Là lãnh chúa của phía Tây, Roland được hưởng đặc quyền không phải động tay động chân vào bất cứ công việc gì cả, tất cả những gì anh cần làm là vẽ một bản phác họa rồi tuyển một thợ may, miêu tả rõ thứ anh muốn tạo ra là được.
Mặc dù chưa từng được chạm vào áo lót trước đây nhưng với tất cả các loại quảng cáo, chương trình TV và phim ảnh đã xem, Roland từng có cơ hội được nhìn thấy chúng khá nhiều. Vì vậy anh cũng phần nào cũng có chút tự tin sẽ tái tạo lại được một vài thiết kế cơ bản dựa theo trí nhớ của mình. Sau vài lần cân nhắc, anh quyết định sẽ chọn loại dây đeo vai phổ biến với những các móc cài phía sau lưng. Chiếc áo sẽ có ba nấc móc được thiết kế bằng đồng để người mặc có thể tùy ý nới rộng một khoảng cho phù hợp với cơ thể họ.
Tuy loại trang phục đặc biệt này được thiết kế để có thể bó sát và nâng ngực người mặc nhưng vẫn cần ưu tiên sự thoải mái lên hàng đầu. Roland quyết định gọi một vài hầu gái đến làm mẫu để người thợ may đo thử. Nhờ những kinh nghiệm lâu năm của một thợ may đo quần áo lão luyện, cô ấy ngay lập tức hiểu rõ chức năng của chiếc áo ngực khi nghe Hoàng tử giải thích, nhanh chóng tổng hợp những số liệu cụ thể vừa thu thập được rồi chia áo ngực thành nhiều kích cỡ, mỗi cỡ có thể tùy chỉnh độ rộng một mức nhất định.
Thực tế, tại thời đại này, nguyên mẫu áo ngực đã được xuất hiện từ khá lâu rồi – đó là loại áo nịt ngực bó sát (áo corset bó sát). Tuy nhiên, mục đích thực sự của loại áo nịt này hoàn toàn bỏ qua cảm giác của người mặc, chỉ tập trung vào việc bó chặt phần eo càng nhiều càng tốt, đồng thời cố gắng đẩy phần ngực lên để khiến cơ thể những quý cô gần giống với hình ảnh một chiếc đồng hồ cát. Không những thế, những bộ váy lộng lẫy của quý tộc đều đã được các thợ may thiết kế theo style mà phần eo bé nhất có thể, do đó khi không có sự trợ giúp của áo nịt ngực bó sát, Roland sợ rằng những chiếc váy đó sẽ gây rất nhiều khó khăn cho những phụ nữ bình thường mặc. Hơn nữa, phần eo bị bóp chặt quá mức sẽ đem lại cho người mặc một cảm giác cực kỳ khó chịu và trong một số trường hợp nghiêm trọng, nó có thể là nguyên nhân dẫn đến việc giảm lưu thông máu, dẫn đến ngất xỉu.
Trong khi đó, chiếc áo ngực này vừa hỗ trợ nâng đỡ, vừa cố định bộ ngực, lại giúp giảm thiểu việc rung lắc mỗi khi di chuyển. Nó sẽ giúp những người phụ nữ cảm thấy được thoải mái hơn rất nhiều mỗi ngày.
Chỉ khoảng hai ngày sau, người thợ may đã nhanh chóng hoàn thành được 20 chiếc áo ngực rồi. Về phần vật liệu, Roland cung cấp cho cô ấy vải lụa và bông hạng nhất. Sản phẩm đáp ứng cả hai điều kiện về mặt thẩm mỹ và thoải mái cho người dùng. Tay nghề của người thợ may này quả là một bậc thầy kinh nghiệm.
Thế nhưng trước khi Roland có cơ hội để gửi tặng những món quà nho nhỏ này cho các phù thủy, anh đành phải tạm gác lại một bên để ưu tiên tiếp đón đoàn tàu của thương đoàn từ Thủ Đô mới cập bến Border Town hôm nay.
So với tháng trước, đoàn tàu lần này không những trễ hẹn mà kích cỡ của nó cũng nhỏ hơn rất nhiều. Nhìn đoàn tàu cập bến cảng mới được mở rộng của Border Town từ phía xa, Roland đã thoáng cảm thấy sự tiêu điều toát ra từ khung cảnh ấy rồi.
“Điện hạ, chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi,” - Margaret nói và nở một nụ cười.
“Chào mừng, yêu cầu vận chuyển những người dân tị nạn lần trước của ta đã khiến cô gặp nhiều phiền phức rồi!” - Roland nói và ngoảnh lại về phía đoàn tàu đang đậu bên bờ sông - “Thế nhưng, quy mô của thương vụ lần này có vẻ như hơi thấp nhỉ”
“Đó là bởi …... chúng tôi bất ngờ bị vướng phải một số vấn đề khá phiền phức” - cô lau đi mồ hôi trên trán – “Nếu Người không phiền, liệu chúng ta có thể trao đổi chuyện này trong phòng khách được không, ngoài này quả thực nóng quá rồi”
“Thần cũng nghĩ vậy” - Hogg nói với giọng uể oải - “Dù đã ngang dọc khắp Graycastle rất nhiều lần, thế nhưng cái thời tiết tồi tệ này mỗi phút giây đều đang từ từ giết chết thần, thật sự không thể nào thích nghi nổi. Nếu không phải vì hợp đồng về chiếc máy hơi nước đầu tiên, thần thật sự không muốn rời khỏi nhà chút nào.”
Roland gật đầu và dẫn đoàn khách mời trở lại lâu đài. Khi cả nhóm vừa đặt chân vào đại sảnh,
một luồng khí lạnh ùa đến lấp đầy phổi của họ. Sau khi đã hít một hơi dài, Hogg nói với tông giọng có sức sống hơn hẳn -
“Tạ ơn chúa vì đã đem lại cho chúng con một điều tuyệt vời đến vậy. Quả thực, nếu không được chứng kiến tận mắt quy trình sản xuất, thần thật chả thể tin nổi từ đám bột trắng tầm thường mà có thể điều chế ra được một cực phẩm đến vậy. Oh, có cả nước đá nữa này! Điệu hạ, thần có thể …… ?”
“Tất nhiên,” - Roland ra hiệu cho vị khách mời cứ tự nhiên sử dụng và quay lại chiếc ghế lãnh chúa của mình, bắt đầu trò chuyện với Margaret - “Quay trở lại với vấn đề chính, lý do nào dẫn tới sự giảm sút của diêm tiêu tháng này vậy?”
Theo như hợp đồng, Margaret phải cung cấp cho Border Town ba tàu diêm tiêu mỗi tháng. Thế nhưng lần này, chỉ có đúng một con tàu chở đầy diêm tiêu được cập bến.
“Việc này là bởi Hiệp Hội Giả Kim tại thủ đô gần đây đã thu mua toàn bộ số diêm tiêu sẵn có trên thị trường. Không những thế, họ chỉ trả mức giá thấp hơn rất nhiều so với thị trường. Thế nhưng nhờ sự chống lưng của Thủ tướng Marquis Wyke, không ai dám có ý kiến phản đối cả. Đây không còn là một giao dịch làm ăn bình thường nữa. Giới thương nhân cũng phải ngậm ngùi chấp nhận bởi không sớm thì muộn, nếu vẫn tiếp tục không chịu nhả hàng, họ sẽ vướng phải những vấn đề còn phiền phức hơn rất nhiều.” -Margaret nói - “Mặc dù mệnh lệnh được trực tiếp ban xuống từ Bệ Hạ Timothy, thế nhưng thần đoán rằng hẳn ngài ấy cũng đã bị ép phải ra lệnh mà chẳng vui vẻ gì”
“Timothy ư?” - Roland cảm thấy hơi khó hiểu-
“Chẳng phải anh ấy đang hành quân xuống phía Nam sao?” -Roland
“Đúng là vậy,” - cô gật đầu - “Có vẻ như Theo đã báo cáo lại tin này cho ngài. Thần được nghe rằng ngài ấy đã rời Thủ đô cùng lượng lớn binh lực và khí giới, mục đích chắc hẳn là gây áp lực cho điện hạ Garcia ở phía Nam. Ngay sau khi họ rời khỏi Thủ đô, Hiệp Hội Giả kim thuật bắt đầu thực hiện thu mua toàn bộ diêm tiêu số lượng lớn.”
Sau khi nghe vấn đề này, Roland càng chắc rằng việc gửi Theo tới Thủ đô là một quyết định chính xác. Tin tình báo ban đầu chỉ nhắc đến việc Timothy đang tập hợp lũ chuột đường phố. Vì vậy, để tránh rơi vào thế bị động, anh đã lệnh cho Petrov phải đặc biệt tăng cường phòng thủ cho Pháo đài Longsong. Nhưng khi Roland nhận được tin tình báo tiếp theo từ người hiệp sĩ cá nhân của mình, anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi Timothy tiến quân thẳng xuống phía Nam, mục đích của lần tuyển quân này không phải là để chống lại anh.
Dù mục đích của việc sử dụng lũ chuột là gì, Roland và Theo đều có chung quan điểm. Vì sự kỷ luật của chúng còn tệ hơn cả dân thường và nô lệ, chúng hoàn toàn không hề phù hợp trong một trận chiến trực tiếp. Thế nên cách sử dụng hiệu quả duy nhất của lũ người ngu ngốc này cũng sẽ giống như lần trước. Đầu tiên là khiến chúng trở nên nghiện thuốc, sau đó thì ra điều kiện chúng phải tấn công và tiêu diệt địch để có được những viên tiếp theo. Có vẻ như chiến thuật của Timothy là áp dụng chiến tranh tiêu hao bằng chính quân đội của mình. Cũng bởi thế mà anh ta nắm trong tay 2/3 Graycastle chỉ trong một thời gian ngắn, đem lại hiệu quả cách biệt so với những chiến lược an toàn và bền vững khác.
Điều khó hiểu nhất hiện giờ là tại sao Hiệp hội Giả kim thuật lại thu mua diêm tiêu với số lượng lớn đến vậy? Bột tuyết trắng ban đầu đúng là sản phẩm của giả kim. Tuy nhiên, nó lại mắc một lỗi lớn trong tỉ lệ phối trộn giữa các nguyên liệu cấu tạo. Do đó, thứ này chỉ được dùng để góp vui trong các nghi lễ. Vấn đề này đem tới hai giả thuyết: họ đã sở hữu công thức chính xác của thuốc súng và bắt đầu đưa vào sản xuất số lượng lớn, hoặc chỉ đơn giản là muốn tối ưu lại tỉ lệ hỗn hợp thông qua một số lượng lớn thí nghiệm?
Roland lắc đầu, cố rũ bỏ mấy nghi vấn còn vương trong đầu. Dù sao thì việc này cũng không còn gây quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến Border Town nữa. Với tiến độ phát triển này của trấn thì ngành công nghiệp sản xuất ba loại acid và hai loại muối natri cần thiết cũng sẽ sớm bắt đầu, nó sẽ đưa anh bước trên con đường sản xuất loại thuốc súng xịn hơn rất nhiều.
“Vậy tức là trong thời gian tới, cô cũng không thể cung cấp được cho ta ba tàu diêm tiêu mỗi tháng nữa phải không?” - Roland
“Điều này...thần thật sự không dám chắc chắn nữa” - Margaret có chút dè dặt nhưng vẫn thẳng thắn trình bày thực trạng của vấn đề - “Thần đã phải dành rất nhiều thời gian và nỗ lực, ra sức thu gom, nhặt nhạnh từng chút một từ tận Silver City mới có thể chất đầy một chiếc tàu gửi đến lãnh thổ phía Tây này. Hơn nữa, chúng ta đang phải đối mặt với cái nắng gay gắt của mùa hè, vậy nên nhu cầu sử dụng diêm tiêu trên thị trường là rất lớn. Những tháng tới thần thậm chí còn chẳng dám chắc liệu mình còn có thể gom nổi diêm tiêu chất đầy cho một tàu hay không nữa. Tuy nhiên đây chỉ là tình huống ngoài ý muốn tạm thời, nếu không phải đang là tháng hè, thần tin mình vẫn có thể xoay sở để đảm bảo có thể cung cấp ba tàu mỗi tháng theo đúng như cam kết trong hợp đồng”
“Ta hiểu rồi” - Roland uống một ngụm nước đá - “Vậy hãy cố gắng lấy được nhiều nhất có thể trong những lần tới đây tiếp theo, cô cũng không cần phải cố gắng để đáp ứng đủ ba tàu theo hợp đồng trong mấy tháng tới nữa. Đổi lại, ta cần cô cung cấp cho ta một số mặt hàng khác.”
“Oh?” - Margaret thở phào nhẹ nhõm - “Vậy mặt hàng ngài cần là gì vậy? Liệu có phải là một loại Quặng tài nguyên nào đó chăng?”
“Đá bọt phục vụ cho mục đích giặt rửa” - Roland trả lời - “Chúng có màu trắng đục, dạng bánh hoặc phiến, nhưng khi ngâm trong nước, chúng sẽ tạo bọt gần tương tự như
xà phòng.
Cô có thể tìm thấy nó xuất hiện khá nhiều trong các nhà trọ ở thủ đô.”
“Trúng phóc! Một loại quặng!” - người thương nhân cười hỏi - “Ngài sở hữu một cái mỏ cực lớn trong lãnh thổ của mình. Dù mọi thứ khai thác được vẫn còn dưới dạng quặng thô, nhưng có lẽ vẫn thừa đủ đáp ứng được nhu cầu cho mọi người tại trấn này. Thật khá khó hiểu khi ngài cảm thấy vậy vẫn là chưa đủ. Thế nhưng tốt thôi, việc này đem lại lợi nhuận cho thương hội mà. Loại quặng này khá phổ biến nên giá cả chắc cũng không quá cao, ngài có ý định làm gì với chúng vậy?”
“Tất nhiên là giúp giặt quần áo dễ dàng hơn rồi” - Roland cười.
Đá bọt theo những gì Roland tìm hiểu được từ kí ức của Tứ Hoàng tử là hợp chất kiềm tự nhiên với thành phần chính là NaHCO3. Nó có tác dụng tẩy rửa mạnh và khi sử dụng nó với tro thực vật, nó là một trong ba loại chất tẩy rửa được sử dụng phổ biến nhất vào thời cổ đại. Do trình độ công nghệ hiện tại chưa thể tạo ra vách ngăn trao đổi ion. Hơn nữa, việc điện phân nước muối để thu được NaOH cũng đem lại hiệu quả rất thấp. Mà muối ăn thì cũng có giá thành không hề rẻ chút nào. Để tạm thời khắc phục tình trạng này, Roland dự tính sẽ mua kiềm tự nhiên để làm nguyên liệu điều chế ra “xút ăn da” (NaOH). Và khi đã tạo ra đủ số lượng xút ăn da cần thiết, anh có thể tạo ra xà phòng số lượng lớn. Bên cạnh đó, anh còn thu được một hợp chất tuyệt vời phụ thu từ việc chế tạo xà phòng, glyxerin.
(Trans note: ai học qua lớp 12 thì sẽ biết glyxerin là một phần của xà phòng, xà phòng thực tế tồn tại dưới rất nhiều hình thức chứ không chỉ là cái cục màu hồng trong phòng tắm của ae mình đâu nhé).