II. Lá thư và Sinh vật Thần thoại
Ngày hôm sau, khoảng thời gian trước khi mở cửa tiệm.
Tôi yêu cầu Roto gọi một vị khách đến.
Cánh cửa mở ra bởi một cơn gió, những sợi lông vũ màu trắng bay vào. Dần dần những chiếc lông vũ tụ lại với nhau, từ bên trong xuất hiện một sinh vật có hình dạng giống con người.
Nhìn thoáng qua, đó là một người đàn ông đang khoác trên mình bộ áo khoác lông vũ màu trắng mịn với quần và ủng màu đen. Nhưng nhìn kỹ, anh ta không phải đang mặc quần áo, đúng hơn, anh ta được bao phủ bởi những chiếc lông vũ màu trắng trải dài từ đầu đến ngực. Những chiếc lông vũ ở sau đầu anh ta dài hơn tất cả, và phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục đến xanh trời. Cả hai tay của anh ta có hình dạng một đôi cánh chim rất lớn, và nửa phần dưới cơ thể của anh ta thật sự rất giống đang mặc cái quần màu đen. Sau đó, sinh vật này giơ cánh phải ra, đôi môi màu đen như được sơn đen của anh ta mở ra.
“Một món quà cho bạn."
Có thể nhìn thấy hàm răng sắc nhọn trong miệng của anh ta.
Sau đó, một cơn gió nổi lên thổi bay những chiếc lông vũ màu trắng. Nhưng không cần lo lắng nó thổi bay mọi thứ trong tiệm, cơn gió như một ảo ảnh vậy.
Gió như mang hương rừng sâu đến. Tôi hít mùi hương này thật sâu.
Dần dần những chiếc lông vũ màu trắng tụ lại xung quanh quầy, rồi biến mất theo một tia sáng. Thay vào đó, 3 con Gauu xuất hiện ở đó. Chúng trông giống như mấy con lợn con, và chúng đã chết. Tôi chắc rằng chúng đã bị săn bắt bởi sinh vật thần thoại trước mắt tôi, Laclain.
Laclain là một trong những sinh vật thần thoại đã ký khế ước ma thuật với tôi, giống như Roto, anh ta sống trong Tinh Linh Sâm Lâm. Sinh vật thần thoại có sức mạnh như thần, là sự tồn tại hiếm khi được con người nhìn thấy. Laclain hiện tại chỉ là một vật chứa, còn hình dạng thật của nó thì giống sinh vật trong truyền thuyết – phượng hoàng.
Sinh vật thần thoại bình thường không gắn bó với con người, trừ trường hợp đặc biệt. Tôi có thể dễ dàng ký khế ước với Laclain, vì tôi đã từng giúp Laclain đang bị thương trong Tinh Linh Sâm Lâm. Sau đó, Laclain đã đáp lại lời kêu gọi của tôi.
“Hãy đãi thú nhân bằng chúng.” – Laclain chỉ vào Gauu trên quầy và nói.
Có vẻ như anh ta đã nghe đến việc thú nhân đến tiệm từ Roto.
“Cảm ơn cậu, Laclain."
Tôi có thể làm món bít tết Gauu cho đội Demi Merc thưởng thức. Thịt Gauu có mùi vị giống thịt gà. Thêm nước sốt cà chua, làm nó theo kiểu gà nướng thì thế nào nhỉ? Tôi quyết định sẽ làm món này khi nghe ý kiến từ 4 thú nhân.
“Mọi sinh vật trong rừng đang rất lo lắng cho bạn. Họ là thú nhân, và cũng là lính đánh thuê. Tôi nghe kể rằng lính đánh thuê đều là những sinh vật thô bạo.”
Ôi trời… Vậy là Roto đã kể mọi chuyện cho các tinh linh khác.
“Họ đều là người tốt, vì vậy hãy nói với mọi người đừng lo lắng nhé.”
Mang Gauu vào bếp, tôi quay mặt nhìn Laclain. Sau đó, Laclain nheo mắt nhìn quanh cửa hàng.
“Kết giới của tiệm vẫn ổn. Bây giờ tôi mới có thể thấy nhẹ nhõm.”
… Thật tế, có một kết giới trải rộng khắp tiệm. Khi được kích hoạt, nó có thể dễ dàng đuổi theo mục tiêu chỉ định.
Cho đến bây giờ, chưa có tình huống nào cần phải kích hoạt kết giới. Nếu có thể, tôi hy vọng kết giới sẽ không bao giờ được kích hoạt.
Giờ chúng ta hãy vào chủ đề chính.
Lý do tôi yêu cầu Roto gọi Laclain đến không gì khác ngoài việc giúp tôi gửi thư cho Henzel và Lexy. Tôi không kể bất cứ điều gì về nơi tôi đang ở trong thư, do vậy thật không may, tôi cũng không thể viết bất kỳ điều gì về các thành viên trong đội Demi Merc. Nội dung lá thư chủ yếu nói về việc tôi xin lỗi vì đã khiến họ lo lắng, tôi đã thích nghi với cuộc sống mới và đang làm rất tốt. Mặc dù tôi cảm thấy rất tệ vì cách gửi thư này chỉ có thể một chiều, nhưng vì sợ anh trai phát hiện, tôi đã viết trong lá thư sẽ thông báo cách liên lạc với tôi sau khi mọi việc lắng xuống.
Lấy 2 lá thư ra, Laclain liền nhăn mặt.
“…Một lần nữa, bạn lại yêu cầu ta gửi thư phải không?”
“Ôi chao, cậu không thích việc này à? Tôi đã nghĩ nếu đó là Laclain, lá thư sẽ được gửi đi an toàn…”
Tôi đã nhờ Laclain gửi thư cho tôi vài lần trước đây. Mặc dù lần trước tôi đã nhờ ông nội và Ramo gửi thư cho Henzel và Lexy giúp tôi, nhưng nghĩ kỹ lại tốt nhất nên giao nó cho Laclain. Vì anh ta có thể tự do bay đinh bất cứ đâu mà không bị ai nhìn thấy.
“… Tôi sẽ lắng nghe mong muốn của bạn, nhưng đừng lúc nào cũng bắt tôi giao hàng.”
Laclain hơi mở rộng cánh của mình, khéo léo giữ lá thư vào giữa những chiếc lông vũ. Sau đó lá thư biến mất như ảo ảnh. Nhưng sự thật, Laclain đã cẩn thận cất giữ nên không sao cả.
“Cảm ơn nhé, Laclain.” – Tôi mỉm cười nói, Laclain miễn cưỡng gật đầu.
"Tôi sẽ giao những thứ này."
Một cơn gió nhẹ nổi lên và cánh cửa mở ra. Vô số lông vũ màu trắng bay tứ phía.
“Xin hãy cho phép.”
Lưng Laclain hướng về tôi, anh ta quay mặt lại nhìn tôi. Ánh sáng của những chiếc lông vũ màu trắng hơi làm chói mắt tôi.
“Nếu tôi tình cờ gặp anh trai của bạn, và anh ta muốn gây trở ngại tôi bằng mọi cách… Xin hãy cho phép tôi được chiến đấu bằng tất cả những gì tôi có.”
Laclain với một nụ cười trên mặt. Có thể thấy hàm răng sắc nhọn của anh, và đôi mắt xanh lục nhạt sáng rực lửa.
… Có vẻ như Roto đã kể cho Laclain nghe việc anh trai đang tìm tôi.
“Không được làm vậy!” – Tôi hét lên giữa những chiếc lông vũ bay xung quanh.
Nhưng Laclain, với nụ cười không sợ hãi trên khuôn mặt, đã dang đôi cánh của mình ra. Anh ta biến mất như một ảo ảnh cùng với những chiếc lông vũ.
Laclain dường như không bao giờ yêu thích quý tộc. Trong số đó, anh ta đặc biệt có thái độ thù địch với gia đình tôi… Tôi cầu nguyện Laclain và anh trai sẽ không chạm trán nhau.
“Phew…” – Tôi hít một hơi giải tỏa cảm giác khó chịu.
Tôi nhìn xung quanh tiệm, kiểm tra lại vẻ ngoài của mình trước khi lật bảng mở cửa.
Được một lúc, khách hàng của ngày hôm nay bắt đầu đến.
“Chào buổi sáng, chào mừng đến với Coffee Mattari.”
Như thường lệ, tôi chào đón họ bằng một nụ cười.