“Mọi người ơi !! Bên đây có mạch nước ngầm !”
3 ngày sau cuộc xâm lược Sylph.
Vì chiến tuyến phía Tây đã hoàn toàn sụp đổ, những người dân ở các thị trấn lân cận nếu không chạy kịp có vẻ đều bị giết cả rồi.
Thông thường, những binh sĩ chúng tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ phải cứu giúp bọn họ, tuy nhiên trong tình trạng bị đánh cho tháo chạy với toàn thân thương tích như này thì đó là điều không thể.
Dù sao với tình hình gần như đã cạn kiệt thể lực, đạn dược và cả các vật phẩm thiết yếu sau trận chiến, việc chiến đấu sẽ là vô cùng khó khăn.
Và cả tiểu đội Garback cũng không khá hơn là bao, việc phải hành quân xuyên rừng không phảo việc dễ dàng gì.
Chúng tôi phải đi bộ xuyên rừng ba ngày không ngủ, chống chọi với cơn đói khát trong khi trèo qua những thân cây phủ đầy rêu.
“Là thật sao, Alan-san !”
“Ừm”
Ngay lúc mọi người đang sắp sửa ngã gục, may mắn là tại ngày thứ 3, chúng tôi đã tìm ra được nguồn nước.
Mấy ngày nay chúng tôi đã phải cùng liếm những chai rỗng vốn dùng để đựng nước muối sinh lý, rồi uống nước tiểu của chính mình đựng bởi những chiếc mũ sắt, khó khăn lắm mới đi tiếp được.
Có lẽ vì mất nước quá nhiều nên tôi có cảm thấy những triệu chứng như chóng mặt, hơi thở có mùi chua, chân nặng như chì.
“Aaaaa, nước đây rồi ! Hyaaaa!!”
“C-chưa được, Rodley-kun”
Tiểu đội trưởng Garback nói rằng: “Chúng ta sẽ tự túc được lương thực và nước uống trong rừng”
Nhưng sau khi đã thực sự vào rừng rồi tôi mới nhận ra việc này hoá ra còn khó hơn tưởng tượng.
Ban đầu, nếu trên đường đi gặp được con sông hay suối chảy ngang qua thì tốt quá. Tuy nhiên trong 2 ngày đầu, dù có tiếp tục đi bao xa cũng không gặp được cái nào cả.
Mãi cho đến ngày thứ 3, khi toàn đội gần như đã đến giới hạn, Alan-senpai mới phát hiện ra được một mạch nước ngầm nhỏ.
“N-nước ……”
“Đã bảo khoan đã mà ……..”
Nếu nguồn nước được tìm thấy muộn hơn chút nữa thôi, toàn tiểu đội chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Việc mất nước là không có đùa được đâu.
Ngay cả tiểu đội trưởng Garback cũng bị khô môi và 2 mắt trũng sâu, trông không khác gì một xác chết cả.
Với cả nếu không phải có lệnh giữ lại nước tiểu của ngài ấy thì hẳn có vài người đã sớm thiệt mạng rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc sinh tồn trong rừng lại khó khăn đến thế này.
“Nếu không ai định uống thì tôi xin phép trước nha ……”
“…… hmmm”
“Đ-đauuuu !”
Ngay khi phát hiện nguồn nước quý giá đó, Rodley-kun định lập tức lao vào uống nhưng đã bị nắm đấm sắt của tiểu đội trưởng ngăn lại.
Đúng là bản thân rất cảm kích vì đã ngăn Rodley-kun lại, nhưng làm ơn ngài hãy nghĩ về công sức điều trị cho trước khi ra tay được không. Cú đấm đó khiến cậu ta bay đi khá xa rồi.
“Phải đun sôi nước đã, Rodley-kun. Lỡ như trong nước có vi sinh vật thì nguy hiểm lắm”
“……urkkk”
“Mỗi người xin hãy tạo dựng 1 cái lò đất rồi úp ngược nón sắt lại để đun nước. Đợi sau khi nước sôi để nguội là chúng ta sẽ có thể uống được”
“…… vâng”
Nếu nước trong khu rừng này thực sự có vi sinh vật gây bệnh truyền nhiễm thì không thể đùa được đâu.
Lỡ như có người mắc những căn bệnh ác tính như tiêu chảy, nó khả năng sẽ lây lan ra toàn tiểu đội mất.
Vậy nên để an toàn thì tốt nhất nên đun sôi nước trước khi uống.
“Nếu vậy, giờ …..”
“Hãy nghỉ ngơi tí đi đã”
Và như thế, lần đầu tiên trong 3 ngày, chúng tôi mới được dừng quân và nghỉ ngơi.
.
.
“A, aaaa …..”
“Nước cùng đã uống được rồi đấy, xin mời”
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy nước đun sôi lại ngon đến vậy.
Do cơ thể đang thiếu nước nên không chảy ra nước mắt, chứ nếu bình thường có khi tôi đã khóc luôn rồi cũng nên.
Quả nhiên nước rất quan trọng với cơ thể con người, cần phải một lần nữa ghi nhớ kĩ điều này.
“Những lúc thế này mới nhận ra là các trang thiết bị cho quân y có vẻ rất phù hợp với việc sinh tồn nhỉ”
“Ừm. Cái thứ khè ra lửa để đốt miệng vết thương đúng là hữu ích thật”
Cũng may là chúng tôi không gặp khó khăn gì trong việc nhóm lửa cả.
Lý do là bởi trong số các thiết bị y tế mà tôi mang theo có 1 chiếc đèn đốt để cầm máu.
Ngoài ra tôi còn có 2 chai đựng nước muối rỗng, một lọ thuốc khử trùng nhỏ, vải sạch, thuốc mỡ bôi vết thương và các vật dụng khác có thể hữu ích trong những tình huống khẩn cấp nữa.
Điều này hẳn là bởi các quân y vốn được trang bị đầy đủ để có thể cầm cự làm nhiệm vụ trong vài ngày tại hào tiền tuyến.
Đặc biệt là nước muối sinh lý, bởi nó giúp bổ sung được lượng nước và muối quý giá cho cơ thể.
Ngoài ra cũng phải biết ơn quân y trưởng Gale vì đã luôn bổ sung thêm vào ba lô của tôi 2 bịch thực phẩm khô nữa.
“Tiểu đội trưởng, chúng ta có thể ngủ một lúc được không ?”
“Không được, tiến độ hành quân của chúng ta chậm hơn dự kiến. Sau khi tích trữ đủ nước
phải lập tức khởi hành ngay”
“……. Tuân lệnh”
Vì chậm trễ trong việc tìm kiếm nguồn nước đã khiến tốc độ hành quân chậm lại.
Ngay tại giữa đường, mọi người đều phải chạy trong tình trạng lảo đảo vì mất nước, việc chậm lại là hiển nhiên thôi.
“Khi đến được Mashdale chúng ta sẽ nhận được tiếp tế đầy đủ. Cho đến lúc đó thì cố chịu đựng đi”
Rốt cục, chúng tôi chỉ được nghỉ ngơi vài giờ ngắn ngủi.
Về sau nhìn nhận lại, hoá ra tốc độ di chuyển của chúng tôi cũng chỉ vừa đủ nhanh hơn đà tiến công quân địch một tí thôi.
Quân Sabbat lúc bấy giờ đang tiến công rất nhanh với khí thế hung hãn. Nếu bấy giờ chúng tôi lựa chọn nghỉ tại đó, khả năng ngay khi vừa ra khỏi rừng đã bị bọn chúng bao vây và tiêu diệt sách rồi.
Trong tình cảnh như thế, chúng tôi buộc phải bất chấp cơ thể mệt mỏi của mình và di chuyển tiếp.
.
.
À tiện thể thì dù đến khi hành quân ra khỏi rừng, chúng tôi cũng không gặp bất kì nhóm đồng minh nào cả.
Về số ít đồng minh còn sống sót, có vẻ như nhiều người trong số họ đã lựa chọn chạy trốn vào rừng giống như chúng tôi.
Tuy nhiên một bộ phận khác lại không làm thế, mà lựa chọn băng qua đồng bằng để tiến thẳng đến Mashdale.
Họ hẳn đã nhận định rằng chỉ cần đột phá lệch ra khỏi tuyến tiến công của quân địch rồi chạy trên đồng bằng sẽ an toàn hơn vì bọn chúng sẽ khó có thể đuổi kịp
Hoặc có lẽ vì thiếu đi lính trinh sát, họ sợ rằng đi vào rừng sẽ bị lạc, hoặc có thể bị thú dữ tấn công. Và sau khi cân nhắc đã chọn tuyến đường đồng bằng.
Rốt cục, không có đáp án nào là đúng hoàn toàn cả.
Những người chọn tuyến đồng bằng đã đến đươc Mashdale sớm hơn, nhưng họ đã phải chịu nhiều thiệt hại nặng nề khi cố chọc thủng tuyến xâm lược của quân địch, và nhiều đơn vị được cho là đã bị tiêu diệt.
Mặt khác, những người tiến vào rừng rậm thì tuy tốc độ hành quân chậm hơn đáng kể, nhưng lại đến được Mashdale với nhiều người sống sót hơn.
Tuy nhiên không phải tất cả đều có thể vượt rừng sống sót. Vẫn có những trường hợp bị gục ngã hoặc bị mất phương hướng. Thậm chí cả tiểu đội Garback chúng tôi cũng không thế đến nơi trong tình trạng nguyên vẹn.
Nhưng dù sao thì, hẳn tiểu đội trưởng Garback tự tin vào khả năng vượt qua được khu rừng, nên đã lựa chọn phương án mang lại cơ hội sống sót cao hơn.
.
.
.
Vào ngày thứ 5, cuối cùng chúng tôi cũng băng qua được khu rừng và đến một vùng đồng bằng có tuyến đường thương mại cắt qua.
Bây giờ đà tiến công của quân địch đang ở đâu đó 7km phía sau lưng nên vẫn đang rất nguy hiểm.
Phía xa là những ngôi làng đang bốc cháy, và dọc theo các tuyến đường thương mại, có những nhóm thường dân và binh lính bị thương cũng đang đi bộ về phía Mashdale với khuôn mặt tái nhợt.
Dù chỉ trong gang tấc, nhưng có vẻ chúng tôi đã chạy thoát kịp thời.
.
.
“…….. Chưa từng nghĩ mình sẽ đến Mashdale trong hoàn cảnh như này”
Hồi nhỏ tôi vẫn thường đứng từ xa nhìn về pháo đài đó.
là một thành phố gần quê hương tôi, Noel, nhưng tôi chưa bao giờ đến đó trước đây cả.
Noel là 1 thị trấn thôn quê yên bình, một nơi về cơ bản chẳng có gì đặc biệt.
Vậy nên trong mắt những đứa trẻ mồ côi, Mashdale giống như là thành phố trong mơ vậy.
Hồi đó cả tôi và đám bạn từng kể về ước mơ là một lúc nào đó sẽ được đến Mashdale để ăn nhà hàng, rồi là xem những vở kịch hay nữa.
Và đến bây giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được đến thành phố mà mình hằng mơ ước khi nhỏ trong điều kiện như vậy.
“Chỉ còn một chút nữa, đi thôi”
“Ouu, không xong rồi, ngôi làng đằng kia đang bốc cháy”
“Có vẻ quân địch đến nhanh hơn dự tính”
Phải chuẩn bị tinh thần thôi.
Dù sao hôm nay đến Mashdale không phải để chơi, mà là để chiến đấu. Không thể cứ nghĩ lung tung được.
“Chết tiệt thật. Bọn khốn Sabbat đó còn giết hại cả người dân vô tội luôn sao !”
“Bình tĩnh lại, Rodley”
Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi nhìn theo hướng Rodley chỉ để xác định vị trí hiện tại của kẻ địch.
Đúng là ở đằng đó có 1 ngôi làng đang bốc cháy, khoảng cách có vẻ cũng khá gần nữa.
“………”
“Sao vậy Lùn, nhanh …….”
Đột nhiên đầu óc tôi trở nên trống rỗng khi nhìn thấy ngôi làng bị thiêu rụi ở hướng đó.
Có lẽ đó là cảnh tưởng mà tôi trong vô thức đã cố gắng không nghĩ đến.
“…….. aa”
Hiện tại, vị trí quân địch …….
Ngôi làng cháy ở hướng mà Rodley chỉ đến chính là Noel, quê hương của tôi.
“Noel đang ……”
Tại thị trấn đó vốn không hề có tư liệu quân sự gì hết, chỉ là nơi có viện trưởng cô nhi viện tốt bụng và một vài đứa trẻ nghịch ngợm sinh sống mà thôi.
Chỉ là nơi có những đồng ruộng khoai không ngon lắm và vườn rau đắng nghét thôi mà.
“Tại Noel, lửa đang …….”
“Này Lùn, đang tính đi đâu vậy !”
Noel đang cháy.
Khi nhận ra điều đó, tôi sốc đến mức quên mất bản thân và chuẩn bị chạy về phía đó.
Nếu không phải có Rodley-kun níu vai lại, có khi bản thân đã thực sự chạy đi rồi.
“Quân địch đang xâm hại thị trấn. Quê hương tôi, Noel”
“Vậy à”
“Tiểu đội trưởng, chúng ta phải nhanh đến cứu họ ! Mọi người đang …….”
Trong vô thức, tôi lập tức tiến đến hỏi tiểu đội trưởng.
Có lẽ tôi đã hoảng loạn đến mức không kịp suy nghĩ gì cả.
——— một âm thanh *chát* vang lên.
Ngay khi vừa đến gần ngài ấy, tôi liền cảm nhận được lực tác động đập thẳng vào mặt mình.
Thứ lực đó đánh tôi ngã nhào xuống đất, trong miệng còn cảm nhận được vị máu.
Có vẻ cũng đã khá lâu rồi tôi mới lại bị tiểu đội trưởng đánh vào mặt như thế này.
“Đã tỉnh ra chưa”
“……..”
“Từ đầu ta đã bảo đích đến cuộc rút lui này là Mashdale. Đứng dậy rồi đi tiếp”
Cảm giác mắt mình như nổ đom đóm, tôi loạng choạng đứng dậy.
Còn tiểu đội trưởng thì chỉ đứng nhìn xuống tôi trong im lặng.
“……..”
Tiểu đội trưởng thực sự rất mạnh. Cảm giác ngài ấy gần như là bất bại trong đánh cận chiến vậy.
Nếu ngài ấy muốn, nhất định sẽ có thể đánh lui được quân địch và giải cứu Noel không phải sao.
Viện trưởng do bị đau lưng nên khả năng sẽ không thể chạy nhanh được.
Ngoài ra những đứa trẻ sơ sinh nằm trong xe đẩy thậm chí ngay từ đầu còn không thể chạy trốn.
Nhưng nếu giờ nhanh lên có thể vẫn kịp. Khả năng chúng ta vẫn sẽ có thể cứu được ai đó ———
“……… tuân lệnh”
“Hmmm”
“Thực sự xin lỗi thưa ngài. Xin được nhắc lại mệnh lệnh, tôi sẽ chạy thẳng đến Mashdale”
Tuy nhiên sau cú đánh vừa rồi, đầu tôi đã nguội đi được đôi chút.
Về mặt chiến lược, chẳng có lý do gì để tiểu đội Garback chúng tôi phải đi giải cứu Noel trong tình trạng suy kiệt như bây giờ cả.
Đúng là nếu bây giờ nhanh chóng qua có thể sẽ cứu được, nhưng đôi khi lựa chọn tốt nhất là việc từ bỏ.
“Bỏ cuộc rồi à, Touri. Vậy ta sẽ chấp nhận những lời đó, rồi bỏ qua cho việc dám trừng mắt với ta”
“…….. Cảm ơn ngài, tiểu đội trưởng”
“Đi thôi”
Lúc đó hẳn là trong vô thức, nhưng tôi thực sự đã trợn mắt lườm tiểu đội trưởng.
Có lẽ đâu đó trong lòng tôi đã ấp ủ một mong ước cực kỳ ích kỷ là “mọi người sẽ được cứu nếu như tiểu đội trưởng đến”
Trên đường rút lui tới đây, tôi đã gặp nhiều thị trấn bị đốt cháy.
Tuy nhiên tôi đã hoàn toàn bỏ mặc hết để trốn thoát. Việc bản thân nghĩ chỉ nên bảo vệ quê hương của mình như thế thì đúng thật là 1 kẻ tồi tệ.
Và rồi khi nhìn thấy quê hương mình bị thiêu cháy, cảm xúc của tôi là đây.
……. Thình thịch, thình thịch, tim đập mạnh liên hồi một cách khó chịu.
Tiếp theo sau đó, tôi tiếp tục bước đi mà không hề ngoảnh lại. Vì nếu như làm vậy, bản thân không nghĩ sẽ có đủ dũng khí để bước tiếp mất.
Ban đầu, lý do số 1 khiến tôi liều mạng tình nguyện gia nhập quân đội và trở thành quân y là để kiếm tiền trả ơn cho trại mồ côi.
Đó là những người thân còn lại duy nhất trên thế giới này, vậy nên tôi mới muốn trả ơn cho họ.
“…… aa”
Cả cổ họng và miệng tôi đều khô khốc.
Do đã 3 ngày không được ăn gì nên gần như không có sức lực để khóc.
“…… a, aaaaa …….”
Tất cả những gì phát ra chỉ là những tiếng rên rỉ trầm và khô khốc mà thôi.