V Vị khách bất ngờ
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Sena tặng cuốn sách cho tôi.
Buổi sáng bận rộn kết thúc và đã đến giờ ăn trưa. Đội Demi Merc không lâu nữa sẽ đến, tôi ngồi ở quầy pha chế mở sách ra. Nhưng tôi chưa kịp đọc thì chuông cửa vang lên.
“Cling Clang.”
Nhìn qua, đó là một vị khách mà tôi chưa gặp bao giờ. Một người đàn ông bảnh bao trông khoảng 40 tuổi. Mái tóc màu lục sẫm bóng mượt được cột cẩu thả bằng một dải ruy băng màu xanh lá cây có sọc vàng.
Bên dưới lớp áo choàng dài, người đàn ông mặc vest và áo khoác, kết hợp với áo sơ mi sọc và cà vạt. Những điểm đó khiến trang phục của ông ta trông rất lịch lãm. Tuy nhiên, nhìn tổng thể cảm giác khá cũ vì đôi giày da đen bị dơ.
Khi ánh nhìn chúng tôi chạm nhau, người đàn ông khẽ cười. Ông ta trông có vẻ đang rất mệt mỏi với đôi mắt như mắt gấu trúc.
“…Chào mừng.”
Đóng sách lại, tôi mỉm cười chào ông ta.
“Xin chào, ta nghe nói uống coffee của cô sẽ tăng hiệu quả công việc. À, ta là Oscar Reese. Nhìn vậy thôi, nhưng ta thực sự là một Nam tước.”
Nam tước Reese đùa cợt tự giới thiệu bản thân. Nói đến Nam tước ở thị trấn này, không ai khác ngoài lãnh chúa nơi đây. Tôi ngay lập tức đứng dậy và đi đến chỗ ngài ấy. Tôi lúng túng không biết có nên bắt tay chào ngài Nam tước không, vì hai tay ngài ấy cầm rất nhiều giấy tờ. Nam tước dường như cảm nhận được sự khó xử của tôi, ngài ấy thoải mái nhún vai.
“Tôi rất vinh dự vì ngài ghé thăm, Nam tước Reese.”
Tôi vừa nói vừa nói vừa khẽ khuỵu gối cúi chào.
“Ta xin lỗi, không có có vấn đề gì khi ta chiếm chỗ ngay quầy pha chế chứ? Ta nghe nói chỉ có đội Demi Merc đến vào buổi chiều. Ta hy vọng mình không cần bận tâm về điều đó.”
“Ồ, không có vấn đề gì. Hãy để tôi giúp ngài…”
“Không không, sao ta có thể bắt phụ nữ làm điều này. Không sao cả!”
Nam tước loạng choạng đi vào tiệm, đặt cả núi giấy tờ lên quầy.
“Ngài muốn gọi món gì không? Điều này hơi quá mức, nhưng trông ngài đang rất thiếu ngủ. Tôi nghĩ tốt hơn ngài nên chợp mắt một chút trước khi làm việc…”
Sau khi tôi nói xong. Ngồi ở chỗ ngồi, ngài Nam tước mắt long lanh trả lời.
“Dịu dàng quá đi…Cô thật sự cực kỳ dịu dàng…Thậm chí còn dịu dàng hơn những gì họ nói nửa! Eh, tên cô là gì nhỉ…Rhonya phải không. Và họ của cô là…?”
Ngài ấy trông rất ấn tượng khi hỏi họ của tôi. Nhưng tôi không nói họ của mình cho ai biết kể từ khi tôi đến thị trấn này, vì vậy tôi thẳng thắn đáp.
“Chỉ Rhonya.”
Bình thường, nếu tôi trả lời như vậy, mọi người sẽ cảm nhận được điều gì đó và không hỏi lại nữa.
“Vậy thì, tiểu thư Rhonya, ta thì muốn ngủ bao nhiêu cũng được rồi, nhưng cô thấy đó, đống giấy tờ chất như núi này…”
…Núi giấy tờ?
À, đây có phải kiểu nói đùa lỗi thời không? Nam tước nhìn vào khoảng không và tiếp tục.
“Số lượng giấy tờ không phải vấn đề. Trên hết, trên đường đến đây, một cơn gió mạnh đã làm rối tung lên hết…UwU, ta phải xếp lại sau đó ta còn phải xem lại tất cả rồi ký tên lên…UwU ta muốn có một thư ký.”
Nam tước nước mắt lưng tròng nói, trong khi sắp xếp lại đống giấy tờ.
“Ah, ước gì ta có một tinh linh giúp đỡ!”
…Tôi được tinh linh trợ giúp, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ giúp đỡ công việc liên quan đến giấy tờ đâu.
“Ồ đúng rồi, tiểu thư, ta có thể thưởng thức một tách coffee nổi tiếng họ nói không?”
“Vâng…Tôi sẽ làm cho ngài ngay lập tức.”
Tôi hỏi ngài ấy muốn dùng coffee loại nào, ngài ấy muốn coffee sữa không đường. Tôi đi vào bếp pha, rồi mang ra cho ngài ấy.
“Ưm, đúng như họ nói. Rất thơm.”
…Kể từ khi đến đây, “họ” được nhắc đến vài lần. Vì tò mò, tôi đã hỏi ngài ấy điều đó.
“Tôi có thể hỏi điều này được không, ngài nhận được đánh giá này từ ai?”
“Hmm? Tất cả mọi người. Người dân trên đường ta đến đây đều nói tiểu thư là một đứa trẻ ngoan. Shize nói về cô và nhóc Sena cũng giới thiệu cô cho ta.”
Người thuê đội Demi Merc là Nam tước. Tôi nghe nói, không giống những người dân khác, ngài ấy thân thiết với các thành viên của đội Demi Merc. Tôi rất vui khi biết rằng không chỉ người dân trong thị trấn đánh giá cao tiệm này, mà cả Shize và Sena nữa.
Tuy nhiên, ngài ấy đã thêm ‘nhóc’ khi nói đến Sena nhưng lại trực tiếp gọi Shize bằng tên. Mà hình như, ngài ấy đặc biệt thân thiết với cha của Shize. Ngay khi tôi định hỏi ngài ấy về điều đó, Nam tước đã uống cạn tách coffee.
“Hmm ~ Hương vị phong phú. Theo ta, coffee nên được uống nóng. Ta thấy thư thả. Khi hơi nóng từ coffee lan toả từng ngóc ngách, ta cảm thấy rất…buồn ngủ…”
Đột nhiên, mí mắt ngài ấy cụp xuống, và đầu ngài ấy từ từ rũ xuống. Cuối cùng, ngài ấy gục xuống trên quầy.
Đa số uống coffee để tỉnh táo, nhưng thay vào đó, Nam tước lại chìm vào giấc ngủ. Ngài ấy đang ngủ rất ngon. Chắc hẳn ngài ấy đã rất mệt mỏi.
Tôi lo lắng. Không biết có nên đánh thức ngài ấy không, vì ngài ấy đang có rất nhiều việc phải làm…Tôi có nên đánh thức ngài ấy không? Hay tôi nên để ngài ấy nghỉ ngơi một chút?”
Trong khi tôi tiến thoái lưỡng nan không biết làm cách nào, thì tôi nhìn lướt qua đống tài liệu.
Trên cùng, là báo cáo về những thiệt hại phát sinh trong trận chiến giữa đội Demi và bọn cướp. Vì nó xảy ra bên cạnh thị trấn, nên chi phí sửa chữa rất lớn. Ngày hôm đó, đôi Demi đã trả thù lao cho tôi vì tôi đã tạo ra một kết giới bảo vệ thị trấn. Nhưng tôi đã âm thầm quyên góp vào tiền sửa chữa thị trấn, không biết việc đó được ghi chép lại như thế nào trong báo cáo?
Mặc dù việc xem giấy tờ của lãnh chúa mà chưa được cho phép là hành vi sai trái, nhưng tôi vẫn lấy nhân Dora từ trong tạp dề ra. Đó là phụ kiện ma thuật hỗ trợ kích hoạt ma thuật. Đeo chiếc nhẫn có hoạ tiết chiếc lá vào ngón giữa tay phải, tôi làm các giấy tờ lơ lửng trong không khí. Tôi nhìn lướt nội dung từng tờ một, sắp xếp chúng lại và tìm phần báo cáo mà tôi muốn tìm.
Khi còn ở Học viện, tôi phụ trách điều hành một cửa hàng quần áo cho phái nữ ở lãnh địa của cha tôi, nó như một phần giảng dạy của môn xã hội. Tôi có học một chút về quản lý lãnh địa, vì thế tôi có kinh nghiệm về sắp xếp các giấy tờ như vậy.
Để giúp Nam tước dễ dàng hơn, tôi sắp xếp lại theo từng vụ việc. Tôi cũng đã tìm thấy báo cáo mà tôi muốn tìm, và tôi thấy nhẹ nhõm khi khi thấy số tiền quyên góp được ghi nhận dưới danh nghĩa đội Demi.
Tên của tôi không được đề cập đến trong báo cáo. Tôi không muốn Nam tước biết tôi nhận thù lao từ đội Demi như thế nào. Và hơn thế, nếu tên tôi xuất hiện trong báo cáo, gia đình tôi có thể tìm thấy tôi.
“Nam tước Reese.”
Khoảng 20 phút sau, tôi nhẹ nhàng gọi Nam tước. Ngài ấy mở đôi mắt nâu chocolate ra và bật dậy.
“Ta đã ngủ?”
“Chỉ là một giấc ngủ ngắn thôi.”
“Đ-Được rồi…Ồ, làm thế nào mà giấy tờ đã được sắp xếp lại rồi. Đây hẳn là nhờ vào coffee của tiểu thư!”
…Nam tước tự đưa ra một lý do hợp lý. Tôi mỉm cười, vờ như không biết gì.
“Còn món tráng miệng thì sao?”
“Ta chắc chắn sẽ thưởng thức một vài loại.”
Nam tước xem lại các giấy tờ trong khi thưởng thức bánh. Có lẽ do chợp mắt được một lúc, mà ngài ấy xem đống giấy tờ trong nháy mắt, và hoàn thành công việc chưa đầy một tiếng.
“Haaa, bây giờ ta có thể yên tâm đi ngủ rồi. Cảm ơn cô, tiểu thư Rhonya. À không, ý ta là, quản lý. Đây là một cửa hàng tuyệt vời thậm chí nó còn tuyệt hơn những lời đánh giá mà ta đã nghe nữa.”
“Cảm ơn vì lời khen của ngài. À, nếu ngài muốn nghỉ ngơi bây giờ, ngài có muốn một ly cacao mang về không? Tôi nghĩ nó sẽ giúp ngài ngủ ngon hơn.”
“…Cô thật sự rất tốt bụng.”
Nam tước lại rơm rớm nước mắt khi tôi đưa cho ngài ấy ly cacao mang về. Nhưng ngài ấy lại uống hết ngay tại chỗ.
…Ngài ấy không ngủ liền đâu, phải không?
Tôi mở cửa tiễn ngài ấy đi. Sau đó–
“Cảm ơn vì tất cả, tiểu thư tinh linh.”
Ngài ấy cảm ơn tôi khi đi ngang qua tôi.
Tôi được gọi là tinh linh, tôi không biết tại sao lại thế. Tôi nghiêng đầu tự hỏi, Nam tước đã tuyên bố khiến tôi sốc.
“Vậy thì, ta cầu chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến cho cô, quý cô nhà Bá tước Gavizera.”
Cơ thể tôi cứng đờ vì bị sốc.
Nam tước vui vẻ rời đi, ngâm nga một giai điệu nào đó.
Không có ai trong thị trấn này biết về họ của tôi cả. Ngay từ đầu ngài ấy đã biết tôi là con gái của Bá tước.
Theo như lời kể người ông đã chuyển giao quyền của tôi, Nam tước Reese là người hiếm khi đến thủ đô hoàng gia và gần như không giao lưu với các quý tộc khác. Ngài ấy không nên biết về tôi. Tuy nhiên, đó không trường hợp duy nhất. Nam tước đến đây với đầy đủ thông tin về mọi thứ.
Aaa, tệ thật.
Nếu tôi không ngăn ngài ấy lại, anh trai và gia đình tôi sẽ tìm ra tung tích của tôi mất.
Không…Để một tiểu thư quý tộc phải mở một tiệm coffee xa thủ đô như thế này, ngài ấy nên hiểu lý do tại sao.
…Tôi cần đến gặp ngài ấy vào ngày mai, giải thích tình trạng của tôi cho ngài ấy biết. Thêm nữa, tôi cần phải xin lỗi vì đã tỏ ra khiếm nhã khi ngài ấy hỏi họ của tôi. Ngay khi tôi vừa lấy lại bình tĩnh, thì một mối bận tâm khác xuất hiện trong đầu tôi.
Nếu Nam tước đã biết về thân phận thực sự của tôi, còn Shize và mọi người thì sao? Liệu Nam tước có cho họ biết không. Tôi chìm sâu vào suy nghĩ mà không biết có khách đến.
“Tiểu thư?”
“A!”
Tiếng kêu giúp tôi thoát khỏi sự bàng hoàng.
Đứng trước mắt tôi là chàng trai có mái tóc bạch kim. Đôi mắt xanh nhạt lấp ló qua mái tóc. Mắt trời chiếu xuống làm mái tóc như phản chiếu ánh sáng của anh trở nên lấp lánh.
Bây giờ đã hơn 2 giờ chiều.
“À, chào mừng, Ryuse.”
“…”
Ryuse cúi đầu xuống chăm chú nhìn tôi. Sau đó, tôi giật mình vì anh đột ngột kêu lên.
“A!”
“Tiểu thư, có phải em lại ngâm mình trong bồn tắm quá lâu để đọc sách phải không?”
“Eh?...Tôi không có làm thế.”
“Thật chứ?”
Ryuse đặt tay lên trán tôi. Một bàn tay ấm áp.
“Em không bị sốt, nhưng tôi nghĩ tốt hơn em nên nghỉ ngơi.”
“Ư-Ơhm, tôi ổn thật mà.”
Ryuse lo lắng dẫn tôi đến ngồi ở quầy. Sau đó, một chàng trai tóc xanh lục vào sau Ryuse. Là Sena.
“Có chuyện gì sao?”
“Cái gì? Quản lý thấy không khỏe sao?”
Theo sau Sena là chàng trai có mái tóc xanh, Chise.
“Không có đâu.”
Tôi mỉm cười đáp lại.
Người cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, người đàn ông có mái tóc đen vuốt ngược vào tiệm. Anh có đôi mắt hổ phách sắc bén. Người đàn ông mặc áo khoác đen không ai khác chính là Shize.
“Chào mừng. Xin hãy cho tôi một chút thời gian.”
Tôi chuẩn bị dọn đĩa của Nam tước, Ryuse dựa vào quầy và phát ra từng chùm khói trắng giống kẹo bông. Sau đó, một con báo trắng xuất hiện từ làn khói.
“Mùi này…Có phải Nam tước đã đến đây không?”
Ryuse giật mình nói.
“Nam tước đang rất rảnh sao ~“
Tôi quay qua nhìn khi Chise lên tiếng, mọi người đều biến hình thành dạng thú. Tiếc ghê, tôi không được thấy khoảnh khắc họ biến hình rồi.
“Ngài ấy có việc phải làm, vì vậy ngài ấy nên bận rộn.”
Trái ngược với lời nói trước đó, Sena thẳng thừng nói tiếp.
“Nhưng có lẽ ngài ấy lại đi lang thang rồi dồn việc lại nữa rồi.”
Chủ đề về Nam tước dừng lại ở đó. Thấy tâm trạng của tôi không được tốt, họ gọi món mà không ồn ào gì. Sau đó, chúng tôi cùng ăn trưa như mọi khi. Tôi thực sự muốn biết họ có biết thân phận của tôi chưa. Tôi khó chịu đến nổi thậm chí không thể tập trung vào cuốn sách trên tay mình.
“Ưhm, các anh có thường nói chuyện với Nam tước không?”
Tôi vờ quan tâm, bí ẩn thăm dò.
“Chise với tôi không nói chuyện với ông ấy nhiều lắm?”
Ryuse đáp. Anh trả lời thay cho Chise, người đang mải mê ăn uống.
“Còn tôi, thì thường về công việc. À, tôi còn giới thiệu coffee của em cho ngài ấu lúc nộp báo cáo nữa.”
“Cảm ơn anh.”
Sena vừa nói vừa lật sang trang mới. Tôi nhìn sang Shize, anh tiếp tục lặng lẽ ăn miếng bít tết của mình. Tôi nghe anh nói đã uống rượu với Nam tước. Đây là mục đích của tôi. Tôi quan tâm đến nội dung của những cuộc trò chuyện đó.
“Shize thân với Nam tước nhất, đúng không? Các anh thường nói về điều gì?”
“…Chỉ mấy thứ nhàm chán.”
“…Vậy sao.”
Tôi cảm thấy mình không thể lấy được thông tin gì từ người đàn ông kiệm lời này, nhưng tôi không thể thẳng thừng ném bóng được. Kiểu như…anh có biết thân phận của tôi không? Tôi thấy gượng gạo khi hỏi vậy.
---
Cuối cùng, một ngày đã kết thúc trước khi tôi kịp tận hưởng nó.
Tối hôm đó, tôi tắm xong và chuẩn bị đi ngủ, vùi đầu vào chăn.
Tôi cẩn thận suy nghĩ lại.
Thật lòng, tôi chỉ muốn họ biết tôi của bây giờ. Tôi chỉ muốn là ‘Rhonya’ ở đây thôi.
Tôi bỗng nhớ lại quá khứ của đội Demi. Câu chuyện mà Sena và Shize đã kể cho tôi nghe. Mười ba năm trước, một tổ chức tội phạm ở nước kế bên đã tàn phá những thị trấn gần biên giới. Quê hương của các thú nhân cũng bị tấn công. Trong trận chiến này, Shize và những người còn lại đều đã mất cả cha mẹ và nhà của họ.
Bất chấp quá khứ đó, họ đã thành lập đội Demi ở thành phố cạnh biên giới này.
…Tôi biết quá khứ của họ, nhưng tôi vẫn luôn giữ im lặng về chuyện của mình. Thật xảo trá.
Suy nghĩ bắt đầu tốt hơn. Nếu được, tôi muốn trở thành ‘Rhonya’…Vì đó là họ, tôi có thể giũ sạch được mọi thứ sao? Không phải họ nên nghe điều đó từ tôi chứ không từ một ai đó?
…Ngay cả khi họ biết tôi là một kẻ từ bỏ việc trở thành tiểu thư quý tộc và bỏ nhà ra đi, họ vẫn sẽ chấp nhận tôi như bây giờ.
Tôi không chắc chắn, nhưng nếu đó là mọi người của đội Demi Merc. Tôi tin rằng họ vẫn sẽ đối xử với tôi như cũ khi tôi nói cho họ biết sự thật. Mặc dù tôi nghi ngờ họ sẽ tiết lộ thân phận của tôi cho người khác biết.
Tuy nhiên, tôi cần phải can đảm…Và tôi cũng cần tìm đúng thời điểm.
Đêm càng khuya, tôi cẩn thận suy ngẫm lại những lời mình cần nói với họ.
---
Ngày hôm sau. Sau khi buổi sáng vội vã trôi qua, tôi nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Chỉ nghĩ đến việc thú nhận quá khứ của mình với đội Demi thôi lại khiến tôi bồn chồn, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực. Tôi đặt tay lên ngực và hít thở sâu. Sau đó, tôi chuẩn bị cho bữa trưa–
“Làm sao có thể…!”
Tôi quên mua thịt xông khói. Đó là nguyên liệu chính cho món bít tết, không còn cách nào khác, tôi phải ra ngoài mua. Vội vàng lao ra khỏi tiệm. Để lại giấy note ở cửa để không có hiểu lầm nào. Sau đó, tôi vội vàng đến chỗ người bán thịt.
“Ồ! Có phải Rhonya không. Thật hiếm khi thấy cô đến vào lúc này? Có gì xảy ra sao?”
Bước vào cửa hàng, một người đàn ông lực lưỡng với bộ ria mép trắng nói với tôi. Anh ta là chủ cửa hàng bán thịt.
“Chuyện là, tôi lỡ quên…mua thịt cho đội Demi Merc.”
“Ôi không, điều đó thực sự tồi tệ! Ai biết được liệu họ có nổi cơn thịnh nộ vì cô không có thịt cho họ ăn. Thịt xông khói có đủ không?”
“Vì tôi đã đến đây, tôi muốn làm bò bít tết. Tôi sẽ lấy thịt xông khói vào sáng mai.”
“Ồ, vậy cô muốn đặt trước thịt xông khói à?”
“Vâng.”
Tôi nhận lượng thịt bò cần thiết để làm món bít tết, ghi lố lượng thịt xông khói vào đơn đặt trước và ký tên Rhonya vào. Sau đó, ghi là cho ngày mai. Và tôi rời khỏi cửa hàng của người bán thịt.
Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết.
Xách túi về nhà, nhưng tôi đứng sững lại trên đường đi.
Bởi vì thứ đang đứng đối diện con đường về nhà.
Tóc đen dài, áo choàng đen. Dù đang ở trong thị trấn, sừng của nó đã được che giấu nhưng tôi vẫn thấy rõ. Cặp sừng đen cong về phía sau như sừng dê. Mắt được kẻ một đường màu đỏ, và tròng mắt của nó có màu xám huyền bí.
“Tìm ra em rồi ~”
Ác quỷ nở nụ cười khiến miệng cong lại như trăng lưỡi liềm, lộ ra hàm răng sắc nhọn như cá mập. Hắc ma thuật của nó đang hiện diện, dù nó không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là viên thạch anh và chiếc lông vũ của Laclain. Nhưng tôi không mang theo chúng vì đã vội vàng đi ra ngoài.
Tại sao nó lại xuất hiện lúc này?
Nó thật sự, là biểu tượng của diệt vong và điềm gở – cội nguồn của mọi tội ác. Tôi không thể gọi cho ngài Gray, người đã hứa sẽ phong ấn ác quỷ lại. Ác quỷ chỉ mỉm cười, tôi như muốn chết điếng ngay tại chỗ.