“... Lia! ............ Lia! ............ Nghe thấy gì không!? .................. MYLIA!” (???)
“ÚI úi, đau đấy-!” (Mylia)
Vào lúc mà tai của Mylia bị kéo lên bởi ai đó thì thấu thị ma pháp cũng bị cắt đứt.
Khi tầm nhìn quay trở về cánh đồng oải hương, Mylia nhận ra người đang kéo tai và đứng trước mặt mình bây giờ chính là cô con gái thứ hai, Robin.
(Xin chào! Mụ la sát!)
“Mày đang làm cái khỉ chó gì ở đây thế!? Tao đã nói hôm nay gia đình có việc rất quan trọng mà!?” (Robin)
“...Ể?”
“Argh! Con nhóc đần độn này! Lại đây nhanh!” (Robin)
“Đau quá! Đau quá! Onee-sama, tai em bị chị xé rách mất!” (Mylia)
“Câm mồm!” (Robin)
Cô con gái thứ hai, Robin, năm nay đã 20 tuổi.
Tại thế giới này thì 20 tuổi là ranh giới giữa việc ‘phù hợp để kết hôn’ và ‘quá già để kết hôn’.
Bởi vì tin đồn về việc Robin đã ngoại tình sau lưng chồng mình đã lan truyền khắp vùng nên không có bất cứ ai muốn rước cô ta về nhà cả.
Ngay đến cả dân làng ở đây cũng thường hay xỉa xói sau lưng cô ta nữa.
Đã một năm trôi qua và việc Robin bắt nạt Mylia càng ngày càng tệ đi.
“Nhanh cái chân lên, con rùa này!” (Robin)
“Tai em! Nó sẽ trở thành gyoza[note53254] nếu chị cứ kéo mạnh như thế đấy! Bỏ em ra!” (Mylia)
“Gyo- gì cơ? Mày đang luyên thuyên cái chó gì đấy!? Mày chỉ việc bước đi nhanh hơn thôi!” (Robin)
Khi còn sống ở Nhật, bà của Mylia từng nói rằng, nếu đôi tai bị xé đứt ra, thì chúng sẽ biến thành thành những chiếc sủi cảo. Dẫu vậy thì Mylia vẫn biết đó đơn thuần chỉ là trò đùa của những người lớn tuổi dành cho con cháu của họ mà thôi.
Nhưng d cho Mylia có la hét đến thế nào, Robin vẫn không hề buông tay khỏi tai của cô cho đến khi cả hai về tới nhà.
***
(Ui… Cái tai tôi…)
Mylia ngồi lặng thinh trong phòng khách.
Cha cô, Aaron, mẹ cô, Ella đang ngồi ngay trước mặt cô.
Rất hiếm khi Aaron bỏ việc đi săn hằng ngày.
(Tại sao mọi người lại không làm việc…? Có chuyện gì đang diễn ra hôm nay thế nhỉ…? Ư… Tai mình)
Chẳng cần biết có việc gì đang diễn ra, nhưng ngay bây giờ cô muốn loại bỏ cơn đau ở tai của mình trước.
(Kích hoạt… Thuốc giảm đau… ‘Heal’)
Trong khi vẫn cư xử như một cô gái đãng trí, Mylia âm thầm niệm phép hồi phục.
Ngay lập tức, cơn đau ở tai cô biến mất.
Thực tế thì ma pháp trị liệu vô cùng khó học.
Cứ mười pháp sư thì chỉ có duy nhất một người có thể sở hữu nó.
Mylia đã học ma pháp hồi phục bằng cách tận dụng những kiến thức tiền kiếp của bản thân làm cơ sở cũng như sử dụng lượng ma lực to lớn của bản thân để kích hoạt nó.
Kiến thức của cô với tư cách một người sống trong xã hội hiện đại quả thực rất hữu ích dẫu đó có là một thế giới khác.
(Tuyệt, không còn đau đớn gì nữa. Mình vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được lượng ma lực của bản thân nhưng mình vẫn có một sức mạnh ‘tưởng tượng’ tốt. Dẫu vậy thì mình vẫn đã tiến bộ rất nhiều kể từ khi Sư Phụ bắt đầu chỉ dạy cho mình ma pháp.)
“Mylia, ngày mai con sẽ đính hôn với Jabel.” (Aaron)
Bất chợt Aaron nói với Mylia.
Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên ông ta nói chuyện với Mylia kể từ lúc cô lấy lại được ký ức tiền kiếp.
(...... ? ? ? ?)
Chẳng thể hiểu Aaron đang nói về cái gì, Mylia đờ người ra.
Không, chính xác thì là cô không muốn hiểu.
“Mylia, con có hiểu ‘đính hôn’ là gì không thế?” (Ella)
Chứng kiến khuôn mặt cứng đờ của Mylia, mẹ cô liền hỏi một câu.
“Con không… Hiểu…” (Mylia)
“Oi, cô đã sinh ra con bé vậy nên cô có nghĩa vụ phải giải thích với nó đấy.” (Aaron)
Aaron hối thúc Ella giải thích cho Mylia hiểu.
“Mylia… Con sẽ đính hôn với lại Jabel ở ngôi làng phía đông. Cậu ta là một thương nhân vậy nên con sẽ có thể có được một cuộc sống ổn định nếu như kết hôn với cậu ấy. Chưa kể cậu ta cũng sẽ luôn ủng hộ gia đình ta trong những cuộc họp làng, vậy nên ta sẽ rất vui nếu con kết hôn với cậu ấy và ta cũng cam đoan rằng con cũng sẽ được hạnh phúc.” (Ella)
“Sẽ… Hạnh phúc…?” (Mylia)
Mylia tỉnh người và ngước nhìn vào khuôn mặt chán nản của mẹ mình.
“Thứ lỗi, ngài lãnh chúa!!” (?)
Ngay lúc đấy, có ai đó gọi vào từ cửa trước.
Ella tiến tới của và đưa hai người vào phòng khách.
(Họ trông như thể mấy tên đểu cáng vậy… Liệu đó có phải là một cặp cha con không thế?)
Một người đàn ông trung niên với vóc dáng mập mạp cùng một người khác trông có vẻ là con trai của ông ta đang đứng ở lối vào phòng khách.
Cả hai đều có đôi mắt sắc sảo và nở nụ cười đáng ngờ trên khuôn mặt.
“Ồ, Jalda, Jabel, xin chào!” (Aaron)
Khi Aaron lớn tiếng chào họ, họ cũng cúi chào lại ông ta.
Tuy nhiên thì cái cúi đầu của họ dường như không có vẻ gì thể hiện sự kính trọng với Aaron.
Nó như thể chỉ là một cái chào cho có lệ.
“Aaron-sama, thứ lỗi vì tới khá đường đột. Con trai tôi cứ nằng nặc đòi gặp Mylia ojou-sama cho bằng được.” (Jalda)
“Cậu không cần lo đâu. Con bé không cần làm việc và thường dành cả ngày để lượn lờ khắp cánh đồng.” (Aaron)
“Hoo… Lần cuối tôi gặp nó cũng đã là hai năm về trước… Giờ chắc hẳn con bé đã lớn lên và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp nhỉ, đúng vậy rồi.” (Jalda)
“Dẫu thế thì nó trông cứ như thể một con búp bê không có linh hồn vậy.” (Aaron)
“Ôi, đừng nói thế chứ. Jabel, con sắp sửa lấy thiếu nữ xinh đẹp này làm vợ rồi đấy. Con thấy hạnh phúc chứ?” (Jalda)
Khi được cha mình hỏi chuyện, cậu con trai cũng nhoẻn miệng cười.
“Vâng ạ. Con thấy thật sự rất hạnh phúc khi lấy được một tiểu thư con nhà quý tộc xinh đẹp như vầy. Đây quả là một vinh dự cho con.” (Jabel)
(Mẹ có nói rằng họ là thương nhân… Đừng nói với mình rằng… Bọn họ là một gia đình thương nhân khố rách áo ôm đấy nhá…!?!?)