Khi tiến đến gần phòng của Toshizou Hijikata, tôi nghe thấy tiếng phụ nữ ở bên trong.
Ban đầu, tôi tự hỏi rằng liệu anh ấy có đang bận gì không, nhưng khi nghe được cuộc nói chuyện của họ thì có vẻ là không phải như vậy, tôi quyết định gõ cửa rồi bước vào.
Mặc dù hôm nay là ngày quyết chiến, anh ta lại gọi mấy con điếm từ nhà thổ vào phòng. Thậm chí Toshizou còn thản nhiên gối đùi rồi bảo chúng ngoáy tai cho nữa.
Trong lúc đó thì hắn ta chơi đàn luýt và có vẻ đang thích thú lắm.
Đây không phải là thái độ nên có trước trận đấu, nhưng tôi có thể chắn chắn rằng ông ta sẽ nghiêm túc trong trận đấu.
“Tôi đã luyện tập từ khi còn rất bé, mỗi ngày một nghìn lần vung kiếm. Vì vậy đôi khi nghỉ ngơi một chút cũng không làm ảnh hưởng đến khả năng của tôi.”
“Đúng thật, có lẽ thư giãn trước trận đấu cũng tốt. Nhân tiện thì, Toshizou. Mọi thứ đã vượt quá tầm tay của chúng ta một chút rồi, vì chúng ta chỉ đang quyết định xem ai là người tiến vào những dungeon thôi. Anh không có chút lo lắng nào sao?”
“Không hề. Bên cạnh đó, tôi không hiểu vì sao mình có thể thua cô gái đó được .Điều duy nhất tôi lo lắng là cô ta có thể sẽ bị thương.”
“Nói cách khác thì nếu không dùng toàn lực thì anh sẽ không thể thắng ư?”
“Ngài muốn hiểu theo nghĩa nào cũng được, thưa chúa tể. Tôi mong hôm nay sẽ được một trận ra trò đây.”
Nói rồi, Toshizou nhắm mắt lại và nằm lim dim trên đùi cô gái kia.
“Tôi có người ở đây để giúp tôi thư giãn, nhưng có lẽ cô ấy thì không. Có lẽ ngài nên đến thăm cô ta một chút.”
Anh ta nói với một cái phẩy tay.
“Thư giãn là tốt, nhưng mong ngài đừng mạnh bạo với cô ấy quá trước trận đấu nhé.”
Toshizou kết thúc bằng trò đùa quen thuộc của mình, rồi tiếp tục chơi đàn luýt .
Eve thấy vậy liền nói
“Anh ta cứ như thể một vị vua vậy.”
“Đúng thật.”
Tôi đồng tình.
Tôi hướng đến lối sống giản dị. Còn lối sống của Toshizou thì khá giống với một quý tộc.
“Nếu ngài muốn ,thưa chủ nhân. Ngài có thể sống theo cách của anh ấy.”
Cô ấy nói một cách ngập ngừng, nhưng tôi lắc đầu.
“Với ta thì không. Ta sẽ sống giản dị cả đời, vì con người đâu phải ai cũng giống nhau đâu.”
Đương nhiên, mặc dù kí ức về nó không rõ ràng, nhưng tôi là con trai thứ của một gia đình quý tộc không mấy khá giả. Vì vậy mà lối sống của chúng tôi không mấy xa xỉ.
Tất cả những gì tôi kiếm với tư cách là một địa chủ được đều đổ vào nghiên cứu của bản thân.
Eve nghe vậy, liền cười khúc khích.
“Kể cả việc trở thành một Quỷ Vương cũng không thể thay đổi ngài , tất cả những gì mà ngài thu thập chỉ toàn là sách.”
“Quả là vậy. Không quan trọng giá trị của nó như thế nào, chỉ cần ta có thể đọc được chúng thì thế là đủ.”
Thư phòng của lâu đài cũng không rộng cho lắm và những quyển sách trong đó cũng không có giá trị cao.
Những kiến thức trong quyển sách thì đều có ở mọi nơi, ngoài ra thì còn có một số tác phẩm hư cấu.
Tuy nhiên, tôi có thể dành cả ngày bên những chồng sách đó, vì vậy tôi không phải là một Quỷ Vương với những thú vui xa hoa.
Vì không có hứng thú với phụ nữ, nên tôi sẽ thử với việc săn hươu hoặc chim ưng vậy.
Trong mọi hoàn cảnh, Quỷ Vương Ashta luôn không phải là một vị vua có sở thích tao nhã.
Sau đó tôi tới phòng của Jeanne.
Tôi cũng gõ cửa như ban nãy, nhưng là vì một lí do khác.
Với Toshizou, tôi đã biết rằng anh ta đang có 'khách". Còn với Jeanne, tôi chỉ không muốn đi vào trong lúc cô ấy đang thay đồ thôi.
Tôi gõ cửa lần hai, nhưng không có một tiếng trả lời nào cả.
Có chuyện gì đã xảy ra chăng?
Tôi bảo Eve vào kiểm tra xem như thế nào. Và khi quay lại, cô ấy chỉ nhếch miệng một cái và ra hiệu cho tôi đến tiến vào phòng.
Eve chắc chắn sẽ không bao giờ lừa dối tôi, vì vậy tôi bước vào phòng không một chút lo lắng. Tuy nhiên, tôi rất bất ngờ với những gì mà Jeanne đang làm.
Cô ấy thường ngồi trầm ngâm vô định, ngồi thiền hoặc nếu không thì sẽ ăn uống.
Nhưng, hôm nay cô ấy lại ngồi bên bàn và tập trung làm một việc gì đó.
Jeanne đang cầm một cây bút và cặm cụi tập viết.
“Về việc đó thì, tôi đã từng dạy cho cô ấy bảng chữ cái.”
Tôi đã đưa cho cô ấy một cuốn tập và bảo cô ấy viết lại, và cô ấy đã làm xong từ lâu.
Mặt giấy hiện tại đang được lấp đầy bởi chữ cái 'U' , nên cô ấy sắp viết xong rồi.
Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra tôi đang quan sát, quay về phía tôi rồi nở một nụ cười.
Rồi cô ấy đưa tôi quyển tập một cách đầy tự hào.
“Nhìn này, Quỷ Vương. Tôi đã chăm chỉ tập viết hàng ngày.”
Cuốn tập chỉ toàn những chữ cái, dày đặc đến mức mà nó dường như không còn một chút giấy trắng nào thừa ra.
“Giỏi lắm, Jeanne.”
Tôi xoa đầu cô.
Mái tóc vàng của cô ấy thật mềm mượt làm sao.
Jeanne nhìn tôi với đôi mắt thật hạnh phúc, y như một chú cún con vậy.
Đột nhiên, tôi nhớ đến giống chó săn màu vàng
Jeanne nói với tôi điều gì đó mà như thể cô ấy vừa mới nhớ ra vậy.
“…Hmm, em quên nói với ngài, Quỷ Vương. Em đã học tập chăm chỉ suốt những ngày qua, nên đã đến lúc mà em có thể tập đọc chưa ạ?”
Cô ấy nhìn tôi và nói.
Thực sự rất khó để từ chối cô ấy như thế này.
Đương nhiên là không thể từ chối, cô ấy đã rất chăm chỉ. Vì vậy đây cũng là lúc để cô ấy sang bước tiếp theo.
Và tôi lôi từ trong túi ra một cuốn sách.
Nó khá mỏng.
Nói đúng ra nó chỉ là một quyển sách tranh.
Những quyển sách như vậy cũng tồn tại ở thế giới này
Chỉ những con cái của các quý tộc hay học giả mới có đủ điều kiện cho thứ này. Với Jeanne thì từ vựng trong này cũng khá vừa với cô ấy rồi.
Tôi đã mua cuốn sách này ở một tiệm sách trong thành phố. Không biết cô ấy có thích nó không nhỉ?
Tôi đưa nó cho cô ấy với chút băn khoăn
Tựa của cuốn sách là,
‘The Carbuncle that Died Ten Thousand Times.’
Chủ tiệm sách đã nói với tôi rằng cuốn sách này khá bổ ích và được viết dành riêng cho các bé gái.
Viên ngọc màu xanh lá trên trang bìa cũng rất dễ thương nữa.
Jeanne cầm lấy nó và...
Phản ứng của cô ấy tốt hơn tôi mong đợi.
Cô ấy ôm cuốn sách vào ngực và còn khóc nữa.
“…Thưa Quỷ vương, cảm ơn ngài. Em sẽ trân trọng nó suốt đời. Em sẽ luôn đem nó theo mình.”
Tôi xoa đầu cô một lần nữa.
“Dù thế thì em cũng đừng đem nó theo trong lúc tắm nhé.”
Tôi đùa.
Cô ấy lau nước mắt rồi nói,
“Vâng.”
Rồi sau đó cô gật đầu và ôm tôi một cái.
Eve nhìn với vẻ mặt có đôi chút không hài lòng, nhưng cô ấy không vô duyên đến mức ngắt lời một thiếu nữ rơi lệ như vậy.
Cô ấy đứng đó một lúc rồi lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi.
“Chủ nhân. Jeanne. Đã đến giờ rồi.”
“Đúng rồi. Tôi còn phải tham gia trận đấu nữa.”
Jeanne hạ bút xuống rồi cầm lên thanh kiếm quen thuộc. Khuôn mặt cô ấy bỗng chốc tràn đầy chiến khí.
Lúc này, người hầu gái của Orleans đang đứng tại đây.
Ban đầu thì tôi nghĩ người có lợi thế sẽ là Toshizou, nhưng bây giờ nó không còn quan trọng nữa.
Tôi thật sự rất mong chờ trận đấy này.