Khi những chỉ huy còn lại bước ra ngoài và những người lính nghỉ ngơi, tôi thấy một cô gái đơn độc đứng ở bàn hội đồng.
Cô trông có vẻ rất chán nản khi ngồi đó và dựa đầu vào khuỷu tay.
Tôi đã nghĩ đến chuyện tán gẫu với cô ấy
Nhưng nếu tôi làm vậy, cô ấy có lẽ sẽ mong tôi buôn chuyện trong một thời gian.
Tuy nhiên, tôi cũng khá bận và cần được nghỉ ngơi.
Và thế là, tôi quyết định không nói chuyện với cô. Ít nhất, là đến lúc mà tôi nhận thấy cô ấy nhìn vào Eve một lúc lâu.
Cô ấy đang nhìn vào cuốn sách của Eve, và có thứ gì đó giống như sự ghen tị trong mắt cô ấy.
Nó chỉ là một cuốn từ điển, không phải là một tài liệu gì đó quá thú vị.
Khi tôi đang nghĩ vậy, cô ấy bắt đầu lẩm bẩm một mình.
“…Quyển sách đó rất tốt để đọc.”
Ngần ấy từ là quá đủ để có thể hiểu được những gì mà cô đang suy nghĩ.
Thánh Jeanne muốn đọc sách.
Cô là đứa con của một gia đình nông dân nghèo ở vùng nông thôn nước Pháp. Cô không biết chữ trong thế giới đó cũng như thế giới này.
Và có vẻ điều này đã gây ra ít nhiều rắc rối cho cô ấy.
Cảm thấy tội nghiệp cho cô, tôi lên tiếng,
“Jeanne. Cô có muốn đọc sách không?”
"Quỷ vương."
Cô vừa đáp lại, vừa ngẩng đầu lên.
“Có, thần muốn.”
“Liệu cô có hứng thú với việc làm một kẻ cai trị không?”
"Không bao giờ."
“Hay là một nữ quí tộc?”
"Khó có thể."
“Vậy tại sao cô muốn đọc chúng?”
“Vì có vẻ như đó là một cách tốt để giải tỏa sự buồn chán.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy, cô không sai.”
“Có rất nhiều quyển sách trong thư viện lâu đài rất thú vị. Thần muốn đọc tất cả chỗ đó.”
“Có vẻ cô rất thích ở đó.”
“Đúng vậy, dù thần chỉ có thể xem hình minh họa.”
“Thật bi thảm.”
"Có lẽ vậy. Đó là quá nhiều cho một nữ anh hùng.”
Cô nói và giả vờ khóc.
Cảm thấy tiếc cho cô, tôi hứa rằng tôi sẽ dạy cô ấy cách đọc.
"Ngài sẽ dạy tôi? Thưa Quỷ vương?"
"Ta thì không phiền đâu. Cô là một nhân tố quan trọng ở lâu đài này, Jeanne. Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu cô có thể đọc. Và ta cũng không muốn cô cảm thấy chán.”
“Liêu ngài có nói những điều đó với những người phụ nữ khác vào ban đêm không?”
“Ta đảm bảo là không.”
“Hijikata đã từng nói với thần. Những người đàn ông không kích thích khi thấy phụ nữ nằm trên giường là cặn bã.”
“Tốt hơn hết là cô không nên tin vào những gì hắn nói về người phụ nữ tệ nhất trong trong độ tuổi của hắn ta.”
"Tất nhiên."
Cô ngoan ngoãn nói. Và rồi bài học bắt đầu.
Tôi nhờ Eve mang đến một số tờ giấy và sau đó bắt đầu dạy Jeanne bảng chữ cái của thế giới này.
Bảng chữ cái cũng tương tự bảng chữ cái đã được dùng ở Pháp
Từ A đến Z. Hai mươi sáu ký tự.
Dĩ nhiên, trông chúng rất khác nhau, nhưng rất dễ để ghi nhớ.
Tuy nhiên, một lần nữa, Jeanne đến từ một gia đình không có học thức.
Và vì vậy, tôi đã phải rất chậm chạp và kiên nhẫn khi chúng tôi bắt đầu với chữ ‘A’.
Tôi viết nguệch ngoạc một chữ ‘A’.
“Aaa.”
Tạm ổn.
Cô phát âm khác một chút so với tiếng Anh, nhưng vẫn ổn.
Tuy nước Anh được biết đến với những món ăn tồi tệ, nhưng có một ai đó nên nói về ngôn ngữ của họ. Tôi đã phàn nàn về điều đó. Và Jeanne đồng ý cái rụp.
“Đúng vậy, thần ghét người Anh.”
"Thật vậy. Có những con thú ăn mặc như những quý ông và những quý ông ăn mặc như những con thú trong thế giới này. Nhưng đó là truyện trước đây.”
“Chúng ta có suy nghĩ rất giống nhau.”
“Nhưng một lần nữa, ta thích trà.”
“Thần đồng ý.”
Chúng tôi vừa nói, vừa nhấm nháp tách trà mà Eve đã rót.
Jeanne viết chữ ‘A’ rất nhiều lần, và cuối cùng cô ấy cũng nhớ nó.
Tôi đề nghị cô ấy chuyển sang chữ ‘B’, nhưng cô ấy đã từ chối.
“’A’ sẽ là chữ của ngày hôm nay. Nhưng có một chữ mà thần muốn biết.”
“Tốt thôi. Chữ đó là gì?”
Cô nhắm mặt lại và trả lời chậm rãi.
“Ashta.”
Và rồi, cô cầu xin tôi dạy cô ấy.
Tôi không biết tại sao mà cô ấy vẫn khăng khăng muốn biết, nhưng tôi vẫn chỉ cô.
“ASHTA.”
Cô ấy cố gắng viết lại những gì mà tôi đã viết.
Chữ viết của cô thật tệ, ngoại trừ chữ ‘A’. Trông chữ khá tốt.
Khi cô viết xong, cô hôn tờ giấy và cất nó vào túi bùa.
“Đó là bùa may mắn sao?”
“Phải, một điều từ quê thần. Viết tên ai đó mà mình thích, nó sẽ bảo vệ nơi đó khỏi những mũi tên.”
“Tôi thấy rồi. Và đó là lí do mà cô đặt nó ở trong ngực.”
“Bởi vì trái tim thần ở đó.”
“Vậy thì, hãy hi vọng những nơi khác không bị những mũi tên bắn vào.”
“Không cần thiết phải làm như vậy. Ngay cả khi thần đứng trước Orleans, thần cũng không bị bắn bởi bất cứ mũi tên nào. Đó là ‘Sự bảo hộ của Chúa’.”
“Nếu cô có Chúa, tại sao cô lại cần cái bùa đó?”
“Thật là, Chúa quỷ. Không phải lúc nào Chúa cũng ở đây. Ngài cần phải nghỉ ngơi. Và đó là khi mà chiếc bùa phát huy tác dụng.”
“Ta hiểu rồi. Chừng nào cô còn an toàn, thì lúc đó ta vẫn hạnh phúc.”
“Đừng lo, thưa ngài. Trận chiến tiếp theo sẽ rất khốc liệt, nhưng chúng ta vẫn sẽ thắng.”
“Điều gì khiến cô khẳng định điều đó?”
“Vì ngài là Chúa quỷ mạnh nhất.”
“Rõ ràng.”
“Nó rất đơn giản, không phải sao? Nhưng thần có một nỗi lo.”
“Và đó là?”
“Ngài rất mạnh, nhưng nếu không có sự bảo vệ của Chúa, ngài có thể bị bắn bởi những mũi tên.”
“Đó sẽ là một điều khó chịu.”
“Nhưng thần sẽ không để điều đó xảy ra.”
“Và cô sẽ thực hiện nó như nào…?”
Rồi cô ấy nắm lấy vai tôi trong vòng tay đang siết chặt lại.
Và cô hôn lên má tôi trước khi tôi có thể phản ứng kịp.
“Bây giờ, đầu ngài đã có thể an toàn khỏi những mũi tên. Là một Chúa quỷ, ngài không thể chết chừng nào đầu ngài còn an toàn.”
“…”
Tôi không biết mình phải nói gì.
Có một sự thật đắng lòng là, không có một người phụ nữ nào tiến xa với tôi như này.
Có một khoảnh khắc im lặng trước khi cô nói một cách hạnh phúc.
“Ngài đúng là một người ngây thơ, Chúa quỷ. Nhưng điều đó lại tạo nên sự quyến rũ của ngài.”
Cô cười và bỏ đi.
Sau đó Eve bước vào, như thể họ đã đổi chỗ.
Tôi khá là lo về việc cô có thấy chúng tôi làm gì không, nhưng cô không nói gì hết.
Tuy nhiên, việc tôi ở một mình với Jeanne là đủ để khiến cô có một tâm trạng khá tệ.
Cô đặt xuống một chồng tài liệu và yêu cầu tôi giúp một tay.
Đó không phải là việc của một Chúa quỷ, nhưng tôi muốn giúp cho cô giảm bớt đi một chút gánh nặng. Và tôi đã giấu đi cảm xúc của mình và làm nó.
Công việc vẫn tiếp tục trong đêm, nhưng gần đến sáng hôm sau, tôi đã dừng lại để ngủ.
Tôi chỉ mất nửa phút để chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với suy nghĩ rằng tôi đã mơ về một cô gái tóc vàng.