Âm thanh điện tử lạnh lẽo phát ra từ chiếc điện thoại di động đặt bên gối từ từ kéo Zenjirou ra khỏi giấc ngủ.
“Mm…Mh?”
Vẫn còn đang mơ màng, Zenjirou theo thói quen với tay phải ra, lần mò chiếc điện thoại để tắt chuông báo đi, sau đó cậu đưa lên trước mặt để xem thời gian.
5:30 AM
Nếu so với một người làm công ăn lương ở Nhật bản thì thế này là tương đối sớm, nhưng nếu là ở thế giới này thì đã là khá muộn rồi.
Với một nền văn minh mà nguồn ánh sáng duy nhất là ánh sáng đến từ tự nhiên, thì mỗi giây mỗi phút của ban ngày đều vô cùng quan trọng.
Chính vì vậy ở thế giới này việc thức dậy khi mặt trời mọc vào bốn giờ sáng là chuyện hết sức bình thường và việc thức khuya vào buổi tối là vô cùng xa xỉ.
Tuy vậy, cũng chẳng có lý do thực sự gì để Zenjirou phải đặt báo thức và dậy sớm như thế này.
Cậu có chiếc đèn chùm để soi sáng vào ban đêm và vào ban ngày cậu cũng chẳng có chuyện gì quan trọng phải làm.
Chỉ có duy nhất một lý do mà Zenjirou phải dùng đến chức năng báo thức của chiếc điện thoại di động – một người đồng chí trung thành trong những ngày làm công ăn lương của cậu – để thức dậy sớm thế này.
Chính là vì vợ cậu – Vì cậu không muốn bỏ lỡ Aura.
Mặc dù mỗi đêm hai người đều đi ngủ cùng nhau, nhưng đến khi thức dậy vào buổi sáng thì vợ cậu đã đi làm rồi, đây thực sự là một trải nghiệm vô cùng cô đơn.
Zenjirou đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ và quay người sang phía bên trái của chiếc giường. Ở đó là Aura, cô vẫn đang ngủ với gương mặt ngây thơ và liên tục phát ra hơi thở đều đều.
Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi hai người trải qua đêm động phòng cùng với nhau.
Kể từ sau hôn lễ, Zenjirou và Aura vẫn luôn ngủ cùng nhau trong căn phòng thuộc hậu cung này.
Ngay cả đêm hôm qua cũng vậy, hai người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vợ chồng của mình và đi ngủ ngay sau khi lau người bằng khăn ướt, cũng chính vì vậy mà hiện tại họ đang hoàn toàn khỏa thân.
Đúng hơn thì một tấm chăn mỏng như miếng vải đang che phủ lên người họ, nhưng buổi đêm ở Vương quốc Carpa nóng đến mức chỉ một miếng vải mỏng như vậy cũng đủ gây ra sự khó chịu rồi.
“….”
Vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc ngủ, Zenjirou vòng tay ra phía sau lưng vợ mình, khẽ ôm lấy cô trong khi nằm nghiêng người, và vỗ về nhè nhẹ.
Nhịp thở đều đều của cô mà cậu cảm nhận nơi lồng ngực cùng với sự mềm mại của làn da mà cậu cảm nhận từ bàn tay, làm Zenjirou nhớ lại những việc mà hai người đã làm trong hầu hết tất cả mười đêm vừa qua.
“Aura…”
Cậu đã ngủ cùng với người phụ nữ này.
Cảm giác vô cùng chân thực khiến tình cảm mà cậu dành cho Aura ngày càng nảy nở. Zenjirou đang ôm Aura chặt đến mức hai bầu ngực trần của cô đã dính sát vào người cậu và cậu khẽ âu yếm vuốt ve những lọn tóc trải dài phía sau lưng.
Cảm nhận được những thứ này Aura dần tỉnh dậy.
“Mm… Ah…? Zenjirou?”
Vừa thức dậy, Aura ngay lập tức thích thú tận hưởng vòng tay của Zenjirou và ngoan ngoãn rúc cơ thể trần trụi của mình vào lòng cậu. Sau đó cô nhẹ nhàng dụi đầu mình vào cổ của cậu như một chú mèo đang làm nũng và rên khe khẽ.
(Ah, thay vì là một chú mèo thì cảm giác này giống như mình vừa thuần hóa một loài thú ăn thịt cỡ lớn như ‘sư tử’ hay là ‘hổ’ thì đúng hơn.)
Ngay lập tức một cảm giác vừa ngưa ngứa vừa dễ chịu truyền vào cơ thể cậu, Zenjirou ngẫm nghĩ rồi ôm Aura chặt hơn nữa.
Người ta thường hay liên tưởng những người phụ nữ với loài mèo, nhưng loài vật đáng yêu như vậy không thể xứng đáng với Aura được.
Ngay cả một con báo cũng là hạ thấp cô rồi. Từ con người cô, người ta có thể dễ dàng cảm nhận phong thái của người lãnh đạo tối cao giống như với loài sư tử hay hổ, những loài thú ăn thịt đứng đầu trong chuỗi thức ăn.
Cứ như thế, hai người khỏa thân ôm nhau, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của đối phương, nhưng chỉ ít lâu sau, Aura lách ra khỏi vòng tay của Zenjirou và bước xuống giường.
Trong khi hoàn toàn khoe ra cơ thể quyến rũ của mình, Aura làm ướt lại chiếc khăn đã được chuẩn bị từ trước và lau người của mình.
“Fuh…”
Mặc dù sau khi ân ái, hai người đã lau qua một lần nhưng vì cái ôm trong khi ngủ mà cơ thể của họ lại đổ mồ hôi vô cùng khó chịu.
“Ah, nếu em làm xong thì đưa cho anh nhé. Anh cũng muốn lau người nữa.”
Zenjirou, bước xuống giường trong tình trạng hoàn toàn khỏa thân, sau đó cậu bước tới chỗ vợ mình trong khi cô vẫn đang lau người.
“Vâng, mà nếu anh muốn, chồng yêu à, em sẽ làm nó cho anh, thấy thế nào?”
Cô vợ mới cưới của cậu đáp lại với một nụ cười chòng ghẹo và Zenjirou suýt chút nữa đã bị sa vào cạm bẫy của cô, nhưng rồi cậu lắc đầu.
“Thật là một lời đề nghị hấp dẫn đấy, nhưng nó hấp dẫn đến mức anh sợ một khi đã bắt đầu thì mình sẽ không thể dừng lại được nữa. Mà nếu em sẵn lòng làm tới bến thì anh đây không có phàn nàn gì cả.”
“Tệ quá. Em sợ rằng công việc của mình đang chất đống lên rồi, thế nên chuyện đó là không được. Thứ lỗi cho em nhé, anh phải đợi đến tối rồi.”
Vào đêm đầu tiên của hai người, Zenjirou là người đơn phương chiếm thế thượng phong trước Aura, nhưng trong mười ngày qua, năng lực giường chiếu của cô đã tiến bộ rất nhiều. Và đến lúc này, cô đã có thể tự mình bắt đầu một cuộc nói chuyện lông bông như vậy.
Sau khi lau người xong, Aura giặt lại chiếc khăn và ném cho Zenjirou.
“Okay, thật đáng mong chờ đấy. Mà nói mới nhớ, hôm nay thế nào? Ý anh là việc dùng bữa ấy.”
Vừa lau người, Zenjirou vừa hỏi chuyện Aura, cậu cũng chỉ chợt nhớ đến chủ đề này.
Aura đáp lại trong khi đang thay đồ.
“Yeah, có vẻ như em sẽ không thể về kịp để dùng bữa sáng và bữa trưa, nhưng nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp thì em nghĩ mình sẽ về kịp trước bữa tối. Mà nếu muốn dùng bữa với em, anh cũng có thể tự mình đến cung điện mà, Zenjirou.”
Nói xong cô nhìn cậu với ánh mắt dò xét.
Zenjirou ngẫm nghĩ một lát.
(Có vẻ nếu muốn dùng bữa với Aura thì mình sẽ phải chạm mặt với đám quý tộc khác. Với một người gà mờ như mình hiện tại thì chắc chắn sẽ gây ra nhiều rắc rối cho Aura.)
Với cách hành xử hoàn toàn áp đảo của mình, Aura có thể khiến bọn chúng bỏ qua, nhưng ở Vương quốc gia trưởng này thì quyền lực của một Nữ hoàng không phải không thể lay chuyển.
Nếu Zenjirou lỡ miệng nói ra một chuyện gì đó mà có thể được hiểu theo nghĩa chống đối hay phàn nàn về Aura, chắc chắn cô sẽ phải nhận rất nhiều tác động xấu.
(Có thể đó chỉ là mình nghĩ quá lên thôi, nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.)
“Không cần đâu, đi đến cung điện thì thật là rắc rối, anh thích an nhàn hưởng thụ ở đây hơn. Ah, nhưng anh thực sự muốn học hỏi thêm về cách ứng xử ở thế giới này, ít nhất thì cũng đủ để vào một ngày nào đó anh sẽ không làm mất mặt em. Chúng ta cũng đâu thể loại trừ khả năng anh sẽ phải xuất hiện nơi đông người đúng không?”
Đó là cách để cậu biểu đạt ý nghĩ “Anh sẽ cố gắng gây cho em ít rắc rối nhất có thể.”
Aura hoàn toàn hiểu được những lo lắng của cậu và đáp lại với một nụ cười âu yếm.
“Em hiểu rồi, nếu vậy thì em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công việc trước bữa tối. Em biết là anh sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng hãy cố chịu đựng nhé. Còn về phần những thường thức của thế giới này, em có thể tự mình dạy cho anh, nhưng chắc chắn thời gian không thể đủ được… Okay, em sẽ tìm cho anh một giáo viên phù hợp.”
“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho em.”
“Không hề, em mới là người đẩy những chuyện này vào người anh mà.”
Aura nhanh chóng mặc đồ xong và gần như cùng một lúc, hai người tiến lại gần nhau.
“Vậy, em đi làm nhé.”
“Um, em đi cẩn thận.”
Vị thế của người đàn ông và phụ nữ đã hoàn toàn bị đảo ngược. Trong khi thầm cười khổ trong lòng, Zenjirou trao cho Aura một nụ hôn ngắn và mỉm cười tiễn người vợ của mình đi hoàn thành nhiệm vụ của một Nữ hoàng.
**
“Vậy hôm nay mình sẽ làm gì nào?”
Sau khi tiễn Aura, Zenjirou lười nhác nằm trên chiếc trường kỷ trong phòng khách. Cậu đang mặc bộ đồ thường ngày của mình, một chiếc áo phông cộc tay và quần dài không túi.
Kể từ ngày chính thức đặt chân đến thế giới này, cậu vẫn luôn bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới và lắp đặt chiếc máy phát điện.
Cuộc sống trong mơ của cậu “sống mà không phải làm việc” sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay. Nói thật thì về lâu về dài cậu vẫn chưa có dự định gì, nhưng nếu là hôm nay thì cậu có cả tấn việc mà mình muốn làm.
Trong suốt những năm tháng đi cày ở công ty, mỗi khi có cơ hội cậu đều ghi lại rất nhiều DVD, thế nhưng lại chưa từng động tới, thêm vào đó, cậu còn mua rất nhiều game nhưng cũng chưa đập hộp bất cứ một cái nào.
Cậu cũng luôn lên những trang download hợp pháp để mua rất nhiều bài hát của những ban nhạc hay ca sĩ mà cậu thích kể từ hồi còn trên ghế giảng đường, mặc dù đây là một trong số ít những sở thích cá nhân, nhưng cậu cũng chỉ nghe có một chút trên những chuyến tàu đi làm hay về nhà, và vẫn còn rất nhiều bài cậu chưa từng nghe dù chỉ một lần.
“Có lẽ nên bắt đầu từ đống phim truyền hình nhỉ. Ah, nhưng nếu bắt đầu vào giờ này thì sẽ vướng bữa sáng mất.”
Mỗi khi đến giờ dùng bữa sáng sẽ có một người hầu gái đến phục vụ cậu.
Thực tế thì Zenjirou chính là chủ nhân của hậu cung này nên cậu có thể tùy ý thay đổi thời gian dùng bữa của mình, nhưng đây là một việc không nên làm quá nhiều.
Dù sao thì thế giới này vẫn chưa biết đến bếp gas hay nước máy, chứ đừng nói đến lò vi sóng. Bất kể đẩy nhanh hay tạm hoãn bữa sáng sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho mọi người. Nó không hề đơn giản như Nhật bản hiện đại, nơi người ta hoàn toàn có thể dễ dàng hâm nóng lại thức ăn.
“Mình mới chỉ đến ở rể được vài ngày, tốt nhất không nên gây ác cảm với đám người hầu. Để xem đống đồ ăn mình mang theo còn những gì nào.”
Zenjirou đã cảm thấy hơi đói rồi nên cậu quyết định ngó qua tủ lạnh.
Nhờ có máy phát điện, chiếc tủ lạnh năm cánh của cậu vẫn đang hoạt động mà không có vấn đề gì cả.
Hiện tại bên trong đã chất đầy những thứ trái cây và rượu từ thế giới này cùng với đống đồ ăn mà Zenjirou mang theo từ Nhật bản nữa. Và hầu hết đều là Chocolate, bánh mỳ khô, bò khô, bánh quy. Cậu chuẩn bị tất cả đống đồ khô này là để đề phòng những trường hợp khẩn cấp và thực sự thì có bỏ chúng vào tủ lạnh không cũng chẳng quan trọng.
Những món ăn còn lại là do người dì của cậu ép cậu mang theo vì bà tin vào lời nói dối về chuyện “ra nước ngoài làm việc”. Đó là mận khô nhà làm và một chút mỳ kiều mạch khô từ Shinshu Soba, đây là do chú của cậu gợi ý.
“Giờ mà ăn Chocolote thì phí quá. Theo những gì Aura nói thì, ở thế giới này, họ còn chưa biết đến hạt ca cao nữa kìa, vậy nên việc làm ra chocolate là không tưởng. Cũng may là họ vẫn có đường, mặc dù chỉ là đường nâu mà thôi.”
Đúng hơn thì đó chỉ là sản phẩm thay thế họ có được trong quá trình ép và lọc lấy tinh chất từ mía hay một số loại thực vật có hàm lượng đường cao khác. Chính vì vậy, với một người vốn quen sử dụng các sản phẩm chất lượng cao từ Nhật bản như Zenjirou, nó có vị rất khác lạ.
Hiện giờ trong tay cậu đã có sẵn công thức để làm bánh ngọt, bánh quy và pudding, kèm theo cả hình ảnh minh họa nữa, nhưng cậu không nghĩ rằng mình sẽ làm được với đường và bột mỳ đến từ thế giới này.
Mà ngay từ đầu thì cậu đâu có mang theo máy trộn và lò vi sóng, thế nên việc làm đồ ngọt gần như là không thể.
Nếu thật sự muốn làm thì cậu sẽ phải chỉ dạy lại từ đầu cho những người hầu gái phụ trách nhà bếp.
Zenjirou vốn cho rằng trong một tháng chuẩn bị cậu đã tập hợp được những thứ thiết yếu nhất cho cuộc sống rồi, nhưng đến giờ sau khi bắt đầu đi vào sử dụng, cậu thường xuyên gặp phải trường hợp kiểu như “Tại sao mình lại không mang theo cái đó chứ!”
Và niềm hối tiếc lớn nhất với cậu đó là “cửa kính”.
Zenjirou ngước mắt nhìn trăng trối vào chiếc cửa sổ đang vô tình tuồn không khí từ bên ngoài vào phòng, cũng như lấy đi chút khí lạnh mà chiếc điều hòa nhiệt độ ở góc phòng mới vừa tạo ra.
“Thật là một sai lầm ngớ ngẩn mà. Mấy tòa nhà ở Nhật bản làm gì có cái nào không có cửa sổ khép kín chứ, mình hoàn toàn quên mất chuyện này luôn…”
Chính vì những chiếc cửa sổ này mà, dù cho cậu đã lắp đặt thành công chiếc máy điều hòa nhiệt độ, nhưng bầu không khí dễ chịu vẫn thật xa vời.
Mặt khác, nếu đóng kín cửa vào giữa ban ngày thì sẽ cắt đi toàn bộ nguồn ánh sáng tự nhiên, và nếu chỉ sống dựa vào ánh đèn LED thì sẽ rất hại cho sức khỏe. Mà dù cho cậu có muốn làm vậy thì những kiến trúc của thế giới này cũng không thể tạo ra độ kín gió như so với Nhật bản hiện đại được. Và một vấn đề nữa đó là liệu chỉ riêng chiếc máy điều hòa này có thể làm mát nổi căn phòng rộng đến 69 m2 này không.
“Mà dù sao thì mình cũng sẽ làm rối tung mọi chuyện lên thôi, cứ vờ như mình chưa từng có một cái là tốt nhất. Hah…”
Zenjirou thở dài và quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề của chiếc máy điều hòa và đám cửa kính. Và để thoát ra khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cậu đi đến một giải pháp mới, đó là đặt một hộp đá trước một chiếc quạt, và thế là kiếm được chút không khí dễ chịu.
“Có khóc lóc cũng chẳng để làm gì, phải tập sống chung với lũ thôi…”
Làm thoải mái lại đầu óc, Zenjirou với lấy một chiếc thùng chứa đầy đĩa DVD và bắt đầu chọn một cái để xem.
“Mhm, lần trước mình xem show này đến đâu rồi nhỉ? Mình nhớ là đoạn Solar Car đi đến một hòn đảo, nơi tổ chức đấu bò. Mà trận cuối cùng mà mình xem là Game of Tag VS 100 Detectives Part 3.”
**
Trong khi Zenjirou tận hưởng chiếc quạt đá và xem DVD, vợ của cậu Aura vẫn đang cặm cụi trong thư phòng hoàn thành nghĩa vụ của một Nữ hoàng.
Hầu hết những công việc của một người đứng đầu đất nước đó là họp và họp.
Vì hiện tại Vương quốc Carpa không hề có bộ trưởng nội vụ và bộ trưởng quốc phòng, trách nhiệm lại càng đè nặng lên vai Aura, một Nữ hoàng.
Chút khoảng thời gian rảnh ít ỏi giữa các cuộc họp đều được dùng hết vào việc phê duyệt đủ các loại văn bản.
Aura đang xem qua một tập tài liệu làm từ da của loài rồng đất thì thư ký Fabio, người vẫn luôn đứng bên cạnh, lên tiếng.
“Điện hạ, đến giờ rồi ạ.”
Aura rời mắt khỏi đống tài liệu sau khi nghe ông ta nói vậy.
“Mh? Ahh, đã đến lúc rồi sao. Ai tiếp theo vậy?”
Vì thế giới này không hề có bất cứ cách nào để xác định chính xác thời gian, nên giờ giấc ở đây có hơi lỏng lẻo. Tuy nhiên, các phòng hành chính trong lâu đài vẫn luôn hoạt động vô cùng chính xác, bằng cách ước lượng mỗi một phần tư giờ đồng hồ, tức 15 phút.
Tất cả khối lượng công việc của cô phải được hoàn thành xong trước khi mặt trời lặn, vậy nên Nữ hoàng ở đây cũng bận không kém giới chính khách Nhật bản thời hiện đại.
“Vâng, cuộc họp tiếp theo là với Đội trưởng đội hiệp sỹ, Sir Puyol Guillen.”
Mới nghe đến cái tên đó, Aura ngay lập tức nhăn mặt.
Đúng vậy, hắn ta chính là một trong những ứng cử viên, và cũng là người sáng giá nhất cho vị trí hôn phu của cô, tất nhiên đó là trước khi Zenjirou được triệu hồi.
Không thể phủ nhận chuyện hắn là một chiến binh đại tài, ngay từ những ngày còn trẻ hắn đã trở nên vô cùng nổi trội trong cuộc đại chiến vừa mới kết thúc, nhưng đáng tiếc, hắn ta quá tham vọng, và Aura nhận thấy hắn không thể nào phù hợp đề làm bạn đời của cô được.
Và giờ, con người đầy tham vọng này sẽ làm gì đây, khi mà vị trí “Chồng của Nữ hoàng” đã bị tước đi ngay trước mắt hắn, nhất là lại bởi một gã đàn ông lạ mặt đến từ thế giới khác, trong những thời khắc cuối cùng?
Mới chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Aura bất giác thở dài thườn thượt.
“Điện hạ, một chiến binh với cấp bậc đại tướng và một chính khách với tước hiệu có quyền yêu cầu gặp mặt trực tiếp với người đứng đầu. Sir Puyol hoàn toàn đang làm đúng với quyền hạn của mình.”
Mấy lời này của lão thư ký chỉ càng làm Aura sôi máu hơn mà thôi. Dù vậy thì ông ta hoàn toàn có lý và Aura cũng hiểu rất rõ.
“Ta biết. Cho hắn vào đi.”
Hít một hơi thật sâu để nén lại những bức bối trong lòng, cô ra lệnh với chất giọng điềm tĩnh của mình.
.
“Aura Điện hạ, đầu tiên cho phép thần được chúc mừng người lần nữa, cầu chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cuộc hôn nhân này.”
“Cảm ơn, Sir Puyol. Nghe ngươi nói vậy làm ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Chúng ta đã không thể đến với nhau như một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng ta hy vọng mối quan hệ vua tôi sẽ ngày càng khăng khít hơn.”
“…Vâng, thần rất vinh dự.”
Cuộc đối thoại giữa Nữ hoàng Aura và Đại tướng Puyol Guillen, bắt đầu vô cùng thoải mái trong khi hai người đang ngồi đối diện nhau trong thư phòng.
Để miêu tả một cách ngắn gọn thì, người đàn ông mang tên Puyol Guillen là một chiến binh từ trong ra ngoài.
Dù cho Aura đã là một người khá cao rồi, nhưng hắn ta vẫn cao hơn cô hẳn một cái đầu, hơn nữa hắn còn sở hữu một gương mặt cương trực và mạnh mẽ. Phần cánh tay hở ra từ chiếc áo đầy những vết sẹo chồng chất, và bàn tay hắn thì nổi lên những vết chai đặc trưng của một kiếm sỹ.
Nếu được hỏi một trăm người thì chắc chắn cả một trăm đều đồng ý rằng Puyol hoàn toàn phù hợp hơn Zenjirou cho vị trí Hoàng phu, đó là dựa trên sự cân nhắc đến ngoại hình của Aura.
Thật sự thì nếu Aura, với mái tóc đỏ rực và nước da nâu sáng, đứng bên cạnh Puyol, với mái tóc đen và da nâu, hai người sẽ tỏa ra bầu không khí vô cùng áp đảo. Cũng giống với Aura, Puyol tương đối cao so với mức trung bình nên nếu xét về chiều cao thì hai người cũng tạo thành một cặp vô cùng hoàn hảo.
Một chiến binh lão luyện, một người lãnh đạo tài ba, một người hùng trẻ tuổi của cuộc đại chiến với vô số danh hiệu trên tay.
Người anh hùng này đã thất bại để trở thành “hoàng phu”, thế nhưng hắn ta vẫn đối mặt với Nữ hoàng của mình và tuyên bố vô cùng dõng dạc.
“Điện hạ, thần nghĩ người đã biết rồi, nhưng thần có một người em gái. Con bé cũng thừa hưởng dòng máu hoàng gia, mặc dù cũng chỉ giống như của thần nhưng nó có một lượng ma lực tương đối dồi dào. Phẩm giá cũng như học vấn của nó cũng sẽ không làm hoàng tộc mất mặt. Ý người thế nào nếu thần đề xuất con bé trở thành thê thiếp của Zenjirou-sama, tất nhiên đây là để huyết thống hoàng tộc ngày càng thịnh vượng.”
“….”
Đối mặt với đề nghị bất ngờ của “Quý ngài Tham vọng”, Aura tuyệt vọng kìm lại thôi thúc muốn tự vỗ vào mặt mình.
Đó chính là lý do. Chính vì quá tham vọng như vậy mà hắn hoàn toàn không thể trở thành Hoàng phu được, không cần biết hắn là một chiến binh mạnh mẽ đến mức nào.
Aura chắc chắn chưa từng cân nhắc đến khả năng mình sẽ trở thành con rối trong tay chồng của cô, chính vì vậy nếu Aura cưới Puyol, chắc chắn Vương quốc Carpa sẽ bị chia ra làm hai phe, Nữ hoàng và Hoàng phu.
Dù sao thì, tiến cử phi tần với một người vợ, dù cho cô vừa mới tổ chức hôn lễ vài ngày trước, thật sự quá tàn nhẫn.
Aura không hề để mất sự điềm tĩnh của mình và hỏi lại.
“Hmm, nghe có vẻ thú vị đấy. Em gái của ngươi nói thế nào?”
“? Thần là người đứng đầu của nhà Guillen.”
Puyol nghiêng đầu, hoàn toàn không hiểu ý của Aura. Thực sự thì hắn không hề sai.
Trưởng tộc là người quyết định hôn sự của bất kể người phụ nữ nào trong gia đình. Puyol chỉ đưa ra một quyết định hoàn toàn đúng với phong tục của đất nước này mà thôi.
Ngược lại, Aura mới là người khác thường, vì cô đã lớn lên với tư tưởng, lối suy nghĩ của một Nữ hoàng.
Hầu hết các trưởng tộc sẽ định đoạt đối tượng kết hôn cho con gái hoặc em gái của họ, bất chấp họ có muốn hay không, nhưng việc Puyol làm, hoàn toàn là vì mục đích riêng mà bán em gái mình vào hậu cung.
Và có vẻ hắn tin tưởng rằng chuyện này một lẽ đương nhiên và hắn có toàn quyền quyết định.
Aura nhận thấy rằng mình đã đưa cuộc nói chuyện đi sai hướng và bắt đầu điều chỉnh lại với một nụ cười điềm tĩnh.
“Được thôi. Tuy nhiên, chồng của ta mới chỉ đến thế giới này được ít lâu và vẫn chưa ổn định được về cả thể chất và tinh thần. Hiện tại, anh ấy lo cho mình ta đã là hết sức rồi.”
Puyol khẽ đảo đôi mắt sắc bén của mình trước lời từ chối thẳng thừng của Aura.
“…Zenjirou-sama thực sự thể hiện ra như vậy sao?”
Một kẻ tôi tớ, lại dám nghi ngờ lời nói của Nữ hoàng, hoàn toàn có thể coi là một hành động vô lễ, đáp lại, Aura ưỡn ngực ra hơn mức bình thường.
“Tất nhiên. Ngươi không có ý nghi ngờ lời nói của ta đó chứ?”
“Thưa, không bao giờ. Tuy nhiên, là một quý tộc, thần thật sự mong muốn được ‘đích thân’ chào hỏi Zenjirou-sama. Liệu người có thể giúp thần chuyển lại ‘nguyên vẹn’ những lời này không?”
“…Được thôi. Ta chắc chắn sẽ nói lại với chồng mình, ‘từng từ một’.”
“Cảm tạ người.”
Cuối cùng, Puyol chào như một người lính với nắm tay phải đặt lên vai trái và rời khỏi thư phòng.
**
Một khi xác nhận được gã đại tướng tham vọng đã không còn trong tầm mắt, Aura thở ra một hơi thật dài.
“…Hay lắm. Hắn không cưới được thì để cho em gái hắn cưới. Quả nhiên hắn chưa từng phản bội lại tham vọng của chính mình nhỉ. Thật là sảng khoái quá đi.”
Trái ngược với lời nói của mình, Nữ hoàng đang tỏ ra vô cùng khó chịu. Thư ký, Fabio, người vẫn luôn đứng yên một chỗ như một pho tượng, đều đều đáp lại.
“Dù vậy, vì Đại tướng Puyol đã kiên quyết với tham vọng của mình như vậy, nó cũng sẽ giúp chúng ta dễ dàng đoán định được hành động của đa số giới quý tộc. Kiểu như trong vài ngày tới sẽ có rất nhiều người tìm đến với những yêu cầu tương tự, và nếu người cứ tiếp tục từ chối, sẽ có người tung ra lời đồn rằng ‘Mặc dù là một người vợ, Điện hạ tước đoạt tự do của chồng mình nhằm mục đích củng cố quyền lực’.”
Lão thư ký, vẫn luôn không hề kiêng nể tình thế như thường lệ, ngược lại Aura nhăn mặt phản biện.
“Là chồng của ta tự mình muốn trốn trong hậu cung và không chịu ra ngoài, Ta không hề nói gì cả.”
“Vâng, thần cũng đã rõ về chuyện đó. Bởi vì hiện tại ngài ấy rất thấu hiểu, thông tuệ và hoàn toàn hợp tác với ngài. Tuy nhiên dù cho quan hệ của hai người có tốt đẹp đến mức nào thì cũng chỉ gói gọn trong hậu cung mà thôi, đám quý tộc soi mói bên ngoài cung điện đâu có biết được.”
Vị thứ ký vẫn liên tục đưa ra những luận điểm xác đáng, và Aura chỉ có thể thở dài.
“Tóm lại, chúng ta sẽ cần phải để chồng của ta xuất hiện ở cung điện và để anh ấy tự mình thể hiện ra rằng quan hệ của chúng ta vô cùng tốt đẹp, đúng không?. Ta bắt đầu cảm thấy mình chẳng đem lại cho anh ấy được gì ngoài những rắc rối cả.”
Cứ đẩy hết những rắc rối này vào cậu khiến cô cảm thấy có chút tội lỗi, nhất là khi cậu vẫn luôn dành cho cô những tình cảm vô cùng chân thật.
Cô thực sự cảm thấy mình như một người đàn bà xấu xa, giam lỏng chồng mình để vụ lợi cho bản thân.
Thế nhưng vị thư ký, dù hoàn toàn nhìn thấu những nỗi lo và phiền muộn của Nữ hoàng, vẫn tiếp tục nói mà không di chuyển một thớ cơ trên gương mặt vô cảm như chiếc mặt nạ sắt của mình.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Thực ra thì, đề xuất của Đại tướng Puyol về chuyện Zenjirou-sama ‘nạp thiếp’ là vô cùng dễ hiểu nếu xét đến sự phồn thịnh của huyết thống hoàng tộc.”
“Thì, đúng vậy…”
Aura cũng thừa nhận chuyện này.
Không cần biết Aura và Zenjirou có yêu nhau sâu đậm đến nhường nào, hai người cũng chỉ có một vài người con là nhiều nhất. Còn chưa kể đến, Aura có nhiệm vụ của một người Nữ hoàng, nên cô không thể thường xuyên lui xuống để lo chuyện sinh nở được.
“Với tình thế như hiện tại, ý ngươi thế nào? Ta đoán ngươi muốn ta chấp nhận gợi ý của Đại tướng Puyol?”
Aura thờ ơ hỏi ý kiến vị thư ký của mình.
Mỗi ý kiến của ông ta đều có giá trị tham khảo rất cao và Fabio nhún vai rồi nói.
“Thần có góc nhìn cá nhân của mình về chuyện này, nhưng nếu nói ra thì sẽ có thể là sự xúc phạm với hoàng tộc. Thần không dám nói ra những điều không hợp tai người thưa Điện hạ.”
Nói xong ông ta cúi đầu kính cẩn.
Nhưng Aura coi như không và xua tay thúc giục.
“Ta không quan tâm. Chỉ có đám quý tộc mới thể hiện ra cái bản mặt đạo đức giả đấy thôi. Dù chuyện này có làm ta nổi giận thì ngươi cũng sẽ không bị phạt, nên cứ nói hết ra đi.”
Nhận được sự đồng thuận của Nữ hoàng, người thư ký cúi đầu ra hiệu “đã hiểu” và bắt đầu.
“Nói thẳng thì thần phản đối chuyện thu nhận em gái của Đại tướng Puyol làm thiếp.”
“Oho?”
Aura rướn người về phía trước tỏ rõ sự hứng thú của mình trước những lời thẳng như ruột ngựa của lão thư ký.
“Biến một người phụ nữ quý tộc quan trọng, người sở hữu dòng máu hoàng gia, trở thành người phụ nữ của ngài ấy chắc chắn sẽ mở ra một tương lai tươi sáng cho huyết thống của hoàng tộc, nhưng trên thực tế đó lẽ là một ngõ cụt nếu cân nhắc đến thế hệ tiếp theo đó. Tất cả sẽ đều là anh chị em cùng cha khác mẹ.”
“Ta hiểu rồi.”
Aura gật đầu đồng thuận. Quả thật là như vậy, mặc dù tất cả bọn chúng đều sẽ thừa hưởng huyết thống hoàng tộc, nhưng chuyện sắp xếp hôn nhân sau đó sẽ vô cùng phức tạp khi mà tất cả đều là anh chị em cùng cha khác mẹ.
Mặc dù hôn nhân giữa anh chị em cùng cha hoặc mẹ vẫn được cho phép ở Vương quốc Carpa, nhưng nó không hề được khuyến khích.
Sau nhiều trường hợp, người ta cũng đã nhận ra được hôn nhân cận huyết sẽ làm những đứa trẻ sinh ra dễ mắc phải những căn bệnh dị tật.
“Chính vì vậy nếu người muốn duy trì huyết thống hoàng gia, thì lựa chọn tốt nhất là gả em gái của Sir Puyol cho một ứng viên khác cho vị trí hôn phu của người, Sir Raffaelo của nhà Marguez. Cùng lúc đó, người có thể chào đón một người con gái quý tộc phù hợp, với lượng ma lực dồi dào, làm thê thiếp cho Zenjirou-sama để tạo ra một nhà nhánh với huyết thống yếu hơn. Nếu vậy sẽ không có ai phàn nàn được gì. Huyết thống của Zenjirou-sama mạnh đến mức chúng ta hoàn toàn có thể hy vọng những đứa trẻ được sinh ra từ những người phụ nữ này cũng thừa hưởng được ‘ma pháp thời không’. Ah tất nhiên những chuyện này chỉ làm được trong trường hợp người sinh con cho Zenjirou-sama mà thôi.”
Aura gượng cười trước thái độ bàng quang của Fabio khi ông ta nói một chuyện như vậy.
“Ông nói chuyện cứ như hôn nhân giữa hoàng tộc và quý tộc không khác gì chuyện phối giống cho đám rồng đất vậy.”
Gương mặt nhỏ thó của lão thư ký không hề biến sắc trước lời chỉ trích của cô.
“Chẳng phải thần đã nói trước rằng chuyện này không hề dễ nghe rồi sao. Ngay từ đầu thì tất cả những chuyện này chỉ là để truyền lại 'ma thuật thời không' mà thôi. Hôn nhân luôn luôn dính đến cảm xúc của con người và nếu hai gia đình quyền lực như Guillen và Marguez được kết nối với nhau thông qua hôn ước, đó sẽ là một trở ngại rất lớn với hoàng tộc.”
“Ta biết. Người sẽ đưa ra quyết định cuối cùng sau khi xem xét mọi chuyện sẽ là ta.
… Dù sao thì, chừng nào chồng của ta không xuất hiện trước mặt đám quý tộc, sự nghi ngờ nhắm vào ta sẽ chỉ ngày càng tăng lên mà thôi.”
Aura chống tay lên cằm và bắt đầu suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt ngước mắt lên hỏi thư ký của mình.
“Fabio, liệu ta có thể giữ những nghi ngờ của đám quý tộc trong bao lâu, nếu cứ giữ chồng ta trong hậu cung?”
“Một tháng là ít nhất và lâu nhất cũng chỉ thêm nửa tháng nữa. Nếu còn giữ lâu hơn thì chúng ta sẽ không thể ngăn những lời đồn kiểu như ‘Điện hạ đã mớm lời cho ngài ấy’ phát ra, dù cho ngài ấy có nói gì đi chăng nữa.”
Dường như đã đoán trước được phản ứng của Aura, người thư ký bắn ra một tràng không nghỉ.
“Một tháng… Có lẽ vậy. Mà được thôi, cũng may là chồng của ta đã sớm thể hiện mong muốn được học về những cách ứng xử trong thế giới này. Hãy tìm cho anh ấy một người hướng dẫn phù hợp.”
“Một giáo viên cá nhân sao? Mặc dù cho nam giới bị cấm bước vào hậu cung?”
Trước câu hỏi của Fabio, Aura mỉm cười đầy ẩn ý.
“Tất nhiên, chúng ta sẽ chỉ tuyển phụ nữ thôi. Và ta cũng muốn cô ta dậy anh ấy một chút ma thuật cơ bản, thế nên một nữ pháp sư trên trung bình là tốt nhất.”
Một nữ giáo viên với ma pháp tương đối. Nếu nghe qua thì giống như Aura đang công khai cho phép nạp thiếp vậy. Tuy nhiên cô nhanh chóng bổ sung thêm.
“Trong trường hợp không tìm được ‘ứng viên thích hợp' nào, hãy mời beldam. Chúng ta chỉ có thể hy vọng sẽ không có kẻ nào khinh xuất hành động thôi.”
Beldam chính là từ dùng để ám chỉ vợ của trưởng ma pháp sư Espiridion: Pascula. Bà ấy năm nay đã 70 tuổi. Nếu ai đó vẫn cố tình tiến cử một cô gái trẻ trung, chưa chồng sau khi biết được bà ấy là một ứng viên cho vị trí giáo viên cá nhân này, thì chúng một là quá ngu ngốc để không nhận ra được dụng ý của Aura, hai là chúng tham vọng đến mức đặt lợi ích cá nhân lên trên lời nói của Nữ hoàng.
Vị thư ký trung niên khẽ nhún vai và đưa cho Nữ hoàng một lời khuyên.
“Điện hạ, người sẽ đánh mất lòng của đám quý tộc nếu cứ thường xuyên thách thức họ như vậy. Làm ơn hãy cẩn thận hơn đi ạ.”
“Ta biết. Dù sao thì, đúng như những gì ngươi vừa nói, ta không thể bác bỏ ý kiến về chuyện nạp thiếp và lập nhà nhánh nếu nghĩ đến về lâu về dài. Nhưng song song, chúng ta cũng phải loại bỏ những ‘ứng viên nguy hiểm’ trước lúc đó, một cách nhanh nhất có thể.”
Thực ra thì, Aura có chút miễn cưỡng vì hiện tại cô đang tận hưởng cuộc sống hôn nhân hậu đám cưới vô cùng hạnh phúc. Và nếu cô có tỏ ra buồn phiền thì cũng là lẽ tự nhiên mà thôi. Đối với hoàng tộc, hôn nhân chính trị là điều không thể tránh khỏi. Chuyện này cô biết rõ chứ, nhưng dù là hoàng tộc thì cô vẫn có thể fall in love và mong muốn chiếm hữu nó.
“Các ngươi để yên cho ta tận hưởng cuộc sống hôn nhân một chút thì mất cái gì chứ.”
Aura nhún vai đầy bực tức.