Sau khi giả chết và lừa được đội tuần tra địch.
“…….”
Một lúc sau đó, chúng tôi đã tiếp tục di chuyển dọc theo con hẻm mà không hề bị quân địch phát hiện.
Tuy thỉnh thoảng có cảm nhận được dấu hiệu địch, nhưng những lúc như thế, tôi sẽ chỉ đơn giản là dẫn Gomuji vòng sang một đường khác.
“Oii, senpai, bây giờ …..”
“Ừm, giờ thì hẳn có thể vượt qua an toàn rồi đó”
Sau khi đi một vòng lớn khỏi đường chính, con đường cuối cùng trở nên hẹp hơn.
Vừa nãy, nhắm vào thời điểm không có địch, chúng tôi đã thành công chạy xuyên qua đường chính ở Mashdale.
Từ giờ hẳn chỉ cần men theo các con ngõ nhỏ là có thể an toàn lui về hội quân với đồng minh rồi.
“Chúng ta là đang nhắm đi qua cổng phía Đông để rút lui đến thủ đô đúng không”
“Ừm, chỉ còn một chút nữa thôi”
Bây giờ, cửa sống sót của chúng tôi đã được mở rộng đáng kể.
Dù sao, một khi đã vượt qua được trục đường chính ở trung tâm thành phố, số lượng đội tuần tra địch sẽ giảm đi đáng kể.
Từ giờ trở đi, quân Sabbat chắc hẳn sẽ chuyển sang giai đoạn chiếm giữ thành phố, nên việc có binh lính đi lảng vảng xung quanh là khá thấp.
Cứ tiếp tục thế này, việc có thể rút về hội quân với đồng minh mà không cần phải giao chiến với địch, không phải là chuyện viển vông nữa.
“…… o-oiii, phía trước hình như ai đó đang bắn nhau thì phải ?”
“Có vẻ vậy, hãy đi vòng thôi”
Càng tiến về phía trước, tôi càng có thể nghe rõ hơn âm thanh súng đạn bắn nhau kịch liệt. Kể ra đây cũng không phải tin gì xấu.
Vì điều này có nghĩa, chúng tôi đã rút lui về đến mặt trận giao tranh giữa quân Sabbat và Austin, hay nói cách khác là vị trí của quân đồng minh đang ngày một gần hơn rồi.
“Tình hình phía trước có vẻ thế nào, senpai ?”
“…… tsk. Có lính địch, nhanh trốn đi thôi”
“Ouuuu, senpai giác quan thính thật đó, anh đây chẳng cảm nhận được gì luôn”
Mặt khác, những kẻ địch đang lảng vảng quanh đây đều có tinh thần chiến đấu và sát khí rất mạnh.
Từ giờ nhất định phải ứng phó thận trọng hơn mới được, chứ trò giả chết giờ hẳn sẽ không còn tác dụng nữa.
“Có senpai ở đây thì game dễ rồi. Iyaa, được chiến đấu sau lưng em đúng là vinh hạnh thật, binh nhất - quân y Touri”
“……. Anh, tự nhiên sao vậy”
Phía bên cạnh, Gomuji có vẻ đang vô cùng hào hứng khi biết sắp rút lui thành công.
Tuy biết là vẫn chưa thể lơ là được, nhưng thực sự thì sau khi qua được đường lớn, con tim tôi cũng có yên tâm hơn được đôi chút.
Có lẽ là do ảnh hưởng từ sự thong thả của anh ta rồi cũng nên.
“Sau khi sống sót trở về, có muốn đến thăm con trai anh không, senpai”
“Anh, có con rồi đó hả ?”
“ừm năm nay thằng bé được 3 tuổi rồi, hẳn sẽ thân với senpai lắm đó”
Nếu cứ tiếp tục theo con đường này hẳn có thể thoát rồi.
Rào cản cuối cùng …… là phải tìm cách vượt qua được tiền tuyến giao tranh giữa quân địch và đồng minh. Nếu có thể qua được thì coi như là nhiệm vụ hoàn thành.
“Dừng lại”
“O, oou”
Do cảm nhận được phía trước có người, cùng với nghe thấy tiếng đạn dữ dội nữa nên tôi đã lập tức dừng lại.
Khi lắng nghe kĩ, hoá ra phía trước có quân địch đang giao chiến.
“….. có địch”
Một khi đã vòng được ra sau đội hình địch, nếu là trong game sẽ có thể thoải mái tiến công mà chẳng cần do dự.
Tuy nhiên, đó sẽ là với điều kiện là số lượng kẻ địch, và thành viên trong đội mình là như nhau.
Còn hiện tại, bên chúng tôi chỉ có một lính quân y không có khả năng bắn súng, cùng với một tân binh gà mờ, với đội hình như vậy mà lại đi tập kích quân địch thì chỉ có chết.
Vậy nên giờ cách tốt nhất là phải đi đường vòng, tìm được nơi không có giao tranh rồi chạy về địa phận của Austin thôi.
“Tiếp tục đi về phía trước không ổn đâu, chúng ta sẽ lại đi đường vòng vậy”
“Ou, vậy trở về giao lộ cũ thôi”
Vận may đã dẫn đường cho chúng tôi đến tận đây, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.
Hiện nay tuy chỉ là tạm thời nhưng tôi vẫn là chỉ huy, vậy nên bản thân còn nắm trong tay cả mạng sống của Gomuji nữa.
Vậy nên nhất định không được phạm sai lầm, mà phải tiếp tục đưa ra những phương án tối ưu nhất.
“…… oya ?”
Chúng tôi quay trở lại ngã ba phía sau và đi vào đường còn lại, phía trước không có bất kì kẻ địch nào cả.
Kỳ lạ thay, ở phía này không hề có dấu hiệu của cả quân địch lẫn đồng minh, chỉ là một con đường hẹp dẫn sâu vào trong.
Đó là con đường không có một bóng người, nhìn vào chỉ thấy được đó là một nơi an toàn, dẫn thẳng đến cổng phía Đông mà thôi.
“Ooouu, may mắn quá đi. Giờ chúng ta có thể sống sót trở về rồi”
“…….”
“Xin lỗi vì đã gọi em là trẻ ranh nha, quả nhiên senpai là tuyệt nhất !”
Tuy nhiên có gì đó rất lạ.
Có khi nào con đường này chưa được cả quân địch lẫn đồng minh tìm thấy hay không.
Nếu không thì phải giải thích như thế nào cho hiện tượng này.
“Cái này …….”
Chắc hẳn là quân địch đã quá tập trung giao tranh ở khu vực đường lớn nên mới bỏ qua con hẻm nhỏ này cũng nên
Cái này đúng thật là cực kỳ may mắn rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc , phần quan trọng nhất của chiến dịch rút lui này, lại có thể thực hiện dễ dàng đến vậy.
“Được rồi, để đề phòng thì senpai hãy đi trước đi, dù sao em cũng có thể cảm nhận được quân địch rất tốt mà”
“…….”
“Thực ra anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, nhưng biết đâu là bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu đó”
Thẩn linh rốt cục đã ưi ái chúng tôi đến mức nào vậy.
"Hãy đi nhanh lên," Gomuji cứ liên tục dùng ám hiệu mắt và đẩy phía sau lưng.
Có vẻ là anh ta đang có ý định muốn tôi đi trước dò mìn đây mà.
“Được rồi, vậy ……”
Đến cuối cùng, Gomuji vẫn chỉ núp sau lưng tôi chứ không có ý định mạo hiểm hay gì cả.
Mà dù sao chỉ cần anh ta nghe theo chỉ thị thôi là tốt lắm rồi.
Anh ta là một kẻ hèn nhát, nhưng có vẻ đây sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ của chúng tôi.
Lúc trở về thôi thì cứ báo cáo những gì đã xảy ra lên cấp trên, rồi nhờ tiểu đội trưởng giáo huấn anh ta một chút.
Mà tuy nói thật thì tôi đúng là chẳng ưa gì Gomuji cả, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã giao phó mạng sống cho nhau.
Vậy nên sau đó cũng nên xin tiểu đội trưởng cấp phép điều trị, rồi chăm sóc anh ta thật kĩ mới được.
Ngay khi tôi có những suy nghĩ bâng quơ đó và sắp sửa tiến lên một bước.
“——— !!”
“Senpai ?”
Đột nhiên toàn thân tôi cảm giác lạnh cóng như bị đóng băng.
Cùng lúc đó, tôi nhận ra trực giác của mình đang mách bảo một lời cảnh báo rằng, <Đừng tiến xa hơn nữa>
Đúng vậy, giống như ở bên trong tôi có đang hét lên rất to vậy.
“…….. không ổn đâu Gomuji, chúng ta quay lại thôi”
“……. Hả ??”
“Chúng ta sẽ quay lại con đường khi trước rồi đột phá qua từ sau lưng địch. Sau khi chiếm được vị trí đó, sẽ lao qua cơn mưa đạn để rút về phía đồng minh”
“Oiii, tự nhiên nói cái quái gì vậy ?”
Cái cảm giác này, tôi biết rất rõ.
Tuy phía trước nhìn có vẻ rất an toàn, nhưng nếu dám tiến lên thì thứ chờ đợi sẵn chính là địa ngục.
Đây là thứ mà những kẻ hiểm độc dàn dựng nên để giết chết chúng tôi, nói cách khác, là bẫy.
“Nghiêm túc hả ?? Sao phải làm vậy chứ, chúng ta cứ đi thẳng qua đây là được mà ?”
“Là linh cảm, chúng ta không nên đi tiếp đường này thì hơn”
“…… hả ?? Bị ngố à ?”
Gomuji ngoảnh đầu lại nhìn về phía tôi một cách chán nản.
Ừm, tất nhiên tôi cũng nhận thức được điều mình vừa nói ra nghe rất vô lý.
Tuy nhiên, khi áp dụng trong game khi xưa, những linh cảm như kiểu thế này chưa bao giờ sai cả.
Cái dự cảm khiến toàn toàn thân lạnh toát, trái tim như bị bóp chặt lại thế này, thứ nằm phía trước nhất định chỉ có sự huỷ diệt.
“Bớt nói mơ lại và đi nhanh thôi. Chúng ta không có thời gian để giỡn đâu”
“Này, đây chính là việc tôi nói ngay từ đầu đấy, chẳng lẽ anh quên rồi sao”
Thứ gọi là này, chắc chắn dù có giải thích người khác cũng không hiểu được.
Vậy nên khi xưa tôi mới thường phải dặn dò đồng đội trước khi game bắt đầu.
“Khi tôi nói rút lui thì anh cũng phải rút. Chẳng phải giao kèo là vậy sao ?”
Hầu hết người chơi sẽ không lựa chọn rút lui khi nhận thấy có vẻ sắp thắng.
Dù cho phía trước có là sự huỷ diệt đi chăng nữa, họ vẫn sẽ cố chấp lao đầu vào miếng mồi ngon ngọt trước mắt.
Vậy nên, trừ khi là nhà vô địch thế giới như tôi tuyến bố ra điều đó, hầu hết người chơi sẽ không nghe theo.
“……. Ra là vậy. Nói tóm lại, hẳn là nhóc chỉ đang sợ hãi vô căn cứ ngay trước vạch đích, chỉ vì mọi chuyện quá suôn sẻ thôi đúng không”
Tuy nhiên, ở thế giới này tôi không phải là nhà vô địch thế giới hay gì cả, chỉ là một cô bé quân y bình thường mà thôi.
Đúng như dự đoán, Gomuji nói lầm bầm điều vớ vẩn gì đó, rồi bắt đầu tự mình đi tiếp.
“haizz, thôi được rồi, thế từ giờ để anh đi trước cho”
“Đứng lại, tôi không cho phép. Gomuji phải cùng tôi tấn công vào phía sau lưng quân địch. Kể cả anh có là tân binh đi chăng nữa, việc có mặt hay không cũng có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng thành công xuyên phá qua hàng phòng ngự của chúng”
“Bị ngố à, mới lúc nãy chủ đề cuộc nói chuyện là đi vòng qua quân địch, giờ tự nhiên lạc đi đâu vậy hả ?”
Anh ta tỏ ra tức giận rồi tự mình bỏ đi, mặc cho tôi có khuyên nhủ hay can ngăn thế nào đi chăng nữa.
Sự căng thẳng của cảm giác tôi có lúc nãy, vượt qua cả ranh giới sự sống và cái chết.
“…… aa”
Không ổn, tôi đã không thể cứu được anh ấy nữa rồi.
Cùng lúc đó, cuối cùng tôi đã nhận ra được căn nguyên của cảm giác bất an vừa nãy.
Nếu nhìn kĩ, có thể thấy được trên bề mặt con hẻm bằng đá có bị cháy sém ở nhiều chỗ ———
“Cẩn thận dưới chân, Gomuji !!”
“Ehh ?”
Ngay lập tức, phía dưới chân con hẻm anh ấy đi vào, bẫy ma pháp được kích hoạt và một cột lửa đột nhiên bốc lên.
Gomuji lúc này khuôn mặt bị biến dạng bởi nỗi sợ hãi.
“Aa———“
Những người đã thiết lập bẫy ma pháp này, khả năng cao chính là đồng minh của chúng tôi, Austin.
Thoạt nhìn, đây có vẻ là âm mưu của quân đồng minh, kiểu là thiết lập bẫy trên một con đường vắng vẻ phía sau hàng phòng thủ, rồi dồn ép quân địch đi vào đấy.
“Nóng, nóng quá, guahhhh !!”
Với nửa thân dưới bị nuốt chửng bởi ngọn lửa, Gomuji ngã xuống ngay tại chỗ, quằn quại vì đau đớn.
Cứ tiếp tục thế này, hẳn anh ấy sẽ kích hoạt nốt những cái bẫy khác xung quanh, và toàn thân sẽ bị nướng chín luôn mất.
“Gomuji, đưa tay ra”
“…. Âng !!”
Tôi lập tức tiến lên một bước rồi đưa tay ra.
“Nónggg !!!”
“Đứng yên coi !”
Anh ta thở dốc và tuyệt vọng nắm lấy tay tôi.
Mặc dù có sự chênh lệch khá lớn về cân nặng nhưng tôi dù sao cũng đã chăm chỉ rèn luyện được nửa năm rồi.
“…… qua, đây, coiii”
Tôi dồn hết sức lực vào phần bụng của mình, rồi dứt khoát kéo Gomuji ra.
Một binh sĩ mặc đầy đủ trang bị sẽ có trọng lượng đâu đó trên 100kg.
Vậy nên nếu trong trường hợp bình thường thì tôi dù có rèn luyện thế nào đi chăng nữa, cũng không thể kéo anh ta ra dễ dàng được.
“Waa !?”
Nhưng không biết vì lý do nào đó mà tôi đã thành công kéo Gomuji ra khỏi tử địa.
Tuy nhiên sau đó do thuận theo đà kéo, mà anh ta cũng ngã đè lên người tôi, khiến bản thân cũng bị bỏng nhẹ nữa.
“Hii, hii, ……”
“Anh ổn chứ, Gomuji …….”
Giờ nhìn lại thì rõ ràng phía trong con hẻm rất ướt và anh ấy đã bị ngã ngược ra phía sau.
Người đàn ông này rốt cục có thể may mắn đến mức nào vậy.
“Châ, chân anh ……”
Trong hoàn cảnh bình thường đáng ra là chết chắc rồi, nhưng đúng lúc đó anh ta lại bị ngã trượt chân ———
——— trên vệt trượt chân đó hiện có thể thấy rất nhiều máu tươi chảy ra lênh láng nữa.
“……..”
“Dưới chân, không còn cảm giác gì hết …… chuyện gì vậy chứ !”
Aa, hiểu rồi, ra là bẫy loại đó.
Đây là loại bẫy hiểm độc với sát thương chỉ đủ để thổi bay phần chân của người đạp phải thôi, nhằm mục đích làm vô hiệu hoá chuyển động là chính.
“Châ,n …… ?”
Cả 2 chân của Gomuji đã bị thổi bay mất rồi, và giờ miệng vết thương vẫn đang liên tiếp chảy máu.
Hẳn nhờ vậy đã khiến trọng lượng cơ thể anh ấy nhẹ hơn, nên tôi mới có thể kéo ra dễ dàng như vậy.
Về tình hình hiện tại, tôi không có ba lô trên lưng.
Vậy nên không có đèn đốt để đốt vết thương, không có băng để cầm máu …… không có gì cả.
Và giờ chỉ còn một cách duy nhất để giữ được mạng cho anh ta thôi, đó là.
“đau, đau, đau quá ! Hãy dùng trị liệu đi, senpaii”
Đúng vậy, đó là dùng nốt 1 lần ma pháp hồi phục cuối cùng của bản thân để cầm máu.
Vì giờ mất hết tư trang y tế rồi, duy nhất mà tôi còn lại, đó chính là ma pháp hồi phục.
.
——— Tuy nhiên, liệu từ bỏ lá bài tẩy để mạng sống mình gặp nguy hiểm, chỉ để cứu giúp một người đã bị mất cả 2 chân, có đáng không ??
——— và vốn dĩ, cho dù trị liệu xong đi chăng nữa, liệu có cách nào cõng anh ta rồi tự mình vượt qua hàng phòng tuyến của địch hay không ??
.
“Không, không muốn chết đâu …… sao em lại đứng thẫn thờ như thế, chẳng lẽ định bỏ anh lại sao, chết tiệt ……”
“……..”
“Anh thực sự xin lỗi mà, em muốn gì cũng được, làm hơn hãy trị liệu đi”
Với tình trạng máu vẫn đang liên tiếp rỉ ra từ động mạch ở chân, người đàn ông bò dậy van xin.
“Thằng nhóc nhà anh chỉ vừa mới được sinh ra thôi ….., anh tuyệt đối không muốn chết ở cái nơi như này đâu”
“…….”
“Chết tiệt, anh chỉ thuộc lực lượng cảnh sát nên chưa bao giờ nghe nói đến việc phải nhập ngũ cả ! Mạng sống này vốn dĩ không có rảnh để hi sinh cho người dân, nó chỉ dành cho vợ con anh thôi”
“…… a, chuyện này”
“Ngay từ đầu, nếu lính tiền tuyến bọn em chiến đấu tử tế thì chuyện này đã không xảy ra rồi ! Nếu có chết anh sẽ nguyền rủa bọn em suốt đời ! Vậy nên hãy trị liệu đi, đó là nghĩa vụ của bọn em mà đúng không, cái đồ lính cặn bã nàyyy !”
Mặc dù có lẽ đã không còn nhiều sức lực nữa, nhưng đôi mắt của Gomuji vẫn đỏ ngầu, nắm lấy gấu váy của tôi và mắng mỏ với vẻ mặt đầy ác cảm.
Đối mặt với tình trạng đó của anh ta, tôi thực sự không biết phải đáp lại bằng lời lẽ như thế nào cả.
Tuy nhiên, có một điều tôi có thể nói thẳng ra, là bản thân không có bất kỳ lý do, hay nghĩa vụ gì để điều trị cho anh ta cả.
“Vợ ở nhà đang đợi anh về! Rồi anh còn phải cho con trai mình ăn nữa !”
“……..”
“Đây vốn là trận chiến các người tự ý bắt đầu chẳng phải sao ! vậy mà giờ lại thua một cách thảm hại rồi rút đến Mashdale này !”
Hiện nay thì không phải thần linh, mà chỉ có tôi mới là người duy nhất trên thế giới này có thể cứu được Gomuji thôi.
Và chắc hẳn rằng ở đâu đó trên thế giới này, vẫn còn một gia đình nào đó tin tưởng rằng anh ấy sẽ sống sót.
“Đừng để người dân chúng tôi phải gánh chịu cho hậu quả của các người chứ, khốn nạn thật !!!”
Dù nghĩ kiểu gì đi nữa, chỉ còn cách bỏ mặc thôi.
Đối diện với bản thân đang sững sờ nhìn xuống như thế, người đàn ông cháy đen đó tiếp tục dồn sức lực hét lên.