp. Thế nên trong lúc chờ đợi, em sẽ là giáo viên của anh mỗi khi có thể. Thực ra thì, em muốn tự mình dạy anh cơ, nhưng mà thời gian lại không cho phép, em xin lỗi.”
“Không sao đâu mà. Anh hiểu là em vô cùng bận rộn. Ah, nhưng mà vị giáo viên đó hiểu chuyện chứ? Anh sợ mình sẽ nói ra thứ gì đó không thích hợp.”
Hành xử ‘bố láo’ với người sẽ dạy mình cách ứng xử cũng như phong tục tập quán là một lỗi không thể xem nhẹ được, và lo lắng của cậu là hoàn toàn xác đáng.
Người được Nữ hoàng đích thân chọn lựa để trở thành giáo viên cho Hoàng phu chắc chắn không phải thường dân. Và nếu Zenjirou hành xử không đúng mực, những lời phê bình nhắm đến cậu có thể sẽ lan ra khắp cung điện.
Nhưng Aura lắc đầu và nở một nụ cười để trấn an Zenjirou.
“Không sao, anh cứ cư xử như bình thường là được rồi. Và cho tới khi tìm được giáo viên, em cũng sẽ chỉ cho anh những điều cơ bản nhất.”
Cô cố gắng dùng một giọng nói vui vẻ nhất có thể, hy vọng cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
“Ahaha, nhẹ nhàng với anh thôi nhé.”
Zenjirou đáp lại với một nụ cười khổ. Và ngay lúc đó, có người gõ vào cánh cửa phòng khách.
“Ai đó?”
“Thưa. Nhà tắm đã sẵn sàng rồi ạ”
Zenjirou lên tiếng theo phản xạ, và đáp lại cậu là giọng nói vô cùng rõ ràng, rành mạch của cô hầu gái.
“Oh? Cũng đã đến lúc rồi. Được thôi, ta sẽ đến ngay.”
Đứng dậy khỏi chiếc ghế, cậu đi đến giá sách và cầm lấy chiếc đèn LED xách tay.
Lần đầu tiên bước vào nhà tắm lúc buổi tối, Zenjirou gần như sa mạc lời vì chỗ này quá là tối, nhưng cũng nhờ đó mà công sức cậu đi cả đoạn đường đến cửa hàng tiện lợi để mua chiếc đèn này đã được đền đáp.
Thường thì nó sẽ cần pin 4D-Cell, nhưng thay vào đó cậu dùng một cái đế gắn pin (battery spacer) để cấp năng lượng cho nó bằng pin AA thường và pin AA có thể sạc lại.
Người thường như cậu cũng biết rõ nếu cứ thế dẫn dây điện vào nhà tắm ẩm ướt là một sai lầm chết người, vậy nên nguồn sáng duy nhất mà cậu có thể dùng là chiếc đèn LED cầm tay này.
Dù sao thì chiếc đèn cầm tay với 28 bóng đèn LED mini này cũng soi sáng được căn phòng tắm rộng lớn của cậu một cách tương đối, và với mức độ này thì cậu hoàn toàn chấp nhận được.
Thế nhưng theo lời của Aura và đám hầu gái thì như vậy vẫn là “Sáng gì mà chói thế”.
“Oh, tuyệt, có vẻ như mình vẫn chưa cần sạc lại.”
Sau khi xác nhận chiếc đèn vẫn còn hoạt động tốt, cậu đi về phía cánh cửa.
“Vậy, mình đi chung nhé, Zenjirou.”
Aura vòng tay ôm lấy cánh tay bên kia của cậu rồi ép sát nó vào bộ ngực của mình, cô hành động vô cùng tự nhiên, cứ như thể đây là một việc mà cô đã luôn làm từ rất lâu rồi.
“Ehm, ý em là, um… tắm chung ấy hả…?”
Mà nói mới nhớ thì hai người đã ngủ chung rất nhiều lần rồi, nhưng tắm chung thì chưa từng một lần nha.
Hành động táo bạo, quyến rũ công khai của cô vợ khiến Zenjirou bất giác lo lắng, ngược lại Aura tiếp tục mỉm cười say đắm.
“Chỉ khi anh không phản đối mà thôi.”
“Không, không bao giờ. Từ chối lời đề nghị hấp dẫn thế này là một tội ác.”
Cứ thế, Zenjirou khoác lên bộ mặt dâm đãng, một tay cầm đèn, một tay ôm mỹ nhân, bước đến nhà tắm mà chân cứ như đang chạy trên mây.
**
Sau khi tận hưởng buổi tắm chung thân mật, Aura và Zenjirou làm mát lại cơ thể bằng chiếc quạt đá trong khi mỗi người cầm một ly rượu yêu thích của mình.
Với Zenjirou đó là bia mạch nha mà cậu đã mua sẵn vài thùng và Aura thì tận hưởng nốt chỗ rượu trắng mà cô vừa mở ngày hôm qua.
Tất cả đều được để trong tủ lạnh và phần cổ họng khô nóng sau khi tắm của họ nhanh chóng được tận hưởng cảm giác mát dịu.
“Fuh, em thực sự sẽ nghiện cái này mất.”
Aura, đang khoác lên mình bộ đồ ngủ sáng màu, cất tiếng đầy cảm thán trong khi khẽ nheo mắt vì luồng không khí mát lạnh từ chiếc quạt và sự sảng khoái mà ly rượu mang lại.
Một đêm hè nóng nực của Vương quốc Carpa, sau khi tắm xong lại được tận hưởng cảm giác tươi mát của chiếc quạt đá và sự sáng khoái đến từ rượu ủ lạnh. Thật là một sự xa hoa mà đến cả đám quý tộc cũng chưa từng được trải nghiệm. (chuyện, đây là Nữ hoàng và thẳng ghệ, nó phải khác.)
Không cần biết Aura đã thích nghi với khí hậu nơi đây đến mức nào, chắc chắn không có chuyện cô cảm thấy thoải mái với buổi đêm nóng bức thế này.
“Không được rồi. Nếu không giữ vững tinh thần thì kết cục em cũng sẽ trốn trong hậu cung mà không muốn ra ngoài nữa mất.”
“Tuyệt vời, đấy là anh muốn nói thế, nhưng nếu là Nữ hoàng thì không được rồi nhỉ. Dù sao thì, bất cứ khi nào có thời gian em đều có thể ghé qua đây mà, anh lúc nào cũng mở rộng hai tay chào đón em.”
Zenjirou phản pháo lại câu đùa của Aura.
“Chắc chắn rồi, Nếu có thể thì từ giờ em sẽ ăn trưa ở đây, anh cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
Aura đáp lại, và lần này có vẻ cô không hề có ý đùa cợt, dõng dạc tuyên bố tăng thời lượng ghé thăm hậu cung kể từ lúc này.
“Okay. Vậy anh sẽ chuẩn bị sẵn một chút đá cho buổi trưa.”
Zenjirou mỉm cười tự tin với cô vợ của mình.
Mặc dù chiếc tủ lạnh này khá lớn, nhưng nó cũng không thể cung cấp đủ đá để phục vụ 24/7 được. Cậu vẫn luôn phải tích trữ một lượng dự phòng để dùng cho dịp phù hợp, nếu không vào những lúc Aura ghé qua để thư giãn thì lại không có đủ.
Không tính đến buổi đêm, hiện giờ vào giữa trưa mức nhiệt đo được đã lên đến ba mươi bảy độ. Nếu nhiệt độ môi trường đã vượt quá nhiệt độ cơ thể thì có dùng quạt cũng chỉ là phả khí nóng vào mặt mà thôi.
Mặc dù nếu không có đá thì chỉ cần một chậu nước thôi cũng sẽ có tác dụng, nhưng chắc chắn nó sẽ không thể sánh được với cảm giác mạnh mà những viên đá mát lạnh mang lại. Và khỏi cần nói, một chiếc điều hòa nhiệt độ vào lúc này chắc chắn sẽ nổi như sao hạng A vậy.
Quay lại với cặp đôi, sau khi tận hưởng cảm giác dễ chịu một lúc, Aura quay sang Zenjirou với gương mặt hơi căng thẳng.
“Em thật sự không muốn nói chuyện này sau khi đã đảm bảo rằng anh sẽ không phải làm bất cứ việc gì, nhưng chúng mình phải bắt đầu bài học ngay thôi. Và bài học đầu tiên sẽ là cách ứng xử giữa hoàng tộc.”
“E-Eh!? Mình làm ngay đêm nay sao?”
Đáp lại Zenjirou đang kinh ngạc, Aura nở một nụ cười thỏa mãn.
“Tất nhiên rồi. Chúng ta có thứ ánh sáng tuyệt vời đến thế này cơ mà, phải tận dụng nó sao cho hợp lý chứ.”
Nói rồi cô nhìn thẳng vào mắt cậu trong khi hai người đang ngồi cạnh nhau.
Trái lại, Zenjirou lại ngước mắt lên trần nhà với gương mặt ủ rũ.
“Uwah, anh đã đợi cả ngày để được ở riêng với em, vậy mà giờ lại phải lãng phí vào việc học sao!”
“!?”
Bất ngờ dính phải đòn công kích thẳng thừng của cậu, Aura chợt để lộ ra gương mặt bẽn lẽn. Thế nhưng trước khi Zenjirou kịp nhìn thấy, cô đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh của mình và trả lời cậu.
“Em, em thật sự rất vui khi anh nói vậy, nhưng mà thời gian có hạn. Với lại anh yên tâm đi, em sẽ không dùng đến thời gian trong phòng ngủ đâu.”
“Mà, vậy thì không làm khác được rồi. Nếu anh có thể dùng thời gian ban ngày, lúc em đi làm, để học thì…. Mh? Chờ chút nào.”
Zenjioru chợt nhớ ra mình đã quên một thứ gì đó, cậu đứng bật dậy khỏi ghế và tiến đến góc phòng, nơi mà cậu vẫn hay giữ những món đồ mang theo từ Nhật bản.
“Chắc nó chỉ ở đâu đây thôi, vì nó quá nhỏ nên anh đã tiện tay đặt luôn lên tấm thảm…”
“Zenjirou?”
“Hay lắm, thấy rồi. Chính nó.”
Zenjirou nhanh chóng tìm được thứ mà cậu muốn và trở lại chiếc ghế nơi Aura đang ngồi chờ. Trên tay cậu là một chiếc hộp hình chữ nhật màu bạc.
“Zenjirou, đó là thứ gì vậy?”
Aura làm một gương mặt bối rối và hỏi cậu.
“Cái này là “digicam”. Chính xác thì là một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Nó thường được dùng để chụp ảnh – tĩnh ảnh, nhưng nó cũng có cả chức năng ghi hình và âm thanh nữa.”
Zenjirou đáp lại và lấy chiếc máy ảnh ra cho cô xem.
Tuy nhiên Aura lại càng tỏ ra bối rối hơn, cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Fodos? Still imitsch? Muwing imitsch? Saunt? Là sao zợ?”
(TN: cái này bê nguyên bên eng, ngại bóp TV lắm, ý ẻm là Photo, still image, moving image, sound.)
Nghe Aura hỏi lại, Zenjirou cũng đâm ra hồ đồ, không biết nên giải thích thế nào cho cô hiểu được. Với một người chưa từng được tiếp xúc với những món đồ như thế này bao giờ, thì việc chỉ diễn giải bằng lời nói là vô cùng khó khăn.
“Biết nói sao nhỉ. Nó có thể ngay lập tức tạo ra một hình ảnh vô cùng chi tiết cũng như ghi lại giọng nói và một chuỗi các hình ảnh.”
“Rikort? Taip?” (Record, tape)
Đến cả một câu giải thích thuộc mức cơ bản thế này cũng càng khiến Aura trở nên mơ hồ hơn, và đầu cô giờ đã nghiêng hẳn sang một bên. Hiển nhiên chỉ giải thích bằng miệng là không được.
“Mà, anh sẽ chỉ cho em thấy cách nó hoạt động. Aura giờ em có thể bắt đầu phần giải thích về cách ứng xử và thường thức của thế giới này không?”
Sau khi nói như vậy, cậu bắt đầu mở máy quay và hướng thẳng về phía cô.
“Muh…”
Aura lắp bắp và nhìn đầy khó hiểu vào thứ thiết bị mà cô chưa từng thấy bao giờ, nhưng cuối cùng cô cũng đứng lên khỏi ghế, quyết định tin vào cậu và bắt đầu màn giải thích của mình.
“… Em vẫn còn thấy mông lung lắm, cơ mà được rồi, em sẽ bắt đầu với phần cơ bản nhất.
Thông thường, khi tham gia các sự kiện, người trong hoàng tộc rất hiếm khi phải đối diện với một người ở địa vị cao hơn mình. Vậy nên điều đầu tiên em muốn chỉ cho anh đó là cách ứng xử với người đứng dưới hoặc ngang hàng với mình.
Về cơ bản, anh sẽ chủ động bắt chuyện với những người thấp kém hơn mình. Đặc biệt…”
Aura vẫn miệt mài với bài giảng của mình và Zenjirou cũng không bỏ lỡ một chi tiết nào với chiếc máy ảnh kỹ thuật số trên tay.
Cậu đã mua chiếc máy ảnh này sau khi bắt đầu đi làm được một năm, lúc đó cậu chỉ đơn giản muốn dùng nó để thỏa mãn trí tò mò của mình và quay phim một vài lần, nhưng giờ cậu cũng đã thành thạo được cách sử dụng nó rồi.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng cậu cũng không quá đặt nặng vấn đề này. Nó cũng không giống như nếu cậu làm sai thì sẽ phải lãnh một hậu quả gì đó nghiêm trọng cả.
Giống như một cuộc chơi mà không có gì để mất, Zenjirou vẫn tiếp tục ghi hình người vợ của mình trong khi cô đang miệt mài giải thích.
“…Đó là những điểm cốt lõi. Tạm thời như vậy là ổn rồi, anh có nghe đàng hoàng không đấy Zenjirou?”
Cùng với lúc Aura dừng bài giảng của mình, Zenjrou cũng dừng máy quay lại.
“Tốt lắm, cảm ơn em nhé Aura. Giờ chỉ cần kiểm tra lại xem nó có hoạt động tốt không thôi. Mà nó vẫn hơi khó để giải thích bằng lời. Chờ anh một chút.”
Nói vậy cậu đi đến ngồi xuống chiếc bàn máy tính.
Khỏi động máy, lấy chiếc thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh rồi kết nối lại với máy tính.
“Mhm, em chịu không biết anh đang làm gì luôn đấy, cơ mà cái này cũng là một công cụ ở thế giới của anh à?”
Aura bước đến phía sau Zenjirou trong khi cậu đang bận rộn với chiếc máy tính và nhìn vào màn hình qua vai cậu.
“Yeah, đúng vậy. Ehm, để xem nó có hoạt động không rồi mới copy nào.”
Nói rồi, Zenjirou mở đoạn video trực tiếp từ thẻ nhớ. Vài giây sau khi cậu kích đúp chuột vào biểu tượng, trên màn hình máy tính hiện ra một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc đỏ rực và nước da nâu sáng, cô đang đứng giữa một căn phòng vô cùng quen thuộc trong khi vừa nói vừa diễn tả bằng hành động.
“Oh, ngạc nhiên chưa! Là em đó? Lời thoại cũng giống hệt với những gì em vừa nói với anh xong. Sao lại như vậy được? Em chưa từng chứng kiến thứ nào như vậy cả, mấy món đồ của Lưỡng quốc cũng không có luôn!”
“…!?”
Aura tỏ ra vô cùng ấn tượng, cô luôn miệng hỏi Zenjirou, nhưng mà cậu cũng không hề có tâm trạng để đáp lại.
Vì chính bản thân cậu còn nhận một cú sốc lớn hơn Aura rất nhiều, ngay cả khi cô vừa mới có lần xem video đầu tiên trong đời.
“Usualmente, la realeza rara vez se opone a alguien de estatus social superior al suyo en público. Así que primero quiero que aprendas a lidiar con gente de estatus menor o igual.
Básicamente, comienzas acercándote a los de menor rango. Típicamente, ellos son…”
(Tn: Là tiếng TBN nhé...)
“…Con lợn gợi tình?”
Những lời nói của Aura phát ra từ loa máy tính, đối với cậu nó giống một thứ ngôn ngữ nước ngoài hoàn toàn khó hiểu.
**
Cậu không thể nào hiểu được đoạn văn mà Aura nói trong cuộn băng ghi lại.
Sau khi Zenjirou nói cho Aura biết được sự thật sóc tận óc này, cô khẽ nghiêng đầu bối rối.
“Nói cách khác, thiết bị này có thể giữ lại âm thanh, nhưng không thể giữ được ‘linh hồn của ngôn từ’? Thực tế em cũng không cảm nhận được một chút ma lực nào từ nó cả.”
“Huh…? ‘Linh hồn của ngôn từ’?”
Hoàn toàn không tiêu hóa được dữ kiện này, Zenjirou nhìn Aura với ánh mắt ngu người, sau khi bị ném cho một cụm từ lạ hoắc.
Aura cũng bối rối nhìn lại cậu, nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra hai người đã để lạc mất nhau ở một vấn đề rất cơ bản.
“Chờ chút Zenjirou. Hãy lần lượt xác nhận lại nào. Đầu tiên, tại sao anh lại tỏ ra sốc đến như vậy?”
Đáp lại câu hỏi của Aura, Zenjirou trả lời với giọng nói thể hiện rõ sự bối rối của mình.
“Chuyện là, bình thường thì anh vẫn có thể hiểu được những gì em nói, nhưng sau khi nghe từ đoạn băng vừa rồi… Mà chờ đã, giờ ngẫm lại mới thấy lạ nha, anh vẫn luôn nói tiếng Nhật mà tại sao lại giao tiếp bình thường được ở một thế giới khác chứ?”
Từ trước đến giờ cậu chưa từng thắc mắc dù chỉ một chút về vấn đề này, mặc dù cậu đã đến đây được một tháng rồi và ngay cả từ cái ngày mà cậu được triệu hồi lần đầu tiên nữa.
“Okay, chính nó đó, đó chính là điểm mấu chốt, suy nghĩ của chúng ta bắt đầu đi xa khỏi nhau chính là từ chỗ này. Zenjirou, chẳng lẽ ở thế giới của anh, mọi người có ngôn ngữ khác nhau thì sẽ khó nói chuyện với nhau sao?”
Chuyện mà Aura vừa mới nói ra đối với Zenjirou nó là sự thật, thật hơn cả Durex, và cậu suýt nữa đã đáp lại “Tất nhiên rồi”.
“Yeah, anh nghĩ chuyện đó là bình thường, nhưng nghe em hỏi thì có vẻ ở thế giới này mọi chuyện diễn ra theo một cách khác huh?”
“Vâng. Mỗi quốc gia hay bộ tộc sẽ sử dụng một thứ ngôn ngữ riêng. Ngay cả trên lục địa phía nam này bọn em cũng đã có những ngôn ngữ khác nhau phân ra bốn phía đông, tây, nam và bắc, thế nhưng chuyện này cũng không gây ra vấn đề gì khi giao tiếp cả. Và nguyên nhân chính là nhờ có ‘linh hồn của ngôn từ’ được truyền vào mỗi lời nói, vì thế mà trăm người nghe đều giống nhau.
Ở thế giới này, đây là kiến thức phổ thông đến mức mà người ta đã lãng quên mất nó, và cũng vì vậy mà em cảm thấy không cần thiết phải giải thích về nó, kết quả là chuyện thành ra thế này đây, có vẻ như anh sẽ cần một phần giải thích chi tiết nhỉ.
Được rồi, chuyện này sẽ tốn kha khá thời gian đấy nên mình tạm ngồi xuống ghế đã nhé.”
Nói rồi, Aura đẩy Zenjirou đến chiếc ghế sofa nằm giữa phòng khách và bắt đầu màn giải thích về một thường thức khác của thế giới này: ‘linh hồn của ngôn từ.
.
Một lúc sau, Zenjirou tóm tắt lại những lời mà Aura vừa nói trong đầu và xác nhận lại với cô.
“Ehm, tóm lại, ở thế giới này, từ ngữ có một thứ gọi là ‘linh hồn của ngôn từ’ và cho dù người ta có nói chuyện với nhau bằng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau thì họ vẫn có thể hiểu được một cách rõ ràng?”
“Đúng vậy. Thế nên, về cơ bản sẽ không bao giờ có chuyện “bất đồng ngôn ngữ” xảy ra ở thế giới này.”
Aura gật đầu và Zenjirou bắt đầu ngay với vấn đề tiếp theo.
“Ehm, nếu đã có một thứ tiện lợi như vậy rồi, tại sao người ta còn cất công đi học ngôn ngữ khác làm gì? Ý anh là, mặc dù chỉ cần nói ‘Ah’ hay ‘Uh’ thì người khác cũng hiểu rồi mà?”
Zenjirou thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình, nhưng Aura nhanh chóng lắc đầu phủ định ý kiến của chồng mình.
“Không, nó không có hoạt động như vậy đâu. Linh hồn của ngôn từ chỉ diễn giải một cách chính xác ý nghĩa mà được mọi người cùng công nhận thôi. Ví dụ nhé, nếu một đứa trẻ sơ sinh nói ‘Ah’ với hàm ý ‘Zú’ để đòi bú, thì linh hồn của ngôn từ sẽ không hoạt động, vì chỉ có mình đứa bé hiểu theo cách đó mà thôi. Phái có ít nhất một vài nghìn người cùng có suy nghĩ rằng ‘ah’ chính là ‘zú’ thì nó mới hoạt động.”
“Oho. Chờ đã? Nếu một người lớn xấu tính dạy đứa trẻ rằng “loli” là “BB” và ngược lại “BB” là “loli”, vậy thì khi đứa trẻ đó nói “loli” với hàm ý là “BB” thì một người nước ngoài vẫn sẽ nghe được là “loli” thôi đúng không?”
“Vâng. Linh hồn của ngôn từ chỉ diễn tả chính xác ý nghĩa thông thường của từ ngữ, chứ không phải ý nghĩ của người nói.”
“Anh hiểu rồi… Nhưng tại sao anh lại không thể hiểu được những gì em nói trong bản ghi vừa nãy? Chúng được thuật lại hoàn toàn chính xác đúng không?”
Aura gật đầu xác nhận với Zenjirou và nói ra nhận định của riêng mình về chuyện này.
“Em đoán rằng chuyện này là do thiết bị đó không hề có ma lực. Hầu hết chúng ta đều không nhận ra vì dùng nó quá thường xuyên, nhưng thực ra ‘linh hồn của ngôn từ’ vẫn luôn tiêu thụ một chút ma lực. Vậy nên nó sẽ không hoạt động với một câu nói không có ma lực, ngay cả khi câu nói đó được lặp lại một cách chính xác.”
Cách giải thích của Aura rất dễ hiểu, Zenjirou gật đầu liên tục và lại tiếp tục nêu ra những vấn đề khác nữa.
“Anh hiểu, hiểu rồi. Nếu vậy anh đoán trên thế giới này có ít người nói nhiều thứ tiếng lắm nhỉ? Vì vốn người ta vừa nói thì mình đã hiểu rồi thì muốn học cũng đâu có được.”
Ví dụ, nếu một người Mỹ nói “Fck u”, nó sẽ được được tự động dịch sang thành "đm” trong Tiếng việt. Nếu vậy thì thật sự một người Việt sẽ rất khó để học được Tiếng anh.
Suy đoán của Zenjirou là hoàn toàn chính xác và Aura gật đầu đồng tình với cậu.
“Quả thật là vậy. Cũng vì lý do đó mà chỉ có số ít những pháp sư sở hữu nhiều thứ tiếng, tại vì một pháp sư tài năng có thể tạm thời dừng dòng chảy của ma pháp lại. Như thế này.”
Nói vậy, Aura cố tình ngắt dòng ma lực của mình và
“Te amo, mi querido.” (Em yêu anh, anh yêu)
Nói một câu ngắn gọn như vậy. Nó giống hệt như trong video mà cậu vừa quay ban nãy, những gì Zenjirou nghe được là một thứ ngôn ngữ xa lạ.
“Nếu muốn học ngôn ngữ khác, anh cần được một pháp sư có thể kiểm soát dòng chảy ma lực chỉ dạy. Nói cách khác, khi anh có thể chặn dòng chảy ma pháp lại, ‘linh hồn của ngôn từ’ cũng sẽ không hoạt động và như vậy nó sẽ yêu cầu cả bên học và bên dạy đều không được dùng ma lực.
Tại một số nơi đặc biệt người ta có biện pháp ngăn chặn ma thuật để ‘linh hồn của ngôn từ’ không thể hoạt động được.”
Nếu những gì Aura nói là đúng thì toàn bộ Trái đất sẽ là một nơi như vậy, hoặc cũng có thể người địa cầu vốn là chủng tộc không có ma lực.
Tóm lại, tổ tiên của Zenjirou, những người đến Trái đất vào 150 năm trước chắc chắn đã trải qua rất nhiều khó khăn. Họ là hai người vốn chưa từng biết đến khái niệm “bất đồng ngôn ngữ”, nay lại bị đẩy vào một thế giới mà bản thân không thể giao tiếp với bất cứ một ai.
Có thể nói chuyện họ có một cuộc sống an lành, sau đó còn để lại hậu thế chính là một phép màu.
“Hoo, có vẻ như việc học nhiều ngôn ngữ ở thế giới này khá là khó nhỉ, và lợi ích mang lại cũng chẳng được bao nhiêu. Tại sao vẫn có những pháp sư bất chấp tất cả để học nó, anh nghĩ họ đâu cần làm vậy.”
Aura khẽ bật cười trước thắc mắc của Zenjirou và đáp lại.
“Đó là vì họ muốn học cách ‘viết’ hơn là đọc. Viết chính là hiện thân của cách phát âm, thế nên nếu đến nói cũng không làm được thì sẽ rất khó để học cách viết. Và vì ‘linh hồn của ngôn từ’ không hề áp dụng với chữ viết, thế nên nếu muốn đọc được những văn kiện từ nước ngoài thì chắc chắn phải học.”
“Ah, đúng rồi. Nhắc mới nhớ, anh chưa hề có một bản viết tay nào từ thế giới này cả, em viết vài chữ cho anh nhé?”
Chớp lấy cơ hội, Zenjirou đưa cho Aura một chiếc bút bi và một tờ giấy trắng.
“Oh, thật là một mảnh da trắng và mỏng. Cây bút này cũng có hình thù kỳ lạ nữa, anh để mực ở đâu vậy?”
“Ah, không. Cái này không phải làm từ da động vật đâu, nó được làm từ gỗ. Và cây bút này được gọi là bút bi, em chỉ cần ấn ở đầu là có thể viết được, mực đã nằm sẵn ở trong đó rồi.”
Ban đầu, Aura còn tỏ ra một chút bỡ ngỡ khi lần đầu tiếp xúc với thiết bị văn phòng của Nhật bản, nhưng về cơ bản thì bút bi cũng không hề khó để sử dụng, cô nhanh chóng thích nghi với nó và tỏ ra vô cùng ấn tượng.
“Ohh! Cái này tiện quá đi à. Với nó anh có thể tiết kiệm được cả đống thời gian khi mà không phải chấm qua chấm lại nghiên mực, hơn nữa nó cũng rất dễ dàng để viết lên tờ giấy mỏng này mà không sợ làm nó bị rách hay là vướng mắc gì.”
“Chưa tính đến giấy viết, mấy cây bút này anh mang theo cả tá, em cứ lấy vài cái nếu muốn. Và ngoài mực đen anh còn có cả mực đỏ hay xanh nữa.”
Aura nhanh chóng mỉm cười, chấp nhận ý tốt của Zenjirou.
“Cảm ơn anh nha, em vui lắm.
Oh, em xong rồi này. Đây là ba mươi ký tự được dùng ở bìa tây của lục địa phía nam, và đất nước của em thì nằm ở trung tâm của nó.”
Aura nhanh chóng viết ra ba mươi biểu tượng mà cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Oho, anh cũng ít nhiều đoán được, mà nó thật sự là chữ tượng thanh nhỉ. Nếu có ba mươi ký tự thì cũng gần giống với bảng chữ cái tiếng anh rồi? Nè Aura, em thử viết cho anh mấy chữ ‘a’ ‘i’ ‘u’ ‘e’ ‘o’ ‘ka’ ‘sa’ ‘ta’ ‘na’ được không?”
“Mh? Cái gì cơ? Anh nói lại được không?”
“Ah, anh sẽ đọc chậm lại một lần. Đầu tiên là ‘a’….”
Cũng may là mấy chữ cái đơn không hề chịu tác động của ‘linh hồn ngôn từ’ nên Aura có thể nghe rõ ràng cách phát âm của Zenjirou. Trong khi cô vừa viết cậu vừa xác nhận lại và kết quả là bảng chữ cái ở đây cũng hoạt động tương tự như ở Trái đất.
Nếu nói theo ngôn ngữ học thì nó không hề có sự phân biệt giữa nguyên âm và phụ âm, nhưng cái cách ghép nhiều chữ khác nhau lại để tạo thành một từ thì giống hệt như vậy. Tuy nhiên cũng có một vài điểm khác nữa như là không có sự phân biệt giữa R và L (không hề có ký tự tượng trưng cho chữ L) và chữ M thì lại có nhiều cách viết khác nhau.
Nhưng có vẻ như ba mươi ký tự này có thể được chuyển đổi trực tiếp sang bảng chữ cái Tiếng anh.
Thêm một sự khác biệt rõ rệt nữa đó là không hề có sự phân biệt giữa chữ hoa và chữ thường. Điều này đôi khi cũng gây ra khá nhiều rắc rối.
“Okay, nếu anh chỉ phải học ba mươi ký tự này thì cũng sẽ dễ thôi. Mặc dù người ta thường hay bắt đầu bằng cách học cấu trúc câu trước.
Mà anh nghĩ là học số trước thì tốt hơn nhỉ? Aura, tiện đây em cũng viết cho anh xem mấy ‘chữ số’ trong thế giới này đi.”
Sau khi gán cho mỗi chữ trong bảng chữ cái ở đây với cách đọc bằng Katakana tương ứng, Zenjirou nói với Aura, thế nhưng phản ứng của cô lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu của cậu.
“ ‘Chữ số’? Ý anh là viết mấy con số ra hả? Em nghĩ là muốn học cách viết số sẽ mất nhiều thời gian chuẩn bị lắm đó.”
Nói rồi, Aura bắt đầu viết xuống một tờ giấy mới.
“Đây là 1, đây là 2 và đây là 3. Em nghĩ là tạm thời anh chỉ nên học đến 10 thôi. Không tính đến thương nhân và binh sỹ, ngay cả trong giới quý tộc cũng có rất ít người viết được đến hàng ‘trăm triệu’ hay ‘một tỷ’.”
“….”
Zenjirou lại một lần nữa chìm vào trong im lặng trong khi nhìn chằm chằm vào những gì Aura vừa mới viết. Với mỗi con số, cô đều phải nối một vài ký tự lại và tạo thành một từ hoàn chỉnh.
Kiểu như 1 sẽ viết là ‘một’, 2 là ‘hai’ và 3 là ‘ba’.
“…Đừng nói với anh rằng thế giới này không hề có ‘chữ số’ nha?”
Zenjirou bất chợt cảm thấy lo sợ, nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng đâu phải là không thể.
Nhật bản cũng đã từng trải qua thời kỳ khó khăn với cách tính bằng những chữ số Trung hoa và bàn tính, trước khi mọi chuyện được giải quyết với chữ số Ả rập.
Con người cũng đã từng dùng đến hệ phương trình như Tsurukamezan hay áp dụng định lý Pi-ta-go để tính độ sâu của nước thông qua phần nổi lên của chiếc phao thủy sinh. Và nếu nhìn vào những bản ghi chép của thương nhân hay quản gia của các gia đình địa chủ phong kiến thời chiến quốc, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp các phép tính rất chi tiết.
Nói vậy để biết rằng không có chữ số không đồng nghĩa với việc không có toán học. Mà chỉ cần để ý một chút cũng sẽ nhận ra ngay, một cung điện nguy nga tráng lệ thế này mà không có một kỹ sư tính toán chi ly thì chắc chắn là điều không tưởng. Mà nếu họ có thể xây dựng được nơi này mà chỉ dùng đến mỗi quy tắc ngón tay cái thì đúng là phép màu cmmr.
Tuy nhiên, việc có ‘chữ số’ hay không sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng tính toán của các ‘tầng lớp thấp hơn’.
Để nâng cao năng lực tính toán của một người bình thường thì những yếu tố như chữ số thập phân hay số ‘0’ là không thể thiếu được.
“Chữ số? Ý anh là một cách đặc biệt để viết các con số ấy hả? Oh ho, anh làm em thấy hứng thú rồi đó. Làm vậy thì được lợi ích gì chứ?”
Aura bắt đầu trở nên tò mò, và Zenjirou cũng rất sẵn lòng diễn đạt lợi ích của việc dùng chữ số, thậm chí có thể nói rằng cậu khá là nhiệt tình.
“Yeah, đầu tiên nhé, việc học sẽ trở nên dễ hơn. Với chữ số thập phân, em sẽ chỉ cần nhớ mười ký tự, bao gồm cả số ‘0’ và sau đó em có thể viết được những con số vô cùng lớn. Tiếp theo nếu em học được thêm bốn ký tự nữa, đó là +, -, ×, ÷, thì ai cũng sẽ làm được bốn phép tính cơ bản, thời gian cần thiết để học nhiều nhất cũng chỉ là hai đến ba năm….”
“Mm, Mm…”
Cuối cùng, Zenjirou đam mê đến mức cậu đã hoàn toàn quên béng mất việc “không được tạo ra những sự việc có sức ảnh hưởng quá lớn” mà cậu đã tự đặt ra cho bản thân khi đến với thế giới này.