Đó là một khung cảnh kí ức xa xôi
Ở đó, có một cậu thanh niên đang đứng dậy giơ tay tạo tư thế chiến thắng với vẻ mặt rạng rỡ.
Xung quanh có rất nhiều khán giả, và cả một màn tấm mà lớn phản chiếu lại màn hình game nữa.
Đứng ở trung tâm tại đó, chính là tôi của năm xưa.
Đúng vậy, đây chính là vũ đài trận chung kết của giải vô địch FPS nổi tiếng đầu tiên trên thế giới.
Hàng chục đội tuyển ưu tú được chọn ra sẽ tiến hành thi đấu với nhau, và sau vô số trận đấu những đội còn lại cuối cùng sẽ tranh chức vô địch tại đêm chúng kết huyền thoại.
.
——— đến cuối cùng rồi thì ít nhất cũng nên bắn nhau đi chứ.
——— iyaa, tôi cũng muốn ra bắn nhau lắm chứ bộ, chỉ là dù không làm thế vẫn thắng được mà.
——— sao mọi người cứ gọi tên này là thần vậy chứ, chơi gì mà chỉ biết chạy thôi à.
——— nói cách khác, là các cậu đều không đủ trình để đấu với nhà vô địch đó.
.
Mặc dù chỉ là một giải đấu game nhưng sự kiện này vẫn có địa điểm tổ chức rất lớn, vì đây là một giải đấu có quy mô thế giới.
Cụ thể thì một cơ sở tổ chức sự kiện có quy mô hợp lý đã được cho thuê trọn gói, phía trong đó là những tấm quảng cáo và áp phích được treo khắp nơi bởi các nhà tài trợ.
Ngoài ra, ghế và màn hình máy phải được chuẩn bị cho tất cả người tham gia, và phía sau người dẫn chương trình MC còn có một màn hình khổ lớn phản chiếu lại tất cả những gì xảy ra trong game nữa.
.
“Điểm nhấn cuối cùng là đội của ●● đã đi đường vòng và hạ gục hết đối thủ từ phía sau. Thật là một thắng lợi tuyệt vời về mặt chiến lược”
“Liệu đó có phải chỉ là may mắn hay không. Dù sao đó là cách thức di chuyển không thể thực hiện được, trừ khi nắm rõ được thông tin về đối thủ”
“Đội của ●● tưởng như đã bị dồn vào chân tường, nhưng sau cùng đã lộn ngược dòng một cách thần kỳ ! Đội này thật là thú vị !”
Tại giải đấu đó, tôi đã cùng với những người bạn trên mạng đã gặp nhau lần đầu tiên.
“Nào mọi người, hãy cũng chúc mừng cho nhà vô địch mới này”
Và dành được cái danh hiệu vớ vẩn là .
.
.
.
“Xung quanh an toàn rồi, đi thôi Gomuji”
“Ư-ừm”
Trước khi quân địch đến kiểm tra, chúng tôi phải rời khỏi căn nhà cháy này càng sớm càng tốt.
Phía ngoài cửa sổ hướng căn bếp là một con hẻm bẩn thỉu với đầy vết máu.
Nhìn qua thì, có vẻ không có dấu vết kẻ địch.
“……..”
Tôi tiến đến thám thính con hẻm trước, khi thấy mọi thứ đều ổn liền dùng tay ra hiệu cho Gomuji đi theo.
Một người chỉ huy phải luôn có trách nhiệm với mạng sống thuộc hạ của mình mà.
Dù sao Gomuji hiện tại mới chỉ là tân binh cấp bậc binh nhì nên không thể trông cậy gì được.
Và dù cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng những việc như trinh sát hay ra quyết định chắc cứ để tôi làm thì tốt hơn.
Nếu cả 2 đều là tay mơ, thì đó vẫn là vai trò của tôi vì là senpai mà.
“Này, cứ tiếp tục đi về phía trước như vậy có sao không ? Mà vốn chọn đường này có đúng không vậy ?”
“…… Chịu”
“Hả ?”
Dù nói là vậy, thực tế thì không có cách nào để không bị lạc trong 1 thành phố mà không có bất kì kiến thức hay bản đồ gì cả.
Tuy nhiên, nếu chỉ ở một chỗ thì sẽ sớm bị kẻ địch tìm thấy, nên vẫn phải liên tục di chuyển.
Bây giờ điều duy nhất chúng tôi có thể làm là cầu mong rằng không gặp phải đường cụt thôi.
“Ít nhất thì hãy cẩn thận hơn đi, phải xác định phía trước …..”
“…… suỵt ! Dừng lại, có địch. Thở châm thôi, ta sẽ đợi thêm vài phút”
“……. !”
Ngay khi Gomuji tỏ ra bất mãn và bám lấy vai tôi, phía trước bỗng xuất hiện dấu hiệu của quân địch.
Giờ chỉ còn cách trốn ở đây vài phút trong khi thở thật nhẹ thôi.
“……”
“……”
Ngay lập tức, phía trước nơi giao nhau của con hẻm chúng tôi đang định tiến đến, có một binh lính Sabbat chạy ngang qua với cặp mắt đỏ ngầu.
Nếu vừa rồi không chú ý mà tiếp tục đi thẳng, nhất định đã bị bắt gặp rồi.
“……. Giờ ổn rồi, đi tiếp thôi Gomuji”
“Ư-ừm, vậy thực sự vẫn luôn cảnh giác à, em đó”
“Ee, nhìn vậy thôi chứ tôi từng được huấn luyện trinh sát đó”
Tuy kĩ thuật sử dụng súng thì chưa, nhưng ngoài cái đó ra thì những thứ khác tôi đã được Alan-san chỉ dẫn cho cả rồi.
Không cần phải nói, đây tất cả là do sự liều lĩnh của tiểu đội trưởng.
Vậy nên để giúp tôi sống sót, Alan-san đã chỉ dạy cho rất nhiều kĩ năng hữu ích.
Kiểu như: đừng bao giờ bỏ sót bất kỳ yếu tố kỳ lạ nào xuất hiện trong tầm nhìn, hay là phải để ý đến âm thanh lựu đạn bay đến, hoặc âm thanh bước chân của địch.
Ngoài ra, phải luôn chuẩn bị sẵn sàng cho những trường hợp khẩn cấp để có thể hành động phản xạ nếu phát hiện điều bất thường.
“Dù nói là lính quân y, nhưng chẳng phải giống hệt lính tiền tuyến luôn đó sao. Nhờ cậy vào senpai đó”
“……. Cảm ơn”
Thế giới này không phải game mà là thực tế. Cũng chính vì vậy nên những việc thu thập thông tin bằng 5 giác quan vượt trội hơn hẳn.
Trong game có rất nhiều yếu tố khó có thể cảm nhận được như mùi thuốc súng thoang thoảng trong gió, khoảng cách của tiếng la hét xung quanh hay là sự tươi mới của những xác chết.
Vậy nên hiện tại tôi cần phải tận dụng tối đa những yếu tố đó và dựa vào trực giác của bản thân để rút lui. Đó có lẽ là cách tốt nhất để thoát khỏi nơi này.
.
May mắn thay, một lúc sau đó tôi đã không phát hiện thêm dấu vết của quân địch nào cả.
Từ từ đi dọc theo con hẻm, cuối cùng đã dẫn ra được đường chính.
“…… uwaaa, bị đẩy lùi ra khỏi đường chính rồi à”
“Nếu cả 2 phe vẫn đang nắn nhau ở đây thì mọi chuyện dễ rồi”
Quân Austin có vẻ đã bị áp đảo nên đã phải rút lui ra khỏi đường chính rồi.
Hiện giờ hầu hết các con phố ở Mashdale đều đã bị phá huỷ, và trên những con đường đầy rẫy xác chết và máu thịt đó là một lượng lớn binh sĩ địch đang đi lại nghênh ngang.
“…….”
“Oii, chỗ này không qua được đâu, quay lại thôi”
Gomuji đã lập tức đề xuất đi đường vòng.
Quả thật đúng như anh ta nói, nếu cứ thế này đi ra thì rõ ràng là tự sát.
Vậy có nên quay lại để tránh đường chính, tìm nơi nào có ít địch hơn rồi lẻn qua không.
“Sao vẫn đứng đó vậy senpai, đừng nói là muốn xông qua đó nha”
“…… không”
Tuy nhiên, nếu quay lại và đi đường vòng, chúng tôi sẽ phải đi sâu hơn vào con hẻm, từ đó nguy cơ đụng độ phải đơn vị tuần tra của địch cũng sẽ tăng lên.
——— biết phải nói sao đây nhỉ, dù có đi đường vòng chăng nữa “vẫn sẽ bị quân địch phát hiện”, tôi có cảm giác như vậy.
“……..”
“Sao vậy, nhanh quay lại thôi”
Vậy giờ nên làm gì đây.
Để sống sót trong tình huống cạn kiệt vũ khí và đạn dược, nếu là trước đây tôi sẽ làm gì.
Điều quan trọng trong các trận chiến giữa các pvp không phải chỉ là phát huy tối đa các tính năng nhân vật của mình.
Ngay cả đối với người chơi đã trải qua tập luyện gian khổ, rèn được năng lực ngắm bắn và khả năng phòng ngự mạnh nhất đi chăng nữa, nếu không có góc nhìn phù hợp thì anh ta cũng chẳng còn đáng sợ nữa.
Đó chính là rào cản đầu tiên để trở thành tuyển thủ FPS chuyên nghiệp, và cũng là yếu tố then chốt của trong hàng nghìn năm nay.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Để chiến thắng trong các trận đấu pvp, nhất định phải nắm rõ được kẻ địch đang muốn làm gì.
Đặt bản thân vào quan điểm của kẻ địch rồi từ đó đè bẹp hành động của chúng, hoặc là bằng cách đó để dẫn dụ địch theo hành động của mình.
Khi đã trở thành người chơi trình cao, ai cũng sẽ có thể phát triển cho mình khả năng đọc tình huống ở các mức độ nhất định.
Lấy ví dụ như nếu biết trước được kẻ địch nhắm vào việc đi vòng để tấn công phía sau, chỉ cần phục kích sẵn là có thể xử lý nhanh gọn rồi.
Hay là nếu kẻ địch nhắm đến việc di chuyển đến nơi có vị trí cao, có thể dùng đồ vật ném lên để tấn công chúng bất ngờ.
Trong trò chơi đó, việc có thể đoán trước được chuyển động của kẻ địch khiến tôi mạnh hơn gấp 100 lần so với việc cố gắng cải thiện khả năng ngắm bắn của mình.
Điều này chắc chắc vẫn có thể trong chiến tranh thực sự. Vì đối phương cũng chỉ là con người thôi, nên nếu thử đặt bản thân vào vị thế của họ, tự nhiên sẽ tìm ra cách.
Vậy thì trong trận chiến đô thị này là gì.
Là tiêu diệt sạch tất cả kẻ địch xuất hiện ư, chúng sẽ săn lùng bọn tôi bằng mọi giá? hay là cướp bóc, tùy tiện lấy đi tài sản và hàng hoá bị bỏ sót lại trong những ngôi nhà.
—— không.
Nếu đứng ở lập trường của quân địch, tôi nhất định sẽ nghĩ như này.
Đó là tuyệt đối không muốn bị bỏ mạng trong một trận chiến đang thắng.
.
“Gomuji, trước khi quay lại thì hãy nhặt 1 viên đá rồi ném đến bên kia đường chính đi. Nhớ phải ném theo quỹ đạo vòng cung để bọn chúng lầm tưởng là lựu đạn”
“Hả ??”
“Nếu thu hút chú ý để tập trung quân địch về phía cửa hàng đó, khả năng cao sẽ có thể đánh lạc hướng được lính tuần tra phía sau con hẻm này”
Có lẽ là quân địch cũng sẽ lựa chọn ưu tiên mạng sống của mình hơn.
Một khi cảm thấy mối đe doạ dù là nhỏ nhất, chúng sẽ ngay lập tức tập hợp lại để đề phòng.
Rồi mới cẩn thận điều tra mọi thứ bất thường xung quanh.
“Oiii, chẳng phải thế sẽ làm lộ vị trí chúng ta à !!”
“Đúng thế, vậy nên hãy cố gắng ném theo hình vòng cung đi”
“Nhưng vị trí đại khái là vẫn bị lộ đúng không !”
“Cạnh căn nhà đó có một thùng rác bằng gỗ đó. Chui vào hẳn có thể trốn được”
Nhiều khả năng binh lính địch đang tuần tra tại đây phần lớn không phải lính tiến công.
Căn cứ cho điều này là bởi bộ phận tiến công hẳn đã xông lên trước đuổi theo thiếu tá Renvel và những người khác rồi, đám còn lại phía sau này tôi nghĩ là thuộc về bộ phận lính phòng ngự.
Và sự khác biệt lớn nhất giữa lính tiến công và phòng ngự, là việc bản thân họ .
Nhiệm vụ chính của lính phòng ngự là trụ vững và sống sót những đợt pháo kích, đồng thời phải nghênh chiến chặn đánh lính tiến công của địch.
Vậy nên nhất định chúng sẽ không muốn chịu những rủi ro không đáng có.
Và ngay khi phát hiện dấu hiệu kẻ địch, nhiều khả năng cũng sẽ không trực tiếp lao vào đâu ……. Chắc vậy.
“Một khi nhận ra có địch ở gần, kiểu gì bọn chúng cũng sẽ tập hợp đội tuần tra lại ở khu vực quảng trường. Tận dụng khoảng thời gian đó, chúng ta sẽ chạy thật nhanh vòng qua con hẻm”
“Khoan khoan khoan, như vậy quá liều lĩnh rồi”
“Nếu Gomuji không làm thì để tôi vậy. Chỉ là vai tôi khá yếu nên không thể ném xa được, chắc là sẽ bị lộ mất ——“
“Dừng. Cánh tay nhỏ xíu đó thì tính ném kiểu gì hả. Hiểu rồi mà, để anh ném cho”
Khi thử nhặt những viên gạch rơi vỡ xung quanh lên, hoá ra nó còn nặng hơn tôi tưởng.
Đúng là không ổn thật, nếu ném thứ này tôi sẽ gãy vai mất.
“Hay là thử kiếm gì đó nhẹ hơn đi. Để xem nào ….. cái vỏ đạn rỗng này thì sao ??”
“Ou, được đấy, làm thôi …… Mà khoan, em vừa giả bộ nói thế để lừa anh đúng không !!”
Gomuji nói với vẻ bất mãn, nhưng vẫn nhặt vỏ đạn rỗng lên rồi nhắm ném về phía bên kia đường lớn.
Vai của anh ta có vẻ khá cứng cáp, nhờ đó mà cái vỏ đạn được ném ra bay với 1 quỹ đạo vòng cung tuyệt đẹp.
“Tốt, giờ chạy thôi”
Trước khi thứ đó chạm đất, chúng tôi phải nhanh chóng quay lại và chui vào trong thùng rác gỗ lớn phía sau.
Trong đó có vẻ đủ rộng để chứa được hai người.
Tuy nhiên, do có thức ăn thừa chất đống dưới đáy thùng nên tôi để Gomuji vào trước.
“Đừng có chạm sờ soạng lung tung đấy”
“Ai lại có hứng thú với cơ thể con nít đó chứ !”
Nhìn bề ngoài thì khá to, nhưng sau khi 2 người chui vào thì hoá ra lại hơi chật.
Tình trạng hiện nay, Gomuji đang nằm ngửa sát dưới sàn, còn tôi thì giống như là bị anh ta ôm lấy vậy.
“∎∎∎∎!!”
Trong khi tôi và Gomuji đang cùng co ro trong thùng rác và cố gắng điều chỉnh nhịp thở, một tiếng hét giận dữ vang vọng khắp thành phố.
Dần dần, ở phía đường phố chính bắt đầu trở nên ồn ào và tôi có thể nghe thấy cả những giọng nói khàn khàn.
“Có vẻ quân địch nhận ra đó chỉ là vỏ đạn rỗng rồi”
“Chắc vậy”
Bây giờ mới đến vấn đề chính.
Phải ước lượng chính xác thời điểm các đội tuần tra được gọi về, rồi hết tốc lực chạy ra khỏi đây.
Nếu không thể trốn thoát được trong khoảng thời gian trống đó, chúng tôi coi như toang.
Đây tuy là một ván cược rủi ro, nhưng tôi có linh cảm rằng , việc có thể thành công trốn thoát là rất thấp.
Nếu quân địch hành động đúng như dự đoán, là triệu tập lại các đội tuần tra thì tốt, nhưng …….
“Oiii, kẻ địch có vẻ đang lầm nghĩ rằng chúng ta đang trốn ở con hẻm bên đối diện đó”
“Houu ? Nhắc mới nhớ, anh hiểu được ngôn ngữ của họ à ?”
“Cũng tàm tạm, vốn ông già anh được sinh ra bên đó mà”
Theo lời của Gomuji, có vẻ quân địch đã xác định sai vị trí của chúng tôi rồi.
Rốt cục vì sao nhỉ.
“Vì căn cứ theo hướng nảy của vỏ đạn, bọn chúng cho rằng một binh sĩ Austin nào đó đã đánh rơi nó trong khi chạy về con hẻm đối diện”
“Có vẻ may mắn đứng về phía chúng ta rồi”
“Và đúng như em đoán, quân địch cũng đang bắt đầu tập hợp đội tuần tra lại rồi. Kể ra cũng khá đấy chứ”
Quả nhiên kẻ địch sẽ hành động cẩn thận.
Vì không biết quy mô của nhóm lính Austin đang ẩn nấp là bao nhiêu, nên chúng đã quyết định tập hợp lại.
Vài phút sau đó, tôi đã cảm nhận được không biết bao nhiêu lần có lính Sabbat đi qua trước thùng rác gỗ này rồi.
Vậy thực sự là có khá nhiều nhóm địch tuần tra ở khu vực phía sau nữa, nếu vừa rồi mà rút lui ngay lập tức, hẳn đã bị tóm rồi.
“∎∎∎ !!”
“∎∎!”
Quân địch sau đó nhận được hiệu lệnh, thành lập vài đơn vị rồi chạy tới con hẻm đối diện.
Dần dần, xung quanh con hẻm nơi chúng tôi trốn không còn một ai nữa.
“Giờ chắc là an toàn rồi đấy”
“Rồi, nhanh sủi khỏi đây thôi”
Dự tính ban đầu vốn là sẽ lợi dụng sơ hở lúc quân địch tập hợp thành các đơn vị quy mô lớn để chạy trốn. Nhưng có vẻ nữ thần may mắn đã phù hộ chúng tôi hơn cả thế nữa.
Vì giờ binh lính Sabbat tập trung ở phía đối diện cả rồi, việc di chuyển hẳn sẽ an toàn hơn rất nhiều
.
.
.
“Phía trước đường phân nhánh, giờ đi thế nào đây ?”
“……. Đi bên trái đi. Chọn đường nào có ít xác chết còn tươi mới thì tốt hơn”
“Cũng đúng”
Và thế, chúng tôi tiếp tục tiến về con đường vắng vẻ, hoang tàn.
Đúng như dự đoán, khắp nơi toàn là xác chết và vết máu, đôi khi tôi còn cảm ngửi thấy được mùi phân và máu xộc vào mũi nữa.
“Uwahh ……. Khủng khiếp thật”
“Tôi có nghi ngờ từ trước rồi, Gomuji, anh hình như không trải qua cuộc chiến ở tiền tuyến phía Tây đúng không”
Tôi hỏi Gomuji vì có chút hứng thú.
Xét theo thái độ khi nói với cấp trên, rồi cả phản ứng khi nhìn thấy xác chết nữa, anh ta không khác gì một thường dân cả.
Nếu vậy thì chắc hẳn không phải binh sĩ từ chiến tuyến phía Tây rồi.
“À thì, anh vốn làm gác cổng ở Mashdale thì đột nhiên bị bắt đi nhập ngũ”
“Quả nhiên là vậy”
Gomuji có vẻ là thuộc đội vệ binh ở Mashdale.
Vì là quân y nên tôi đã quá quen với xác chết, nhưng anh ta thì hiện nay sắc mặt đã tái nhợt hết cả rồi.
Đối với những người chưa từng trải nghiệm chiến tuyến phía Tây, cảnh tượng máu thịt nằm khắp nơi như này chắc hẳn chẳng khác gì một bức tranh địa ngục.
Trong hoàn cảnh bình thường, tôi chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Tuy nhiên lúc này đây lại chẳng cảm thấy gì hết, chắc chắn bên trong tôi có điều gì đó không ổn đã xảy ra rồi.
“…… hmm, máu của xác chết quanh đây đông cứng lại hết rồi, thậm chí còn chuyển sang màu tím nữa …..”
Bây giờ tôi chỉ có thể xem xác chết của những đồng đội đó là vật thể để thu thập thông tin thôi.
Nếu thi thể vẫn còn chảy máu, chứng tỏ người đó chỉ vừa mới bị giết.
Có nghĩa, nếu tiếp tục đi trên con đường có thi thể như thế, khả năng đụng độ quân địch là rất cao.
Vậy nên lúc này đây, não tôi đang xem cái những cái xác chết đó như một nguồn thông tin và đang liên tục xử lý, phán đoán về việc
“…… tệ rồi, địch có vẻ như đang chạy thẳng về phía con hẻm này”
“Ehhh, làm sao bây giờ, quanh đây không có chỗ trốn”
“Giả chết đi. Đây, tôi sẽ quét vết máu này vào lưng anh”
“Ư-ừm, hiểu rồi”
Việc quanh đây có nhiều xác chết cũng vừa hay có thể dùng làm vỏ bọc.
Trong tình huống đột nhiên không có chỗ trốn, thì giờ chỉ có thể trông cậy vào việc giả chết này thôi.
Nói vậy thôi, chứ nếu là lính tuần tra bình thường hẳn sẽ kiểm tra cả xác chết nữa. Một khi nhận thấy có hơi thở, chắc chắn chúng sẽ giết ngay.
Tuy nhiên,
“∎∎∎!!”
“∎-!!”
Đơn vị đang chạy đến này, tôi nghĩ là đang có công việc khẩn cấp.
Là đang đuổi theo tàn dư của Austin ư, hay là bị triệu tập, mà dù sao đi nữa, chúng cũng không có rảnh kiểm tra từng cái xác ven đường đâu.
Vậy nên chúng nhất định sẽ chỉ chạy ngang qua, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
“….. ∎∎∎, ∎∎∎ ?”
Sau khi quét máu lên lưng Gomuji.
Tôi cũng xoa máu tươi của một xác chết bên cạnh vào bụng đúng vào vết đạn bắn lúc nãy, rồi ngã xuống.
Sẽ ổn cả thôi, vậy nhưng.
“∎∎∎∎”
“∎∎∎?”
Suy nghĩ đó của tôi đã quá ngây thơ.
Tổ nhóm 2 binh sĩ Sabbat đó, đột nhiên dừng lại trước cơ thể giả chết của Gomuji.
“…….”
Tim tôi đập thình thịch.
Nhìn bề ngoài thì chỉ là xác chết, rõ ràng không có gì kì lạ cả, nhưng cái cảm giác bất an này là sao.
Lúc này đây, tôi mới nhận ra sai lầm chí mạng của bản thân, là chúng tôi đang mặc quần áo thường dân.
“∎∎”
Nếu tự nhiên có thường dân chết ở đây thì quả thực rất khả nghi.
Suốt từ lúc bắt đầu chiến tranh du kích, tôi đã có gặp người dân thường nào ở Mashdale này không ư ??
Không. Phần lớn thường dân đã sớm di tản về phía thủ đô từ trước rồi, những người còn lại ở đây chỉ toàn là binh lính Austin mà thôi.
Vậy mà giờ đột nhiên có 2 cái xác thường dân nằm ở đây, chắc chắn sẽ dấy lên sự nghi ngờ.
“∎∎∎”
Một người lính sau đó cầm súng chĩa vào tôi. Điều này cũng dễ hiểu, ngay cả tôi cũng sẽ cảnh giác nếu nhìn thấy một xác chết mặc quần áo dân sự khi đi tuần tra.
Sẽ bị bắn, bị giết chết ư ? Sợ quá, sợ quá, sợ quá.
“……..”
Một cách chậm rãi, 2 người lính địch tiếp cận.
Làm gì bây giờ, có nên liều chết vọt dậy rồi toàn lực chạy trốn không.
Không. Dù làm vậy cũng không sống sót nổi.
“……………..”
Chỉ còn cách tiếp tục giả chết ở đây thôi, chứ ngoài ra tôi không nghĩ được cách nào cả.
Vậy nên làm ơn đó, làm ơn đừng có bắn mà
“∎, ∎∎∎”
Lén nuốt nước bọt, tôi khó khăn lắm mới cố gắng giữ bình tĩnh.
Như thể là đang đùa giỡn, tên lính địch đó chĩa súng ấn vào tôi, và rồi ……
“∎, ∎∎ ~♪”
Hắn ta vén tà váy lên, nhìn vào vùng hạ bộ của tôi với vẻ vui mừng khôn xiết.
……..
“∎∎∎∎∎ !!”
Tuy nhiên ngay sau đó, tên lính vừa thực hiện hành vi đồi bại đó liền bị đồng đội của mình đấm thẳng vào mặt.
Dù sao hành vi làm nhục xác chết của một cô gái thường dân cũng là một việc rất hèn hạ.
Đó hẳn là lý do vì anh người lính địch đó trở nên tức giận. Tuy nhiên, vì hiện nay không có mặc quần lót nên tôi có cảm giác như nếu bị phát hiện đang giả chết, mình sẽ bị cưỡng hiếp xong rồi bắn chết cũng nên.
“∎∎∎, ∎∎∎”
“….. ∎∎!”
Tên lính cặn bã đó sau khi bị đánh cũng không ngừng cười, chỉ đứng dậy rồi bỏ chạy.
Người lính còn lại thì vẫn vô cùng tức giận, cũng nhanh chóng đứng dậy rồi đuổi theo.
.
.
“……..”
“….. ổn rồi đấy Gomuji, chúng bỏ đi rồi”
“V-vậy à”
Vậy ra mọi chuyện chỉ là tên lính đó bất ngờ tìm thấy xác một cô bé mặc váy một mảnh nên quyết định lật lên xem thôi.
Nếu là lính thì đừng có đứng lại, làm gián đoạn nhiệm vụ chỉ vì những chuyện vớ vẩn như thế chứ.
Nếu chỉ vì một việc ngu ngốc như thế mà khiến cho khẩu súng lục ở hông bị lộ, tôi sẽ nguyền rủa anh đến cuối đời đấy.
“Nói sao thì, hôm nay em bị nhiều thật đấy, senpai”
“……..”
“Đauuu !!!”
Vì tội dám sỉ nhục cấp trên, tôi đã đấm mạnh vào bụng Gomuji một phát.
Vừa rồi nếu là tiểu đội trưởng, hẳn ngài ấy sẽ tẩn cho anh ta bầm tím toàn thân luôn nhỉ.
Mà đây chỉ là giáo huấn cấp dưới thôi, chứ tôi hoàn toàn không có giận hay gì đâu, thật đấy.