Donna nhìn Carynne với ánh mắt ghen tị.
“Vẻ đẹp của Tiểu thư là đủ để chứng minh rằng người đã được ban phước đấy ạ.”
“Vậy chăng…”
Cô ấy đã được nuôi lớn lên từ khi còn nhỏ bé bằng những lời khen ngợi đến mức phải cảm thấy xấu hổ, nên chính vì vậy mà cô ấy có thể chấp nhận điều đó một cách hiển nhiên vậy. Suy nghĩ của Carynne bắt đầu lẫn lộn với ‘Carynne trong câu truyện’.
Cô ấy chắn chắc rằng ‘cô ấy’ đã lớn lên với một đôi mắt sáng rực rỡ cùng với những kỳ vọng xung quanh bản thân mình. Vậy nên, đó cũng là điều hiển nhiên khi cô ấy mộng mơ như thế này.
Một lời chúc phúc mà đến cả những người Di-gan trên phố cũng ban tặng, và lời chúc phúc mà cô ấy nhận được từ khi sinh ra đến giờ chăng mang ý nghĩa to lớn gì đối với thị trấn này cả. Nhưng ngay cả vậy, trong trường hợp của Carynne, vẻ đẹp nổi bật của cô ấy đủ để người dân vùng quê này ví von như một điều thiêng liêng.
Là một thiếu nữ trẻ trung suốt đời chỉ được nghe những lời ca ngợi, nên Dullan chẳng thể nào so sánh với được… Carynne chẳng thể nào mỉm cười với「Carynne」được.
Đến cuối cùng, đó chỉ là sự tưởng tượng mà thôi. Đến cuối cùng, cô ấy cũng chỉ là một nhân vật trong một vở kịch mà thôi. Kịch bản là kịch bản, và vai diễn là vai diễn. Tuy nhiên, nếu người ta cứ lặp đi lặp lại cùng một sự bắt chước, thì kết quả tất yếu chính là sự cười nhạo trong giễu cợt.
Giông như「Carynne」, bao nhiêu nhân vật nữ chính ngoài kia đều mơ về một tương lai tươi sáng vượt qua cả thực tại. Ngay cả khi muốn đọc một cốt truyện phổ biến mà chẳng có thể nhận được một chút giá trị văn học nào từ nó, những kẻ cười nhạo vào những điều như thế này cũng đã xem hay đọc những thứ tương tự không biết bao nhiêu lần. Có những người chế nhạo một người phụ nữ không thể kiềm chế được sự phù phiếm và ngây thờ của mình, trong khi lại giả vờ thông cảm với cô ấy, chỉ để thỏa mãn bản thân mình.
Đến cuối cùng, mặc cho Carynne tìm thấy tình yêu, thì nó luôn giống hệt việc「Carynne」 chạy trốn hoặc là [ Dullan ] cười nhạo cô ấy. Tuy nhiên, trong khi đó chỉ là cảm xúc của cá nhân cô ấy, đó chỉ là một cách lên giá đối với những nhân vật chính mà thôi. Với một tiếng thở dài thườn thượt, cô ấy cũng đôi khi than thở về những vai diễn được giao của họ.
Đôi lúc, khi cô nhìn thấy những người với những vai trò không quan trọng đeo lên chiếc mặt nạ của những con người quần chúng – ví dụ như Donna, người đang ảo tưởng như thế kia – trái tim của Carynne như thắt lại.
Quần áo của họ thì khác nhau, nhưng vai diễn và lời thoại mà họ nói lại rất giống nhau. Nancy. Donna. Sera. Chẳng có sự khác biệt nào cả.
Vậy nên nếu như nhìn nó theo cách đấy… Đến cuối cùng, cô ấy nhận ra rằng bản thân cô ấy cũng chỉ là một con búp bê diễn xuất theo một vai diễn nhất định mà thôi… Điều đó cũng vậy…
“Tiểu thư ơi?”
“Hm, không có gì đâu. Ta chỉ là ngủ gật trong một giây lát thôi.”
“Em thật xin lỗi vì bản thân không biết cách ăn nói. Kỳ nghỉ của Nancy bị dài hơn dự kiến…”
…Đó có phải là cách mà nó được che đậy? Cô ấy tự hỏi rằng sẽ bao lâu để cái mác ‘kỳ nghỉ’ sẽ thay đổi đây. Các xác đã biến mất. Theo một cách mà chẳng để lại bất cứ điều gì.
Isella đã đề cập rằng cái xác đã bị chặt theo cái cách mà Carynne không hề làm, vậy nên kết luận hẳn rõ ràng rằng có một bên thứ ba nữa. Kẻ nào đã chạm vào nó, cô ấy tự hỏi.
Jjak.
“T-Thưa tiểu thư?”
“Ta chỉ là buồn ngủ thôi.”
“Người không thể làm thế được! Mặt của người… mặt của người, điều gì sẽ…”
“Ta buồn ngủ thôi.”
Đừng có để bị cuốn vào cái mớ suy nghĩ hỗn độn đó, Carynne. Những gì mình không biết là những gì mình không biết. Và mình sẽ tìm ra nếu mình muốn tiếp tục thử nghiệm này.
“Donna.”
“Vâng ạ?”
“Nếu em đang lâm lúc mệt mỏi, sao em không cho mình một kỳ nghỉ nhỉ?”
“Hehe, không sao đâu ạ. Tất cả mọi người đều phải ôm một lượng lớn công việc những ngày này mà, vậy nên nó sẽ khó khăn lắm nếu em cũng đi nữa ạ.”
Trong khi mím môi đầy tiếc nối, cô ấy nhớ lại những ngày qua.
“Thời gian trôi nhanh thật đấy.”
Đã gần đến lúc để anh ấy phải lộ diện rồi.
Carynne ngưng lại quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của mình và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chạm trán với nam chính.
Cô ấy phải giảm eo lại, chăm sóc fa, và làm tóc. Khi gặp anh ấy, cô ấy chẳng phải lo lắng gì về việc tích lũy của cải hay quyền lực. Chỉ có một yêu cầu mà thôi.
Cô phải phải luôn xinh đẹp bất kể là thế nào.
❀❀❀❀❀❀❀
“Gì cơ. Cô vừa nói là cô ấy sẽ quay lại khi nào cơ?”
“E-em không chắc ạ… Ít nhất là phải hai tuần-“
“Làm sao mà một người hầu lại có thể được nghỉ phép đến hai tuần như vậy!”
Isella túm lấy Sera khi cô ta đang tức giận. Nhưng đó là sự thật, nữ hầu gái đã khóc khi Isella lay cô ấy, nhưng thiếu nữ trẻ kia nhanh chóng đổ gục xuống ghế, và kiệt sức. Có phải là do cô ta đang trong kỳ kinh không? Bụng dưới của cô ta cảm thấy căng tức. Cô ả ôm lấy bụng và nằm xuống.
“……”
Rùng mình. Cô ta nổi cả da gà.
“Ta đã thấy nó ở đó.”
Ảo giác lạ lùng đó. Người phụ nữ bị chém lìa cổ. Cô ta cần được đảm bảo, vì đó cô ta cần phải tự mình xác nhận điều đó – rằng đó chỉ là một giấc mơ, rằng đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Cô ta mong muốn được nhìn tận mắt thấy nữ hầu đó còn sống và thở. Nhưng những gì cô ta sau đó nghe được chỉ là nữ hầu gái đó đã đi nghỉ vào chính ngày hôm đó. Không một ai nhìn thấy cô ta, và và trong khi đang lặp lại rằng, ‘Nó không thể thế được. Nó không thể thế được,’ cô ta cảm thấy lo lắng một cách vô cơ.
Một nữ hầu sẽ đi nghỉ dài đến như vậy chỉ vì cô ta cảm thấy không ổn ư? Thêm vào đó. Cô ta còn chẳng phải là một thị danh giá, mà chỉ là một nữ hầu giúp việc cá nhân cho con gái một một lãnh chúa vùng quê mà thôi. Thêm nữa cô ta còn là một nữ hầu gái da đen nữa, nên cơ hội đó càng thấp hơn nữa.
Ngoài việc chăm sóc Carynne, có rất nhiều công việc nhà dành cho một nữ hầu như cô ta khi có những vị khách như Isella đến đây để thăm làm thân như thế này, vậy nên sẽ chẳng thể nào có việc một nữ hầu được phép có một kỳ nghỉ dài như vậy khi có rất nhiều công việc phải làm.
Isella không thể hiểu được điều này.
Cô ta muốn bỏ qua nó, nhưng những nghi ngờ cứ tiếp tục xoáy vào trong tâm trí cô ta. Cũng như cơn đau bụng kinh của cô ta chẳng thể thuyên giảm vào lúc này, cảm giác khó chịu đó cứ đeo bám cô ta không buông. Ngoài sự hoài nghi và xấu hổ khi thể hiện bộ dạng đáng xấu hổ như vậy với Carynne, cô ta vẫn rất nghi ngờ rằng liệu điều đó có thực sự xảy ra hay không.
Có lẽ tất cả chỉ là sự ảo giác. Nhưng Isella chưa bao giờ phải hứng chịu một điều gì đó như thế trước đây. Kinh nguyệt hằng tháng của cô ấy có thể khiến tâm trạng của cô ta thay đổi và khiến cô ta bị chuột rút, nhưng nó chưa bao giờ nghiệm trọng đến mức khiến cô ta nhìn thấy như thứ như vậy. Trước cả việc bị ảo giác, cô ta cũng hiếm khi gặp ác mộng ngay từ đầu như vậy.
Ngay cả khi cô ta ở trong bóng tối, luôn có những hầu gái ở bên cạnh cô ta, những người khiến cô ta quên đi nỗi sợ hãi của mình. Hương thơm thoang thoảng trong căn phòng của cô ta, nơi có đầy những đồ trang trí và những mạng che mặt, và tại đó, một chiếc giường êm ái như đã hứa hẹn với cô ta.
Sau một ngày tuyệt vời, những ngày tốt đẹp hơn sẽ đến, và những dự án kinh doan của cha cô ta chưa bao giờ thất bại. Điều còn lại trong tương lai của cô ta là trở thành một nữ quý tộc đoan trang mà thôi.
Vậy mà tại sao.
“Không…”
Isella không muốn thừa nhận rằng cô ta đang cảm thấy lo lắng.
Không. Cô ta không nên nghi ngờ về tương lai hạnh phúc phía trước của mình. Cô ta là quý nữ nhà Evans. Và sẽ luôn có hạnh phúc chờ đợi phía trước cho cô ả.
“Chiếc vòng cổ…”
Chiếc vòng cổ rực rỡ nằm gọn gàng không chút tì vết. Thực sự có máu ở trên này sao? Isella lật lại chiếc vòng cổ trên tay. Chiếc vòng cổ này chẳng có chỗ nào trông giống như cơn ác mộng đó.
Những viên ngọc chẳng hề thay đổi trông như một lời hứa hẹn cho sự yên bình yên tĩnh, vĩnh cửu. Tuy nhiên, khi ký ức về cái xác vẫn còn đối với Isella, cô ta càng sợ hãi hơn khi nhìn vào chiếc vòng cổ này.
Ngay cả khi những viên đá quý có thể tồn tại mãi mãi, cô ta nhận ra rằng bản thân mình cũng có thể chết bất cứ lúc nào.
“Có thứ gì đó rất kỳ lạ về thái ấp này.”
“Xin thứ lỗi ạ?”
“Cô không cảm thấy nó sao?”
“……”
Cô ta nên nói gì với người hầu đang ở đây đây?
Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ và khó chịu của Sera, Isella đã dừng lại ở đó. Có điều gì đó rất kỳ lạ, nhưng những người hầu ở nơi này chẳng thể nhận ra được bởi vì họ chỉ là những công việc tay chân mà thôi. Ngay cả ‘cái gì đó’ cũng khó để họ có thể nắm bắt được.
Chậc lưỡi, cô ta nhắm mắt lại.
Chuyện gì đã xảy ra với nơi này vậy. Cô ta đến cuối cùng sẽ sở hữu nơi này. Liệu nó có ổn không? Đây liệu có phải là điều mà cô ta có thể bỏ ngơ được không? Để làm rõ việc này, cô ta nên bắt đầu từ chỗ quái nào đây?
“Thưa Quý cô Isella Evans.”
“Hử?”
“Có một bức điện thư được gửi từ Sir Raymond ạ.”
Những suy nghĩ của cô ta về người hầu gái kia nhanh chóng bị đẩy sang một bên xuống tận vực thẳm, và Isella nhanh chóng vui mừng trở lại khi cô ta giật lấy bức điện thư để đọc nó.
Và ngay lập tức, cô ta trông như thể sắp khóc vậy.