Ngày hôm đó, khái niệm về chiến tranh của chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Phương pháp chiến tranh hiện đại ngày nay về cơ bản là cuộc chiến đọ sức bền, nơi những người lính sẽ phải luôn núp chờ đợi sẵn dưới hào trong lo sợ pháo kích.
Tuy nhiên thời điểm đó, sĩ quan tham mưu Sylph Nova chứng minh rằng đó chỉ là trò trẻ con.
Về sau nhìn lại thì chiến lược tấn công của Sylph lại chính là cho tình hình tại chiến tuyến phía Tây.
Ngoài cách đó ra thì sẽ không có phương pháp nào khác để đột phá qua được cả.
Thời điểm khi đó, súng ống vẫn còn đang ở thời kì sơ khai, và các quốc gia vẫn đang liên tục tìm ra những cách hiệu quả hơn để sử dụng loại vũ khí tàn bạo đó.
Chính vì bọn họ đều rất hiểu và sợ hãi uy lực của những khẩu súng, không một ai dám nghĩ đến sẽ thực hiện kế hoạch táo bạo này cả.
Chính vì vậy, chiến lược của Sylph đã để lại một ấn tượng sâu sắc.
Việc đề ra lược <đột phá đồng thời nhiều điểm> của thiên tài Sabbat trẻ tuổi Sylph Nova là một hoạt động mang tính cách mạng, đã làm thay đổi hoàn toàn quan niệm thông thường về chiến tranh chiến hào thời đó.
Ý tưởng đột phá này đi ngược lại với chiến lược <đột phá 1 điểm> vốn đang rất thịnh hành bấy giờ, thể hiện ra khả năng tấn công vượt trội.
Và kết quả, chiến tuyến giằng co vốn kìm chân cả hai đội quân suốt 10 năm đã bị chọc thủng.
Bất kể là tốt hay xấu, chiến lược đã giúp đẩy nhanh đáng kể tiến độ của cuộc chiến này, về sau nó còn được sửa đổi theo nhiều cách và tiếp tục được ứng dụng như một trong những chiến lược chính trong chiến tranh hào.
Không có gì để bản cãi rằng nó là một chiến lược mang tính cách mạng vào thời điểm đó.
.
.
.
Còn về tiểu đội Garback chúng tôi, ngay từ ngày đầu tiên của cuộc xâm lược Sylph, đã rơi vào tình cảnh khốn cùng chưa từng có.
“Tiểu đội trưởng ! Quân địch, phía sau ! …….”
“……….”
Vài giờ sau khi cuộc chiến nổ ra, quân đồng minh ở cả 2 cánh trái phải đều đã bị tiêu diệt hết, dẫn đến chúng tôi bị cô lập hoàn toàn.
Cũng do có được bảo vệ tiểu đội trưởng với năng lực chiến đấu phi thường nên chúng tôi mới may mắn sống sót được đến giờ, nhưng dù vậy trong tiểu đội cũng bắt đầu xuất hiện người chết và bị thương rồi.
Một khi đã bị quân địch vây đánh từ cả 4 phía, dù cho tiểu đội có ưu tú thế nào đi nữa cũng chỉ có kết cục bị tiêu diệt.
Thậm chí cả tiểu đội trưởng Garback có khi cũng đã chuẩn bị tinh thần phải hi sinh rồi cũng nên.
“Giết đi, xâm hại và chà đạp đi. Hãy giải toả mối thù hận đã tích tụ qua năm tháng”
Lúc này đây, quân địch lao đến với một uy thế đáng sợ.
Như những con dã thú đói khát, chúng ồ ạt tiến đến phá huỷ căn cứ, chà đạp lên lãnh thổ Austin với lực lượng khủng khiếp.
Giống như việc đồng đội của chúng tôi bị giết bởi binh lính Sabbat, bên phía quân địch cũng có những đồng đội bị quân của Austin giết chết.
Bọn họ hẳn đang không ngừng săn đuổi chúng tôi với lòng căm hận, nhằm báo thù cho những đồng đội đã ngã xuống của mình.
“Tại sao, phía bộ tư lệnh không đưa ra mệnh lệnh gì !”
“Chúng ta sẽ phải cầm cự ở đây bao lâu nữa !”
Dù đang trong tình trạng khẩn cấp như này nhưng bộ tư lệnh của Austin vẫn bất động như tượng đá.
Có vẻ việc tốc độ tiến công của quân Sabbat còn nhanh hơn dự kiến đã khiến lượng thông tin bị quá tải, từ đó làm tê liệt khả năng điều hành của bộ tư lệnh.
Lý do là bởi quân địch đã lợi dụng tung ra những thông tin giả rằng lại nghe còn hợp lý hơn.
Bộ tư lệnh được đặt tại thành phố ở hậu phương nên trong thời gian ngắn không có cách nào phân biệt được đâu là thật, đâu là giả cả.
“Cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ chết mất !”
Trong ngày hôm đó, các binh sĩ tiền tuyến đã phải cầm cự suốt hơn 24 giờ mà không nhận được bất kì mệnh lệnh nào.
Kết quả, rất nhiều quân Austin đã không thể rút lui hay di chuyển, dần dần bị vây hãm rồi giết chết.
.
.
Trong tình hình hỗn loạn như thế, thật may mắn là tiểu đội Garback chúng tôi vẫn nhận được lệnh rút lui sau 5 tiếng giao tranh.
Chỉ huy tiền tuyến chúng tôi, thiếu tá Renvel đã tự mình đưa ra mệnh lệnh rút lui trong khi chưa có liên lạc từ tổng bộ.
Quyết định này về sau này được đánh giá rất cao, tuy nhiên lúc bấy giờ nó lại bị xem là hành động của sự hèn nhát.
Chính nhờ quyết định nhanh chóng và sáng suốt của ngài ấy mả chúng tôi mới có thể sống sót.
Tuy nhiên, dù vị trí chỉ huy được đóng ngay tại tiền tuyến, mệnh lệnh rút lui cũng phải sau 5 tiếng mới được đưa ra. Trong khoảng thời gian dài như vậy, hẳn thiếu tá Renvel đã phải cân nhắc rất nhiều trước khi đưa ra quyết định cuối cùng này.
Và rồi trong 5 tiếng đó, quân địch đã sớm xâm nhập vào nội địa để chặn đường rút lui của chúng tôi rồi.
Trong lúc chúng tôi vẫn đang cố thủ trong hào tại tiền tuyến, lượng lớn binh lính địch đã tiến đến xâm lược các thị trấn lân cận.
.
.
.
Trong tình thế bị vây hãm như vậy, cách duy nhất để tiểu đội Garback chúng tôi có thể sống sót là chỉ có chạy thôi.
“Nếu cắt đuôi được đà truy đuổi của quân địch thì có thể an toàn. Ta sẽ bỏ lại những người không thể theo kịp, chạy nhanh lên !!”
Khi tiểu đội trưởng tuyên bố vậy, ngài ấy liền rút kiếm và chạy dẫn đầu như thường lệ.
Khu vực xung quanh chiến hào là một bình nguyên với mặt đất đen như mực không có gì che chắn cả, chỉ có 1 vài nhà kho tạm thời được dựng lên.
“Đầu tiên chúng ta hãy tiến vào rừng trước đã, chứ chạy giữa đất trống thế này sẽ sớm chết thôi”
Chiến trường phía Tây này là khu vực đồng bằng trải dài 10km tính từ phía sau các chiến hào.
Nói cách khác, chúng tôi sẽ phải chạy đâu đó 10km trong khi bị bắn cả từ phía trước và sau.
“Từ giờ không cần giao chiến với địch nữa, cứ chạy thôi”
“Tuân lệnh”
“Trường hợp trúng đạn sẽ bị bỏ lại, tập trung chạy đi”
Tiểu đội trưởng Garback đưa ra những mệnh lệnh ngắn gọn.
Lúc đó ngài ấy hình như có lườm qua tôi và Rodley-kun thì phải.
Có lẽ đây là cách ngài ấy đang muốn cảnh cáo, vì 2 đứa chúng tôi thường có tật xấu sẽ theo phản xạ lao đến cứu đồng đồi chăng.
“Nếu không chiến đấu thì chắc chúng ta có nên vứt hết súng đạn đi không ?”
“Bị ngu à, tuyệt đối đừng vứt gì cả. Vì tiếp theo đây chúng ta sẽ không còn nhận được tiếp tế nữa đâu”
Tiểu đội trưởng Garback trách mắng hạ sĩ Verdi vì câu hỏi đó.
Chúng tôi hiện nay chỉ có đủ đạn dược cho 1 lần giao chiến nữa thôi. Hẳn là vì vậy nên ngài ấy mới không cho phép đánh trả để tránh phải chiến đấu vô nghĩa.
“Những hành lý vác trên vai chính là nguồn sống của chúng ta đó”
“…… vâng”
Từ giờ trở đi, đạn dược bây giờ là rất quý trọng.
Nếu như chẳng may rơi vào tình thế bị địch vây hãm lần nữa, nếu như trong tay trống không thì sao mà đột phá qua được chứ.
Vậy nên nhất định phải tiết kiệm.
“Chúng ta sẽ tiến về hướng có ít quân địch hơn. Alan, cậu dẫn đường đi”
“Yessir! tiểu đội trưởng”
Ngoài ra thì nếu đánh trả, họ sẽ gây chú ý và dễ trở thành mục tiêu tấn công hơn.
Vậy nên giờ chỉ có thể cầu nguyện quân địch xung quanh không phát hiện ra, rồi chạy thật nhanh ra khỏi đây thôi.
Và thế là cuộc chạy marathon địa ngục của tiểu đội Garback chúng tôi bắt đầu.
.
.
.
Thời điểm cuộc xâm lược Sylph diễn ra vào khoảng đầu mùa thu.
Trên một đồng bằng với làn gió dịu mát thổi qua, chúng tôi đang phải hành quân trong sự huyên náo của địa ngục, run sợ trước những viên đạn bay.
Thậm chí không có thời gian để dừng chân nghỉ, trong ngày đầu tiên rút lui tất cả những gì chúng tôi làm chỉ có chạy.
Nhờ có sự dẫn dắt của Alan-san mà chúng tôi đã có thể di chuyển trong khi tránh xa các khu vực thành phố, do đó đã may mắn không chạm trán quá nhiều quân địch.
Bọn chúng lúc này hẳn đang tiến tới chiếm giữ các căn cứ quân sự hoặc chiếm đóng các thành phố lân cận rồi.
Kết quả, trong rút lui chúng tôi chỉ gặp một vài đơn vị trinh sát nhỏ thôi.
“Đừng rời khỏi lưng ta !!”
“Tuân lệnh !”
Trên hành trình này, phải nói là tấm của tiểu đội trưởng rất đáng tin cậy.
Khác với tấm mỏng yếu của tôi, đó là một thứ chắc chắn đến mức có thể chặn được cả đạn.
Suốt nửa năm nay tôi cũng đã tập luyện có thể nói là rất chăm chỉ rồi, nhưng vẫn chưa thể tạo được tấm cứng rắn như vậy được.
“……. Touri !”
Nhưng dù là tiểu đội trưởng đi nữa, những việc ngài ấy có thể làm cũng có giới hạn.
Ví dụ như là đối phó với một quả lựu đạn cầm tay đang bay đến trong khi phải liên tục duy trì tấm khiên vững chắc. Dù là ngài ấy thì cũng không thể xử lý cùng lúc được.
Vậy nên những chuyện đối phó với lựu đạn thường sẽ được giao cho lính trinh sát Alan, …….
“Tuân lệnh, !”
Nhưng vì anh ấy phải lao lên dẫn đoàn rồi nên công việc đó giờ được giao lại cho tôi.
Thực ra cái ma pháp gọi là này là thứ bất kì ai cũng có thể dùng được, miễn là họ có ma lực, và 1 công cụ ma pháp gọi là
Đây là trang bị đầu tiên được phát cho lính trinh sát, và cũng là thứ được cung cấp cho bộ binh có ma lực cấp bậc binh nhất trở lên.
Về cơ bản đây hoàn toàn không phải loại trang bị được cấp cho quân y như tôi, nhưng ……
“Hmmm, nếu rảnh thì hay là em tham gia thêm các buổi huấn luyện về lính trinh sát đi. Cũng không mất mát gì”
Lúc trước có lần tôi than vãn với Alan-senpai rằng bản thân lúc nào cũng bị tiểu đội trưởng bắt nạt, anh ấy đã đề xuất dạy cho tôi cách sử dụng súng bắn gió.
Sau đó, nhờ năng lực vốn có của tôi là tầm nhìn bao quát và khả năng phản ứng nhanh, trong bài huấn luyện chống lựu đạn tôi đã ghi được điểm chỉ xếp sau mỗi Alan-senpai
Có lẽ cũng một phần là do tôi có khá nhiều trải nghiệm xấu với lựu đạn nên bản thân đã trở nên đặc biệt nhạy cảm với những đòn công kích đó cũng nên.
Sau khi đánh giá kết quả này, tôi được cấp 1 khẩu súng bắn gió theo yêu cầu của tiểu đội trưởng. Đồng thời tôi cũng được giao cho nhiệm vụ cảnh giác để xử lý bớt lựu đạn vào những lúc nhất định.
Thành thật mà nói, tôi muốn có một khẩu súng thật để phòng thân trong trường hợp khẩn cấp hơn cơ.
Nhưng đáng tiếc là lại không được phép.
Lý do là vì theo quy định của quân đội thì .
Về quyên nhân xuất hiện luật lệ này bắt nguồn từ thời chiến tranh bằng kị binh.
Thời đó, Kỵ binh hạng nặng được coi là lực lượng quân sự mạnh nhất vì họ hiếm khi bị thương nặng nhờ sức phòng thủ kiên cố của mình.
Với điều này, có 1 vị tướng đã lên kế hoạch tạo ra một đội quân bất tử bằng cách huấn luyện kỵ binh hạng nặng chỉ sử dụng những người sử dụng phép hồi phục.
Tuy nhiên, kết quả lại rất thảm hại.
Vì phần lớn người sử dụng được ma pháp hồi phục đều không có tính hiếu chiến, họ đã không thể làm quen được với tiền tuyến, dẫn đến việc dễ dàng rơi vào bẫy rồi bị chôn sống trong hố.
Dù là ở thời đó thì những người dùng được ma pháp hồi phục cũng đều rất quan trọng. Tuy nhiên với kết quả bị diệt sạch như thế đã dẫn đến trận chiến thất bại thảm hại. Từ đó trở đi, tôi nghe nói tổng bộ tham mưu đã cấm triệt việc quân y tham gia chiến đấu.
Nói chung là do ảnh hưởng từ thời đại đó nên giờ tôi mới không được cấp súng.
Tuy nhiên thì khác, bởi đây là loại súng chuyên biệt dùng để đối phó với lựu đạn, nói cách khác là một loại trang bị phòng thủ.
Tuy hình dáng nó là khẩu súng, nhưng trước đây đã có tiền lệ việc quân y trong các đơn vị phòng ngự được cấp cho sử dụng rồi. Vậy nên giờ tôi có sở hữu 1 cái cũng không vấn đề gì.
Và đó chính là cách tôi nhận được súng bắn gió.
Nhân tiện nói thì loại súng này hoàn toàn không thể gây sát thương chết người được, mà thứ tạo ra chỉ là cơn gió hơi mạnh một tí thôi.
Nếu bắn ở cự li gần thì nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến kẻ địch mất thăng bằng đôi chút.
Nếu phải so sánh với súng bắn gió, khi bắn kẻ địch bằng súng thật thì uy lực phải lớn hơn gấp 100 lần.
.
.
Nói chung là vậy.
Hiện tại chúng tôi đang rút lui khỏi chiến tuyến phía Tây về phía khu vực rừng rậm ở phía Đông Nam, trong khi phải đối phó với đạn thật và những quả lựu đạn thỉnh thoảng bay qua.
Do đã liên tục chạy thục mạng như sắp chết nên lúc mặt trời buông xuống, chúng tôi đã an toàn thoát vào khi rừng.
Ở đây thì cuối cùng cũng có thể nghỉ lấy hơi một lúc rồi.
Dù sao nếu là trong rừng thì hoàn toàn không phải lo bị đạn bắn, thậm chí có xui xẻo gặp phải quân địch thì tiểu đội trưởng Garback với khả năng vô địch trong cận chiến sẽ lo hết được.
“Tiểu đội trưởng Garback, báo cáo về thiệt hại ……”
“Chỉ 2 người thôi à. Mọi người làm tốt lắm”
Tuy nhiên trước khi tiến vào được khu rừng, chúng tôi đã phải bỏ lại mất 2 người.
Trong đó có 1 người ngay từ đầu đã bất cẩn ló đầu ra khỏi hào và bị hắn thủng não.
1 người khác thì trong hành trình lại chạy tách quá xa tấm của tiểu đội trưởng rồi bị bắn chết.
Cả 2 người này thực chất đều là những đàn em của chúng tôi, chỉ mới được điều động đến lấp vào chỗ trống trong tiểu đội vài tháng trước.
Và vì vài tháng nay không có trận thực chiến nào cả nên trận chiến rút lui lần này chính là trải nghiệm đầu tiên của họ.
Người ta vẫn thường nói các tân binh phần lớn sẽ chết ngay trong nhiệm vụ đầu tiên.
Mà có lẽ cũng khá xui khi mới trận chiến đầu tiên của họ lại khó khăn đến vậy.
.
Tuy nhiên nếu nói cách khác thì số người chết có mỗi 2 người bọn họ thôi. Tất cả là nhờ có Alan-senpai đã thuận lợi dẫn cả bọn tiến về hướng ít quân địch.
“Không thấy bóng dáng chúng đuổi theo nữa rồi”
Dù là sau khi toàn tiểu đội tiến vào rừng vẫn phải tiếp tục hành quân trong đêm thêm một lúc nữa, mãi mới hoàn toàn cắt đuôi được quân địch.
Từ đầu tôi đã lo sợ rằng sẽ có 1 cuộc tập kích bất ngờ trong rừng, nhưng có vẻ là lo hơi xa rồi.
“Khi vào sâu trong rừng rồi thì không thấy bóng dáng quân địch đuổi theo nữa nhỉ”
“Thì bọn chúng đang thắng mà, không ai lại muốn đi chết trong một trận chiến đang thắng đâu”
Có lẽ quân địch không có lý do gì để truy đuổi tận vào trong rừng cả.
Bởi vì nếu phải giao chiến trong rừng, thì dù là tàn quân Austin vẫn có cơ hội chiến thắng được.
So với mạo hiểm tính mạng để truy sát một vài binh lính địch bại trận như thế, thì việc chiếm cứ hay phá huỷ cơ sở nào đó sẽ kiếm được nhiều thành tích hơn.
Về phía phải bỏ chạy như chúng tôi thì đó cũng là yếu tố may mắn.
“……… từ giờ chúng ta phải làm gì đây, tiểu đội trưởng”
“Tiếp tục hành quân trong rừng, đích đến là Mashdale”
Tiểu đội trưởng trước khi bắt đầu rút lui đã đặt đích đến là Mashdale rồi.
Thành phố này là điểm trung chuyển tiếp tế cho chiến tuyến phía Tây, đồng thời cũng là một pháo đài nên rất thích hợp cho các trận chiến phòng thủ.
Ngoài ra thành phố này cũng là nơi gần với quê hương Noel của tôi.
“Tại Mashdale có lưu trữ rất nhiều tư liệu phục vụ chiến tranh. Vậy nên sắp tới nơi đó hẳn sẽ bị nhắm tới với mức độ ưu tiên cao nhất.”
“Thiếu tá Renvel đã ra lệnh cho chúng ta rút lui tới Mashdale. Có lẽ ngài ấy cũng đang ở đó”
Việc Mashdale có nhiều tư liệu, chắc hẳn quân địch cũng biết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, với đà tiến công này, nhất định Sabbat sẽ tấn công vào đó.
“Vậy nếu trước khi chúng ta kịp đến mà nơi đó đã thành biển lửa rồi thì sao ?”
“Không. Chắc chắn sẽ không có chuyện Mashdale thất thủ quá sớm như vậy. Cũng giống chúng ta, quân địch nếu không nhận tiếp tế đạn dược đầy đủ thì cũng không thể tiến công được”
“Ra là vậy”
“Đây là cuộc chạy đua với thời gian. Nói cách khác, thiếu tá muốn chúng ta nhanh chóng đến Mashdale hỗ trợ chiến đấu trước khi nơi đó sụp đổ”
Khoảng cách từ chiến tuyến phía Tây đến Mashdale là khoảng từ 40-50km.
Nếu chạy bộ trên đường thẳng sẽ có thể đến nơi trong vòng 2 ngày.
Tuy nhiên, vì phải băng qua khu rừng trong khi để mắt đến kẻ địch nên sẽ mất khá nhiều thời gian hơn.
Nói vậy thôi chứ tiến độ hành quân của quân địch chắc hẳn phải chậm hơn chúng tôi.
Lý do là bởi bọn chúng còn phải thiết lập các tuyến đường nhận tiếp tế, đồng thời phải cảnh giác trong khi chiếm đóng các thị trấn nữa, nên tốc độ hoàn toàn không thể so với chúng tôi được.
Mà dù bọn chúng có bỏ qua tiếp tế và hành quân tiếp thì nhanh nhất cũng phải 4-5 ngày mới đến được, nhưng nếu tính cả thời gian nghỉ ngơi nữa thì thông thường thời gian có thể lên đến 1 tuần.
Mà với 1 tuần thì chúng tôi hẳn đã có thể đến được Mashdale rồi, dù là trong điều kiện phải xuyên qua rừng đi chăng nữa.
“Vậy về vấn đề thức ăn và nước uống ……”
“Phải tự kiếm trong rừng thôi”
“…….. hết cách rồi nhỉ”
Vấn đề lúc này là, cơ thể con người nếu không có nước sẽ không thể hoạt động được.
Thực ra tôi vẫn còn ít nước muối sinh lý trong ba lô …….
Nhưng chừng đó không thể đủ cho cuộc hành quân nhiều ngày được.
“Yên tâm đi hạ sĩ. Con người dù nhịn ăn uống khoảng 2-3 ngày cũng không chết được đâu”
“Không không không, việc thiếu nước sẽ dẫn đến nguy cơ tư vong do sốc nhiệt, chắc chắn luôn”
Sau khi dừng chân nghỉ ngơi trong rừng, hạ sĩ Verdi một lần nữa quan sát và phân tích tình hình với vẻ mặt tái nhợt.
Cả đạn dược, thức và nước uống đều là những thứ rất thiết yếu chúng tôi mang theo trong ba lô.
Nhưng trải qua 5 giờ chiến đấu cầm cự trong hào, toàn bộ giờ đã chẳng còn bao nhiêu rồi.
Trong tình trạng như thế rồi mà vẫn phải hành quân qua khu rừng, nơi mà dã thú và côn trung sinh sống nữa chứ.
“Giờ chỉ còn cách cầu nguyện rằng chúng ta sẽ tìm được 1 con sông hoặc khe suối nào đó thôi”
“……..”
“À đúng rồi, nhớ phải giữ lại nước tiểu, có thể sẽ phải uống đấy”
“………….”
Kẻ thù trên chiến trường không phải chỉ có mỗi quân địch với súng trong tay.
Thời tiết, địa hình, thú dữ, côn trùng, cơn đói khát, mọi thứ đều có thể là những kẻ thù đang nhe nanh múa vuốt.
Kể từ ngày đó sau cuộc xâm lược Sylph, chúng tôi phải liên tiếp chống chọi với những kẻ địch hùng mạnh này trong một thời gian.
“Alan, việc dẫn đường nhờ cậu”
“Tuân lệnh, tiểu đội trưởng”
Ít ra trong cái rủi còn có cái may, là tất cả lính trinh sát đều được trang bị la bàn như một thiết bị tiêu chuẩn.
Nhờ vậy mà dù trong rừng rậm như này, chúng tôi vẫn có thể xác định phương hướng và tiến đến Mashdale một cách chậm rãi mà chính xác
Và như thế, cuộc hành quân 5 ngày địa ngục của chúng tôi bắt đầu.
Rồi tại đó tôi mới nhận ra một điều rằng chiến hào tại tiền tuyến, nơi mà tôi từng coi là địa ngục, thực chất lại là một môi trường tuyệt vời, nơi thức ăn, quần áo và chỗ ở được đảm bảo.