II Cứu tinh của khu rừng
Ryuse và Sena cố gắng theo sát phía sau Rhonya, nhưng họ bị một cơn bão hoa chặn lại.
Hơn nữa, cơn bão hoa còn xóa bỏ mọi dấu vết của Rhonya để lại.
“Tskkk! Mấy người đang làm gì vậy tinh linh! Mùi của tiểu thư hoàn toàn biến mất rồi.”
Ryuse lấy những cánh hoa trong miệng ra, nhìn chằm chằm vào Orphedoto.
Orphedoto đưa tay lên và những cánh hoa bị hút vào lòng bàn tay.
Anh vô cảm nhìn Ryuse và Sena.
“Đừng có cản đường,”
“Ta đã nói sẽ giúp tiểu thư rồi mà.”
“Sự giúp đỡ của người không cần thiết.”
“Ta đã nói với tiểu thư ta sẽ giúp cô ấy!”
Ryuse nói và phớt lờ Orphedoto. Anh cố rời đi theo hướng của Rhonya. Nhưng lần này, con đường bị chặn lại bởi âm thanh di chuyển của những cái cây. Cây cối thật sự di chuyển đến trước mặt Ryuse. Những cái cây cao khoảng 5 mét, nhìn vào Ryuse bằng đôi mắt lồi ra từ thân cây.
“Đây là tinh linh cây. Trong khu rừng này, chúng có chức trách như ta, loại bỏ những mối nguy hiểm.”
Orphedoto giới thiệu. Có khoảng 5 tinh linh cây bao vây lấy đội Demi Merc.
Ryuse và Chise đều rụt tai lại, như thất bại ê chề rũ đuôi xuống, trừng mắt nhìn tinh linh cây. Trong khi đó, Shize chỉ nhìn lướt qua và không có gì bối rối trước tinh linh này. Miễn không mang ác ý với rừng, và không phá hoại rừng bất kỳ phương thức nào, các tinh linh cây sẽ không tấn công họ.
Sena hiểu được ẩn ý hành vi của Shize và cố gắng truyền đạt cho Orphedoto.
“Orphedoto, chúng tôi không mang ác ý đến đây. Chúng tôi chỉ muốn giúp bạn của chúng tôi, Rhonya.”
Sena điềm tĩnh nói, không biểu hiện tức giận gì như Chise và Ryuse. Orphedoto nheo mắt lại.
“Ta nghe nói đội Demi Merc cái ngươi luôn túc trực tại tiệm coffee của bạn ta.”
“Không liên quan gì cả! Tiểu thư đâu rồi! Ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì với cô ấy khi ở một mình trong rừng!”
Ryuse nổi cơn thịnh nộ, và cố gắng đi về phía lần cuối anh nhìn thấy Rhonya. Để lộ móng vuốt sắc nhọn và giơ cả hai cánh tay lên, như muốn nói nếu tinh linh cây còn ngăn cản thì anh sẽ bẻ hết tất cả cành cây. Sena nắm cổ Ryuse ngăn lại, và anh ngậm miệng lại.
“Hmm. Ngươi không cần quan tâm điều đó. Không ai có thể tổn thương bạn ta! Rột cuộc, cô ấy là cứu tinh của khu rừng này!”
Orphedoto bác bỏ mối quan tâm của Ryuse.
Đột nhiên, có thứ gì đó xuất hiện, lơ lửng trên đầu mọi người.
Sinh vật này trông giống như một con cá lớn với cơ thể dẹp, như cá đuối. Nó trong suốt, màu sắc của nó chuyển sắc từ lam sang lục, nó gần như hòa lẫn vào bầu trời và những tán lá. Lơ lửng trong không trung như đang bơi giữa bầu trời. Sena hỏi Orphedoto trong khi quan sát sinh vật lạ này.
“Ý của anh là sao, cứu tinh?”
Mọi người đội Demi Merc cuối gập người lại khi cảm nhận được có một sự hiện diện mới xuất hiện. Không phải là thứ đang bơi trên bầu trời, là một cái gì đó đáng sợ hơn.
Mọi người quan sát xung quanh, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Sinh vật giống cá đuối bay đi khỏi những cái cây. Ngay sau đó, một đôi mắt từ trên cành cây nhìn xuống. Đôi mắt được viền bởi đường kẻ mắt màu xanh lam, với cặp tròng màu lục nhạt. Dù cao lớn nhưng vẫn nhỏ hơn so với tinh linh cây, hình dạng thật sự của nó bị những tán cây che lại.
Nó nhe miệng ra, như đang cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn. Dù không nhận được sự giải đáp nào, nhưng họ vẫn hiểu đây sinh vật thần thoại. Một sinh vật nguy hiểm pha trộn giữa loài chim và loài thú, và có mùi rất lạ.
Ryuse và Chise mở to mắt, cố gắng đe dọa nó.
Shize ngăn lại, bình tĩnh tĩnh lạnh nhìn lên cây.
“Ta đoán xem ai đến đây. Thì ra là thú nhân.”
Một giọng nói như bị bóp nghẹt như được gằn ra từ môi nó.
“Các ngươi được mời đến khu rừng với tư cách là bạn à? Nhanh thật đấy.”
Sinh vật thần thoại lộ diện từ phía sau những tán cây. Những chiếc lông vũ màu trắng phủ trên mặt nó, nằm rải rác không theo một quy tắc, và cơ thể to lớn dần phân tán vào không khí. Tiếng của vô số lông chim vang lê, nghe như tiếng chim non vỗ cánh. Cuối cùng, Laclain xuất hiện trong hình dạng tạm thời.
Đây là một thực thể có sức mạnh gần như một vị thần và hiếm khi con người nhìn thấy.
Ngoại hình của Laclain không giống con người hoàn toàn, sự biến đổi không được hoàn chỉnh như thú nhân. Vị trí 2 cánh tay là đôi cánh trắng, và ở sau đầu có những chiếc lông vũ dài phát ra ánh sáng màu xanh lục đến mà xanh da trời. Laclain duyên dáng vỗ cánh, bàn chân đen tuyền chạm đất khi anh tiếp đất.
“Đây là Laclain, sinh vật thần thoại.”
Orphedoto giới thiệu.
Một nụ cười nở trên đôi môi đen mực của sinh vật thần thoại.
Sena hiểu Laclain không có ý thù địch, đang lịch sự giới thiệu bản thân.
Laclain nhẹ nhàng nói.
“Xin thứ lỗi. Mặc dù ta không ghét thú nhân, nhưng ta không thể tin tưởng lính đánh thuê được. Ta sợ các ngươi sẽ hại cứu tinh của bọn ta.”
“Chúng tôi sẽ không bao giờ làm thế!”
Sena hỏi lại một lần nữa, anh trấn an Ryuse đang quyết liệt phản bác.
“Cứu tinh này là ai?”
“Thôi được, thư giãn đi, ta sẽ nói cho các ngươi.”
Laclain bình tĩnh nói. Người đầu tiên phản ứng lại là Shize, anh ngay lập tức ngồi xuống, tư thế chuẩn bị sẵn sàng lắng nghe Laclain giải thích.
Thấy vậy, Chise cũng ngồi xuống theo.
Ryuse ngồi xuống với vẻ mặt không vui.
Như muốn giục Laclain hãy nhanh lên, và liên tục vỗ đuôi xuống đất.
“Anh là sinh vật thần thoại luôn ghét con người đúng không?”
“Đúng ta khinh thường chúng nhất, nhưng ta yêu quý Rhonya.”
Laclain không hề tránh né trả lời Sena, người đã đứng lên hỏi.
“Có phải vì tiểu thư đã giúp anh? Tôi vừa nghe cô ấy nói.”
Laclain nheo mắt lại khu Ryuse nói thế.
“Rhonya và Orphedoto ràng buộc với nhau bởi khế ước. Vì vậy, khi Orphedotoo cần sự giúp đỡ từ cô ấy, cô ấy phải đáp lại . Đây là cách nó hoạt động. Nhưng kể từ rất lâu trước kia, con người trong quốc gia của Rhonya đã thản nhiên hủy bỏ khế ước khi mục đích của chúng đạt được. Đây là lý do ta ghét con người. Ta không thể tin chúng được. Ngay từ đầu, ta đã từ chối nhận sự giúp đỡ từ Rhonya.”
Laclain mỉm cười hồi ức, Orphedot đang ngồi trên cây chen ngang vào.
“Các ngươi có biết ác quỷ không?”
“Tôi chưa từng thấy, nhưng có nghe về chúng.”
Sena trả lời.
“Sự tồn tại của chúng như cội nguồn của tội ác… Là biểu tượng cho sự hủy diệt mang trong người sức mạnh mê hoặc được mọi thứ. Đặc biệt, ma thú rất dễ bị ác quỷ thao túng. Một ngày nọ, có một con ác quỷ hung ác đã tấn công khu rừng cùng với lũ ma thú.”
Theo những gì Orphedoto đã nói, Laclain tiếp tục.
“Lúc đầu, người đầu tiên ký khế ước, ma thuật sư Gratia, đã được gọi đến giúp đỡ. Tuy nhiên, cậu ta không thể đến vì phải tham dự một nghi thức. Vì vậy, Orphedoto đã yêu cầu sự giúp đỡ từ khế ước giả khác, chính là Rhonya.”
Vào thời điểm đó, St. Crisante đang diễn ra một kỳ thi. Dù đây là kỳ thi rất quan trọng đối với Rhonya, nhưng cô ấy đã đến mà không do dự đến. Nếu được triệu hồi bởi khế ước, sẽ được làm kiểm tra lại. Nhưng nếu không duy trì được vị trí đứng đầu của mình, Rhonya sẽ bị gia đình đối xử tàn nhẫn.
Laclain quyết định tốt hơn không nói cho họ và tiếp tục.
“Khu rừng như một mớ hỗn độn hoảng loạn, tràn ngập tiếng la hét của cư dân trong rừng đang chạy trốn. Cây cối bị chặt phá trải dài trên con đường hành quân của lũ ma thú. Trước số lượng lớn ma thú, Orphedoto không thể bảo vệ hết cư dân trong rừng và phải đối diện với nguy cơ hủy diệt. Trận chiến sẽ không kết thúc cho đến khi nào ác quỷ chưa bị tiêu diệt… Nhưng bọn ta không thể lại gần chúng. Ta bị chặn lại bởi rất nhiều kẻ thù và bị thương nặng. Ngay khi ta sắp trút hơi thở cuối cùng, Rhonya đã xuất hiện. Đó là cách mà chúng ta gặp nhau.”
“Đợi một chút.”
Ryuse đã cắt lời Laclain. Anh chỉ vào Laclain và hỏi.
“D-đợi đã. Lúc tiểu thư nói với bọn tôi là cô ấy đã giúp anh. Nhưng giọng điệu của cổ như kiểu chỉ đang chữa lành vết thương cho một chú chim nhỏ. Eh… Ý anh là cô ấy giúp anh trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế?”
“Đúng thế.”
“Rốt cuộc cô ấy là ai thế?”
“Cô ấy là một người tài năng, xứng đáng được công nhận bởi ma thuật sư Gratia, người đang làm việc trực tiếp dưới quyền nhà vua.”
Ryuse bị sốc trước câu trả lời hờ hững của Laclain.
Sau đó anh ưỡn ngực lên tự hào về điều này.
“Dù với tài năng đó, nhưng Rhonya đã lớn lên trong một môi trường mà những nỗ lực của cô ấy luôn bị phủ nhận… Cô ấy luôn tự đánh giá thấp khả năng của bản thân.”
Laclain tiếp tục nói như đang lẩm bẩm một mình.
“Ta từ chối cô ấy…Ta đã nói ta không muốn được một cô gái loài người giúp đỡ.”
Chính xác hơn, anh không muốn được cứu bởi một cô gái thuộc dòng dõi quý tộc. Đây thực sự là những gì anh cảm thấy. Vào thời điểm đó, Laclain cực kỳ ghét giới quý tộc. Dù bị trọng thương nhưng anh vẫn từ chối sự giúp đỡ của Rhonya, thậm chí còn nhe răng đe dọa cô.
Rhonya đã nói.
‘Tôi hiểu.’
Rồi lùi lại, sau đó lập tức sử dụng ma pháp chữa trị.
‘Chúng tôi cần sức mạnh của cậu để cứu khu rừng, Laclain. Sau đó, cậu muốn phàn nàn thế nào cũng được.’
Rhonya điềm tĩnh nói, đáp lại sự giận dữ của Laclain.
“Rhonya đã chiến đấu trong khi chăm sóc ta. Và cứu khu rừng bằng tất cả ma thuật mà cô ấy có. Đúng là một người hùng chân chính.”
Laclain tiếp tục miêu tả hình ảnh nữ anh hùng trong cô gái nhỏ. Rhonya sử dụng ma thuật phòng thủ cổ xưa triệu hồi vô số hiệp sĩ giáp sắt ngăn chặn bước chân của chúng. Ma thuật triệu hồi đòi hỏi một lượng lớn sức mạnh ma thuật và sự tập trung cao độ. Tuy nhiên, Rhonya lại vừa trị thương cho Laclain vừa đối đầu với ác quỷ. Đây là trận chiến của ma thuật. Khi những cột lửa vừa nổi lên, ngay lập tức nước dập tắt ngọn lửa. Sau đó cơn bão nổi lên, cuốn hết tất cả tan biến hết vào trong hư vô.
Đó là trận chiến kéo dài và khốc liệt nhất mà Laclain từng chứng kiến. Rhonya lúc đó chỉ mới 14 tuổi. Vạt váy và mái tóc dài óng ả tung bay trong gió, khi cô chiến đấu chống lại ác quỷ. Ác quỷ xảo trá nấp sau bức tường thịt ma thú, chờ đợi sức mạnh ma thuật của Rhonya cạn kiệt. Để chống lại điều đó, Rhonya tạo ra một thanh kiếm bằng ma thuật tiến vào vòng vây đột phá.
Hầu hết các tiểu thư quý tộc chỉ được học đấu kiếm như một trò giải trí, thì Rhonya lại rèn luyện bản thân trong lớp học của riêng mình. Kiếm thuật của cô thật sự rất tuyệt vời khi cô liên tục đánh bại ma thú bằng thanh kiếm ma thuật. Cuối cùng, Rhonya đã đột phá được bức tường đó, và cuộc đối đầu giữa ác quỷ và Rhonya diễn ra. Rhonya phá tan hắc ma thuật của ác quỷ, phong ấn nó và cứu khu rừng.
“Những ma thú thoát khỏi sự kiểm soát của ác quỷ, Rhonya đều chữa thương cho chúng. Ta chưa kịp tức giận thì cô ấy đã say ngủ để hồi sức. Sau trận chiến căng thẳng, đây là điều không tránh khỏi… Thật khó mà ghét được Rhonya, trước cảnh tượng các tinh linh quây quần ôm lấy cô ấy.”
Laclain trìu mến nở một nụ cười hoài niệm trên khuôn mặt.
“Ta ghét con người, nhưng ta yêu quý cô ấy. Rhonya đã cứu lấy mạng sống của ta. Chúng ta mãi mãi chỉ dõi theo Rhonya và Orphedoto.”
Khi câu chuyện của Laclain kết thúc, Orphedoto trang trọng nói thêm.
“Giờ thì các ngươi đã biết Rhonya là cứu tinh của khu rừng này. Ta cảnh cáo lần nữa. Nếu các ngươi làm bất cứ điều gì là tổn thương đến Rhonya, bọn ta sẽ giết các ngươi.”
Không chỉ Orphedoto, cả khu rừng cũng trở nên xao động như muốn cảnh cáo, đội Demi Merc thủ thế phòng thủ khi không khí sảng khoái của khu rừng trở nên nặng nề, đáng sợ. Sau đó, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt Laclain.
“Ophedoto lo lắng, nhưng ta thì khác…Dù trước đó ta nói không thể tin tưởng các ngươi, nhưng chúng ta hãy hòa hợp. Như những con thú được thuần hóa bởi Rhonya.”
“Khoan, đợi chút.”
Ryuse ngạc nhiên trước lời nói của Laclain.
“Huh? Tiểu thư còn biết dùng kiếm? Cô ấy là thứ gì vậy? Không gì không làm được!?”
Ryuse bối rối khi bí mật của Rhonya càng được đào sâu. Orphedoto chau mày trước phản ứng của anh.
“Ngươi đang nói gì vậy…Hm?”
Sau đó, Orphedoto nhưng bị đánh cho tỉnh ngộ ra.
“Ngươi không biết gì về bạn của ta!? Nhưng, ngươi…!?”
Orphedoto run rẩy khi chỉ vào Ryuse. Orphedoto đã hiểu lầm, nghĩ rằng Rhonya đã nói cho họ biết lai lịch của mình vì Ryuse đã gọi cô là ‘Tiểu thư’ và đưa họ vào rừng. Tuy nhiên, các thú nhân không biết rằng Rhonya là một tiểu thư quý tộc.
“Ta đã phạm một sai lầm!”
“Ah!? Chờ đã!?”
Orphedoto nhìn sang Laclain.
“Tại sao ngươi lại nói cho chúng chuyện ác quỷ!”
“Vì hiện tại họ đang ở đây, nói bây giờ sẽ có ích. Ổn thôi, Rhonya thậm chí còn đưa họ đến đây, ít nhất chúng ta hãy kể lại những gì đã xảy ra.”
Laclain biết tất cả, bình tĩnh phản bác lại. Orphedoto rũ vai đáp lại, và sau đó cố gắng khiêu khích các thú nhân.
“Hm! Các ngươi đến đây mà không biết chút gì về Rhonya. Là một pháp sư có thực lực mà bọn ta rất biết ơn, điều đó đã được một ma pháp sư khẳng định… Nhưng Rhonya đã không cho các ngươi biết tại sao cô ấy lại muốn có một cuộc sống yên tĩnh.”
Nhìn biểu cảm chua xót của Ryuse và Chise, Orphedoto tiếp tục.
“Rhonya đã cứu Tinh Linh Sâm Lâm. Tất cả thực vật phát triển mạnh mẽ đều nhờ có sự tồn tại của ta. Cứu rừng của ta cũng như cứu tương lai của toàn thế giới. Nhưng cô ấy đã nói không muốn được vinh danh vì chiến công này và muốn giữ nó trong bí mật.”
Nếu Rhonya quá chói loá, gia đình lạnh lẽo đó sẽ đặt thêm nhiều kỳ vọng vào cô. Vì sợ điều đó, Rhonya muốn giữ bí mật.
“… Ngươi có bao giờ được công nhận bởi nỗ lực của bản thân chưa?”
Laclain hỏi Chise. Chise cảm thấy như bị dội xô nước lạnh lên người, nhưng cũng bối rối trả lời.
“…Đương nhiên rồi, thì sao?”
Chise quay lại nhìn Shize, người nâng anh lên.
“Vậy, ngươi có bao giờ bị phủ nhận dù đã nỗ lực chưa?”
Laclain liếc nhìn Shize, rồi hỏi Chise. Chise không thể trả lời vì anh chưa bao giờ trải qua điều đó trước đây. Laclain cười nhạt. Orphedoto tiếp nối những gì Laclain đã nói.
“Rhonya lớn lên trong sự phủ nhận. Thật kỳ lạ. Bất chấp những thành tựu của mình, cô ấy vẫn tự đánh giá thấp bản thân. Nhưng cuối cùng Rhonya đã thoát khỏi nơi đó… Ta nghe nói các ngươi không được người dân chào đón, nhưng cô ấy đã chấp nhận các ngươi. Vậy thì còn cô ấy, các ngươi có thể chấp nhận quá khứ của Rhonya không?”
Ryuse giận dữ đứng dậy dưới ánh mắt nghi ngờ của Orphedoto.
“Đủ rồi! Tôi biết tiểu thư bây giờ là đủ!! Quá khứ của cô ấy có như thế nào, cô ấy sẽ kể cho chúng tôi khi cô ấy muốn.”
Họ chấp nhận mọi thứ về Rhonya, ngay cả những bí mật của cô. Họ sẽ không bao giờ phản bội Rhonya, một người luôn hết lòng chào đón họ bằng nụ cười ấm áp. Mọi người đội Demi Merc đều nhất trí chung điểm này.
“Đi thôi! Sena!”
Câu chuyện đã kết thúc, Ryuse vội vàng đưa Sena đi tìm Rhonya, nhưng Laclain đưa cánh phải ra ngăn hai người họ lại.
“Còn một điều nữa ngươi cần biết. Nếu ngươi thực sự quan tâm đến Rhonya.”
“Tsk!... Gì nữa?”
Đề cập đến vấn đề này, Ryuse không thể bỏ đi được. Ryuse đáp lại Laclain vì anh biết Laclain không có ý xấu.
“Là về ác quỷ.”
“Không phải nó bị phong ấn rồi sao?”
“Kết giới và ma thuật phong ấn không phải là thế mạnh của Rhonya, nhưng tên ác quỷ đó lại rất giỏi phá huỷ phong ấn. Đây là một vấn đề rắc rối. Kể từ khi bị đánh bại, nó bị ám ảnh bởi Rhonya. Dù phong ấn đã được gia cố nhiều lần, nhưng nó vẫn cố gắng trốn thoát để chiếm hữu Rhonya. Hãy để ý đến Rhonya nếu ngươi còn tiếp tục đến chỗ của cô ấy.”
Nghe tin Rhonya bị ác quỷ để mắt đến, sắc mặt của mọi người đội Demi Merc trở nên khó coi.
“Ngươi đã nói sẽ dễ dàng bảo vệ cô ấy hơn nếu ở lại trong rừng…”
“Hmm, Rhonya nghĩ ác quỷ sẽ không thể tìm thấy cô ấy. Và có thể tự xử lý chúng, nhưng sẽ không ngoan hơn và cũng không có hại gì khi cẩn thận cả. Gratia sẽ phong ấn chúng nếu chúng còn lần nữa.”
Nghe những gì Laclain nói, Sena suy nghĩ một chút và hỏi.
“…Thứ em ấy đang trốn tránh không phải ác quỷ à.”
Cô không trốn tránh ác quỷ, mà vì chạy trốn nơi luôn phủ nhận cô. Có lẽ, đối với cô, nơi đó còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Laclain chăm chú nhìn Sena và đưa cánh hướng về một phía.
“Rhonya đang ở cùng Gratia, bên cạnh cây mật ong. Đi dọc theo con đường này, ngươi sẽ thấy một cái cây lớn có mật hoa màu cam.
Ngươi sẽ biết khi nhìn thấy nó. Đi đi.”
Ryuse đã sẵn sàng rời đi ngay lập tức. Anh hỏi Chise đang ngồi.
“Boss… đang ngủ. Mày có muốn đi chung không, Chise?”
“Tao sẽ đợi tụi mày ở đây với Shize.”
Shize đã nằm xuống. Anh không định đi tìm Rhonya.
“Hmm. Đi thôi, Sena.”
Ryuse và Sena rời đi theo hướng Laclain chỉ. Chise gọi lại.
“Đừng có làm gì không cần thiết, mọi người.”
Orphedoto và Laclain đợi Chise nói tiếp.
“Ngươi nên biết bọn ta thích Rhonya. Ngươi có ý định canh tranh với bọn ta không?”
Sau khi tuyên bố gây sốc, Chise hướng một nụ cười ương bướng về phía Laclain. Và Laclain đáp lại bằng một nụ cười không dời mắt.
“Đó là lý do tại sao gọi ngươi là thú mà…” – Orphedoto.
“… Mà ngươi định đến chỗ ngủ trưa mà Rhonya giới thiệu không? Ta sẽ đưa ngươi đến đó.”
Orphedoto nhớ lại mục đích chuyến thăm của họ và hỏi. Chise hơi sững sờ và quay lại nhìn Shize đang nằm.
“…Đợi một chút.”
Shize nhẹ nhàng đáp lại với đôi mắt nhắm nghiền.