Rise of the TS medic

chương 09

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau.

Ngủ thiếp đi trong sự cắn rứt lương tâm bởi sự thiếu sót của bản thân, lúc tỉnh dậy tôi phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà tại bệnh viện dã chiến.

Người ở bên cạnh là Alan-senpai trong cùng tiểu đội, cũng đang nằm trên sàn nốt.

“Em tỉnh rồi à, Touri-chan”

Ngẩng đầu lên, anh ấy nói với tôi bằng tông giọng nhẹ nhàng tình cảm.

Ở một góc khác, tôi thấy quân y trưởng Gale xinh đẹp với khuôn mặt đẫm nước mắt đang ngồi ở bàn làm việc với nụ cười trên môi.

“Chào buổi sáng Touri-chan. Chị rất mừng vì em vẫn còn sống sót sau địa ngục đó”

“Vâng, quân y trưởng. Chào buổi sáng”

Hỏi kĩ ra mới biết sự tình là hiện nay cơ sở tại bệnh viện đang quá tải, không còn cách nào khác họ mới đành phải để tôi nằm trên sàn nhà như thế.

Trong lúc thay đồ, tôi cũng tiện hỏi qua Gale-san về tình hình xung quanh.

Cuộc phòng ngự chiến hôm qua có vẻ đã để lại cho chúng tôi thiệt hại khá lớn.

Quân đồng minh ước tính thiệt hại gồm hơn 1000 người chết và khoảng 2000 người bị thương. Tổng thiệt hại về người lên đến xấp xỉ con số 3000.

“Touri-chan cũng chỉ vừa bình phục nên chị thấy hơi quá sức, nhưng hiện tại nhân lực bên phía bệnh viện đang bị thiếu. Garback cũng đã cho phép rồi nên hôm nay hi vọng em có thể đến giúp một tay”

“Vâng tuân lệnh. Vậy xin phép nhắc lại, từ thời điểm này cho đến 5 giờ sáng mai, tôi sẽ ở dưới sự chỉ đạo của quân y trưởng”

“Ừm nhờ em đó. ….. đáng ra chị định nhờ em giúp từ tối qua luôn cơ, nhưng tất cả là tại tên ngốc giận cá chém thớt nào đó”

Dù chỉ thoáng quá, nhưng tôi đã thấy Gale-san vừa làm ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Mà quan trọng hơn, với lượng lớn người bị thương nhập viện như vậy, mọi người trong bộ phận quân y hẳn đang rất bận rộn.

Vậy mà mình lại nằm nghỉ ở đây thì thật vô trách nhiệm quá. Lát nữa phải đi tạ lỗi với mọi người mới được.

“Nếu không phải do tên Garback đó thì có khi nào công việc của chúng ta hẳn sẽ nhàn hơn không nhỉ ?”

“Chỉ vì bản thân em vô dụng nên mới gây ra rắc rồi cho mọi người. Thực sự xin lỗi”

“Không phải lỗi của Touri-chan đâu, chị thấy em vẫn luôn cố gắng hết mình trong công việc mà. Vả lại, chị nghe nói lý do em bị Garback trách mắng là do phép chị dạy đúng không …… vậy nên chị mới là người phải xin lỗi mới đúng”

“Không có chuyện đó đâu. Chính vì em chậm trễ trong việc báo cáo nên mọi chuyện mới thành ra như thế. Sau lần giáo huấn hôm qua của tiểu đội trưởng thì cuối cùng em đã hiểu ra rồi”

“À ừm. Nói thật chị thấy em quá ngay thẳng để làm lính tiến công đó, thật là lãng phí quá mà”

Nghe lời bào chữa của tôi, Gale-san liền làm ra vẻ mặt khó xử.

Tại sao vậy nhỉ.

“Có chuyện này cũng không phải chị muốn giấu hay gì. Thực ra hôm qua chị có gửi đề xuất với cấp trên để chuyển Touri-chan về đội quân y của mình”

“Việc này, lẽ nào chị nghĩ là em không đủ năng lực đảm nhận những công việc ở tiền tuyến hay sao ạ ?”

“Không phải vậy. Chỉ là em cũng biết rồi đấy, gần đây những người bị thương có xu hướng tăng lên phải không ? Và mới hôm qua Touri lại trải qua một pha cửu tử nhất sinh đó. Trong tình trạng như hiện tại thì chúng ta không thể để mất 1 quân y quý giá trên tiền tuyến được”

“…… Ra là vậy, em hiểu rồi”

Tại bệnh viện dã chiến, về cơ bản nhân lực chưa bao giờ là đủ. Một khi các giường bệnh đã kín chỗ, sẽ không có đủ ma pháp hồi phục để chữa trị cho tất cả.

Vậy nên dù biết là có hại cho cơ thể, mỗi khi cạn kiệt ma lực, người ta thường sẽ uống 1 loại bí dược để hồi phục ma lực, sau đó lại tiếp tục dùng ma pháp hồi phục cho đến khi cạn kiệt tinh thần.

“Vì chị mới nộp đơn 1 lân nên có thể sẽ chưa được thông qua. Nhưng chị nhất định sẽ tiếp tục thuyết phục bọn họ về việc này. Vì thực tế là dù chỉ có thêm 1 quân y thôi cũng có thể cứu sống thêm được không biết bao nhiêu mạng người rồi”

Giờ tôi mới để ý là dưới 2 mắt quân y trưởng Gale đều có quầng thâm đen. Hẳn là đêm qua chị ấy đã không được chợp mắt tí nào.

Tại tiền tuyến này chỉ có vài chục lính quân y thôi, và trong đó không phải ai cũng có thể sử dụng ma pháp hồi phục. Vậy nên dù lính mới như mình cũng có thể trở thành lực lượng quan trọng.

Khi gửi đề xuất ý chị ấy hẳn là như vậy.

“Vậy giờ thì em đi rửa mặt dần đi. Hiện nay ca điều trị cho bệnh nhân giường D cũng sắp bắt đầu rồi, em hãy qua đó luôn nhé”

“Vâng, đã rõ”

Việc tôi sẽ được sử dụng như thế nào là việc của cấp trên rồi, còn bản thân thì chỉ việc nghe theo thôi.

Nguyên nhân của việc Salsa phải hi sinh hôm trước là xuất phát tự sự bất cẩn của bản thân.

Vậy nên dù cấp trên có nhận định rằng “Thay vì để 1 cô bé cẩu thả như vậy ở tiền tuyến thì việc chuyển nó về hậu phương để bổ sung vào đội y tế sẽ đem lại lợi ích lớn hơn” thì cũng phải chấp nhận thôi.

“….. với lại, cũng đừng căng thẳng quá nhé. Vừa nãy chị thấy em gặp ác mộng đấy, có vẻ rất tệ là đằng khác”

“Vâng, em sẽ chú ý”

Sau khi mệt mỏi đứng dậy khỏi bàn làm việc, Gale-san nhắc nhở tôi nhẹ nhàng. Có vẻ là chị ấy thực sự rất giỏi trong việc quan sát người khác.

Nói thật thì hiện tại tôi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được cơn sốc. Nhưng để có thể cứu chữa cho những bệnh nhân đang đau khổ thì đành phải cố gắng thôi.

Nếu 1 quân y đã được ngủ nghỉ đầy đủ nhưng lại mắc sai lầm trong điều trị vì thiếu tập trung, thì thực sự chẳng có gì có thể bào chưa được cả.

.

.

.

“Touri-chan, quả nhiên ma lực của em đã tăng lên rồi đấy”

“…… thật sao ?”

Khi tham gia hỗ trợ khám cho bệnh nhân giường D, một quân y senpai đã nói với tôi thế.

“Touri-chan mới 15 tuổi thôi đúng không ?”

“Vâng đúng vậy”

“Hehh, là trong độ tuổi trưởng thành nhỉ. Với tốc độ phát triển này thì anh nghĩ sang năm em có thể trở thành lực lượng nòng cốt đó”

“ehhh, sao có thể chứ. Chỉ 1 năm thôi sao em có thể đuổi kịp senpai được”

“Ý là bởi vì năm sau anh sẽ không còn ở đây nữa”

Senpai này có thể nói là một người cực kì có năng lực.

Khác với đứa tân binh chỉ mới tiếp xúc với lĩnh vực y tế như tôi, anh ấy vốn là một chuyên gia trong lĩnh vực này, và được gửi lên tiền tuyến sau khi nhập ngũ.

Cả về kiến thức lẫn độ chính xác trong ma pháp đều cực kì ưu tú, đến mức mà dù chỉ là lính nghĩa vụ, nhưng anh vẫn được bổ nhiệm làm quản lý giường bệnh.

“Sang năm khi kì hạn đi lính kết thúc, anh dự định sẽ quay lại học đại học. Nếu Touri-chan vẫn còn sống ra khỏi đây, em có nghĩ đến việc vào đại học không?”

“Đại học, sao ạ …..”

“Đúng vậy. Nếu như em rèn luyện chăm chỉ và học các kĩ thuật hồi phục ở đó, thì dù chiến tranh có kết thúc cũng thừa sức kiếm sống”

“Vâng, cảm ơn anh đã ngỏ ý. Em sẽ xem xét nghiêm túc việc này”

Senpai nói là “nếu sống sót trở về” nhỉ.

Đúng là với lính quân y làm việ tại bệnh viện thì việc đó không phải là không thể.

Lý do là vì ngọn lửa lửa chiến tranh gần như sẽ chẳng bao giờ có thể lan tới được khu bệnh viện dã chiến, nơi nằm ở vị trí sau cùng của chiến trường cả.

“Tuy nhiên khác với anh, em không đánh giá cao khả năng sốt sót của mình cho lắm”

“…… mà với em thì hẳn là thế. Ước gì chúng ta cứ đầu hàng nhanh đi rồi ngừng bắn được thì tốt quá”

Nếu bỏ trường hợp đặc biệt của tôi ra thì nhìn chung tỉ lệ tử vong của quân y là tương đối thấp.

Những người tình nguyện viên tham gia sẽ được bố trí những vai trò hỗ trợ ở tuyến sau nếu như tỏ ra có ích. Còn đối với lính nghĩa vụ, họ có thể trở về nhà nếu sống sót được qua 3 năm phục vụ quân đội.

Ngoài ra cũng có một số hiêms trường hợp đặc biệt là người ta muốn tiếp tục làm quân y để phục vụ cho tiền tuyến lâu dài.

“Cứ chấp nhận thua đi cũng được. Thay vì cứ

bắt chúng ta ở đây giải quyết hậu quả cho bọn họ chém giết lẫn nhau, chẳng phải việc nghiên cứu phát triển y học sẽ mang lại lợi ích tốt hơn cho xã hội sao”

“Sẽ không phải rất tệ nếu những ông lớn nghe thấy anh nói những lời đó sao?”

“Chẳng sao cả. Anh chỉ nói ý kiến cá nhân thôi”

Ừm, về cơ bản thì những người trong đội quân y không tự nhận thức mình là 1 quân nhân.

Phần lớn bọn họ đều xem bản thân chỉ là 1 công dân bình thường, bị bắt ép làm việc ở những khu vực nguy hiểm.

“Bảo chúng ta đi chưa thương cho những kẻ giết người ư? Họ đang giỡn mặt vơi những chúng ta đó à”

Bảo sao lâu nay tôi luôn cảm thấy giá trị quan của những quân y tuyến sau khá giống với người bình thường.

Họ không hề bị đầu độc bởi chiến tranh, thực sự chỉ là những con người thật thà mà thôi

“Em hãy nhìn ra ngoài lều thử xem, các binh sĩ đang đào hố đúng không”

“Vâng. Có vẻ hôm nay họ lại phải đào hào tiếp”

Vừa nói, senpai chỉ tay ra ngoài.

Ở đó, một số binh sĩ đang cầm xẻng đào 1 cái hố to, đây là cảnh tượng tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần tại tiền tuyến.

“Không phải. Đào hào ở khu vực bệnh viện này có tác dụng gì chứ, nhưng cái hố đó chính là hố chôn”

“Hố chôn sao ạ ?”

“Đúng vậy. Đó là phần mộ của những người hi sinh nhưng may mắn tìm được xác. Trên chiến trường khốc liệt, xác của những binh sĩ chết đi thường đều lộ ra trên mặt đất. Vậy nên chúng ta thu gom rồi đem hoả táng hoặc chôn để linh hồn họ được an nghỉ”

Anh ấy nhắc tôi mới để ý là cái hố quá tròn để có thể là hào.

Ngoài ra xung quanh còn có các binh sĩ rơi lệ, và những người cầu nguyện trong im lặng nữa.

Ừm, đây chắc chắn là hố chôn rồi.

“Anh đã thấy 1 người từng được anh chưa trị trong cái hố đó sáng nay”

“…..”

“Trước kia, anh đã cố gắng hết sức điều trị để cậu ta có thể vận động cổ tay của mình một cách bình thường như trước, cậu ta lúc đó còn cảm ơn anh với 1 nụ cười rất tươi …… Tuy nhiên chỉ 3 ngày sau đó, cậu ta đã bị giết trong làm nhiệm vụ, và bị ném xuống cái hố kia”

“Đó, chỉ là xui xẻo thôi”

“May rủi ư? Em có lẽ đang hiểu lầm rồi. Những sinh mạng đó có thể đã được cứu nếu đất nước tuyên bố rằng “chúng tôi đầu hàng”, hoặc là “hãy dừng cuộc chiến này thôi”. Cậu lính đó đã bị giết bởi chính đất nước này”

Vừa nói, senpai nhìn vào những thi thể bị ném vào trong hố với ánh mắt xa xăm, rồi thì thầm nói

“Hi vọng rằng em sẽ không bao giờ phải nằm trong đống xác đang tích luỹ thêm mỗi ngày đó”

.

.

.

“….. aaa”

Ngay lúc đó.

“Xin lỗi senpai, em muốn xin phép được nghỉ giải lao một lúc”

“Ừm, dù sao ma lực của em cũng đã cạn rồi đúng không. Hãy nghĩ ngơi đẩy đủ để sớm hồi phục lại nhé”

“Vâng em cảm ơn”

Ở ngay cạnh cái hố to, tôi nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc.

“Vậy em xin phép rời đi một lát”

Bóng người đó, chính là Alan-senpai, chính là người mới hôm qua bị tiểu đổi trưởng Garback giáo huấn một trận đến mức phải nhập viện đó.

Hiện giờ anh ấy có vẻ đã di chuyển được rồi thì có lẽ mình nên qua chào hỏi.

.

.

.

“Alan-senpai”

“….. Touri ak”

Nhờ sự điều trị của quân y mà những vết thương hôm qua hầu như đã lành hẳn cả rồi.

Hiện nay anh ấy đang cầm 1 cái xẻng, tham gia vào công việc đào hố.

“Tình trạng cơ thể anh đã đỡ hơn nhiều rồi nhỉ”

“Ừm anh cảm ơn. Cả Touri cũng đã khoẻ hơn rồi, thật tốt quá”

Alan-senpai nhìn tôi cười thân thiện.

Tình hình này thì tầm ngày mai anh ấy hẳn có thể xuất viện được rồi.

“…… em đến đúng lúc thật đấy, Touri. Quả thực là không quên được cậu ta à ?”

“Đúng lúc, sao ạ ?”

“Với những lính tiến công hầu như không có ngày nghỉ như chúng ta, cơ hội có thể đến tiễn đưa đồng đội như này là rất hiếm”

Trước những lời đó của Alan-senpai, tầm nhìn của tôi mới hướng vào núi thi thể trong hố.

Có 1 người đang nằm ở đó.

“Salsa-kun…..”

“Ửm, bọn họ cũng chuẩn bị hoả táng rồi”

Trong núi thi thể lẫn lộn đó, tôi đã tìm thấy được khuôn mặt của Salsa-kun.

“…..”

Cảm giác như nhịp tim mình đang đập nhanh hơn vậy.

Làm da cậu ấy trắng bệch một cách kì lạ, khuôn mặt bị bỏng và sưng tấy, cùng với một miếng vải buộc lại để che đi vết thương trên khuôn mặt.

……. aaa, tôi vẫn còn nhớ.

Tôi vẫn còn nhớ như in rằng Salsa-kun từng cố biểu diễn nhảy khoả thân trong buổi tiệc tối hôm trước đó.

Nói thật thì tôi chưa bao giờ có ác cảm gì với cái tính cách lố bịch nhưng có trộn lẫn đâu đó sự dịu dàng của cậu ta cả.

“À phải rồi, Touri. Anh nhớ có chuyện này về Salsa muốn kể cho em nghe”

“Với em sao, Alan-senpai”

“Ừm. Mà thực ra cũng không phải những chuyện gì to tát đâu”

Cuối cùng, tất cả thi thể đều đã được thu gom và ném xuống hố, cùng với hoa và những cây cỏ dại được trang trí xung quanh.

Sau đó, có một binh sĩ mặc trang phục như linh mục tiến tới cầu nguyện cho những linh hồn đã khuất.

“Hôm đó khi bọn được bọn anh dẫn đi chơi (gái), cậu ta đã kể về việc bản thân được em cứu mạng như thế nào”

“Salsa-kun, kể về em sao ?”

“Ừm. Dù đã được cứu mạng nhưng cậu ta thậm chí lại không thể chia sẻ bữa tối cho em, thành ra món nợ vẫn còn nguyên ở đó”

Những lời của Alan-senpai gợi tôi nhớ lại kí ức ngày đó.

Hôm đó là lần đầu tiên tôi làm trái lệnh để cứu Salsa rồi bị phạt nhịn ăn. Tuy nhiên, cậu ta sau đó cũng ngủ quên tham dự buổi họp và cũng bị cắt bữa tối, kết quả là chưa trả ơn được gì cho tôi cả.

“Em biết không. Tên Salsa đó đã nói rằng lần sau bản thân sẽ bảo vệ Touri bằng mọi giá và có vẻ rất hăng hái về việc đó. Cậu ta hẳn đang mong chờ một ngày có thể tự hào nói rằng “tớ đã trả được món nợ rồi” với em đó”

“…… vì thế nên, cậu ta mới làm hành động liều lĩnh đó”

Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ Salsa để tâm đến những việc như vậy.

Nhắc mới nhớ thì lúc nhận được nhiệm vụ làm khiên thịt cho tôi, cậu ta bỗng có vẻ hăng hái một cách lạ thường.

Có vẻ vì cậu ta đã quá hăng hái trong việc bảo vệ tôi, nên mới …….

“Cậu ta đã hoàn thành lời hứa của mình. Anh thực sự rất khâm phục chàng trai trẻ đó”

“Chỉ vì cái lý do như thế…..”

Mà cậu ta sẵn sàng vứt bỏ mạng sống ư ??

“…..Đến lúc rồi. Mọi người hãy im lặng mặc niệm”

Không lâu sau đó, người linh mục bắt đầu cầu nguyện và ngọn lửa đã nuốt chửng toàn bộ cái hố.

Mùi mỡ và da thịt cháy khét rất nhanh đã lan toả khắp khu vực.

Tuy nhiên, không một ai rời khỏi vị trí cả.

Nếu để nguyên những cái xác như thế, nó sẽ sớm trở thành môi trường sinh sản của các vi sinh vật bệnh nguy hiểm. Vậy nên thay vì chôn, thì việc thu gom một lúc thật nhiều xác chết rồi hoả thiêu được tán thành hơn.

Tuy nhiên, các nguyên liệu chất đốt là quá quý giá để dùng vào những việc như thế này, cho nên người ta sẽ dùng chính mỡ trong những cái xác, rồi quần áo và tư trang của họ làm nhiên liệu, và những cái xác sẽ cháy một cách từ từ.

“———“

Salsa-kun bị ngọn lửa nhấn chìm trong yên lặng.

Da cậu ta tan chảy, nhỏ ra thứ dịch gì đó đen sì, rồi cháy trong sự yên lặng như 1 ngọn nến.

Dù vậy, vẻ mặt Salsa-kun không giống như là tìm được bình yên trong ngọn lửa đó.

Miệng cậu ấy dần há mở ra vì nhiệt, cánh tay bị bẻ cong, lưng thì bị khom lại với dáng vẻ vô cùng khổ sở.

“……”

“Đúng rồi, Touri cứ nên như vậy đi”

Giống như đến điểm giọt nước tràn ly.

Nước mắt tôi không ngừng chảy ra dù bản thân có cố gắng kìm nén như thế nào đi chăng nữa.

“Đừng cố kìm nén làm gì cả. Dù là tân binh nhưng em đang cố tỏ vẻ là người lớn quá đấy”

“……”

“Hãy cứ giải toả ra hết ra rồi em sẽ cảm thấy đỡ hơn”

Tôi không thể chịu đựng nhìn thấy cảnh Salsa-kun bị thiêu cháy lâu hơn được nữa.

Trái tim tôi thật yếu đuối. Chưa bao giờ nghĩ bản thân lại là 1 đứa hèn nhát, yếu đuối đến mức này.

“——— !”

Tôi khuỵ xuống mặt đất, lấy 2 tay che mặt rồi nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Những giọt nước mắt cứ nhỏ xuống không ngừng, phản chiếu lên ánh lửa.

“Hãy cùng cầu nguyện cho những người đồng chí anh dũng và quả cảm của chúng ta”

Cuối cùng, cảm thấy bản thân mình thật thảm hại, tôi khóc to thành tiếng.

Truyện Chữ Hay