III Ma thuật sư và công việc khó khăn
Cơn gió nào đã đưa ngài ma thuật sư Gratia bận rộn đến khu rừng này. Tôi tự hỏi với một nụ cười trên môi. Orphedoto không hề đề cập bất cứ gì, nên tôi không nghĩ anh đã gọi Gratia đến.
Tôi nghe nói làm việc ở lâu đài, phải dự các nghi lễ. Vì các nghi lễ cần có dược liệu và các vật liệu khác, có lẽ anh đến đây để thu thập chúng.
“Hôm này ngài đến đây để thu thập tài liệu cho buổi nghi lễ à?”
Ngài Gratia từ tốn lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Không, tôi đến thăm rừng. Đang được nghỉ phép, nên tôi đến đây thư giãn.”
“Hmm… Ngài Gratia nghỉ phép ư. Thật hiếm có. Ngài Gratia là một người cuồng công việc… À không, ý tôi ngài là một người yêu thích ma thuật. Fufu, dù rất tuyệt khi dành cả ngày để làm điều mình thích, nhưng sẽ tốt hơn khi được nghỉ ngơi.”
Tôi đưa tay lên vuốt má, và cười duyên.
… Tôi lại vô thức hành xử như một quý tộc rồi. Nhưng tôi nghĩ mình đã nói một cách thân thiện
“… Cái đó.”
Ngài Gratia định nói gì đó, thì anh quay lại hướng chéo tôi. Nhìn lên trời thì thầm.
“Raymond đang ở đây.”
“Eh?”
Khi nhìn lên bầu trời, tôi cảm thấy có thứ gì đó bám vào mính. Nó mát mẻ và mềm mại.
“Raymond à… Xin chào.”
Một ma thú giống như cá đuối bám chặt vào cơ thể tôi. Đó là cá đuối rừng có thân hình phẳng dẹt, có thể bay trong không khí như có cánh. Toàn bộ cơ thể nó trong suốt giữa màu xanh lam và xanh lục tuyệt đẹp.
Mỗi khi Raymond, cá đuối rừng, nhìn thấy tôi đến, nó sẽ đến chào tôi như thế này.
“Ngươi có thể xuống được không Raymond?”
Raymond trôi từ từ ra xa và nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không trung. Khéo tránh những cành cây, bơi lượn trong không trung.
Sau khi ngẫm nghĩ, ngài Gratia thay đổi chủ đề.
“Em đến đây theo yêu cầu của Orphedoto?”
“Vâng, có vấn đề xảy ra với yêu cầu của tôi với Papy. Tôi đến đây để gặp họ.”
“…Tôi có thể đi cùng em không?”
“À…Tất nhiên là được rồi.”
Tôi nhìn quanh và gật đầu. Những người bạn đồng hành cùng tôi, tôi không biết họ đi đâu rồi.
“Thực ra, tôi đến đây cùng mấy người bạn. Tôi sẽ giới thiệu họ cho ngài khi chúng ta gặp họ.”
Tôi nhanh chóng cho ngài Gratia biết. Tôi nghĩ Sena và Ryuse sẽ bắt kịp chúng tôi, bằng những dấu vết mà tôi để lại. Sẽ ổn thôi nếu chúng tôi đi trước.
“…Họ là những người bạn mới của em?”
Tôi suy tư về câu hỏi của ngài Gratia một chút. Là một người thân cận với nhà vua, ngài Gratia chắc chắn biết tôi đã bỏ trốn khỏi St. Crisante. Để bắt đầu cuộc sống mới, ở một thị trấn xa thủ đô.
“Vâng. Hiện tại, tôi đang…”
“Ah, em không cần nói chi tiết đâu. Em biết đấy, tôi không thể nói dối trước mặt nhà vua.”
Ngài Gratia giơ tay lên ngăn tôi lại. Nếu không biết chi tiết, cho dù nhà vua có hỏi, anh cũng không thể nói cho nhà vua biết tôi đang ở đâu. Tôi không ngại nói cho ngài Gratia biết nơi tôi đang ở, nhưng suy cho cùng, sẽ có nguy cơ nhà vua biết được. Nếu nhà vua tìm ra hành tung của tôi, tôi sợ ngài ấy sẽ nói cho gia đình tôi. Tôi mỉm cười gật đầu đáp lại sự cân nhắc của ngài Gratia dành cho tôi.
“Tôi đã mở một tiệm coffee. Những người bạn ở đó hôm nay cũng có mặt ở đây với tôi.”
“Một tiệm coffee à… Lúc còn ở Học viện, tôi có nghe danh về coffee và món tráng miệng của em. Tôi nhớ Orphe đã nói món tráng miệng của em rất ngon.”
Orphe chính là Orphedoto. Hai chúng tôi đã
nhiều lần đãi họ ăn vặt như vậy. Tôi vui vẻ tiếp tục.
“Trong thị trấn có rất nhiều người tốt và việc buôn bán cũng đắt đến kinh ngạc.”
“…Em chắc đang có một khoảng thời gian tuyệt vời.”
Khóe miệng luôn mím của ngài Gratia giãn ra.
Anh chắc lo lắng lắm kể từ khi tôi rời học viện sau khi huỷ hôn.
Anh tham dự các buổi tiệc với tư cách là ma thuật sư hoàng gia, nhưng ngay cả khi được phụ nữ vây quanh, anh vẫn luôn giữ khoảng cách với mọi người, và hiếm khi mỉm cười hòa nhã khi trò chuyện. Anh là một con người nghiêm túc, tham công tiếc việc - mối bận tâm duy nhất của anh chỉ có ma thuật. Tôi đã chứng kiến nhiều cô gái bực bội cắn nát chiếc khăn của mình, dù làm thế nào anh cũng không để mắt đến họ.
Không khí giữa chúng tôi hòa hợp như vậy là vì chúng tôi có cùng thái độ nghiêm túc đối với nghiên cứu ma thuật.
“…Ngài Gratia?”
Đôi mắt anh như chất chứa nỗi buồn, tôi muốn tìm hiểu lý do.
Có âm thanh thứ gì đó đang đến gần. Tiếng xào xạc ngày càng lớn hơn. Tôi và ngài Gratia nhìn về phía phát ra âm thanh, một chùm lông trắng xuất hiện.
Chúng là những vật nhỏ có lớp lông dày thuần trắng bao phủ từ đầu đến đuôi. Đám lông xù xù chạy xung quanh tôi, và trèo lên bắp chân của tôi. Cơ thể tôi như chìm vào ‘biển’ lông xù xù.
Ngài Gratia nắm lấy tay tôi, giữ tôi lại. Những vật nhỏ thuần trắng này biến mất như một cơn gió, để lại tôi như được phủ thêm lớp lông trắng. Mũi tôi bắt đầu ngứa ngáy, tôi lấy tay che miệng hắt hơi.
“Ferry vẫn nghịch ngợm như vậy.”
“Dạ đúng thế.”
Tôi vô thức nở nụ cười phiền muộn.
Những vật nhỏ này được gọi là Ferry. Chúng giống như mèo lông dài vậy, và chúng thường chạy quanh rừng theo nhóm. Chúng còn được gọi mèo rừng. Đây là cách chào hỏi của chúng, chạy quanh người và biến mất như một cơn gió.
“Ở yên đó.”
Chỉ với một cái vẫy tay của ngài Gratia, một làn gió nhẹ xuất hiện. Như một tấm màng, gió dịu dàng lướt qua da tôi, lấy lớp lông của Ferry đi.
“Cảm ơn ngài Gratia.”
Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, chúng tôi tiếp tục đi cùng nhau.
Một âm thanh êm dịu có thể nghe được từ những cành cây phía trên. Tôi nghĩ đó là Laclain đi ngang qua, nhưng tôi không nhìn thấy bất kỳ chiếc lông vũ trắng nào. Mỗi khi cành cây đung đưa, tôi có thể nghe tiếng xào xạc của lá cây. Âm thanh đó rất êm dịu, như một bài ru.
Không biết Shize và Chise có đang chợp mắt giữa âm thanh êm dịu này không. Tôi cũng muốn… chợp mắt giữa vùng cỏ rừng mềm mại.
“Ừm…”
Ngài Gratia đang đi bên cạnh lên tiếng, tôi quay lại đối mặt anh.
“Tôi có thể gọi em là… Rhonya được không?”
“Đương nhiên. Tôi không sử dụng cái họ Gavizera được nữa, vì vậy hãy cứ như thế, hãy gọi tôi như ngài mong muốn.”
“…Rhonya.”
Ngài Gratia gọi tôi với vẻ mặt lo lắng
“Vâng.” – Tôi đáp lại.
Anh nhìn xuống đưa tay lên gãi trán, lầm bầm.
“Tôi không quen lắm.”
Kể từ lần gặp đầu tiên, ngài Gratia đã luôn gọi tôi là ‘tiểu thư Gavizera’. Dù mới đầu hơi bỡ ngỡ nhưng tôi chắc ảnh sẽ sớm quen thôi.
“Rhonya… vậy em cũng đừng dùng kính ngữ với tôi nữa.”
Tôi thẳng thừng từ chối.
“Tôi không thể làm thế. Tôi muốn dành sự tôn trọng mà ngài đáng nhận được.”
Tôi tôn trọng ngài Gratia. Như một tiến bối, cố vấn ma thuật và cũng như một ma thuật sư. Do đó, tôi không nghĩ mình cần phải thay đổi cách xưng hô với anh ấy.
“…Tôi biết rồi.”
Ngài Gratia làm vẻ mặt đáng thương. Giờ nghĩ lại, bạn thân của tôi, Henzel, cũng nói tôi đừng dùng kính ngữ khi nói chuyện với anh ấy. Vì chúng tôi bằng tuổi nhau nên tôi không miễn cưỡng điều đó. Tuy nhiên, tôi không thể làm vậy với ngài Gratia.
Hmm~ tôi đặt ngón trỏ lên nghĩ ngợi. Orphedoto gọi anh là Gray thay vì là Gratia.
“Vây tôi gọi ngài Gray thì sao?”
Anh lập tức quay lại nhìn tôi, nhưng sau đó che mặt lại nhìn qua hướng khác.
“Ngài ghét cách gọi này à?”
“Tôi không ghét…chỉ là, cái này…ổn thôi.”
“Vâng, ngài Gray.”
“…”
Hmm ngài Gray? Tôi bắt đầu thấy nó rất tốt khi tôi gọi. Ngài Gratia, à, ngài Gray vẫn quay mặt lại với tôi, vì vậy tôi không biết anh có ổn với cái tên này không. Tôi muốn xác nhận nhưng khi tôi cố nhìn khuôn mặt anh, thì một hương thơm ngọt ngào bao lấy chúng tôi.
Chúng tôi đã đến nơi.
Một cây cam lớn có bề rộng thân cây rộng lớn và cành xoè ra như một chiếc ô. Các túi mật treo trên cây, khẽ đung đưa khi tôi chạm vào lớp vỏ màu hổ phách lấp lánh.
Đây là nhà của các tinh linh bướm, Papy. Không khí xung quanh, tràn ngập hương thơm ngọt ngào như của bánh cam.
Cúi xuống, tôi có thể nhìn thấy một cái hốc. Tôi chào họ và một Papy tỉnh dậy. Đứng dậy khỏi chiếc giường trông như một chiếc lông chim, và bay về phía tôi.
Là một phụ nữ nhỏ xíu có đôi cánh trên lưng. Thật là một tinh linh quyến rũ! Mặc trên người bộ đồ da đen, mái tóc đen và làn da rám nắng.
“Cô không nói với tôi là có nhiều việc như vậy!”
Đội trưởng, Mocha, trừng mắt nhìn tôi và hét lên. Cô ấy có đôi mắt xếch màu cam và mái tóc đen được cắt ngắn như con trai.
Tôi chớp mắt.
“Có quá nhiều đơn hàng!! Tôi rất bận và mệt mỏi!!”
“Vậy à…”
Giờ thì tôi thấy rất có lỗi khi biết lý do tại sao họ đình công.
“Tôi không muốn làm việc nữa!”
“Tôi xin lỗi… các bạn đang có cuộc sống nhàn nhã, vậy mà tôi lại khiến các bạn bận rộn như vậy…”
So với Roto vui vẻ đến tiệm coffee giúp việc mỗi ngày, thì Mocha và các Papy có vẻ thấy khác. Tôi thực sự thấy rất có lỗi vì đã chiếm quá nhiều thời gian của họ. Tôi biết nỗi đau khi không có thời gian thư giãn hơn bất kỳ ai. Tôi bày tỏ lời xin lỗi của mình đối với các Papy.
“Đợi đã. Các ngươi đã chấp nhận yêu cầu, thì nên chịu trách nhiệm đến cuối cùng chứ.” – Ngài Gray nhíu mày và nói.
“Không, không sao đâu. Dù sao, họ đã phải thu hoạch nhiều hơn kế hoạch… Đương nhiên vì thế, mọi người đều đã kiệt sức.”
“Nhưng…nếu đúng vậy, thì không phải sự giúp đỡ của Papy càng cần thiết hơn sao?”
“Họ đã giúp tôi đủ rồi. Cửa hàng đang đông khách và doanh thu bán coffee tốt hơn mong đợi, tôi có thể thu thập coffee trong thời gian rảnh của mình.”
Tôi đã quá dựa dẫm vào Papy. Tôi nghĩ có thể đến đây vào buổi chiều, như hôm nay. Nếu mọi người đội Demi Merc thích khu rừng này, có lẽ tôi sẽ mời họ đến thêm một lần nữa. Đi dạo xung quanh trong khi chọn nguyên liệu.
Ngài Gray không nói gì thêm. Mặt khác, các Papy lè lưỡi với anh.
“Tôi xin lỗi vì khiến các bạn phải làm việc chăm chỉ như vậy. Xin hãy nghỉ ngơi.”
Tôi mỉm cười, và Mocha trở lại giường trong hốc cây với nụ cười mãn nguyện.
“Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ đến giờ. Coffee làm từ hạt coffee mà Papy thu hoạch rất nổi tiếng và nhiều khách hàng đã khen ngợi. Nhiều khách nói họ phải đến cửa hàng mỗi ngày vì họ sẽ không làm việc được nếu không được uống coffee đó.”
“…Thật à?”
“Đúng vậy.”
Sau khi nói phản ứng của khách hàng cho Mocha. Cô ấy đứng lên với đôi mắt sáng rực.
“Không còn cách nào!”
“Eh?”
“Tôi sẽ giúp cô thu hoạch!”
Mocha dang rộng đôi cánh của mình, bay đến trước mặt tôi lần nữa, tư thế ưỡn ngực
“Đi thôi, mọi người! Đi nào!”
“Cái kia, nhưng… còn nghỉ ngơi thì sao?”
“Ổn thôi! Cứ để đó cho tôi.”
Mocha bay ra hốc cây, đẩy lưng các bạn Papy đi. Các tinh linh bướm huyên náo như đang múa uyển chuyển bay đi. Tôi ngẩn ngơ, đắm chìm trong hương thơm bánh cam dễ chịu.
“…Thuyết phục tốt đấy.” – Ngài Gray đứng bên cạnh nói.
“Tôi không có ý đó…”
Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhưng cuối cùng thì nó lại thành động lực của Mocha. Kinh ngạc thật.
“Làm thế nào đây…”
“Bây giờ cuối cùng Papy cũng có động lực, tốt hơn nên để đó. Papy chắc rất vui khi viết nỗ lực của mình được đánh giá cao.”
“Miễn Mocha không ép buộc bản thân…”
“Tinh linh may mắn hơn em nghĩ. Họ sẽ nghỉ ngơi khi muốn.”
Ngài Gray
đưa tay đỡ tôi đứng dậy.
Hmm, vậy có nghĩa… mọi chuyện đã được giải quyết?
Dù mọi thứ bất ngờ diễn ra, nhưng ơn trời, Papy đã có động lực làm việc trở lại. Tôi mong họ sẽ làm theo tốc độ của mình.
Chúng tôi đi về phía cánh đồng Sen. Đây là cơ hội tốt, tôi muốn đến thăm Roto.
“…À, em có phải làm việc quá sức không? Em có nghỉ đủ trong lối sống mới này không?”
Ngài Gray lo lắng khi nghe việc buôn bán của tôi khá bận
rộn.
“À thì, mấy bữa trước tôi đã bị ốm và không bán được. Tôi đã đọc sách trong bồn tắm đến khi nước lạnh…Nhưng nhờ có thảo dược của Orphedoto và thuốc mà Roto làm ra. Cả sự chăm của người bạn mới…Nhờ mọi người và hàng xóm đến thăm, tôi đã bình phục hoàn toàn.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Tôi cảm thấy tệ vì đã gây rắc rối cho mọi người khi bị ốm, nhưng tôi lại thấy rất hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm và chăm sóc từ họ. Nó khiến trái tim tôi thấy ấm áp lạ thường, tôi bất giác mỉm cười thành tiếng.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà của Papy, chúng tôi đến gần một cái ao lớn. Nước ở đó rất trong, có thể nhìn thấy đến tận đáy ao và nhiều loại cây thủy sinh mỹ lệ đung đưa trong nước. Đột nhiên, nước từ trong ao bắn ra. Với một cái búng tay, ngài Gray làm dừng lại và những giọt nước lơ lửng trong không trung.
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, không nên hất nước vào phụ nữ, Kevin?”
Một khuôn mặt ló ra khỏi ao. Một tiểu tinh linh ao. Tinh linh ao có màu da giống như của ếch và thân hình củ ấu trông như những quả bóng. Tinh linh ao rất thích nghịch nước, nhưng chỉ có một người luôn cố hất nước lên người tôi, Kevin.
Kevin lúng túng quay đi trước lời nhắc nhở của ngài Gray.
“Xin chào Kevin.”
Tôi giữ mép váy lại để không bị ướt, đưa tay xuống ao hất một ít nước lên người Kevin. Cậu mỉm cười rồi chìm xuống ao.
“Không được, Stevie.”
Quay lại nhìn Gray, là một tinh linh khác đang đứng sau lưng tôi. Cậu ấy cũng là một tinh linh ao, tên là Stevie. Có vẻ như cậu ấy định đẩy tôi xuống ao.
Tôi đã rơi xuống ao một lần. Lúc đó, mọi người cùng nhau nô đùa dưới nước, có lẽ cậu ấy muốn chơi đùa lần nữa. Stevie phồng má lên, thẫn thờ đi xuống ao. Stevie nghịch nước rồi vẫy tay chào tôi. Tôi tiếp tục đi cùng ngài Gray, nhiều tinh linh khác cũng đến chào.
Tôi mỉm cười đáp lại, tôi bắt gặp ngài Gray đang nở một nụ cười dịu dàng.
“Ngài Gray, có chuyện tốt gì xảy ra à?”
“…Điều gì khiến em nghĩ vậy?”
Ngài Gray tỏ ra ngạc nhiên.
“Bởi vì ngài đang cười…phải không?”
Biểu cảm của ngài Gray hiếm khi thay đổi, nhưng anh đã mỉm cười nhiều lần trong ngày hôm nay. Trông ảnh rất sốc khi che miệng lại bằng tay trái.
“C-cái đó…làm thế nào mà tôi…”
“Ngài đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình mà đúng không?”
“…”
“Tôi nói sai gì à?”
Ngài Gray mở to mắt và lùi ra xa. Có phải anh ấy không muốn bộc lộ cảm xúc của mình cho tôi biết? Anh lấy tay che miệng lại, giơ tay phải lên như muốn nói đợi anh một chút, rồi ho.
“Ahem.”
“Tôi thấy vui khi thấy em được cư dân trong rừng yêu quý…”
“Ngài Gray cũng rất được yêu thích.”
“Nhưng không bằng em.”
Có thật không? Tôi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ngài Gray, và anh nhanh chóng nhìn qua hướng khác.
“C-chúng ta hãy đổi chủ đề đi…Tôi có nghe…hôn ước của em đã bị hủy bỏ.”
Thật bất ngờ, tôi không nghĩ ảnh sẽ nói về chuyện này. Tôi chưa bao giờ nói nhiều về Schneider trước mặt ngài Gray cả. Tôi dừng lại, lắc đầu với ngài Gray đang lo lắng nhìn tôi.
“…Không sao. Chỉ là Schneider và tôi không phải một nửa của nhau.”
“Tôi chưa biết nhiều chi tiết…nhưng em là một học viên xuất sắc…Để luôn duy trì vị trí đứng đầu… Tôi biết em đã chăm chỉ hơn bất cứ ai. Em không muốn quay lại học viện thật sao?”
Ngài Gray nghiêm túc hỏi tôi. Phải tốt nghiệp ở học viện thì mới có thể được công nhận là một ma thuật sư. Có lẽ do tình yêu đối với ma thuật, mà anh thấy tiếc cho tôi.
Nhưng tôi không duy trì vị trí đứng đầu để trở thành ma thuật sư. Tôi lắc đầu không nói gì. Sau đó, anh cố tìm chủ đề khác để nói.
“Rhonya, chính em đã cứu khu rừng khỏi bàn tay của ác quỷ. Đó chính là lý do vì sao…em được mọi người trong khu rừng này yêu quý. Chiến công này…rất đáng được khen ngợi.”
Tôi chắc chắn là mình được Orphedoto gọi thay cho ngài Gray. Tuy nhiên…
“…Không. Tôi chắc chắn nếu là ngài Gray, thì ngài sẽ xử lý việc này tốt hơn tôi. Tất cả điều này đáng lẽ ra phải là của ngài Gray…”
“Không có chuyện này. Em đã làm rất tốt. Ngay cả tôi cũng không biết ma thuật phòng thủ cổ đại.”
Tôi không nghĩ gì cúi xuống lầm bầm.
“…Đó chỉ là do tôi tình cờ thấy được khi nghiên cứu cho kỳ thi sắp tới. Tôi đã nói cho ngài rồi mà?”
“Tôi biết, nhưng đó không phải là thứ mà em có thể dùng chiến đấu ngay lập tức được nếu không có sự chuẩn bị.”
Ngài Gray chắc chắn nói, rồi anh quỳ một chân xuống bên cạnh tôi.
“…Chỉ tình cờ tôi cần sử dụng ma thuật đó cho kỳ thi. Nếu tôi không chuẩn bị cho kỳ thi, tôi không biết có thể cứu khu rừng này được không…Đó chỉ là do tôi may mắn. Tôi chỉ làm những gì mà tôi có thể làm.”
“Chính sức mạnh của em đã cứu nơi đây mà không phải của bất kỳ ai khác.”
Ngài Gray nắm chặt tay phải của tôi.
“Nếu đó là em, tôi tin em sẽ trở thành một ma thuật sư vĩ đại.”
Anh muốn tôi tốt nghiệp và trở thành ma thuật sư. Chính vì anh đã nhận ra khả năng của tôi, anh rất nghiêm túc với vấn đề này.
“Những gì tôi có thể làm cho em là có hạn…nhưng tôi có thể đưa em quay lại học viện.”
“Ngài Gray.”
Tôi dùng tay trái nắm chặt lấy tay anh.
“Tôi không thể quay lại nơi đó.”
Đây là điều tôi mong muốn. Tôi không muốn trở lại học viện nơi cần thì gọi tên tôi còn không cần thì xóa tên tôi đi như không còn giá trị. Tôi sẽ không trở lại nơi mà tôi đã trốn thoát được.
“…Tôi hiểu rồi.”
Ngài Gray dường như đã hiểu khi rút tay về. Anh nhìn xuống với vẻ mặt buồn bã.
“…Tôi đã chăm chỉ cho một điều không hề có ý nghĩa. Nhưng nỗ lực này không vô ích, nhờ đó mà tôi có sức mạnh để cứu nơi này. Và tôi được người mà tôi vô cùng kính trọng công nhận, chính là ngài Gray.”
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay anh.
“Cũng như nhận được sự công nhận của ngài Gray, tôi muốn ngài bá tước và phu nhân công nhận tôi…Từ khi còn nhỏ, tôi đã học tập chăm chỉ để đáp ứng lại kỳ vọng của họ…nhưng ngay cả một lời khen ngợi tôi cũng không nhận được, dù tôi luôn duy trì vị trí đứng đầu đó.”
Tôi nói với đôi mắt buồn. Ngài Gray nhẹ nhàng nói.
“Là do họ đặt quá nhiều kỳ vọng vào em thôi…họ mong em đạt được những điều mà họ không thể.”
“…Tôi biết. Họ không chịu nhìn nhận hiện tại mà buộc tôi phải nhắm vào mục tiêu cao hơn.”
Tim tôi như quặn thắt lại, tôi buộc bản thân ngước nhìn lên bầu trời. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá. Tôi hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành này.
“…Đó là một gia đình không cần sự ấm áp…Tôi không thể bước kịp theo bước chân của một gia đình như thế.”
Bố mẹ luôn muốn nâng cao vị thế của mình lên và anh trai cũng luôn truyền tải cảm xúc đó đến tôi. Nhưng có lẽ vì tôi có lý ức kiếp trước. Tôi chỉ muốn được thư giãn và thả lỏng cơ thể. Vì ước muốn này, tôi không bao giờ có thể đồng điệu được với họ.
“Tôi từng nghĩ chạy trốn đến bên ông nội, người luôn đối xử tốt với tôi, nhưng khi gặp Schneider…Tôi quyết định sẽ chịu đựng tất cả vì anh ấy hứa sẽ bảo vệ tôi. Tôi đã nói điều này trước đây rồi phải không?”
Duy nhất một lần, ngài Gray hỏi về gia đình tôi. Lúc đó, anh lo lắng cho tôi có đã làm việc quá sức rồi không. Tôi đã đáp lại bằng một nụ cười và nói mình ổn vì lời hứa giữa tôi và Schneider khi còn bé.
“Tôi nhớ…” – Anh gật đầu nhẹ và nói.
“Nếu tôi và Schneider kết hôn, anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi. Chính suy nghĩ đó đã giúp tôi có thể kiên trì vượt qua mọi thứ. Nhưng có lẽ tôi nên nỗ lực vào cái khác nhiều hơn. Chẳng hạn như cố gắng trao đổi với gia đình mình nhiều hơn…”
Tôi sợ gia đình mình sẽ bám chặt lấy Schneider. Tôi đã gian trá hi vọng một ai đó giúp tôi thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng, rốt cuộc lại chẳng ra gì.
“Tôi sẽ không quay về học viện. Tôi không bao giờ có thể trở lại như trước. Đó là nơi Rhonya Gavizera thuộc về. Mà tôi không muốn làm Rhonya Gavizera nữa.”
Tôi nhắc lại mong muốn của mình.
“Cảm ơn ngài Gray, tôi đã nhận sự giúp đỡ rất nhiều. Chính vì thế bây giờ tôi có thể tự đứng vững bằng đôi chân của mình. Tôi thực sự rất biết ơn vì tất cả ma thuật mà ngài đã dạy cho tôi.”
Tôi chân thành bày tỏ sự biết ơn đến ngài Gray.
“…Rhonya.” – Ngài Gray nắm lấy tay tôi.
Nheo đôi mắt tím lại. Hôm nay trên khuôn mặt anh ấy đã xuất hiện nhiều biểu cảm hơn.
“Không có gì, tôi hi vọng có thể trở thành trụ cột vững chắc có thể giúp đỡ cho em.”
Dù giọng điệu nghe bình tĩnh, nhưng mang lại cảm giác rất mãnh liệt…
“Graaa!”
Tiếng kêu của ma thú đột nhiên vang lên, khiến ngài Gray và tôi phải run lên. Tôi nhìn lại, một con báo trắng đang gầm gừ đi đến chỗ chúng tôi. Là Ryuse, theo sau là Sena. Không biết tại sao, hiện tại hai người họ lại ở dạng thú.
“Mày là ai! Bỏ tay khỏi cô ấy ra nếu không tao sẽ chặt tay mày!”
Ryuse xù lông lên biểu lộ sự thù địch của mình. Anh đứng trước mặt chúng tôi đưa tay về phía trước. Tôi biết đôi bàn tay đó mềm mại đáng yêu cỡ nào, nhưng giờ móng vuốt lại chĩa về phía ngài Gray. Tôi buông tay ngài Gray ra, từ từ đứng lên. Ngài Gray cũng đứng lên theo.
“Đây là ma thuật sư, ngài Gratia. Ngài ấy như một cố vấn ma thuật của tôi vậy.”
Tôi nghĩ lời giải thích này sẽ khiến Ryuse không thấy thù địch nữa, nhưng anh vẫn lộ ý chống lại ngài Gray. Biểu cảm của anh bắt đầu khiến tôi thấy sợ hãi.
“Vậy đó là bạn của em à…là một thú nhân hm.”
“Vâng. Đây là Ryuse còn đó là Sena.”
Tôi giới thiệu hai người họ, ngài Gray trông rất thích thú.
“…Một chủng tộc có vẻ ngoài giống thú có khả năng biến hình bẩm sinh… Thật thô lỗ trong lần đầu gặp mặt, nhưng tôi có thể chạm vào tai cậu không?”
“Tại sao tôi phải cho anh chứ!”
“Oh…”
Ngài Gray có vẻ thất vọng vì bị Ryuse từ chối thẳng thừng.
“…Mà tại sao tiểu thư lại ở đây? Chúng tôi đến cây mật ong kiếm nhưng mà không thấy cô, nên chúng tôi lần theo mùi của cô đến đấy…Còn chuyện hạt coffee thì sao?”
Sena vừa hỏi vừa quan sát ngài Gray. Sau đó ngài Gray chuyển mục tiêu qua đôi tai to vểnh lên của Sena.
“Không.” – Sena bình tĩnh từ chối.
“Vấn đề đã được giải quyết, vì vậy tôi đến đây để thăm Roto. Các anh muốn đi cùng chứ? Tôi chắc chắn mấy ẻm sẽ rất vui khi gặp anh đó, Sena.”
“Tôi hiểu rồi…sẽ thật tuyệt, nhưng Boss đang đợi em làm xong việc ở đây nên chúng ta cần đi thôi.”
“Orphedoto không đưa mọi người đến đó sao?”
“Vì đó là nơi yêu thích của em, tôi nghĩ tốt nhất em nên tự mình đưa đến. Nên mọi người vẫn đợi em ở đó.”
Nếu đúng vậy, thì tôi đã bắt mọi người chờ đợi rồi. Tôi phải nhanh chóng quay lại thôi.
“Vậy chúng ta sẽ đi tìm Shize. Ngài có muốn đi cùng chúng tôi không, Ngài Gray?”
“Đu…à, không.”
Nhìn thấy tóc gáy của Ryuse đã dựng đứng lên, Ngày Gray cố kiềm chế ham muốn đi cùng chúng tôi. Dù tôi có thể gượng ép kéo anh ấy đi cùng, rốt cuộc chỉ khiến ngài Gray khó chịu thêm thôi, nên tôi sẽ không ép anh.
“…Ác quỷ vẫn còn để mắt đến em đúng không? Tốt nhất em nên cẩn thận.”
“Không sao đâu, nó không thể tìm thấy tôi.”
Tôi đã phong ấn ác quỷ đã tấn công khu rừng lại, nhưng chúng lại có thiên phú phá hủy phong ấn, khi nào thích thì chúng xuất hiện. Đồng thời ma thuật phong ấn và kết giới cũng không phải thế mạnh của tôi, vì vậy ác quỷ là một đối thủ đáng gờm đối với tôi.
Ác quỷ đã nhiều lần xuất hiện, lấy học viện là mục tiêu nhắm đến. Hiện tại tôi đã đến một nơi rất xa học viện, nên khả năng chúng tìm thấy tôi là rất thấp.
“Đừng đánh giá thấp lòng căm thù của ác quỷ.”
Ngài Gray nghiêm khắc cảnh cáo tôi không được bất cẩn. Ác quỷ là một tồn tại xấu xa chuyên đi dụ dỗ người khác. Tuy nhiên, tất cả học viên với ma thuật có thể bảo vệ họ dưới sự mê hoặc của ác quỷ, do đó ác quỷ không thể làm gì được với tôi.
Lời nói của ngài Gray khiến tôi lạnh sống lưng.
“Tôi sẽ đối phó với ác một khi nó xuất hiện trở lại. Nếu em dùng cái này gọi tôi, tôi có thể đến bất cứ lúc nào.”
Ngài Gray lấy một viên đá thạch anh tím hình bầu dục đặt vào tay tôi. Nó trông như một viên thạch anh tím bình thường, trông như được đánh bóng tốt, nhưng thật ra nó làm từ một cặp thạch anh có chứa ma thuật bên trong. Ma thuật liên lạc, thường được dùng bằng các loại đá thạch anh.
Hai viên đá này như một thiết bị liên lạc. Gửi một thông điện vào viên đá này, nó sẽ truyền đến viên đá còn lại. Ngoài việc có thể truyền âm thanh, nó có thể phát sáng hoặc dùng làm ấm. Và nó cũng có thể dùng làm định vị truyền tống đến hòn đá kia trong trường hợp khẩn cấp.
Ngài Gray có thể phong ấn hoàn toàn ác quỷ. Đây là ý tốt muốn giúp đỡ tôi của anh ấy, tôi vô cùng biết ơn anh.
“Cảm ơn, ngài Gray.”
“…Không có vấn đề gì cả nếu đó là em.”
Ngài Gray nắm lấy tay tôi, Ryuse lại bắt đầu gầm gừ. Ngay lập tức, ngài Gray buông tay tôi ra và nhìn đi chỗ khác. Ryuse gắt gỏng dùng đuôi quấn lấy eo tôi, kéo tôi về phía anh. Bất ngờ di chuyển khiến tôi kinh ngạc.
“Vây…tôi sẽ gặp em sau, Rhonya.”
“Vâng, xin hãy giữ gìn sức khỏe, ngài Gray.”
“…Uhm.”
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt ngài Gray, Ryuse kéo tôi đi. Tôi quay về cùng hướng đi với anh.
“À, mà hai người đã ở đâu vậy?...Có phải anh đuổi theo vật nhỏ nào rồi phải không?”
“Tôi không phải là Chise…Chờ đã!”
Ryuse lập tức phủ nhận. Tôi biết, chỉ có Chise mới có thể làm điều này.
Vậy họ đã đi đâu? Tôi nhìn lên Ryuse, anh đi bên cạnh tôi với cái đuôi quấn quanh eo tôi, đôi mắt xanh nhạt ấy đang nhìn Sena. Tôi cũng nhìn qua Sena.
“Chúng tôi đã gặp Laclain.”
“Aiya…với Laclain à…”
Tôi chăm chú lắng nghe câu trả lời của Sena.
“…Chise không đánh nhau với Laclain chứ?”
“Đừng lo, Laclain rất hòa đồng.”
Tôi không cảm nhận được bất kỳ cơn gió dữ tợn nào, mọi chuyện sẽ ổn thôi, như những lời của Sena. Hơn thế nữa…
“Ừm, Ryuse…như thế này rất khó đi.”
Tôi yêu cầu Ryuse lấy cái đuôi ra khỏi eo tôi. Ryuse với tâm trạng không được tốt, miễng cưỡng buông ra, nhưng ngay lập tức dùng tay nắm lấy tay tôi. Chúng tôi tay trong tay cứ thế bước đi.
Tôi hơi lo lắng về móng vuốt sắc nhọn trên bàn tay mèo bự đó, dù tôi biết anh sẽ không bao giờ tổn thương tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của những ngón tay lông xù xù đó qua lòng bàn tay của mình.
Tâm trạng của Ryuse đã tốt hơn, anh nhìn xung quanh khu rừng, vẫy đuôi. Trời trong xanh, có thứ gì đó lạnh lẽo bám vào lưng tôi.
“Tiểu thư bị ăn rồi hả!?”
“À, đây là Raymond, cá đuối rừng. Nó chỉ muốn ôm tôi.”
“Sao trông như nó muốn nuốt cô luôn vậy!?”
Không không, do cách vây cá của Raymond chuyển động vậy thôi. Tôi chắc chắn mình không bị ăn.
Raymond dường như sợ hãi trước sự bùng nổ của Ryuse, nó nhanh chóng bơi đi.
“Wao, đúng là có đủ loại sinh vật trong rừng này.”
Tiếp tục lên đường, tôi bắt gặp các tinh linh cây. Lúc họ đứng yên không di chuyển, gần như rất khó để tìm thấy. Tôi chú ý đến, khi thấy họ từ từ nhích qua. Tôi đưa tay còn lại lên vẫy chào họ, và tinh linh cây đáp lại bằng những cành cây vẫy chào lại với tôi.
Ngay sau đó, chúng tôi đến nơi đã đến lúc đầu khi vào rừng. Shize và Chise đang nằm ở đó với dạng thú. Chise thấy chúng tôi, anh ngồi dậy vươn vai.
“Giải quyết xong rồi?”
Orphedoto vẫn còn ngồi trên cây. Tôi nói với Chise và Orphedoto về những chuyện đã xảy ra.
“Vâng, Papy nói họ sẽ tiếp tục giúp đỡ. À, mà tôi đã gặp ngài Gratia.”
“T-Ta hiểu rồi. Gratia có nói gì không?”
Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi của Orphedoto.
“Ngài ấy không để lại bất kỳ lời nhắn nào cho anh…”
“Không phải cái đó… ta không bao giờ để ý đến nó. Cậu ta, mặc dù ta kế hoạch có chút rắc rối xảy ra…”
Orphedoto nhún vai và lẩm bẩm một mình.
“Hmm…Tôi hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra rồi.”
Sena nhìn Orphedoto đầy ẩn ý. Người Orphedoto run lên vì sốc, anh nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.
“Rhonya, chúng ta hãy đến nơi em nói…còn Boss sẽ đến khi nào thức dậy.”
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là đưa mọi người nơi mà tôi đã nói. Sena vội vã đưa tôi đi, tôi liếc nhìn Shize đang nằm. Tôi nghĩ anh đã ngủ, nhưng đôi mắt hổ phách của sư tử đen mở to ra. Tôi giật bắn người.
“Xin lỗi đã để anh đợi. Đi thôi nào?”
Shize đưa tay về phía tôi. Tôi nắm lấy tay anh và đỡ anh lên. Đi ngang qua nơi của tinh linh cây ban nãy, tôi đưa đội Demi Merc đến nơi yêu thích của mình.
“Nè ~, Rhonya.”
Chise ở phía sau gọi tôi. Đây là lần đầu tiên anh gọi tôi bằng tên, nên tôi thấy hơi lo lắng. Có phải do đang không ở trong quán coffee, nên anh không gọi tôi là quản lý?
“Cô rất mạnh phải không?”
“Eh?”
Trước câu hỏi đột ngột, tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên. Tôi bị lung lay bởi câu hỏi. Tôi đang nghĩ tại sao Chise lại có kết luận đó.
“Uweeh!” – Chise phát ra tiếng la kỳ lạ.
Sena nắm lấy cổ anh.
Chise không thăm dò gì thêm nữa, tôi cũng không trả lời câu hỏi của anh. Cứ thế, chúng tôi im lặng bước đi. Tia sáng chói lóa chiếu xuống chúng tôi. Không gian tràn ngập ánh nắng ấm áp với cây cối bao phủ xung quanh. Mặt đất phủ đầy cây xanh và cỏ đung đưa trong gió.
“Chính là đây. Các anh sẽ thấy dễ chịu khi nằm ở đây.”
Tôi cười nói với các thành viên đội Demi Merc, dẫn họ đến vị trí ở giữa. Dưới ánh nắng ấm áp dễ chịu, một làn gió tươi mát lướt qua mũi chúng tôi.
“Ở đây thật tốt. Oh, nó khá êm đó.”
Ryuse bước vào vùng ánh sáng mặt trời, quan sát xung quanh. Những người khác bước theo sau.
“Vâng. Thậm chí nó còn mềm hơn ở trên giường nữa.”
Tôi ngồi xuống đưa tay vào bụi cỏ. Sau đó, Shize nằm xuống trước mặt tôi.
“Ah~ Cảm giác thật tuyệt ~”
Ryuse thoải mái rầm rì, anh cuộn người lại như một quả cầu đầy lông. Cả Sena và Chise đều nằm xuống, Shize ở trung tâm họ.
Cảnh tượng xúc động này, khiến tôi cười muốn rút gân. Tôi muốn ngắm lâu thêm chút, nhưng tôi cũng muốn đến thăm Roto. Tôi định đứng dậy, Shize liền nắm lấy cánh tay tôi. Tôi mất thăng bằng và ngã vào vòng tay của Shize.
“…Ở lại đây, Rhonya.” – Shize nói.
Tôi rời khỏi vòng ngực anh.
“V…Vâng…” –Tiếng đáp lại của tôi vang dội khắp nơi.
Tôi nghĩ mình được mời ngủ trưa cùng với họ. Có nghĩa là tôi có thể ngủ với lông xù xù xung quanh phải không? Tôi choáng váng đứng sững bên cạnh Shize.
Anh đã nằm xuống nhắm mắt lại, gát tay sau đầu. Cái này không giống phong của sư tử đen lắm, anh không phải là người sẽ để lộ điểm yếu của mình ra.
Nhìn quanh, tôi thấy sói xanh, Chise đã ngáy ngủ. Anh ngủ với tư thế một cánh tay gác lên bụng và miệng mở to. Cảnh tượng này hơi bất nhã. Bên cạnh Chise là Sena đang nằm ngửa. Anh nằm gác chân lên đầu gối, lấy tay che mặt lại. Đôi tai lớn không còn cử động, cái đuôi màu lam lông xù xù khẽ đung đưa.
Nằm bên trái, đuôi Ryuse đang lắc lư. Anh vẫn còn thức, anh vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh bằng bàn tay thuần trắng của mình. Anh khẽ cười.
“Tiểu thư có muốn một cái gối không?”
“K-Không cần đâu, vậy là được rồi.”
Tôi từ chối ngay lập tức. Tôi muốn được ngủ trưa dưới ánh nắng mặt trời với ảnh, nhưng lấy tay Ryuse làm gối, quá xấu hổ rồi. Với nụ cười trên môi, Ryuse từ từ nhắm mặt lại, cố chịu đựng cơn buồn ngủ. Đội lính đánh thuê lông xù xù đã ngủ trước mắt tôi.
Dù không lâu trước đây họ còn trừng mắt với tôi, khi thấy tôi đến gần, thế mà bây giờ họ đã có thể thoải mái ngủ trước mặt tôi. Tôi mỉm cười, đây là bằng chứng cho thấy họ xem tôi là người của họ
Đây quả thật là một cảm giác thú vị. Được chia sẻ những nơi mình yêu thích đến những người bạn mới.
Mỗi khi ở đây, tôi đều thấy buồn ngủ. Không gian nơi đây mang lại cảm giác an toàn và ấm áp.
Nhích ra xa Shize một chút, tôi ngả mình vào thảm cỏ mềm mại. Ánh nắng chói chang, nhưng tôi thấy buồn ngủ quá. Cuối cùng tôi đã chìm vào giấc ngủ, tận hưởng hương cỏ tươi mát và ánh nắng.
Tôi nghe có tiếng bước chân, nhưng tôi không mở mắt ra kiểm tra. Trong khu rừng này, không có ai sẽ hại tôi cả, vì vậy tôi có thể yên tâm ngủ ở đây. Tiếng bước chân cẩn thận bước đến và âm thanh có gì đó bị kéo lê dưới đất. Đó là Laclain. Âm thanh đó ngừng lại, tôi cảm thấy có thứ gì đó lơ lửng phía trên. Tôi nghĩ có thể là cánh của Laclain.
Laclain ghét để đôi cánh của mình chạm đất. Vì thế tôi thấy rất cảm động trước sự quan tâm của Laclain, tôi mỉm cười. Được bao bọc bởi đôi cánh của sinh vật thần thoại, tôi lạc vào xứ sở mộng mơ. Laclain thở một hơi dài, tiếng lá xào xạc vang lên xung quanh. Tôi chìm vào giấc ngủ, lắng nghe âm thanh êm dịu như một bài ru.