Cũng đã một năm trôi qua kể từ khi Titania bắt đầu dạy ma pháp cho Mylia.
Thu qua, đông tới, rồi xuân đi, giờ đây lãnh thổ nhà Atwood lại chuẩn bị bước vào mùa hạ.
Ở lãnh thổ này, nơi nằm tại cực tây của Vương Quốc Adrashelm, một nơi khô thoáng và mát mẻ.
Mùa đông không quá lạnh và mùa hè cũng chẳng quá nóng.
Nơi đây quả là một khu vực tuyệt vời nếu bạn đang muốn tìm kiếm một nơi thoải mái dành cho mùa hạ.
Cũng phải nói, nếu mùa hè trở nên quá nóng và mùa đông trở nên quá lạnh, thì có lẽ lãnh thổ này đã diệt vong từ lâu.
Mylia năm nay đã tròn chín tuổi, giờ đây cô đang thư thái ngắm nhìn cánh đồng hoa oải hương đung đưa trong gió.
(Ah…. Cho dù có ngắm nhìn bao nhiêu lần đi nữa, thì khung cảnh này quả thật vẫn đẹp quá đii… Đã một năm trôi qua kể từ lúc mình lấy lại được ký ức tiền kiếp… Ma pháp của mình cũng đã cải thiện rất nhiều nhờ sự giúp đỡ của Sư Phụ…)
“Cho hỏi? Sư Phụ, người có nghe con nói gì không?” (Mylia)
Mylia gọi cho Titania bằng thần giao cách cảm.
Đó là một ma pháp giao tiếp kết nối Mylia với Titania thông qua mặt dây chuyền trên cổ cô, vậy nên không một ai ngoài hai người họ có thể sử dụng được nó.
Sau một hồi lâu, Titania cũng đáp lại cô bằng một cái ngáp.
“Fwaahh~~~...... Sao thế Mylia?” (Titania)
“Cũng đã được một năm kể từ khi sự phụ bắt đầu dạy con về ma pháp… Người có thấy kỹ năng ma pháp của con đã cải thiện thêm từ thời điểm đó không?” (Mylia)
“Hừm? Đương nhiên. Con đã sử dụng ma pháp thành thạo hơn rất nhiều, thật lòng mà nói thì… Nó còn vượt ngoài tầm kiểm soát của ta nữa.” (Titania)
“Thật chứ ạ!? Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều!” (Mylia)
Vì tiếng ồn xung quanh nên có một vài từ Mylia không thể nghe rõ, nhưng cô vẫn vui vẻ đáp lại lời của Titania.
Kể từ khi cô bắt đầu tập luyện bằng phương pháp tưởng tượng nguồn ma lực của bản thân là những dòng chảy trong từng tế bào thay vì là mạch máu, thì ma lực của cô đã ngày càng mạnh hơn.
Cô nghĩ ra ý tưởng này nhờ vào kiến thức phổ thông ở tiền kiếp, rằng con người có không dưới 60 nghìn tỷ tế bào trong cơ thể, nó nhiều hơn hẳn so với số lượng mạch máu.
“Sư Phụ, người có sử dụng được thấu thị ma pháp không?” (Mylia)
“Con tính làm gì với thứ đó?” (Titania)
“Con đang lo lắng cho Chloe onee-chan. Chị ấy đã tới nhà thờ để dạy cho trẻ em trong làng nên...” (Mylia)
“À, ta hiểu rồi. Được thôi. Chỉ cần con hứa là không sử dụng nó vào những việc kỳ lạ như xem trộm ai đó, được không nè~.” (Titania)
“Con sẽ không bao giờ làm vậy đâu!!!!” (Mylia)
“Mylia đúng là cô bé ngoan mà~” (Titania)
Sau một năm tình cảm thầy trò, Titania đã nhận ra và vô cùng thích tính cách trung thực của Mylia.
“Được rồi, con sẽ gọi cho người bằng ‘điện thoại’ sau nhé, Sư Phụ.” (Mylia)
“Ổn thôi~ nhưng mà, ‘điện thoại’ ư? Con có sở thích đặt tên khá kỳ lạ đấy. Ngay từ đầu thì ‘điện thoại’ là cái gì thế?” (Mylia)
“Haha, bằng một cách nào đó con đã nghĩ ra nó… Đúng vậy, bằng một cách nào đó…” (Mylia)
“Thôi thì, con đã tạo ra thứ ma pháp này nên ta cũng chẳng thể phàn nàn được gì. Ổn thôi, ta đi ngủ tiếp đây.” (Titania)
“Vâng ạ, chúc sư phụ ngủ ngon.” (Mylia)
Mylia kết thúc cuộc trò chuyện bằng thần giao cách cảm với Titania rồi sau đó cô đã nhanh chóng sử dụng một câu thần chú khác.
(“Sonar” đã kích hoạt!...... Hãy xem Chloe onee-chan đang làm gì nào…)
Cô biến ma lực của mình thành những làn sóng âm thanh rồi truyền chúng đi 360 độ như là sonar. [note52159]
Con người cũng như các vật thể đều sở hữu một lượng nhỏ ma lực vậy nên đây là một loại ma pháp giúp tìm kiếm và có thể phát hiện ra chúng.
“Sonar” của Mylia có thể phát hiện ra ma lực của người khác chính xác hơn nhiều so với ma pháp tìm kiếm của Titania và nó cũng có phạm vi rộng hơn nữa.
Cô nàng thậm chí có thể tìm kiếm một đối tượng nào đó trong một vùng rộng lớn lên tới 30 cây số nếu bản thân cô muốn.
Quả thực, Mylia giờ đây đã trở nên giỏi hơn trong việc khống chế cũng như sử dụng nguồn ma lực khổng lồ đang ẩn sâu trong mình.
Một lúc sau, cô cũng đã phát hiện được tung tích của Chloe.
(Có vẻ như Chloe onee-chan đã tới được nhà thờ rồi. Vậy thì… Thấu thị ma pháp kích hoạt! Hướng về phía nhà thờ - -)
Mylia tập trung ma lực của mình lại vào đôi mắt và tưởng tượng tầm nhìn của mình đang bay tới hướng nhà thờ.
(À, chị ấy đây rồi!)
Chloe lúc này cũng đã được 11 tuổi, cô ấy giờ đây đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều so với một năm về trước.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã trưởng thành đến bất ngờ, đặc biệt là bộ ngực của cô.
Có lẽ đây là tác dụng của việc thường xuyên ăn trái Wasara mà Mylia lấy được trong khi tập luyện ma pháp ở cánh đồng oải hương.
Hiện giờ thì Chloe đang dạy cho những đứa trẻ trong làng cách đọc và viết.
Các cậu bé đồng trang lứa khác thi thoảng cũng hướng ánh nhìn vào bộ ngực của cô ấy.
(Khh! Mấy tên dâm tặc!...... Nhưng mà ngực của Chloe onee-chan cũng to thật đấy nhỉ… So với chị ấy thì của mình… Ư… Thôi thì của mình vẫn đang phát triển nên là chắc là kích thước như này là ổn rồi.)
Trong khi cố thuyết phục bản thân vẫn đang trong thời kỳ phát triển thì cô cũng đã gửi ma lực của mình tới nhà thờ, sau đó cô khéo léo tưởng tượng nguồn ma lực ấy là một chiếc mic để cô có thể nghe được những âm thanh trò chuyện phát ra từ mọi người trong căn phòng.
(Vậy là bọn nhóc chỉ phải trả có ba đồng học phí một năm thôi ư? Mặc dù giáo viên của chúng là một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp?....... Ahhh… Mình nghĩ là Chloe onee-chan đang bị lừa…)
Chloe sẽ dạy cho trẻ em trong làng tại nhà thờ mỗi tuần vài giờ vào buổi sáng.
Nhờ vào nguồn thu nhập ít ỏi đó cô đã tiết kiệm được một số tiền để có thể chi trả lệ phí thi vào Học viện Nữ sinh Vương quốc Adrashlem.
Đến hiện giờ thì cô ấy đã kiếm được tầm 200 đồng từ công việc dạy học này.
(Chloe onee-chan đẹp thật đấy…. Mình dám chắc là không có tên đàn ông nào trên cái thế giới này có thể cưỡng lại được trước vẻ đẹp của chị ấy… Uhh, nhưng nó cũng khiến mình thấy lo lắng lắm…)
Sau khi Mylia thích thú xem Chloe dạy cho đám trẻ một lúc lâu thì buổi học cũng đã kết thúc.
Vì lãnh thổ nhà Atwood nằm tại khu vực hẻo lánh, nên thật lòng mà nói thì những đứa trẻ ở đây không quá coi trọng việc biết đọc và biết viết.
Hầu hết bọn chúng tới nhà thờ chỉ để gặp Chloe.
“Un, cảm ơn. Cảm ơn. Rất cảm ơn mọi người. Về nhà nhớ học bài nhé - -” (Chloe)
Mỗi đứa trẻ sau đó đều tiến tới và đưa cho Chloe một đồng xu.
Đây là học phí được trả mỗi bốn tháng một lần.
Chloe, người đang nhận từng đồng xu trước bức tượng Nữ thần Celis giờ đây trông chẳng khác gì cô nàng nổi tiếng nào đó đang được bao quanh bởi các fan của cô ấy.
(Hể… Sao giống một buổi fan meeting với idol vậy ta…)
……
Tiện thể thì giờ đây Mylia nhìn cứ như một cô nhóc đãng trí đang ngồi mơ mộng khi quan sát cánh đồng oải hương với khuôn mặt ngờ nghệch.
Cô thật sự rất thích thấu thị ma pháp vì nó có thể khiến cho cô hành xử như thể là một cô bé ngốc nghếch trong lúc sử dụng nó.
Sau khi nhận từng đồng xu từ lũ trẻ rồi tiễn chúng về nhà, giờ đây chỉ còn lại một vị linh mục ở đó cùng với Chloe.
“Chloe ojou-sama, thành thật cảm ơn.” (Linh mục)
“Nó không đáng nhắc đến đâu ạ. Đây là tất cả những gì con có thể làm cho Celis-sama.” (Chloe)
Vị linh mục năm nay đã 80 tuổi mỉm cười dịu dàng và nhìn Chloe.
Ông ấy dường như đã được phái tới vùng đất hẻo lánh này một mình vì ông cảm thấy mệt mỏi với những cuộc tranh giành quyền lực ở vương đô.
“Nếu tính cả số tiền ngày hôm nay thì chắc là con cũng đã đủ tiền để chi trả phí kiểm tra rồi nhỉ, đúng chứ?” (Linh mục)
“Vâng ạ, cuối cùng… Sau ba năm ròng rã... Cha, phần còn lại nhờ người.” (Chloe)
“Yên tâm đi, cứ để đó cho ta. Mong rằng Celis-sama sẽ phù hộ cho con.”
“Cảm ơn người rất nhiều. Mong rằng Celis-sama sẽ phù hộ cho người.” (Chloe)
Chloe cúi chào vị linh mục với nụ cười rạng ngời trên môi.
(Giờ thì sẽ phải đợi tới mùa xuân, và nếu như Chloe onee-chan có thể vượt qua được kỳ thi- -!”
“...lia!............lia!............nghe thấy gì không!?..................MYLIA!” (???)
“A aa, đau quáaa!!” (Mylia)
Vào lúc mà tai của Mylia bị kéo lên bởi ai đó thì thấu thị ma pháp cũng bị cắt đứt.
Khi tầm nhìn đã quay trở lại cánh đồng oải hương, Mylia nhận ra người đang kéo tai và đứng trước mặt mình bây giờ chính là cô con gái thứ hai, Robin.
(Xin chào! Mụ la sát!)