"Hmmngh."
Dinh thự của Lãnh chúa thái ấp Haier nổi tiếng với những bông hoa đỏ rực đẹp đến nghẹt thở, nhưng con đường lên dốc từ lối vào chỉ khỉ khiến đôi bàn chân của Isella đau nhức. Từ đầu cô ả đã không có ấn tượng tốt rồi.
Ngay cả trên đường cô ả tới dinh thự này, chiếc xe ngựa rung chuyển dữ dội như thể để minh chứng rằng những con đường nơi đầy không được trải nhựa, và tên đánh xe con đã ngã khỏi ghế của mình, khiến cho họ bị trệch bánh xe. Và còn hơn thế nữa, khi mắt cá chân của một con ngựa còn bị thương.
Kết cục không thể tránh khỏi là cỗ xe này sẽ không thể leo lên dốc, và vậy nên Isella phải tự mình leo lên với đôi chân đang bị bỏng rát vì dùng sức.
“Thật là tuyệt – về vùng nông thôn này.”
Isella rất không hài lòng khi theo cha đến vùng nông thôn nhỏ bé này.
Người ta đồn rằng vùng đất thuộc quyền sở hữu của nhà Haier này khi vào mua xuân sẽ rộ đầy hoa, nhiều đến nỗi tưởng chừng như đó là sự phù hộ của Chúa, và khi vào mùa thu thì trái cây sẽ dồi dào vô cùng. Mặc dù nó bị ngăn cách bởi một dãy núi, nhưng lãnh thổ này có một nền kinh tế rất đáng kể vì cây quý rất dồi dào trong khi cư dân lại rất ít và xa nhau, đó là lý do tại sao chí phí quản lý không đòi hỏi nhiều. Tóm lại, đó là một lãnh thổ với khả năng tuyệt vời.
Tất nhiên, cha của Isella là người đã phát hiện ra được vùng đất này là một thứ đáng giá, nhưng hiện tại bây giờ, Isella chỉ có thể coi vùng đất này như một thứ để chửi rủa mà thôi.
“Đây sẽ là vùng đất của chúng ta.”
Verdic mỉm cười khi nắm tay con gái của mình. Nó nằm cách xa các thành phố lớn, vậy nên nó sẽ cách xa tầm ngắm của các nhà quý tộc khác, và bản thân gia đình sở hữu nơi này cũng chỉ có một cô con gái. Vùng đất này là con mồi hoàn hảo mà Verdich Evans đang nhắm tới. Hơn thế nữa, thái ấp nhà Haier cũng ít có sự giao du với các hộ gia đình khác vì họ đã sống ẩn dật từ lâu.
“Đừng lo lắng, Isella à. Chúng ta bây giờ sẽ trở thành quý tộc thôi. Cái ngày mà những vị vua truyền lại các vùng đất đã trôi qua lâu rồi. Giờ, ngay cả những vùng lãnh thổ này cũng có thể được mua bằng tiền.”
Và để có được một lãnh địa thuận tiện hơn, cha ả thậm chí đã phải bán một số đồ trang sức của Isella để mua những vùng đất vô dụng rộng lớn xung quanh lãnh thổ Haier này. Chỉ nghĩ đến điều này thôi đã khiến Isella phải cắn chặt đôi môi của mình.
Trong số những đồ trang sức đã bán, có một món mà cô ta được thừa kế từ bà ngoại. Đó là một món trang sức tuyệt đẹp mà nghe đồn nó được nhận để thay cho các khoản trả nợ của hoàng gia nước khác.
Thay vì bản thân món trang sức, Isella Evans thích nó hơn bởi vì nó là một món đồ bị tống tiền. Gia đình Evans đều coi thường nhưng vẫn tôn trọng giới quý tộc, hoàng gia và giáo sĩ.
Nhờ những kẻ quý tộc trông như lợn, những kẻ sinh ra chỉ để ngồi vào vị trí đó, gia đình Evans tự hào khi trục lợi được từ vùng đất, sự giàu có và danh dự của bọn chúng bằng mọi cách.
Họ giành lấy tất cả những thứ đó. Và dù sao thì họ cũng có thể quản lý những thứ này tốt hơn khi chúng nằm trong tay họ. Họ là những người thực sự xứng đáng khi được ở nấc trên cùng của bậc thang.
“Đúng rồi, cha có nghe nói lần trước con đã gặp nữ thừa kế của gia tộc Haier ở nhà cậu nguyện. Con nghĩ sao về cô gái đó?”
“Hmph. Cô ta không giống lời đồn lắm. Cô ta chỉ là khéo léo thôi.”
“Vậy thì cha sẽ rất vui vì chúng ta được mời đến lúc này.”
“Con phải đi nôn mất.”
Bleurgh.
Dạ dày của Isella xoắn vặn lại khi cô ả nhớ lại khuôn mặt của Carynne. Chắc chắn rằng, khi sống trên những ngọn núi này, tất cả những lời đồn về cô ấy đều có cơ sở.
Không. Những tin đồn thực sự là không đủ.
Cô ấy đẹp một cách kinh khủng.
“Nếu cha mà nhìn thấy người đàn ông được hứa hôn với cô ấy, thì có thể nhận thấy được rõ ràng lãnh chúa thái ấp đó đang vô cùng lo sợ rồi.”
“Ha ha, nếu mà so sánh với Sir Raymond, thì trên đời này làm gì còn đàn ông tốt nữa chứ.”
“Cái tên kia cứ như thể một con chó rừng vậy.”
Isella nhớ lại lần gặp mặt với hai người họ. Cô ả cảm thấy như có thứ gì đó đang chọc vào dạ dày của mình khi nhìn thấy khuôn mặt của Carynne, nhưng điều đó ngay lập tức biến mất khi cô ta nhìn thấy vị hôn phu của cô ấy, Dullan.
Hãy nhìn anh ta đi! Sao mà cô ấy có thể cưới một gã đàn ông như thế vậy, cho dù có chỉ là để giữ gìn vùng đất cho gia đình mình cơ chứ?!
“Nếu họ kết hôn cùng gia phả thế này, họ hẳn phải tuyệt vọng để được duy trì vùng đất này lắm. Nhưng con cũng biết đấy, con người càng tuyệt vọng bao nhiêu, thì chúng ta càng dễ dàng xử lý bọn họ bấy nhiêu.”
“Vậy thế thì thật tuyệt.”
Isella Evans bật cười khi nhớ đến chiếc chiếc váy giản dị và những phụ kiện rẻ tiền của Carynne, và nó thật khiến cô ả thoải mái khi nhìn thấy Dullan đứng bên cạnh cô ấy. Và Isella đã nhìn thấy cái cách mà đôi mắt của Carynne nhìn vào chiếc vòng cổ mà Raymond đã tặng cho cô ả. Có lẽ là vì ghen tị, Carynne chẳng thể rời mắt khỏi cổ của Isella được. Điều này khiến Isella bật cười.
Isella thích những tia sáng ẩn trong đôi mắt của Carynne.
Những đôi mắt ấy ánh lên tia mong chờ.
❀
“Tôi rất vui vì được cô mới tới, Tiểu thư Haier.”
“Đó là niềm vinh hạnh của tôi ạ, Quý cô Evans. Xin hãy tận hưởng chuyến đi của cô khi cha của chúng ta đang nói về những vấn đề phức tạp. Nơi này chẳng có những vị tiểu thư khác cùng độ tuổi của chúng ta cả, vậy nên tôi rất vinh hạnh khi được dành thời gian với cô, Quý cô Evans.”
So sánh với nụ cười thoải mái trên khuôn mặt của Carynne, thì Isella đang cố gắng để che giấu hơi thở gấp gáp của mình. Sau đó, một người khuân vác đưa tới cho Isella một món quà, và ngay cả khi nó được bao phủ vởi một tấm vải có thể lột ra ngay lập tức, nó vẫn được thêu hoa tỉ mỉ.
“Vậy thì những đồ này,” Isella nói.
“Bowen,” Carynne gọi.
Hành lý của Isella được mang đi bởi một người hầu khác.
“Tôi có mang chút trà để chúng ta có thể thưởng thức đấy. Hiện tại, trà này khá nổi tiếng ở thủ đô đấy.”
Trà được đựng trong một cái hộp gỗ nhỏ được chạm khắc hoa văn trang trí công phu. Những hoa văn và sự khéo léo như vậy là điều mà một người phụ nữ nông thông có thể sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy trong đời. Mất một lúc, Carynne chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó, nhưng cô ấy sớm cảm thấy xấu hổ vì cô ấy không thể mở nó ra được.
Thích thú với cách mà Carynne bối rối, Isella mở chiếc hộp như để thể hiện rằng đây mới là cách đúng để mở nó. Nó kêu lạch cạch khi mở hộp, và âm thanh của mô hình răng cưa quay xung quanh thật đẹp. Sau đó, vẻ đẹp thực sự của hộp trà đã được thể hiện ra.
“Việc tận hưởng được sự thoải mái tất nhiên là phải qua cả mắt, mũi và tai rồi.”
Cô ả không nói về niềm vui đến từ hộp trà mà chỉ là bản thân lá trà, nhưng Carynne vẫn mỉm cười và nhìn vào chiếc hộp đựng kia. Isella mở nó và đặt vào tay Carynne.
“Ở một nơi như thế này, tôi tin rằng những thứ này chỉ có thể được tận hưởng vào khoảnh khắc duy nhất, vậy nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều loại.”
Có vô số các loại hương vị. Những hộp đủ mọi loại hương vị được đặt theo từng nhóm và sắp xếp một cách đẹp đẽ theo màu sắc của chúng. Được khắc bằng chữ in vàng trên nắp là tên của từng loại hương vị và công thức pha trộn được đề xuất của chúng.
Hơn cả là một hộp đựng trà, những sản phẩm này còn hơn cả những hộp đựng trang sức, và không tài nào mà Carynne có thể đo đếm được giá trị của chúng.
“Đúng vậy, thật khó để có thể thưởng thức nhiều hương vị khác nhau ở nơi rừng núi này.”
“Ôi trời, tôi thật sự xin lỗi nếu đã xúc phạm đến cô nhé.”
Tất nhiên, Isella cố tình nói thế để khiến Carynne cảm thấy tồi tệ. Cô ả đợi Carynne nói thêm gì đó, nhưng tiểu thư trẻ này lại chẳng nói gì khác và chỉ mỉm cười.
Khi chẳng có được câu trả lời nào nữa, Isella nhanh chóng thả lỏng người khi tựa lưng vào lưng tựa của chiếc ghế ngồi. Khi ấm nước nóng được đặt ngay bên cạnh họ trên một chiếc bàn yên tĩnh, cô ả lại tấn công một lần nữa.
“Mùi thật là thơm.”
“Uống chúng ngay lập tức chính là một việc tuyệt vời vì hương thơm mà những tách trà mang đên, nhưng tôi cũng thích tận hưởng những mùi hương khác nhau nữa. Nếu cô chỉ thưởng thức suy nhất một loại thì chẳng phải thời gian thưởng trà sẽ nhàm chán lắm sao.”
“Tôi đồng ý, Quý cô Isella. Nó sẽ thật nhàm chán nếu chỉ thưởng thức một hương vị. Và ngay cả khi nó không hoàn hảo, nhưng tôi tin rằng theo đuổi sự đa dạng là điều mà ai cũng nên làm.”
Trước câu trả lời của Carynne, cơ mặt của Isella như thể đang rung lên.
“Không phải thế thì sẽ quá hoành tráng sao, Tiểu thư Haier.”
“Sau tất cả cuộc sống luôn bắt đầu với thời gian thưởng trà mà.”
Carynne đặt một vài cánh hoa vào tách trà, mỉm cười khi tận hưởng hương thơm của mùa xuân.
Isella, cô không biết tôi hạnh phúc nhường nào khi cô đến để thay đổi cuộc sống nhàm chán của tôi đâu.
Từ tận đáy lòng của cô ấy.