I. Bí mật của người bạn – Sena
Tôi đã có một người bạn mới. Một người bạn là con người.
Nhưng tôi chưa biết nhiều điều về em ấy.
Nơi em ấy sinh ra, lớn lên như thế nào, và tại sao em ấy lại đến thị trấn này.
Tôi vẫn… không biết gì về em ấy.
Hôm nay, tôi ghé Coffee Mattari một mình trong hình dạng con người. Giấu tai và đuôi, mặc bộ quần áo không phải đồng phục của lính đánh thuê. Nếu một người không quen biết nhìn thấy, tôi chắc chắn họ sẽ nghĩ tôi là con người.
“Cling clang” – Khi chuông cửa vang lên. Từ bếp, khuôn mặt của quản lý nhô ra.
“Chào buổi chiều, chào mừng anh.”
Một cô gái có mái tóc bạch kim được thắt bím qua một bên, Rhonya. Híp đôi mắt màu xanh lại, em ấy vui vẻ mỉm cười.
“Hôm nay anh đến một mình à?”
“Đêm qua, chúng tôi đã có cuộc chạm trán với đội lính đánh thuê con người. Vì họ đang chiến đấu, chúng tôi nhanh chóng quyết định rời khỏi đó trước khi có rắc rối xảy ra. Những lúc như thế này, chúng tôi thường phóng túng ngủ ở nhà. Những người khác vẫn còn đang ngủ. Tôi đã gọi dậy nhưng không ai chịu tỉnh.”
Domskhasa là địa bàn của chúng tôi. Bình thường quanh đây chỉ có đội của tôi, nhưng đôi khi, lính đánh thuê được thuê bởi các thành phố lân cận sẽ ‘đến’ đây. Như đã nói, linh đánh thuê đa số đều có tính tình thô bạo, không ít người luôn thích gây rối.
Những lúc gặp phải những nhóm lính đánh thuê khác, chúng tôi sẽ nhanh chóng rời đi để tránh rắc rối có thể xảy ra.
“Ôi trời, ra vậy… Cơ thể của anh ổn chứ, với lối sống thất thường như vậy?”
Tôi ngồi vào ghế cạnh quầy, em ấy lo lắng nhìn tôi.
“Chúng tôi mạnh hơn con người rất nhiều. Sẽ ổn thôi nếu chúng tôi ngủ đủ.”
“Dù anh rất mạnh, nhưng tốt nhất đừng bất cẩn.”
Tôi có thể cảm nhận sự quan tâm chân thành từ lời nói của em ấy… Có rất nhiều người ghét thú nhân, em ấy thực sự là một con người kỳ lạ…
“Anh có muốn đợi mọi người đến rồi gọi món không?”
“Tôi sẽ đợi họ. Có thể lấy trước cho tôi một ly latte được không?”
“Vâng.”
Rhonya nhẹ giọng đáp lại rồi quay vào bếp.
Một cô gái trẻ đẹp như vậy, lại chuyển đến một thị trấn xa xôi như ở đây và mở tiệm kinh doanh một mình.
Từ lời nói, cách ứng xử và thói quen, em ấy giống như được rèn luyện bởi môi trường xung quanh. Có lẽ em ấy xuất thân từ một gia tộc giàu có, và mua lại tiệm này bằng tiền thừa kế.
Rhonya từng nói, em ấy thậm chí không thể tự do chọn sách mình muốn đọc, chỉ đọc những cuốn sách nổi tiếng, điều đó thật kỳ là. Do đó, tôi nghĩ em ấy bị những người xung quanh bắt phải lao động chân tay. Nhưng bàn tay của em ấy không giống người phải lao động, đó là đôi tay đẹp.
“Cảm ơn đã đợi.”
Đôi tay xinh đẹp đó đặt tách latte trước mặt tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi coffee đậm đà hòa lẫn hương thơm dịu ngọt.
Rhonya nhìn về phía cuốn sách tôi đặt trên quầy.
“Hôm nay anh cũng đọc sách à?”
“Ừm. Là tiểu thuyết huyền nghi cho ngày hôm nay. Em có thích tiểu thuyết huyền nghi không, Rhonya?”
“Vâng, tôi thích nó. Đặc biệt là về trinh thám.”
“Tôi sẽ cho em mượn sau khi tôi đọc xong.”
“Vậy được không? Cảm ơn anh nhiều.” – Với nụ cười hạnh phúc.
“Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.” – Rhonya nói và định quay vào bếp, tôi ngăn em ấy và nói rằng mình không phiền.
“À, món bít tết Gauu lần trước thế nào?” – Rhonya.
“Rất ngon. Mọi người rất thích.” – Tôi mỉm cười trả lời cô ấy.
Dù ban đầu không có trong menu, nhưng em ấy vẫn phục vụ món đó cho chúng tôi. Bít tết Gauu với sốt cà chua. Để chúng tôi không bị ngán, em ấy đã đổi vị. Nhưng dù không làm vậy, những người hiếm khi được thưởng thức món ngon như chúng tôi, với thịt nướng cũng đã thỏa mãn rồi.
Đáp lại sự mong đợi từ khách hàng, Rhonya đã thử nghiệm làm ra nhiều loại bánh mới. Điều đó có nghĩa chúng tôi không phải trường hợp đặc biệt duy nhất, nhưng tôi chắc chắn em ấy rất quan tâm chúng tôi với tư cách là khách hàng của em ấy. Tôi thấy trái tim mình nhột nhột như lông vũ phớt qua, nhưng tôi thấy rất vui.
Em ấy lấy tay che miệng, nhẹ nhàng mỉm cười. Tôi nghĩ, đây là hành vi của người đã được rèn luyện từ nhỏ.
Sau đó, một giọng nói nhỏ xíu có thể nghe thấy phát ra từ bếp. Em ấy xin lỗi rồi đi vào bếp.
---
Rhonya.
Em ấy có lẽ 15 hoặc 16 tuổi. Gia đình không rõ, đến thị trấn này bởi lý do nào đó.
Có nụ cười thân thiện và thái độ phục vụ khách hàng chu đáo. Một tiệm coffee, nơi bạn sẽ cảm thấy thư thái khi đến đó, có rất nhiều khách ghé nơi này. Sự tinh tế của những chiếc bánh ngọt và coffee, là một trong những lý do nơi đây được yêu thích.
Mấy bữa trước, tôi còn ngạc nhiên hơn khi những tinh linh đến tiệm của em ấy.
Từ sự tương tác giữa em ấy với các tinh linh, có vẻ như em ấy có mối quan hệ tốt đẹp với những sinh vật không phải loài người. Do đó, không lạ gì khi em ấy không có thành kiến thậm chí còn tôn trọng thú nhân.
Mặc dù tôi không biết tại sao em ấy lại che dấu thân phận của mình. Nhưng tôi tin rằng em ấy không phải làm vậy vì che dấu hành vi phạm tội của mình. Thú nhân chúng tôi rất nhạy cảm với ác ý, nhưng tôi không cảm nhận được gì từ em ấy.
Thêm nữa, em ấy nói rằng trái tim em đã tan vỡ. Có lẽ, em ấy rời đi cuộc sống xa hoa sau khi chia tay và cắt đứt mối quan hệ với một quý tộc giàu có… Nhưng không, trông em ấy luôn tận hưởng cuộc sống mỗi ngày. Hay vì em ấy lạc quan nhỉ?
“…”
Càng suy nghĩ, càng nhiều điều bí ẩn bao trùm lấy em ấy.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ xíu phát ra đâu đó gần đây.
Âm thanh không phải phát ra từ bếp, tiếng bước chân nhỏ như của sóc hoặc chuột. Quay lại, tôi có thể thấy 1 cục gì đó màu vàng xanh ở dưới ghế. Thứ đó muốn núp sau chân ghế, nhưng tôi có thể thấy mông của nó nhô ra… Đó là một tinh linh.
Tôi từng thấy một tinh linh lúc di chuyển trong rừng, nhưng một lúc gặp nhiều tinh linh như vậy chỉ xuất hiện lần đầu vào gần đây. Một tinh linh hoa, không có gì phải kinh ngạc. Như Rhonya nói, là khách quen của em ấy.
Tôi tự hỏi tại sao các tinh linh lại đến quán của em ấy. Ngoài ra, nếu chúng thuộc loại sinh vật nhút nhát, chúng sẽ không đến gần thị trấn của con người huống chi là một tiệm coffee của loài người. Trở lại vấn đề, điều gì khiến tinh linh trở nên thân thiết với em ấy như vậy?
… Nếu biết được nơi sinh sống của tinh linh, tôi có thể tìm hiểu một ít về xuất thân của Rhonya.
Tinh linh nấp sau chân ghế vẫn không nhận ra tôi đang nhìn, sau đó tôi nghe thấy giọng nói của Rhonya.
“Fufu. Mấy ẻm đang bật chế độ quan sát đấy.” – Rhonya nhìn tôi từ quầy với một nụ cười kỳ lạ.
“Mấy em ấy rất thích đuôi của Sena. Vì vậy, mấy ẻm đang quan sát Sena chờ cơ hội để chạm vào đấy.”
“… Hmmmm, thật là một vật nhỏ cẩn thận.”
“Tôi nghĩ sẽ mất chút thời gian, nhưng tôi chắc chắn mấy ẻm sẽ biết Sena là người tốt. Nên đến lúc đó, xin hãy cho mấy ẻm chạm vào anh nhé.”
Các tinh linh không ngừng thập thò giấu mặt đi. À, tôi thấy được 3 trong số đó.
Tôi có thể cho các tinh linh chạm vào đuôi nếu muốn… Nhưng, tôi đoán sẽ ổn thôi. Tôi sẽ để các tinh linh làm theo cách mà họ muốn.
Đúng hơn, tôi cũng muốn tiếp tục tiến hành cuộc quan sát của mình. Mục tiêu là Rhonya.
Lần đầu tiên khi chúng tôi ghé quán, tôi cảm nhận được Shize rất thích Rhonya. Điều gì đó đã xảy ra khi chúng tôi chợp mắt. Trực giác của Shize rất nhạy bén, và đánh giá người khác cũng rất chính xác. Dù sao, điều đó có thể chứng minh rằng chúng tôi có thể tin tưởng em ấy.
Tôi muốn Shize và Rhonya có thể thân thiết hơn. Nhưng Shize là người không thích bị ép buộc, và rất cứng đầu. Ngay cả khi là tôi cũng rất khó giúp họ thân thiết.
Tôi nghe được tiếng bước chân, nó không phải của các tinh linh. Tiếng bước chân nặng nề phát ra từ ngoài quán. Nhưng đó không phải của Shize hay những người khác.
“Cling clang.”
Tiếng chuông nghe ầm ỉ hơn bình thường. Một mùi nồng bốc lên khiến tôi phải cau mày lại. Nhìn qua, 4 người trông như người xấu bước vào, là hỗn hợp của mùi cát, sắt và thép. Có thể họ là lính đánh thuê. Bọn đã đến đây và đánh nhau trong địa bàn canh gác của chúng tôi.
“Chào mừng.”
Ngay cả khi khách hàng có thái độ khó chịu đến, Rhonya vẫn đón tiếp họ một cách nồng nhiệt. Giống như lần đầu tiên chúng tôi đến. Mặc dù việc chào đón khách hàng là điều không tránh khỏi, nhưng tôi ước em ấy có thể học cách cảm nhận được sự nguy hiểm.
“Sao, ồ một cô gái xinh đẹp thật!”
“Ta nghe nói em còn độc thân? Nào rót cho ta một ít rượu! Rượu đâu!”
Chúng biết không có cửa hàng nào tốt quanh đây. Thị trấn này là địa bàn của thú nhân chúng tôi, chúng đến đây mà không biết đây là nơi chúng tôi thường tới. Đúng là lũ ngu.
Nhìn thấy lũ xấu xa đe dọa người dân trong thị trấn, không còn sự lựa chọn nào khác, tôi sẽ can thiệp vào. Chậc, chúng tôi chủ yếu hoạt vào ban ngày vào thời điểm này nên ổn thôi, tôi đoán vậy.
Lũ đàn ông cười tục tĩu, ánh nhìn nhớp nháp dính chặt vào Rhonya. Dù ánh mắt như vậy đang nhìn, nụ cười của em ấy vẫn không tắt.
“Tôi xin lỗi tiệm của tôi không bán rượu. Nhưng có bán nước ép và coffee, các anh có muốn dùng không?”
“Haaa? Bọn này muốn rượu, ta đã nói với em! Là rượu đấy, tiểu thư!”
“Và bọn này đang rất đói, sắp tới giờ làm việc, lấy món nào ăn nhanh ra.”
“Món bít tết Gauu phù hợp với yêu cầu của các anh, tôi có thể làm món đó. Nhưng, tiệm không trữ đồ uống có cồn nên tôi không thể bán cho anh.”
Giống như những gì Rhonya đã làm với chúng tôi trước đây. Em ấy từ chối những thứ không có và cố gắng đưa ra sự lựa chọn thay thế khác. Đúng như tôi đoán, em ấy không có tí cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Hay em ấy thấy yên tâm khi có tôi ở đây?
“Không nghe khách kêu muốn cái đó à! Mang nó ra đây! Mau lên!!”- Một trong lũ đó đến quầy, hất ly nước của tôi xuống sàn. Ly bị vỡ, coffee còn sót lại tràn ra khắp sàn.
Tôi đứng dậy định cho tên đó một trận, nhưng tay tôi bị Rhonya giữ lại.
“Đây chỉ là sự cố thôi, thưa ngài. Nếu anh tiếp tục làm ầm ĩ ở nơi này, tôi sẽ phải đuổi anh ra ngoài.” – Rhonya nói với tên đó.
Nụ cười của em ấy biến mất, khuôn mặt của em ấy trở nên nghiêm túc.
“Cưng nói đuổi bọn này đi? Với cơ thể yếu ớt đó, cưng làm được gì? Nào thử đi.”
“Cưng muốn một trong bọn này không? Biến đi, đồ ngu.”
3 tên còn lại cười dâm đãng rồi bắt đầu tiến lại gần. Ngay cả hơi thở của chúng cũng bốc lên mùi hôi thối.
Haizzz, tôi biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Nhưng nghĩ đến đám này đều là lính đánh thuê như mình, giơ cánh tay dơ bẩn đó tiếp cận Rhonya.
Trước khi ấn tượng của em ấy về tôi tệ hơn, tôi nên nhanh chóng biến đổi thành dạng thú và đuổi chúng đi. Cho lũ ngu này biết sức mạnh của thú nhân là như thế nào.
Nhưng tôi chưa kịp biến hình thì Rhonya đã ngăn tôi lại. Ngày lập tức, mùi hương của cây cỏ và đồ ngọt bao trùm xung quanh tôi.
“Đây là cảnh cáo cuối cùng. Xin hãy rời đi ngay lập tức, nếu không tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.”
Giọng nói trong trẻo của Rhonya vang bên tai tôi. Em ấy giữ chặt tay phải của tôi bằng tay trái của mình, tay phải của em ấy chỉ về phía lũ ngu đó. Ngón giữa của em ấy đeo công cụ ma thuật, là một chiếc nhẫn.
Em ấy đang muốn chống lại chúng bằng nó? Nhưng em ấy đã nói chiếc nhẫn không thích hợp để tự vệ. Không thể làm gì khác ngoài phụ trợ sức mạnh ma thuật, và chỉ có thể di chuyển mọi thứ mà không cần chạm vào.
“Bọn này sẽ đối xử dịu dàng với cung mà, hãy kêu tên lùn đó cút đi, là mày đó. Ohyeah, tên lùn, đi mua rượu. Còn cưng ở đây đền bù cho bọn này, tuyệt vời.”
“10 giây. Và tôi sẽ đuổi các anh đi…10…9…” – Rhonya bình tĩnh đếm ngược. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy, và mũi tôi chỉ có thể ngửi thấy mùi của em ấy.
“…0 – Hãy đưa những kẻ làm mất trật tự nơi đây đi.”
Một lúc sau khi em ấy đọc ma chú, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ma thuật. Bị ảnh hưởng bởi nó, tôi gần như đã biến hình nhưng tôi cố kìm lại.
“C-cái gì !?”
“Là ma thuật?”
Lũ man rợ đó mặt mày lập tức tái nhợt, ánh mắt chúng láo liên nhìn khắp nơi. Như đang sợ thứ gì đó trong không khí, nhưng không có gì ở đó. Nhưng bọn chúng vẫn đờ người sợ hãi điều gì đó.
“La-làm như tao sẽ bị đánh bại bởi ma thuật vậy!!”
“Định dọa bọn tao hả, groaaa!”
Bọn chúng lấy vũ khí ra và nhắm vào Rhonya. Tôi định tiến lên bảo vệ em ấy nhưng–
“Từ bây giờ tôi cấm các anh vào đây.” – Một tiếng búng tay phát ra từ đầu ngón tay xinh đẹp của em ấy. Sau đó, một chùm sáng ma thuật phát ra.
Bầu không khí trong tiệm bắt đầu thay đổi. Có thể thấy từng luồng gió mạnh, nhưng không có vật gì trong tiệm bị dời đi. Cánh cửa mở ra. Một cơn gió bao trùm lấy 4 gã đó và bạo lực ném chúng ra khỏi tiệm.
Sau đó gió ngừng thổi, cửa được đóng lại. Sự bình yên ở đây quay lại, không có tiếng chuông nào vang lên.
“Tôi sẽ mang ra cho anh một ly latte mới.” – Rhonya thả tay tôi ra. Những mảnh vỡ cũng đã biến mất.
Đặt chú ý bên ngoài tiệm, tôi không cảm nhận được sự quay lại của bọn chúng… Tôi nghĩ em ấy chỉ có thể sử dụng ma thuật chữa bệnh và điều khiển đồ vật từ xa nhờ mượn sức mạnh của công cụ ma thuật. Đây là một sai lầm lớn.
Sử dụng ma thuật như việc quen thuộc làm hàng ngày, và tiệm có lẽ cũng được bao bọc trong kết giới. Với một búng tay của em ấy, nó sẽ được kích hoạt.
Quan trọng hơn, sức mạnh ma thuật tôi cảm nhận được từ em ấy. Rhonya đang che dấu sức mạnh của mình. Một điều nữa, nó không giống em ấy học từ sách vì hứng thú. Chắc chắn, em ấy được dạy học bài bản.
Đến học viện để học ma thuật cần một số tiền lớn đến mức mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Có thể xác định em ấy lớn lên trong một gia đình giàu có.
Tôi nghe nói nếu một người xuất thân từ học viện ma thuật, họ sẽ không gặp khó khăn khi tìm việc làm. Nhiều nơi cần người biết ma thuật, sẽ có nhiều người muốn có họ. Dù vậy, em ấy vẫn mở một tiệm coffee ở thành phố nông thôn như thế này.
“…Này. Sao em lại đến thị trấn này?” – Tôi không suy nghĩ gì mà hỏi.
Ôm tinh linh đang nấp sau ghế, Rhonya với vẻ mặt kinh ngạc nghiêng đầu.
“Bởi vì tôi muốn được thư giãn (mattari).”
Mattari. Là tên của tiệm coffee.
– Hãy tận hưởng và thư giãn ở đây. Đó là Coffee Mattari.
Đó là những lời em ấy nói khi lần đầu chúng tôi đến đây.
Em ấy có thể tự bảo vệ mình nên không cần lo lắng, hãy thư giãn khi đến tiệm.
Không có gì phải ngạc nhiên khi em ấy không sợ thú nhân, cách em ấy tự vệ, nó có ích hơn sử dụng bùa nhiều.
“…Em không sợ điều gì sao?”
“Eh? Aaaaah… Tôi sợ anh trai mình hơn mấy người đó nhiều.” – Đặt tinh linh xuống bàn, em ấy mỉm cười chua chát.
“Hmmm. Em đã cho chúng thấy ảo ảnh đúng không? Loại nào?”
“Ảo ảnh
vô số con dao bay xung quanh, nhưng có vẻ như nó không có hiệu quả.”
Thay vào đó, là 3 tinh linh sợ hãi đến cứng người. 3 tinh linh ngồi thành hàng, vẻ mặt nhợt nhạt.
“Tôi xin lỗi vì điều này. Ở đây Sena là khách hàng, tôi không muốn phiền đến anh.”
Rhonya phát cho tinh linh mỗi người một viên kẹo. Hoàn hồn lại sau khi thấy kẹo, mắt các tinh linh sáng rực dán chặt vào kẹo.
“Nếu họ không gây gối Sena, tôi sẽ bỏ qua sự thô lỗ của họ nhưng…” – Tôi ngạc nhiên trước lời nói của em ấy.
“…Em thật khoan dung với khách hàng của mình.”
Rhonya quá bao dung, điều đó làm tôi thấy lo lắng cho em ấy.
Thở dài một hơi, tôi nhắm mắt lại. Cơn tê dại chạy khắp cơ thể, quá trình biến đổi hoàn thành. Mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là đôi mắt xanh của Rhonya. Tôi lại gần vùi mặt vào cổ em ấy.
“Sena?” – Rhonya kinh ngạc thốt lên.
“Mũi tôi khó chịu bởi mùi hôi của mấy tên hồi nãy nên… Hãy cho tôi vui đùa một chút.”
“Eeee, vâng.”
Dù sự việc không còn làm phiền tôi, nhưng thật sự mũi tôi rất khó chịu. Nhận được lời khẳng định của Rhonya, tôi thích thú dụi mặt vào em ấy.
Nhìn vào làn da mềm mại, làm tôi muốn liếm nó. Nếu tôi liếm vào mặt Rhonya, tôi chắc chắn em ấy sẽ ngạc nhiên lắm.
Tôi chỉ muốn dành thời gian của mình để dụi mặt vào em ấy.
Tôi đã mở lòng với em, tôi muốn ta trở nên gần gũi hơn, tôi thích em - chỉ có hành động mới truyền tải được cảm xúc này. Xúc cảm rất tốt, làm tôi thấy thoải mái.
Dần dần, cơ thể Rhonya bớt căng thẳng. Em ấy chậm rãi đặt bàn tay lên đầu tôi, nhẹ nhàng vỗ về tôi.
… Tôi không biết gì về Rhonya.
Nơi em ấy sinh ra, nơi em ấy lớn lên và tại sao em ấy lại đến thị trấn này.
Tôi… vẫn… không biết gì về em ấy…
Dù sẽ mất một ít thời gian, nhưng chắc chắn, tôi sẽ hiểu được em ấy. Ghép lại những mảnh gợi ý xung quanh, tôi sẽ ngày càng đến gần tính cách của em ấy hơn. Cẩn thận, cùng với thời gian, bí mật của người bạn này sẽ tiết lộ cho tôi biết.
Mặc dù bí mật này cần phải tìm hiểu, nhưng tôi rất vui lòng phơi bày nó. Nhận ra điều đó, đuôi tôi vui sướng quẫy xung quanh.
“Nn?”
Có thứ gì đó chạm vào đuôi, tôi quay lại nhìn. Các tinh linh trên quầy bàn đang chìa tay ra nắm lấy đuôi tôi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, các tinh linh chạy đi ngay lập tức. Họ hoảng loạn va vào nhau, và ngã lên bàn.
“Ôi trời, mấy ẻm lại bỏ chạy nữa rồi.” – Rhonya cười trêu các tinh linh. Sau đó em ấy vào bếp pha một ly latte mới.
Tôi quay lại chỗ ngồi của mình và thưởng thức ly latte. Mùi dịu ngọt, tôi thưởng thức vị nồng của coffee.
Ồ, Shize và những người khác cuối cùng cũng đến.
Rhonya chào đón họ bằng một nụ cười như mọi khi.
“Haaahn?! Mày nói sao!? Lũ mọi rợ tối qua gây gối quản lý. Đừng ngăn tao, lũ đó ở đâu! Tao cho chúng 1 trận!!” – Chise.
Kể chuyện đã xảy ra trước đó, Chise chạy ra ngoài với bộ lông dựng đứng. Vẻ mặt Ryuse không hài lòng với chuyện xảy ra.
“Mọi chuyện đã kết thúc, ngồi xuống đi.” – Tôi trấn an và nhìn chằm chằm vào họ.
Tôi kể cho họ nghe cách Rhonya đuổi lũ man rợ đi bằng ma thuật.
Nhìn sang Shize, ảnh đang yên lặng nhìn Rhonya.
- Một ngày nào đó, tôi hy vọng Rhonya sẽ mở lòng và kể quá khứ của em ấy cho chúng tôi. Em ấy có vẻ không định giấu nó mãi mãi. Nhưng, tôi nghĩ sẽ mất một ít thời gian. Một chút thời gian cho em ấy mở lòng, một chút thời gian cho bí mật của em ấy được tiết lộ.
Tôi chắc chắn thời gian dành cho Rhonya sẽ rất thú vị.
Khẽ cười, tôi lật ngược đồng hồ cát đặt trên quầy.