Resetting Lady

chiếc vòng cổ của isella (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nghĩ đến thì, tại sao cô vẫn chơi đàn harpsichord thế? Bây giờ mọi người đều chơi piano cả rồi.”

“Vì giữa chúng có sự khác nhau về âm sắc đấy. Và cây đàn này đã ở bên cạnh từ khi tôi còn nhỏ rồi, vậy nên tôi vẫn tiếp tục chơi nó thôi.”

Thực ra, cô ấy không chơi đàn harpsichord vì âm sắc của nó. Sự thật chỉ đơn giản là vì họ không thể mua được một cây đàn piano mà thôi. Mặc dù gia đình của cô không thiếu một thứ gì cả, nhưng họ lại chẳng dễ dàng gì để có thể mua được một món đồ xa xỉ.

Nói một cách thẳng thắn và thô kệch hơn thì, ‘chúng tôi chẳng thể mua được những thứ như thế là bởi vì chúng tôi chẳng có nhiều tiền’.

Để duy trì giữa các tầng lớp và cách cư xử lịch thiệp, tốt nhất là không nên hé ra nửa lời nào. Tất nhiên, Isella có một con mắt tinh tường để có thể nhận ra được điều này, tuy nhiên, cô ta lại chẳng có ý thức cân nhắc điều gì cả. Không, cô ta thậm chí còn cảm thấy là không cần thiết nữa. Dù thế nào đi nữa thì, cô ta luôn muốn thể hiện rằng cô ả tốt hơn Carynne.

Vừa chạm vào các phím đàn harpsichord, thứ trông khác với phím đàn piano, Isella vừa hỏi.

“Hmm, tôi có nên tặng quà cho cô không nhỉ? Liệu có khó khăn không khi đưa một bộ chỉnh âm đàn harpsichord bằng tất cả các con đường lên đến tận vùng núi này? Khi tôi lắng nghe âm sắc của nó, âm thanh tổng thể có một chút…”

“Không sao đâu. Tôi ổn với việc này mà.”

Thật không thể tin được cái cách mà cô ta thản nhiên thốt ra những lời thô lỗ đến như vậy. Carynne mỉm cười khi nhìn vào khuôn mặt của Isella. Tiêu tiền và mua một thứ gì đó cho người mà cô ta ghét, đúng là cô ả đã làm những việc không hề dễ dàng mà.

Tuy nhiên, cảm xúc của một bà lão hơn trăm tuổi này sẽ chẳng thể bị thay đổi chỉ vì những lỗi lầm nhỏ bé mà một cô gái nhỏ tuổi mắc phải cả. Nếu cô ả định làm điều gì đó nguy hiểm hơn trong tương lai, thì hãy tự nâng cao cán cân của mình đi. Kẻ đại lừa dối này có một vỏ bọc nhu nhược đấy.

“Quý cô Evans à, nếu cô cảm thấy buồn chán, vậy chúng ta hãy đi dạo quanh thái ấp nhé.”

Isella đồng ý mà không có bất kỳ sự e ngại nào.

❀❀❀❀❀❀

Bowen, người phụ vụ, mang hành lý của họ và đi theo hai người từ đằng xa. Isella cảm thấy không hài lòng lắm khi đó là người đang đợi họ, một gã đàn ông. Chính xác mà nói, cô ta ý thức được về hiện trạng bây giờ rằng đó không phải là nữ hầu mà cô ả đã đánh, mà thay vào đó là Bowen.

“Cô hẳn là cũng biết, về ngày hôm qua ấy.”

“Vâng?”

“Tôi đã nhìn thấy một vài thứ đáng sợ.”

“Tôi cũng thấy rồi.”

“Nữ hầu đó, cô biết chứ, cô ấy đang ở đâu vậy? Cô hầu gái da đen ấy.”

“Hmm… Isella, tôi nghĩ cô ấy thực sự thấy ăn năn về hành động của mình rồi.”

“Không không, không phải cái đó.”

Cô ta đan đôi giày của mình vào nhau một cách lo ngại. Carynne trả lời với một giọng lo lắng.

“Cô ấy đã xin phép được nghỉ rồi. Cô ấy bảo rằng cô ấy cần phải được nghỉ ngơi một thời gian.”

“Ah… Thật là nhẹ nhõm.”

Carynne suy nghĩ một lúc. Liệu sẽ tốt hơn nếu hỏi cô ta ngay bây giờ hay tốt hơn hết là giả vờ không biết gì? Nói một cách hợp lý thì, lựa chọn đúng đắn sẽ chôn vùi chủ để nói chuyện ngày hôm nay mất.

Carynne chọn Nancy cho lần sát hại đầu tiên của mình chính là vì thời điểm đó vừa đúng lúc, và ngay cả khi không có người hầu, cô ấy vẫn có thể tiếp tục được cuộc sống hằng ngày của mình mà chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến các sự kiện trong tương lai cả. Ngay cả khi Nancy biến mất, cốt truyện tổng thể về việc cô ấy sẽ đến biệt thự của Isella hay gặp được Raymond sẽ chẳng thay đổi.

Vậy nên, nếu cô ấy không hỏi Isella, cô ấy sẽ chỉ có thể tiếp tục việc giết người của mình mà chẳng gặp bất kỳ chút khó khăn nào.

“Cô đã thấy những gì vậy?”

Thay vào đó, Carynne chọn việc cư xử như thể là tò mò vậy.

“Tôi đã nhìn thấy người hầu của cô bị chặt cổ.”

“Thứ lỗi cho tôi nhưng?”

“Thật bất ngờ, phải không…? Nhưng như cô đã nhìn thấy rồi đấy, chiếc giường hoàn toàn sạch sẽ còn chiếc vòng cổ thì nằm ở đó.”

“Cổ… của cô ấy ư?”

“Đúng vậy đấy. Bây giờ nghĩ lại thì, tôi thấy nó thật là nực cười mà.”

Như thế này này. Shhk, cô ta giả vờ tự cắt lấy cổ của mình.

“Cô cũng thấy nó chỉ là nhầm lẫn rồi đấy.”

“Nó chỉ thực sự là…”

Nó thật là kỳ lạ. Carynne chưa hề cắt cổ cô hầu đó cả.

“Cô ấy ổn chứ, nữ hầu gái đó ấy.”

Thật là thú vị.

❀❀❀❀❀❀

"Ugh,"

"Tôi-tôi xin lỗi ạ."

Trong khi Nancy đang đi nghỉ, Donna, một nữ hầu gái trẻ, được thay thế đang tết tóc cho Carynne. Vì cô ấy chỉ nhỏ hơn Carynne một tuổi, nên cô ấy thường làm ở những vị trí để vừa có thể tìm hiểu về công việc của mình vừa làm những việc lặt vặt.

Carynne định hỏi về việc khi nào Nancy sẽ trở lại, nhưng cô ấy nhanh chóng thở dài vì sự đãng trí của mình và mím chặt môi lại. Mọi thứ đang bị trộn lẫn vào nhau rồi, những dòng thời gian ấy.

“Nó ổn thôi. Hãy làm ướt bàn chải trước đi.”

Cô không thể tin rằng Donna, người có đôi tay vụng về đến vậy, lại được gửi đến đây. Nhờ ơn đôi cha con ký sinh đó, những người hầu ở đây có thêm cả tá việc để làm. Cô ấy bắt đầu thấy nhớ Nancy rồi.

Cuộc đàm phán với gia đình Evans lâu đến như vậy sao? Đó đúng là một quãng thời gian nặng nề đối với Carynne dù rằng cô ấy cũng đã biết trước được kết quả. Nếu lão Evans được cho thực hiện theo ý mình, rất nhiều kẻ sẽ lao đến và nhà Haier sẽ không thể xử lý được hết những kẻ đó được.

Các dự án thường sẽ mất một vài thập kỷ để có hoàn thành nhưng với nhà Evans thì nó chỉ mất một vài tháng thôi, và vì đã mua được những khu vực xung quanh thái ấp, nên ông ta đã cố để có thể thu được thuế quá mức. Tuy nhiên, ông ta lại thất bại trong chính khu vực đó, vậy nên ông ta đã bị phá sản và mọi quyền đối với lãnh địa đã được giao lại cho nhà Haier.

Người ta có thể nói rằng đó chính là do sự độc ác của chính lão ta. Carynne nhắm mắt lại.

Cô thực sự không hề cảm thấy bất bình đối với Verdic Evans – chỉ là cảm thấy ngưỡng mộ trước tốc độ di chuyển ông ta thôi.

Carynne Haier-17-tuổi. Đó là cách mà mọi người nhìn vào cô ấy, những cô ấy thực tế đã là một lão bà sống tới hơn 100 năm rồi. Mặc dù là vậy, cô ấy cũng không thể khăng định được rằng mình biết về tất cả những bí mật về cách mà thế giới này vận hành như nào.

Lặp đi lặp lại ở cùng một khoảng thời gian nơi tuổi mười bảy này, thậm chí là hơn cả trăm lần rồi, những điều đó không có nghĩa là cô ấy có được những kiến thức sánh ngang với những học giả có những khám phá vô cùng tuyệt vời được. Và vấn đề nằm ở khả năng bẩm sinh, với tính cách, và sự cố gắng.

Cô ấy biết đủ rõ về những vấn đề giữa nam và nữa, tuy nhiên, kinh doanh lại là một điều hoàn toàn khác. Sau nhiều thập kỷ lặp đi lặp lại những sự kiện tương tự, cô ấy đã cố gắng ngăn cản cha mình và cố gắng phá hoại thỏa thuận này.

Nhưng đến cuối cùng, cô ấy nhận ra rằng biện pháp tốt nhất chính là nhường khu vực này đi để đợi Raymond sau này để anh ấy có thể gây áp lực cho nhà Evans. Cho đến tận giờ, Carynne vẫn chọn trả đũa chính xác theo cách đó. Dù đã có lần nhà Evans cố gắng bảo vệ khu địa phận của nhà Haier sau khi nhận được những áp lực đó. Thực hiện chuyện này thật là vô nghĩa trong cuộc sống này, nhưng chẳng dễ chịu gì khi nghĩ rằng những thứ mà mình từng sở hữu sẽ bị rơi vào tay của một kẻ khác.

“Có bao nhiêu người đến từ nhà Evans thế?”

“Ưm… Có Verdic Evans cùng con gái của ông ấy, Isella Evans. Bên cạnh đó còn có ba chuyên gia, hai người phục vụ, một hầu gái. Mỗi một người trong số ba vị chuyên gia đó cũng có một người hầu riêng của họ, và tiếp đến còn có hai người đánh xe riêng nữa.”

“Có vẻ như cái miệng của em trở nên hữu ích hơn rồi đấy.”

“Vâng ạ.”

“Nó hẳn phải khó khăn cho em lắm nhỉ.”

“…Vâng ạ.”

Donna không hề che giấu sự thù địch của mình. Ngay vào lúc đó, Carynne cảm thấy có chút khó chịu. Thật khó xử khi Donna chẳng phải là người hầu đến từ biệt tự của Raymond, cũng chẳng phải là Nancy, người đã chăm sóc cô như một người mẹ.

Ngay cả khi nhà Evans sẽ là người chiếm giữ lấy ngôi nhà này, dẫu vậy, nữ hầu này và cả những người hầu khác vẫn là người của nhà Haier. Và tất nhiên, cô gái này được sinh ra và lớn lên ngay trên chính mảnh đất này mà.

“Có tới năm người mà chúng tôi phải phục vụ với tư cách là những vị khách của gia chủ, vậy nên công việc phải tăng lên gấp ba lần liền. Mấy ngày nay bọn em ngủ còn chưa được tròn ba tiếng. Người có biết liệu đến khi nào họ sẽ rời đi không ạ, thưa tiểu thư?”

“Ta cũng không chắc nữa. Nhưng ta cũng thế, ta hy vọng họ sẽ sớm rời đi.”

Cho dù họ sẽ chẳng biến mất cho đến khi được tiếp quản căn nhà này.

Khi ngâm mặt vào trong chậu nước lạnh, cô nhận ra rằng một ngày mới đã bắt đầu. Trời vẫn còn tối ngoài kia. Carynne, người đã thức cả đêm, đang phải hứng chịu sự nặng nề từ cơn mệt mỏi này.

Dòng suy nghĩ băng qua trong tâm trí cô khiến cô ấy cảm thấy day dứt đến mức muốn chết đi, nhưng cô ấy nhanh chóng cho rằng suy nghĩ này thật là buồn cười. Thật là vô lý biết bao khi một kẻ sát nhân lại kêu ca về việc mệt mỏi đến mức muốn chết.

“Ai đã được gọi để phục vụ cho Isella vậy?”

“Là Sera ạ.”

Donna trả lời với một biểu cảm rất tiêu cực. Thật vui khi cô gái đó trông như vậy.

“Cô ấy làm sao thế?”

“……”

“Có chuyện gì vậy? Hãnh thành thật mà nói cho ta biết đi.”

Khi Carynne nói với một nụ cười nhạt, nữ hầu gái lẩm bẩm với một khuôn mặt nhợt nhạt.

“Quý cô ấy luôn phàn nàn rằng các bữa ăn chẳng hợp với khẩu vị của cô ấy chút nào.”

“Hm.”

Đó thực sự là sự thật, và Carynne đồng ý với cô ta về việc đó. Bởi vì đường sá gập ghềnh, các nguyên liệu có chất lượng cao cấp chẳng thể nào vào bên trong thái ấp được, và các cây xanh mọc quanh nơi đây phần lớn đều là cây cảnh, vậy nên chúng chẳng thể ăn được.

Ngoài ra, vì sinh kế chính của những người dân trong lãnh thổ này là làm nghề thủ công chứ không phải là ngành nông nghiệp, vậy nên không chỉ thường dân mà ngay cả là gia đình lãnh chúa thái ấp cũng có một lối sống kiên định với chế độ ăn uống đơn giản. Và đối với con gái út của một triệu phú, người đã quen với những món ăn ngon sang trọng, thì nơi này chắc chắn là cực hình.

“Và cô ấy đã tát một người vì không chăm sóc tốt cho quần áo của cô ấy.”

“Ôi trời.”

“Cô ta chẳng phải là quá kiêu ngạo sao? Rốt cuộc thì, cô ta cũng chỉ xuất thân từ tầng lớp lao động giống chứ bọn em thôi mà.”

Đến cuối cùng thì, cô hầu ấy nói rằng Isella giống với cô ấy, nhưng cô gái ấy không hề thích cách mà thiếu nữ kia thể hiện chút nào.

Carynne chỉ mỉm cười. Evans muốn có được căn nhà của nhà Haier, và họ không thể nào ngăn cản ông ta được. Liệu sẽ ra sao nếu bọn họ bị cười nhạo. Nhìn thấy cái cách mà Carynne im lặng, Donna nhận ra rằng cô ấy đã tự phụ đến mức nào.

“…Em xin lỗi. Em đã quá phận rồi ạ.”

“Cho việc gì chứ. Trước mặt Chúa, con người, sau tất cả, chẳng hề bình đẳng chút nào.”

Có lẽ vậy.

“Ể, tất nhiên mọi người đều khác nhau ngay cả khi đứng trước Chúa. Nhưng không giống như em hay Isella, Tiểu thư người đứng ở vị trí quý giá lắm ạ.”

Đến cuối cùng thì, đó đều là về địa vị mà thôi. Gia đình của cô ấy thậm chí còn không có những lãnh địa lớn như công tước, bá tước, nam tước và những chức vị tương tự khác. Đánh giá theo tiêu chuẩn của thế giới này, gia tộc Evans năm giữ ảnh hưởng nhiều hơn hẳn một số lượng lớn các quý tộc, vậy nên thật vô lý khi Isella được so sánh với một người hầu gái như Donna. Xét về độ giàu có, gia đình Evans còn cao hơn gia đình Haier vài bậc lận.

Trong khi nhìn vào biểu hiện thờ ơ của Carnne, cô hầu ấy vẫn tiếp tục và nhấn mạnh vào sự khác biệt giữa Isella và Carynne.

“Ngay cả là như vậy! Người vẫn khác biệt ạ. Tiểu thư người được nhận phước lạnh từ Chúa cơ mà.”

Có phải vì ai đó đã nói rằng “Cô sẽ là người phụ nữ may mắn nhất trên thế giới này” khi cô ấy được sinh ra? Carynne khịt mũi. Tại sao mọi người lại coi trong những lời lẽ như vậy cơ chứ.

Truyện Chữ Hay