Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi vững bên ghế phó lái, toàn thân bị khí lạnh trong xe và dây đai an toàn thít chặt, bên ngoài tiết trời giữa hè ngả về chiều, suốt một ngày bị nắng gắt thiêu đốt hãy còn hơi nóng vấn vương ngoài phố, hắn tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên, sau đó lại kéo dây an toàn còn lại cho tôi.
“Ta vừa mới lén trốn khỏi công ty đấy. Thanh thiếu niên mấy đứa thật đáng hâm mộ mà.”
“Thanh thiếu niên cũng có việc để lo mà.” Tôi lẩm bẩm một câu, “Còn có muộn phiền khi trưởng thành nữa.”
Hắn nắm tay lái nhìn tôi, thở một hơi rồi phì cười.
Tôi phí sức bình sinh, cố gắng chuyển tầm mắt dán chặt trên nụ cười của hắn, áp mặt lên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Suốt thời gian dài chết dí trong phòng đối mặt với mấy con chữ cực nhỏ, mắt tôi cũng đã mệt rồi.
“Chuẩn lớp ?”
“Sau khai giảng thì đúng.”
Tôi chà xát tay lên đùi, trùng hợp hôm nay mặc quần dài màu xám có chất liệu mềm mại, cứ xoa quần mãi tạo thành nếp nhăn chướng mắt, tự làm tự chịu đành lấy tay vuốt phẳng lại.
“Có nghĩ sẽ đi đâu chứ.” Một tay hắn khoát lên sau ghế, quay ra nhìn phía sau sang xe, tôi có thể nhìn thấy cả bên trong cổ áo mở rộng lỏng lẻo, phần xương đòn góc cạnh hõm xuống tạo thành bóng, luồng khí khi hít thở phả vào mặt tôi. “Theo nghệ thuật hay văn hóa?”
Lúc hỏi ra lời này, hắn càng giống như những người lớn xêm tuổi xung quanh tôi, sẽ đôi khi đứng ở góc độ người trưởng thành mà hỏi thanh thiếu niên về vấn đề tương lai sau này, hoặc khích lệ hiền hòa, hoặc tránh nặng tìm nhẹ, bởi vì khi có hai người ở cùng nhau thì đã đủ khơi đề tài trao đổi đôi chút, cũng chỉ những lúc này dường như ít ỏi mà lỗi thời rồi.
Cho nên khi tôi đối diện hắn cũng thường mang theo trái tim đầy lửa đạn theo trọng tâm lắng xuống, đối đáp cũng trôi chảy, “Tạm thời dự định sẽ theo văn hóa trước, tôi theo đuổi âm nhạc cũng là bàng môn tả đạo, không giống đứa bạn kia của tôi, người ta có dự định theo chính quy luôn.”
Tôi nói đến Kiều Hinh Tâm, Cung Tuyển Dạ sẽ không phải không có ấn tượng gì, mặc dù tôi cũng không chắc hắn có nhớ năm đó tôi nhờ hắn đi cứu cô bé kia.
Tôi bắt đầu rề rà tính toán về mối quan hệ này từ lúc ban đầu. Không phải nghĩ kỹ thì, đếm trên đầu ngón tay thử, ấy vậy mà hóa ra chúng tôi cách sơn vọng thủy cũng được năm quen biết, năm rồi?
Chúng tôi vậy mà đã quen biết nhiều năm vậy rồi. Nhưng chính xác thì khoảng cách hai bên cũng mới được rút ngắn trong năm này thôi. Thảo nào mỗi lần gặp nhau luôn phải cảm thán thời gian rõ nhanh, hắn không còn là thanh niên khí chất đầy mình mà không rõ lai lịch, tôi cũng không còn là đứa trẻ vừa nhem nhẻm còn ngang ngược lại hay giơ vuốt tự vệ, trong thời gian này có năm cả hai không gặp mặt, tính dòng đời của một người bình thường, chắc là như Lâm Thụy An nói, hắn ở Mỹ học vài năm.
Nhưng bây giờ quanh đi quẩn lại, chúng tôi không còn giao thiệp một cách mông lung nữa, thậm chí còn ngồi chung một chiếc xe chuẩn bị ăn một bữa, tuy có lẽ không quá thịnh soạn; Tôi bình thường không quá để ý đến mấy chuyện cỏn con này, nhưng bây giờ không ngại ngần chi mà ca ngợi sự thần kỳ của vận mệnh.
Hắn lái theo lời tôi dặn, trên đường đôi câu tán gẫu, chưa từng khiến cho bầu không khí lành lạnh bên trong có chút gì là gián đoạn mà lúng túng, đặc biệt biết cách trò chuyện, không hỏi vào vấn đề khiến người mích lòng, biết khi nào thì pha trò đúng lúc, so với hình tượng đặt ra thì gần gũi hơn rất nhiều. Hạ Giai đã nói với tôi, người như thế gọi là EQ cao.
“Ta nói trước là ta không mang theo một đồng nào đấy, bạn học Hạ Tức ạ.” Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn quơ quơ ví tiền lấy ra từ túi quần, tôi tiện tay nhận lấy, ra chiều nghi ngờ vạch ra xem thử, “Có đúng…”
Chữ còn lại vỡ tan mắc vào răng tôi.
Bởi vì tôi chợt thấy bên mép ví là một tấm black card thuộc về ngân hàng tư nhân, và cả hộp nhựa be bé đối diện, trên hộp in một câu đầy khí phách “Okamoto Platinum”.
Câu gốc là: 大气磅礴的 – Đại khí bàng bạc( viết trôi chảy, văn phong ào ạt)
Đúng là không hề có một đồng.
Tôi khép lại ví trong tiếng cười cố nén mà hả hê của hắn, một lời khó nói chỉ nhìn vào gương chiếu hậu.
Cũng may mà đã đến nơi, tôi dẫn vị tiên sinh Cung Tuyển Dạ đây thảnh thơi bước vào cửa, hôm nay hắn mặc áo sơ mi màu đen cổ cao, quần tây xắn lên không quá trang trọng, bước đi mà còn huýt sáo, cứ như là tới đây ăn chùa thật.
Tôi không chú trọng về cái ăn cho lắm, lại nói tiếp ai bảo con trai tuổi đang lớn đứa nào cũng như thùng cơm, mỗi ngày ở căn tin trường nhìn mọi người lao vào mâm thức ăn đủ sức vỡ cả gạch men mà còn lao một cách như hổ vồ luôn cảm thấy đặc biệt cảm động, số lượng và chất lượng không thể cùng đảm bảo, nếu như đặt ở bình thường, có người bạn như Lý Khiêm Lam và Hà Cố, tôi dứt khoát kéo cả hai ngồi vào quán ven đường không bao giờ lau sạch bàn, tuôn một tràng chỉ trích cứng rắn.
Nhưng tốt xấu gì cũng là tôi mời (đầy nghi ngờ) đối tượng thầm mến một bữa đầu tiên, không thể nào nói được.
Mặc dù cái vị đang ngồi trước mặt thoạt trông hoàn toàn không để bụng, gọi cái gì thì nhận cái nấy, tôi vốn định nhân cơ hội thăm dò khẩu vị của hắn, xem ra không cần nữa rồi – Hắn ngay cả trà sữa cũng cùng loại với tôi.
Trong quán đèn không quá sáng, độ sáng này dù có nhìn thẳng cũng không thấy đau mắt, bức tường kim loại màu xám tro tôn nhau lên một cách mới mẻ hơn, bầu không khí rất phù hợp để nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm. Khi tôi dùng muỗng vớt trứng cá trong món cà ri, cây đũa của hắn được tận dụng triệt để mà đâm tới, động tác cả hai hơi ngừng một tẹo, cuối cùng hắn thu tay về trước, cũng không biết đang suy nghĩ cái chi, bỗng nhiên chỉ vào mình rồi khẽ nhếch miệng.
Vì thế cũng không biết tôi đã nghĩ thế nào, thuận theo đưa muỗng vào miệng hắn.
Hắn hài lòng nhấp một ngụm trà sữa, còn tôi cầm cái muỗng hắn đã ăn, trong đầu không có lửa sao mà có khói sinh ra rất nhiều ý nghĩ đen tối, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
“Anh à.” Tôi nói một cách vô cùng chân thành, “Anh có đôi khi rất ấu trĩ.”
“Thế sao.” Hắn tựa vào ghế, gác chân lên thanh chân bên dưới bàn, khi nói chuyện thì ngoẹo đầu, chậm rãi chớp mắt, như một cảnh đẹp ý vui vô lại. “Đó là ra vẻ đồng lứa với trẻ con như nhóc.”
“Tôi không nhỏ.” Tôi sửa lại, “Tháng trước tôi đã rồi.”
“Ta lớn hơn nhóc gần tuổi đấy chứ.” Hắn nói, “Ta còn vì để nhóc gọi ta là anh hay chú mà xoắn xuýt một thời gian, kiểu nào cũng thấy thiệt thòi.”
“Thôi đi, ” Tôi nói, “Lúc anh uống say còn bắt tôi gọi lão công nữa mà.”
Hắn chơi đùa cái bật lửa trên tay, nhếch lông mày với tôi, “Gọi nào, gọi rồi cho lì xì, chữ số khởi điểm.”
Tôi ngậm tăm đứng lên, đi qua người hắn đến quầy tính tiền, sẵn vỗ vai hắn một cái lúc đứng cạnh hắn, “Đừng quậy nữa, tiền cơm tôi mời mà.”
Tôi không nghe thấy giọng mình lúc nói ra câu đùa ấy có run rẩy hay không, nhưng tôi nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh không ngừng, bật lên ngực cực kỳ nhanh đâm thủng cái sự giấu đầu hở đuôi.
W aka Glen Yuruzu: Chòi oi đêm khuya hường phứn muốn nhũn xương
Giờ mới thấy cái sự ấu trĩ của Cung thiếu, ai đời như anh gần còn đòi dzai trẻ đút (¬_¬) Chưa gì đã kêu người ta gọi chồng, hay lắm (¬_¬)
Cơ mà ẻm tình nguyện nên thôi hổng sao tiếp đi ╮(╯▽╰)╭
Một người già đầu thì hồi teen, một người thì như ông cụ non, cặp này hay thật:v
Chương này làm trầy trật quá, mãi mới ổn được (⌣_⌣|||)
Ờm, cái “Okamoto Platinum” loại nhét vừa ví tiền của Cung thiếu đây, thấy quảng cáo cũng kinh lắm không biết xài sao, bên đó có vẻ chuộng loại này, thấy nhiều bộ rồi =)))