Vài ngày sau trận phòng ngự chiến, tôi dành vài ngày làm việc tại bệnh viện dã chiến.
Trận chiến hôm đó có vẻ là 1 trận có quy mô khá lớn trong khoảng thời gian trở lại đây, kéo theo đó là sự hi sinh và thương vong to lớn từ phía chúng tôi.
Vậy nên công việc của bộ phận quân y mấy ngày nay sẽ là vô cùng bận rộn, chưa kể những công việc không chỉ đơn thuần là sơ cứu hay trị liệu.
Vì kẻ địch giờ đã tiến lên được khoảng cách khá lớn, bệnh viện dã chiến cũng phải di dời đến các khu vực an toàn hơn. Việc vận chuyển vật phẩm và bệnh nhân cũng tiêu tốn kha khá thời gian và nguồn lực.
Cũng có một số trường hợp một số tân binh làm loạn sau khi trở nên phát điên bởi căng thẳng và chúng tôi phải bằng mọi cách trấn an họ, rồi còn co những lúc phải trị liệu cho những quân y khác nữa.
Các vật phẩm như băng y tế hay thuốc sát khuẩn hoàn toàn cung không đủ cầu, ma pháp hồi phục cũng có giới hạn, rồi thậm chí cả giường bệnh hay người chăm sóc cũng không có đủ nốt. Nói chung quãng thời gian này là vô cùng khó khăn.
Trong tình hình khó khăn đó, đến cả tôi cũng bị vắt kiệt hết sức, nhưng dù vậy vẫn không thể nào bao quát hết được, vài binh sĩ đã không qua khỏi.
Tôi tin rằng một số mạng sống đáng ra đã có thể cứu được nếu được điều trị phù hợp.
Nhưng bộ quân y chúng tôi cũng đang phải làm việc vượt quá giới hạn của bản thân rồi, nhưng cũng không cách nào có thể cứu tất cả được.
.
.
.
4 ngày sau cái chết của Salsa-kun.
3 giờ sáng.
Tôi vẫn đang phải tiếp tục làm việc quá sức với thời gian ngủ thất thường.
“Touri-chan …… chị vô cùng xin lỗi, nhưng hôm nay Garback có gọi em quay lại đội”
“Vâng, tuân lệnh”
Cũng khá lâu rồi tôi mới phải rời xa khu bệnh viện để trở lại tiền tuyến.
Trong lúc ở đây mọi người đang bận rộn thế này mà mình lại bị gọi về. Chẳng lẽ là sắp có tiến công sao ?
Qua 1 đêm không ngủ thì tình trạng của tôi bây giờ khá tệ, nhưng là mệnh lệnh nên cũng đành chịu thôi.
Tôi sau đó chào tạm biệt quân y trưởng Gale một cách lễ phép, rồi nhanh chóng di chuyển đến lều của tiểu đội trưởng Garback.
“Houu, đến rồi à con nhóc chết tiệt. Vừa qua làm việc ở hậu phương có vui không ? Nhưng giờ trở lại đây rồi thì chuẩn bị tinh thần đi”
“Vâng, tiểu đội trưởng”
Khi tôi đến lều họp thì thấy tiểu đội trưởng Garback đã sớm ở đây rồi.
Trong số các thành viên tập trung có cả Alan-senpai nữa, có vẻ vết thương của anh ấy đã sớm bình phục.
“Giờ ta sẽ ra mệnh lệnh. Các bộ binh đã có nhiệm vụ đào hố rồi, còn Touri, ta có nhiệm vụ khác cho nhóc nên đi theo ta”
“Vâng, tiểu đội trưởng”
Tôi sớm đã chuẩn bị tinh thần cho 1 cuộc tiến công cơ, nhưng có vẻ không phải hôm nay rồi.
Lý do là vì vào những ngày có chiến dịch tiến công, để bảo toàn sức lực cho binh lính thì họ thường được lệnh chờ đợi sẵn sàng xuất kích, chứ không phải là đi đào hào như thế này.
Còn về lý do tôi bị gọi ra chắc là để tiếp tục bài giảng về ma pháp hôm trước.
Hay có khi nào là bản thân trong lúc vô ý đã làm gì sai và sẽ bị trách mắng không nhỉ ?
Mà dù gì đi chăng nữa, mình chỉ cần làm theo những gì được bảo thôi.
“À phải rồi, Touri, mấy bữa nay nhóc vắng mặt nên chưa có cơ hội gặp những người mới bổ sung vào đội. Nhanh chào hỏi đi”
“Tuân lệnh”
Bị tiểu đội trưởng Garback thúc giục, tôi lại một lần nữa ra mắt các thành viên trong đội.
Nhắc mới để ý là ở đây có một số gương mặt mới trộn lẫn vào.
“Tôi là quân y binh nhì Touri Noel, là tân binh vừa mới gia nhập 2 tuần trước. Rất mong được nhận sự chỉ dạy của các senpai”
Nhìn qua thì có vẻ có 3 gương mặt mới, chưa kể còn khá trẻ. Mọi người đều ở độ tuổi tầm Salsa-kun, hay thậm chí có thể còn trẻ hơn nữa.
“…… bộ binh - binh nhì Naridome”
“Tôi là, bộ binh - binh nhì Rodley. …… giống như được kể, cô nhỏ con thật đấy”
Cả 2 người là binh nhì, tức là cùng cấp bậc với Salsa-kun. Nếu vậy hẳn độ tuổi cũng như nhau. Trong đó, một người có vẻ không được thân thiện, và người kia thì là một kẻ độc mồm.
“Tôi là hạ sĩ Verdi. Trong tiểu đội này cấp bậc hỉ huy chỉ ở sau mỗi trung sĩ Garback. Loại binh chủng là lính trinh sát, nếu cô có kiến thức gì không hiểu về lĩnh vực này thì hãy đừng ngại mà hỏi thẳng”
Người cuối cùng tự giới thiệu là hạ sĩ Verdi, trông có vẻ là 1 người nghiêm chỉnh.
Và anh ta cũng khá trẻ. Hẳn là được tốt nghiệp từ học viện sĩ quan ra chứ nếu xét theo độ tuổi và cấp bậc thì có chút không tương xứng.
Dù sao đi nữa, khi nói chuyện với hạ sĩ Verdi mình không được phep quên dùng kính ngữ.
“Xong rồi hả? Thế qua đây đi, Touri”
“Vâng, tiểu đội trưởng”
Và có một điều đặc biệt quan trọng phải nhớ. Đó là họ chỉ là người dưng thôi, tuyệt đối không được trở nên thân thiết.
Nếu lỡ như có phát sinh cảm xúc đặc biệt gì thì khả năng mình sẽ lại bị tổn thương giống như với Salsa-kun mất.
Lần này nhất định phải giữ khoảng cách và rèn luyện tinh thần thép để bản thân không bao giờ bị ảnh hưởng, dù ai đó có chết đi chăng nữa.
.
.
.
“Còn 10 vòng nữa, chú ý hô to lên!”
Nhiệm vụ tôi được tiểu đội trưởng giao cho là rèn luyện thể lực.
Chưa kể còn phải mang vác tư trang rồi chạy đường dài giống như trên chiến trường nữa chứ.
“Một, hai, một, hai”
“Tiếng nhỏ quá. Tính dụ dỗ ta bằng tiếng rên rỉ đó hay gì, con phò này!!”
“Một, hai !! Một, hai !!”
“Đúng rồi, cứ tiếp tục như thế”
Hả, cái quái gì đây. Không phải kĩ năng y tế, mà đây chẳng phải là khóa huấn luyện cho bộ binh sao.
Tất nhiên, tôi thừa hiểu rõ tầm quan trọng của việc rèn luyện thể chất này, vì nó sẽ có liên quan rất lớn tới tỉ lệ sống sót của bản thân.
Tuy nhiên tôi dù sao vẫn là lính quân y đấy, hiện tại trong khi bản thân đang rèn luyện ở đây, các senpai ở tuyến sau hẳn đang phải vô cùng vất vả trong việc điều trị.
…… Vậy nên thay vì qua giúp, mà cứ tập chạy ở đây khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
“10 vòng, xong rồi ạ !”
“Tốt. Cứ thế ta tiếp tục chuyển sang huấn luyện phòng ngự. Niệm phép đi, cho phép tối đa đến 2 lần”
“Vâng, tiểu đội trưởng!”
Sau khi hoàn thành chặng đường chạy, vừa dứt lời một cái, tiểu đội trưởng Garback liên tiếp ném một đống đá về phía tôi.
Không chút chậm trễ, tôi lập tức triển khai ma pháp như đã được dạy.
Dù sao cũng đã tham gia huấn luyện rồi thì mình cũng phải nỗ lực phát triển nhanh nhất có thể.
“”
Như đã được chỉ dạy vào hôm trước, tôi nhanh chóng dựng một tấm khiên cong hình chữ “V”
Nhờ vậy mà viên đá tiểu đội trưởng ném đến đã bị chệch hướng sượt qua một bên hông, thay vì trúng trực diện vào cơ thể.
“Tốc độ triển khai tốt, nhưng góc độ còn quá non. Chú ý phải dựng khiên làm sao vuông góc với đòn tấn công”
“Vâng, tiểu đội trưởng!!”
Dù phê bình là tôi làm chưa tốt, nhưng tiểu đội trưởng vẫn liên tục ném đá không ngừng.
Tiếp theo, như đã được bảo, tôi điều chỉnh góc độ khiên về hướng vuông góc, rồi dần dần không còn viên đá nào có thể bay đến sượt vào cơ thể nữa.
“Tốt. Giờ thì tiếp tục chạy bộ đi. Lúc này mới bắt đầu vào bài học chính đây, đừng có kiệt sức vội”
“Vâng, tiểu đội trưởng”
“Giờ trong lúc chạy ta sẽ ném đá đột ngột, chú ý nâng cao cảnh giác lên”
…… nói ra thì có chút miễn cưỡng, nhưng nếu như chúng tôi được ít nhất huân luyện như thế này trước khi bị gửi ra tiền tuyến ……
.
.
.
“Thể lực của nhóc kém quá. Như thế này thì sao mà theo kịp tốc độ tiến công của tiểu đội chứ, con ốc sên này”
“Vâng, tôi, xin lỗi”
“Từ giờ trở đi, mỗi ngày phải tập chạy với lộ trình tối thiểu là như vừa nãy, kể cả những ngày làm việc ở bộ quân y nữa. Nếu có thêm thời gian thì nhờ ai đó xung quanh ném đá mà tập, vào thời gian rảnh thì sẽ chẳng ai có ý kiến gì đâu”
Việc tập luyện ngay sau một đêm thức trắng thế này, với cơ thể còn non nớt của tôi bây giờ thì thực sự vô cùng khắc nghiệt.
Cảm giác như toàn bộ cơ bắp trong người đều đau nhức, đến cuối cùng thì tôi đã không thể đứng nổi nữa, ngã gục xuống run rẩy trên mặt đất.
Nếu cứ để yên thế này thì ngay mai có khi toàn bộ cơ thể sẽ không cử động nổi. Lát nữa phải chủ động duỗi cơ thôi.
“Được rồi, ngay mai nhóc sẽ tiếp tục công việc ở bộ quân y. Giải tán”
“Vâng, cảm ơn ngài, rất nhiều”
“Vài tuần sau mà nhóc vẫn không thể tiến hoá từ con ấu trùng lên con kiến, thì ta giết”
Dựa theo lời của tiểu đội trưởng.
Có vẻ là trước giờ ngài ấy vẫn luôn cảm thấy khó chịu vì phải giảm tốc độ tiến quân để phù hợp với sự chậm chạp của tôi.
Mà nói gì đi nữa, bản thân tôi chỉ đên 2 tuần trước thì vẫn là một cô bé 15 tuổi bình thường tại cô nhi viện thôi mà. Thể lực yếu kém là việc đương nhiên rồi.
Về chuyện này, tự tôi cũng nhìn ra khuyết điểm của bản thân và vốn đã có dự định rèn luyện rồi, nhưng rốt cục lại chẳng sắp xếp được ngày nào cả.
Vậy nên tối qua, tiểu đội trưởng đã đi đến kết luận rằng “vậy thì trong lúc làm nhiệm vụ ở bộ quân y, cứ kết hợp thêm việc huấn luyện vào là được”, rồi vạch ra cho tôi một chế độ rèn luyện thể chất.
“……”
Vậy tóm lại từ giờ trở đi, sau những lúc làm việc cực kì bận rộn ở bộ quân y thì vào thời gian giải lao, tôi cũng không được phép nghỉ ngơi gì luôn.
Sự cần thiết của việc này thì có thể hiểu được, chỉ là không biết cơ thể tôi có chịu nổi không đây.
.
.
.
“Oh, binh nhì Touri”
“C-chào. Etto, binh nhì…… Rodley”
“Sao vậy. Chỉ chạy tí thôi mà đã mệt thế rồi à. Thảm hại”
Mệt sắp chết. Hiện tại thực sự thì không còn từ ngữ nào có thể diễn tả chuẩn xác tình trạng của tôi hơn được nữa.
Đây là đầu tiên trong đời mà tôi phải tiêu hao nhiều thể lực và tinh thần đến vậy.
Tuy nhiên thật may mắn là tiếp theo đây bản thân có thể được ngủ nghỉ thoải mái rồi.
Lý do là vì tiểu đội trưởng Garback đã có lệnh, bắt đầu từ 5 giờ sáng mai mới phải hỗ trợ bên bệnh viện dã chiến. Có nghĩa là, ít nhất thì tối nay tôi vẫn có thể được ngủ đủ giấc.
Nói thật thì giờ nghĩ đến các senpai quân y đang phải vất vả làm việc thì có áy náy thật, nhưng làm ơn hãy để tôi được nghỉ ngơi đi, hoặc không là sẽ chết thật đó.
“Touri-chan, vất vả rồi ——“
“Anh cũng vậy, Grey-senpai”
“Bị vắt kiệt rồi nhỉ. Quả nhiên tiểu đội trưởng làm căng thật”
Grey-senpai nhìn tôi với ánh mắt đầy sự thương cảm.
Ừm. Tham gia vào khoá huấn luyện địa ngục sau một đêm thức trắng quả thật là trải nghiệm khủng khiếp, giờ cảm giác như đến cả 1 ngón tay tôi cũng không nhấc nổi nữa.
“Vẫn còn hơi sớm, nhưng em nghĩ là mình về ngủ trước đây”
“Ừm. Cứ nghỉ trước đi. Thực ra hiện nay có 1 tân binh cũng đã nằm nghỉ rồi”
Khi nhìn về phía hào, tôi thấy có một cậu binh nhì đã nằm im ở đó rồi.
Hình như tên là Naridome thì phải.
“….. tại sao, những việc như này ….. mình lại phải …..”
Cậu ta sau khi xong việc đào hào, đã không nói chuyện với ai cả mà chỉ nằm đực ra đó.
Và không hiểu sao, mắt cậu ta cứ mở to trong khi, miệng lầm bầm cái gì đó.
“….. ano”
“À, thỉnh thoảng trong đám lính mới cũng có vài trường hợp như thế đó. Cứ kệ đi”
Có vẻ đoán được điều tôi muốn hỏi, Grey-senpai trả lời với một nụ cười khô khan.
Cậu ta có bầu không khí giống hệt như những bệnh nhân bị phát cuồng trong bệnh viện dã chiến vậy.
Có hơi đáng sợ nên tốt nhất là nên giữ khoảng cách mà ngủ thôi.
“Vậy em xin phép trước, Grey-senpai”
“Ừm. Chúc ngủ ngon, Touri”
Tôi đặt mình vào 1 hào nhỏ, hướng đối diện với cậu Naridome đó rồi ngả người nằm xuống.
“……”
Và cứ thế, tôi ngủ thiếp đi say như chết vậy.
.
.
“…..”
.
.
——— ở trong giấc mơ, có một khung cảnh quen thuộc đã hiện ra.
Đó là khung cảnh lấy địa điểm tại bãi đất trống cạnh cô nhi viện, có tôi, và những người bạn thơ ấu cùng nhau chơi đuổi bắt.
Trong số những người đang chơi đùa vui vẻ đó, có cả bóng dáng của Berney nữa.
Khung cảnh này chính là cuộc sống thường ngày của tôi tầm khoảng 1 tháng trước, những chuyện như cười nói và chơi đùa với bạn bè như này giống như là điều hiển nhiên vậy.
Tuy nhiên, khung cảnh [hòa bình] này chính là thứ mà chúng ta có được nhờ những binh sĩ nơi tiền tuyến đã phải luôn liều mình để ngăn chặn quân địch.
Thực sự muốn trở về nơi này quá.
Tôi thực sự muốn bỏ trốn khỏi quân đội rồi vứt đi tất cả để trở về với cô nhi viện đó, và rồi được uống những bát súp nóng, rồi ngủ trên chiếc giường mềm mại nữa.
“Chuyện đó được đâu, Touri”
Bỗng đột nhiên, khuôn mặt khi chết của Salsa-kun lại xuất hiện trong tâm trí.
Cảnh cơ thể cậu ta quằn quại trong ngọn lửa rồi bị đốt thành than, hiện lên một cách đầy sinh động.
Chỉ nhìn vào hình dáng đó thôi đã khiến ngực tôi thắt lại, tim cũng đập nhanh hơn.
Cậu ta đã liều mạng để cứu mình, đó là lý do tôi không thể nào cứ quên đi và xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuyệt đối không thể bỏ mặc Salsa-kun ở một nơi như này rồi tự mình bỏ trốn được.
Tôi nhất định sẽ cố gắng thay cho cả phần của cậu nữa mà.
“Sao cô lại vẫn có thể sống thành thơi được như thế. Thật bất công —“
“———“
Vậy nên làm ơn Salsa-kun, xin cậu, ít nhất thì trong giấc mơ.
Xin hãy cho phép mình được thấy khung cảnh yên bình ở trại mô côi trong khoảng thời gian nghỉ ngắn ngủi này.
Rồi sáng sớm mai thức dậy, mình nhất định sẽ lại cố gắng hết sức mà.
Vậy nên xin cậu đừng giận, làm ơn đừng túm cổ áo mình với dáng vẻ giận dữ đó mà.
Mình biết lý do Salsa-kun giận, nhưng xin đừng có dồn ép mình như vậy ———
“…..hah!”
“!?”
Cảm thấy mọi thứ có vẻ không đúng, lập tức khiến tôi tỉnh giấc.
Salsa-kun dịu dàng đó, nhất định sẽ không bao giờ làm những việc như túm cổ áo mình trong giận dữ như vậy.
Dù sao cậu ấy cũng là 1 quý ông với tính cách hoà nhã mà.
“Heh? e ……”
“Đệt ……!”
Có nghĩa là, mình đang bị túm cổ áo bởi ai đó trong thế giới thực.
Nhận ra điều đó tôi lập tức tỉnh dậy, đập vào mắt là 1 người đàn ông với khuôn mặt đỏ bừng.
“Chuyện gì ——— mugggh!!”
“Câm miệng!”
Ngay khi nhận thấy bản thân tỉnh dậy, hắn ta nhanh chóng dùng tay bịt miệng vả siết cổ tôi lại.
“Dám chống cự là tao giết. Câm miệng lại”
…… do trời tối nên tôi không thể nhìn thấy rõ mặt.
Nhưng khả năng cao là ai đó trong tiểu đội đã tấn công tôi lúc ngủ.
Bàn tay của hắn đã luồn xuống dưới bộ quân phục, và bắt đầu sờ soạng làn da trần của tôi.
“…..”
Thật bất cẩn quá. Không ngờ phải đến tận bây giờ mình mới nhận ra.
Thông thường thì ngay khi cơ thể bị chạm nhẹ tôi đã có thể tỉnh giấc rồi. Nhưng hôm nay do quá mệt mỏi nên bản thân có ngủ hơi say giấc.
Nếu cứ ngoan ngoãn, không chống cự như vậy …… nhất định tôi sẽ bị xử bắn vì tội thông dâm.
Nếu đằng nào cũng chết, chi bằng cứ chống cự đến cùng luôn.
“…… đau vãi !? E, e, e chuyện gì vậy ?”
“Cái …..!”
Tôi sau đó đá mạnh chân, tuy nhiên mục tiêu không phải gã đàn ông trước mắt, mà là người nào đó nằm ngủ kế bên.
Vì hiện tại tôi đang bị gã này siết cổ mà, nếu như cố gắng hét lên thì có khả năng sẽ bị hắn bóp chết.
Vậy nên tôi đã giả vờ nằm yên, lợi dụng cơ hội di chuyển chân đạp sang người nằm bên cạnh.
“Etto …… Touri-chan. Khoan, cậu đang làm cái gì thế !”
Thông qua giọng nói thì có vẻ bên cạnh tôi là Grey-senpai.
Thôi chết, mình lỡ dùng chân đạp senpai mất rồi, lát phải xin lỗi mới được.
“Này thằng kia ! Mày là ai, thuộc tiểu đội nào, nói mau !”
“…… tsk, khỉ thật, mà sao cũng được ……”
Bị Grey-senpai chĩa họng súng vào người, gã kia làm ra vẻ mặt bất mãn rồi cuối cùng cũng rời khỏi người tôi.
Rất nhanh sau đó, nhưng thành viên trong đội khác cũng thức dậy, chiếu đèn vào gã đàn ông đó.
“——— Naridome, cậu !”
Người bị chiếu sáng ở đó.
Chính là cậu tân binh có bầu không khí nguy hiểm, người đã liên tục lầm bầm gì đó trước khi ngủ ——— bộ binh - binh nhì Naridome.
*
*
______________________________________________________________________________________
Giới thiệu nhân vật (trái - phải)
- Gale: Là quân y trưởng của bệnh viện dã chiến. Trước đây cô từng có 1 cậu em trai, nhưng đã bị Garback gián tiếp giết chết
- Verdi: Là binh sĩ bổ sung vào tiểu đội để giám sát và điều tra về những lời đồn xấu của Garback. Cấp bậc: hạ sĩ
- Marrue: Là người chỉ huy phân đội bộ binh ưu tú (veteran) trong tiểu đội Garback. Cấp bậc: bộ binh cao cấp.
- Touri: Nhân vật chính
- Garback: Là đội trưởng của tiểu đội Garback. Anh ta là 1 người tàn nhẫn và rất dữ dội trong việc đính chính lại sai lầm của cấp dưới. Cấp bậc: trung sĩ
- Rodley: Là binh sĩ được bổ sung vào tiểu đội gần như là cùng đợt với Touri. Là 1 kẻ hiếu chiến nên hoàn toàn không thân thiết được với Touri hay bất kì ai trong đội cả. Cấp bậc: bộ binh - binh nhì
- Alan: Là 1 senpai dày dặn kinh nghiệm, thuộc quân chủng lính trinh sát trong tiểu đội Garback. Từng ở trong đơn vị phòng ngự.
- Grey: Là 1 senpai hám gái, người có cái nhìn đặc biệt về cái chết. Cấp bậc bộ binh - binh nhất