Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau bữa cơm không có tiết mục cố định lúc tám giờ vàng linh tinh, Cung Tuyển Dạ rất có tâm đưa tôi về nhà. Đường về nhà không phải đường đã đi, hắn vòng qua đi đường núi. Trời cũng đã trễ, trước khi tiến vào đường mòn tôi có nhìn thoáng qua đỉnh núi nhô ra từ phía xa xa, tầng mây mùa hè vây quanh trông như lớp kem phủ lõm xuống.Hắn hạ cửa kính xe, để cho làn gió cuốn theo hương nắng tràn vào, bật radio ô tô, cho tôi tùy ý hát một bài.
Tôi chọn bài mà tôi đang tập luyện gần đây, hát lên câu đầu tiên, cảm giác trong lòng dần dần nở hoa hơn phân nửa.
I like when you run red lights
Em thích mỗi lúc anh vượt đèn đỏ
Don’t stop ’til you thrill me, oh how you thrill me
Đừng dừng lại tới khi em phát sướng vì anh, Ôi sao anh làm em rộn cả lên
Always in control, how you do it, I don’t know
Luôn kiểm soát được, làm cách nào mà anh làm được, em không biết
But I don’t care, take me anywhere
Nhưng em không màng, hãy đưa em đến bất kì đâu
‘Cause it’s beautiful
Vì điều đó xinh đẹp biết bao
Trước khi tôi học được cách sử dụng cái từ “Lãng mạn” này, vốn tôi định để nó trôi theo màn đêm và Jazz Rap.
Tôi nghĩ bây giờ tôi có thêm một lựa chọn nữa.
You’re beautiful, good lord, you’re fucking beautiful
Em thật đẹp, ôi chúa ơi, em đẹp chết đi được
And I can’t pretend that that doesn’t mean a thing to me, to me, yeah, yeah
Và tôi không thể giả vờ rằng, rằng nó không có nghĩa lý gì với tôi, với tôi, yeah, yeah
Anh ưa nhìn nhường ấy, tôi lại mời anh ăn cà ri trứng cá.
Những lời này nếu mà nói ra, cũng rất có vần đấy nhỉ.
Đến trước cửa nhà, tôi đặt chân lên lối đi bộ khi xuống xe, đóng cửa thật kỹ, tựa trên cửa nhìn hắn một hồi, một góc độ tuyệt vời để tôi có thể được nhìn vào đôi mắt đa tình ấy lần nữa.
Tôi không muốn ngày hôm nay kết thúc một cách đơn giản như thế, nhưng lại có cảm giác rằng mình mà không đi thì sợ sẽ làm ra chuyện không thể nào đổi ý được nữa, trên thực tế tôi đã xem nhẹ sự thật đã sớm ăn sâu vào ý thức này, rất nhiều, từ cái đêm mưa gặp nhau trong quán bar ấy, đã không còn đường quay đầu nữa rồi.
Hắn nhoài người qua, nắm lấy cổ tay tôi.
“Ấy, không mời ta vào ngồi một chút sao.”
Trái tim tôi đập rộn ràng, dấu hiệu cho cái gì đấy sắp đến.
Tôi mời hắn vào, vừa nói chuyện vừa mở đèn trên lầu.
“Mẹ tôi chưa về, nhà hơi bừa bộn, để anh chê cười rồi.”
Tôi nói xong thì hắn cười một cái, đáp lại một cách đứng đắn, Ồ.
Cái người này đôi lúc có hơi phiền.
Thật ra thì trong nhà không có lấy một hạt bụi, Hạ Giai mỗi ngày dậy từ rất sớm, trước khi ra ngoài dành một tiếng quét tước căn phòng, dì xưa này là một cô gái cần mẫn chịu khó lại thích sạch sẽ, không vì nguyên nhân khách quan hay tâm trạng chủ quan mà hạ thấp tiêu chuẩn chất lượng cuộc sống, tôi được dì nuôi nấng cũng cũng khá chú ý vệ sinh, không thể chịu nổi lôi thôi và nhếch nhác.
Cung Tuyển Dạ cũng rất ưa sạch, điểm này có thể thấy, từ quần áo hắn mặc đến tóc tai lẫn hành vi theo thói quen, những chi tiết thường thường lại càng tăng thêm phẩm vị. Hắn có một khí chất rất thu hút người khác, nói là sống trong nhung lụa dường như không hoàn toàn đúng ý nghĩa cho lắm, đó là một loại khí chất hun đúc từ xuất thân danh giá và giáo dưỡng tốt.
Hắn có thể ra tay giúp đỡ một đứa trẻ nhờ hắn đi đánh kẻ xấu, cũng có thể tặng một căn nhà cho gia đình gặp nạn ngoài ý muốn, đối với hắn chẳng đáng là bao, thực sự không bao nhiêu cả.
Cho nên hắn không cần phải tốn sức mà động ngón tay, nói, ta đây cho tới bây giờ chỉ biết cho đi.
Hắn nói với căn phòng khách và cả hành lang vắng vẻ, một tiếng làm phiền.
Tôi bảo hắn tự nhiên mà ngồi, mình thì vào bếp rửa tay pha cà phê.
Tôi và cà phê không hợp nhau lắm, nhưng mẹ tôi lại là thợ pha cà phê có giấy chứng nhận rõ ràng, lâu ngày khó tránh mưa dầm thấm đất, hơn nữa cũng không chuẩn bị trước, trong nhà không còn gì để đãi khách.
Tôi pha cho hắn ly cà phê thêm nhiều đá và hai muỗng sữa, khi bước ra thì thấy hắn đang ôm cái đệm vuông ngồi trên sô pha nghịch di động, đôi chân dài duỗi ra sàn, dáng vẻ tập trung tinh thần vào trò chơi trông trẻ con quá tuổi.
Quả thật có hơi ấu trĩ.
Nhưng đặt trên một người trưởng thành như hắn lại cảm thấy khá đáng yêu.
Tôi kìm chế biểu cảm trên mặt mới ngồi xuống cạnh hắn, cũng làm theo hắn duỗi thẳng chân ra, vùi mình vào sô pha – nhưng thật ra là để từ góc này ngắm trộm hắn cho tiện hơn ấy mà.
Nhớ năm đó vừa hay mình không thích con gái, cảm giác mình cực kỳ hết thuốc chữa rồi.
Không ngờ lại ra cảnh hết cứu như thế.
“Giống nhà ở hơn là nhà ta.” Hắn chợt cất lời, “Mùa đông nhất định là ấm lắm nhỉ.”
Hắn nói không sai, đây là căn phòng có hệ thống sưởi đầu tiên tôi được ở.
Mới năm nào còn trú tạm trong tiệm tạp hóa bốn bề gió lùa với ánh đèn tù mờ mà vượt qua mùa đông, mỗi đợt tuyết rơi kéo dài suốt cả một tuần, năm nào Hạ Giai cũng bị nứt da, máy sưởi điện cũng không dùng được, tôi nhét tay mẹ vào áo dán lên bụng mình mà ủ ấm.
Bởi vì không biết cái gì là ấm áp, cho nên không sợ lạnh.
“Anh.”
Ngồi bên cạnh hắn cảm thấy rất nhẹ lòng, thậm chí cơn buồn ngủ dường như bùng lên từng đợt dưới ngọn đèn chiếu lên trán, giọng nói của hắn trầm thấp, cách tôi quá gần, như trần ai lạc định.
Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
“… Cám ơn anh.”
Tôi cầm cái ly trong tay, đầu ngón tay bị hơi nước đọng trên thân ly làm ướt, có hơi trơn, vì thế cầm chặt hơn chút. Nhưng những lời này qua đi tôi cũng không biết nên nói gì tiếp, dường như nói gì cũng thấy vô vị, không xứng, là công toi lãng phí tấm lòng.
Nhưng lời chỉ nói một nửa nghe sao cũng thấy có hàm ý sâu xa, tôi vô cùng rối rắm mà nghĩ, cứ như cmn vầy mãi thì chỉ có khả năng là lời tỏ tình ngay sau đó.
Quá đường đột rồi, tôi cũng không trông chờ có thể cùng người như vậy nói lời yêu, là lời cầu xa vời càng nghĩ càng không biết điều.
Làm sao bây giờ.
Tôi không còn đủ sức duy trì hình tượng nữa, chỉ hận không úp mặt vào ly, nửa buổi mới nghe hắn nói: “Ta đều nhìn trong mắt, nhóc có bao nhiêu không nản lòng.”
“Một người dốc sức vì cuộc sống của mình, nhóc không biết đẹp đến mức nào đâu. Tựa như sẽ sáng lên vòng hào quang vậy.”
Hắn như không nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của tôi, đầu ngón tay hếch hếch cằm tôi, “Cố lên nhé, cổ phiếu tiềm năng.”
Ước chừng sắp đến giờ Hạ Giai trở về, tôi tiễn Cung Tuyển Dạ đến đầu đường lớn, sẵn đứng đó chờ mẹ tôi một thể.
Ngay cả giả vờ mà tôi cũng không thể làm được, vốn cũng không phải kiểu khéo tay hiểu ý hay chọc trúng đích, ấy mà lại bị kích thích chỉ bởi vài câu của hắn, hệ miễn dịch trực tiếp ngắt mạch, nội tiết tố nhanh chóng rối loạn cả luôn rồi.
Với một thiếu niên Trong độ tuổi thời kỷ giáp hạt(cây trái còn xanh), suy nghĩ bay nhảy lại ngây thơ mà nói thì, kiểu đàn ông như thế có sức hấp dẫn trí mạng không thể chối từ, tôi không rõ là mơ ước hay hâm mộ, hay cả hai, khái niệm về “Thích” bao gồm yếu tố phức tạp, mục tiêu chắc chắn là chuẩn, không hề lầm.
Những ngày sau tôi có dịp được thảnh thơi, ban ngày làm bài tập buổi tối làm thêm, khi rỗi thì đến thư viện tìm vài cuốn sách tham khảo nghiêm chỉnh, lại lên mạng không phân ngô khoai bảy vọc tám tìm một mớ tư liệu không đứng đắn, cuối cùng cũng thu hoạch kha khá, tạm được.
Nhân sinh lần đầu tiên rơi vào cảnh lý luận suông không hữu dụng, tự mình thực hành lại mắc phải tình huống khó xử, suy nghĩ như muốn hói đầu sớm, mới nhớ tôi còn một sự tồn tại của bậc thầy tư tưởng.
Vì thế ngày hôm đó tôi nhân trước khi quán bar mở cửa, sau khi lau sạch sàn một lượt rồi tựa vào quầy bar nghỉ sức, lấy hết can đảm hỏi Hà Cố.
“Sư phụ Hà,” Tôi tiếp thêm can đảm từ điếu thuốc trong hộp thuốc lá của gã, ngậm trên môi, không châm, ra vẻ sâu sắc, “Theo đuổi người thì như thế nào ạ.”
Hà béo chưa bao giờ nghe tôi đề cập đến vấn đề này, lập tức phơi phới mặt mày, anh hùng cuối cùng đã có đất dụng võ, đôi mắt toát lên vui sướng và cảm thán ‘Con lớn không giữ được’, chờ tôi tất cung tất kính châm thuốc cho gã, thong thả hít một hơi, nói,“Đầu tiên, nhóc phải biết người ta có ghét mình không, mình có cơ hội nào không.”
Tôi ngậm thuốc nghĩ nghĩ, chắc là không ghét nhỉ. Không ghét.
“Tiếp theo, thời điểm ở riêng với nhau thử ra vài ám chỉ thân mật, nếu đối tượng không tỏ ra kháng cự rõ rệt, tức là nhóc có hi vọng.”
“Cuối cùng, chọn một thời điểm ngày lành tháng tốt, hoa tiền nguyệt hạ (bên hoa dưới ánh trăng), thì bảy tỏ. Ta nói nhóc chiêu này là con gái đều ăn chắc….”
Tôi chần chừ cắt ngang gã, nói, nếu không phải con gái thì sao?
Ban đầu gã sững người, chờ đến khi ngấm ý rồi, nhất thời biểu cảm cứ như vừa nuốt sống cóc vậy.
“Nhóc lặp lại lần nữa?”