“Nó đây rồi. ‘Ma pháp sơ cấp tập 14 bản chỉnh sửa’. Cuốn trong phòng đọc là tập 8, nên đây là một trong những cuốn có thông tin mà chị chưa biết.” (Chloe)
Chloe bắt đầu lật từng trang và đọc nó.
Đôi mắt màu tím thăm thẳm của cô di chuyển qua lại với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Hee… vậy là có cả hình minh hoạ trong này hả…?” (Chloe)
“Tại sao ông ta lại đặt quyển này tại đây thay vì phòng đọc sách?” (Mylia)
“Có lẽ ông ta chỉ muốn nhìn các tấm hình minh hoạ trên đó bởi đơn giản ông ta chẳng hề biết đọc chữ. Dường như ông ta có một sự ngưỡng mộ nhất định với ma thuật.” (Chloe)
“Đúng thật là vậy ha..” (Mylia)
“Các pháp sư sẽ đi săn quái vật thay vì mấy con động vật hoang dã kia. Có lẽ ông ta muốn đánh bại quái vật và mở rộng lãnh thổ của mình.” (Chloe)
“Tại sao ông ta cứ cứng đầu với cái tư tưởng mở rộng lãnh thổ của mình vậy onee-chan?”(Mylia)
Chloe dừng việc đọc sách lại và trả lời câu hỏi của Mylia.
“Đó là ước muốn của tổ tiên chúng ta.” (Chloe)
“Vậy nó là ước muốn sao?” (Mylia)
“Đúng vậy. Đã 150 năm kể từ khi gia đình Atwood được đức vua của Vương quốc Adrashelm phong tước hiệu hiệp sĩ. Có vẻ như vị lãnh chúa đầu tiên là một người rất vĩ đại. Ông ấy đã mở rộng lãnh thổ của chúng ta bằng cách chiếm lấy nó từ tay đám quái vật cho đến khi nó rộng lớn được như bây giờ. Mong muốn lớn nhất của ông là ‘giúp cho người dân trong lãnh thổ của mình có thể tự do đi khắp tứ phương tám hướng mà không phải lo sợ bị đám quái vật tấn công’.” (Chloe)
“Em hiểu rồi…” (Mylia)
“Nhưng cũng thật không may, suốt 150 năm qua, lãnh thổ của Gia tộc Atwood lại chẳng được mở rộng thêm lần nào nữa.” (Chloe)
(Quái vật và con người… Đây đúng thật là một thế giới fantasy! Có lẽ mình sẽ hỏi Chloe onee-chan chi tiết về chuyện này sau vậy.)
Sau khi được nghe những gì Chloe nói về lãnh thổ của quái vật cũng như con người. Mylia biết rằng việc hiểu biết thêm tình trạng hiện giờ của thế giới là điều tối quan trọng.
Chloe tiếp tục quay lại với việc đọc sách.
“Em muốn tìm hiểu về ma thuật đúng không nào?” (Chloe)
“Un.” (Mylia)
“Ma thuật là thứ mà em chỉ có thể đạt được bằng việc khai thác sức mạnh của ma lực. Em đã biết rõ về nó rồi, đúng không?” (Chloe)
“Vâng, điều đó thì em rõ ạ.” (Mylia)
Nhờ những kí ức khi còn là “Mylia”, cô đã nắm được những kiến thức cơ bản của thế giới này về ma thuật.
Ma pháp là một hành động can thiệp vào bản chất của thế giới bằng cách sử dụng ma lực có sẵn trong cơ thể bản thân.
“Viên pha lê được dùng trong bài kiểm tra năng khiếu ma thuật là thứ có thể biết được sự hiện diện hay vắng mặt của thứ ma lực đó trong cơ thể người đặt tay lên. Hãy nhìn này Mylia, nó đã được ghi trên sách đấy.” (Chloe)
Chloe chỉ tay vào bức hình minh hoạ quả cầu pha lê được vẽ ở giữa trang.
Trên đó có ghi chi tiết về cách tại sao nó lại phát sáng khi phản ứng với ma lực.
(Hoo- Quả nhiên đây đúng là một thế giới fantasy!)
Về cơ bản, nếu nó phát sáng tức là trong cơ thể có ma lực, và ngược lại thì là không.
Một nguyên lý rất đơn giản trong bài kiểm tra ma lực trong thế giới này.
Còn nữa, nếu nó phát sáng càng mạnh đồng nghĩa với việc lượng ma lực càng lớn.
Trong quá khứ, người pháp sư đã đặt nền móng cho vương quốc này sở hữu một lượng ma lực đủ lớn để có thể phá vỡ được cả quả cầu pha lê.
Và nếu nó phát sáng theo một màu sắc cụ thể cũng có nghĩa là người đó có năng khiếu riêng về một loại ma thuật nào đó.
Màu đỏ tương đương với hoả.
Lam thì đồng nghĩa với thuỷ.
Nâu thì là về thổ, và còn rất nhiều màu khác nữa.
Tuy nhiên, trong sách cũng viết rằng việc xác định phép thuật năng khiếu của mỗi người không đơn giản chỉ bằng màu sắc.
Màu sắc không hơn không kém chỉ là một dấu hiệu.
(Mình hiểu rồi… Nếu nó phát sáng với màu đỏ, tức là người đó có thể giỏi về hoả ma pháp hoặc có thể là huyết ma pháp, cũng có thể là bất kì phép nào khác có màu sắc tương tự màu đỏ. Về cơ bản, ma thuật hoàn toàn có thể được sử dụng một cách tự do, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc sẽ gây ra sự bất tiện bởi tính không rõ ràng đó. Nó cũng nói rằng tốt hơn hết một pháp sư chỉ nên chuyên về một loại ma pháp nhất định. Hmm…? Mình vẫn chả hiểu gì cả…)
“Mylia, liệu nó có quá khó với em không?” (Chloe)
“Umm… có đôi chút đấy ạ.” (Mylia)
“Chị hiểu rồi. Giờ chị có thể tiếp tục lật sang trang sau được không?” (Chloe)
“Un. Chị hãy cứ tiếp tục đi.” (Mylia)
“Xin lỗi Mylia bé bỏng của chị, nhưng chị không hề muốn khuôn mặt dễ thương này của em lại xuất hiện những quầng thâm mắt chỉ vì chúng ta đọc quá chậm và em sẽ không có đủ thời gian để ngủ, vậy nên chị sẽ cố gắng đọc thật nhanh, ghi nhớ toàn bộ nó rồi nói lại với em sau nhé.” (Chloe)
“Thật sao? Onee-chan, chị làm được việc đó hả?” (Mylia)
“Chính xác. Cứ để chị lo.” (Chloe)
“Thật hả? Chị có thể ghi nhớ toàn bộ chỉ với một lần đọc?” (Mylia)
“Hm? Nó là việc bình thường mà, không phải sao?” (Chloe)
Chloe nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
(Chị ấy thực sự không hề biết bản thân mình là một thiên tài sao?)
Chứng kiến cảnh Chloe lật từng trang sách với đôi mắt đảo lia lịa khiến cho Mylia có chút sợ hãi.
Cô không thể tin nổi một đứa trẻ chỉ mới 10 tuổi với chỉ số IQ cao như Chloe lại có thể tồn tại được trên thế giới này.
“Hmm… Không hề có ghi chép nào đề cập đến hiện tượng cơ thể bỗng dưng nóng lên sau khi chạm vào viên pha lê được viết ở đây…” (Chloe)
“Em biết rồi…” (Mylia)
“Dường như nơi này không còn bất cứ cuốn sách nào ghi chép về ma thuật nữa.” (Chloe)
Chloe gập cuốn sách “Ma pháp sơ cấp tập 14 bản sửa đổi” lại và nhìn vào giá sách.
“Mylia à, em đã bao giờ từng thử thi triển ma pháp lần nào trước đây chưa?” (Chloe)
“Luyện tập về ma thuật ư? Em có thể làm nó sao?” (Mylia)
“Em biết mà? Mọi người chắc chắn đều sẽ thử cố làm việc đó ngay cả khi họ biết bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể sử dụng được ma pháp. Em có thể thử nó tại phòng đọc sách khi mà Robin onee-sama không có mặt ở đó. Thực ra là chị cũng đã từng thử nó rồi, nhưng tất nhiên… chị chẳng thể thi triển được bất cứ một loại ma pháp nào…” (Chloe)
Tất cả con người trên thế giới này đều có một niềm khát khao cháy bỏng với việc có thể trở thành một pháp sư.
Do đó, việc không ngừng luyện tập về ma thuật kể cả khi biết bản thân không có bất cứ tài năng gì về nó vẫn là một việc được khuyến khích.
Chloe thực sự không muốn chối bỏ sự thật rằng Mylia sẽ chẳng bao giờ có thể sử dụng được ma pháp.
Cô ấy có thói quen chỉ cần có một tia hy vọng, thì cô ấy sẽ sử dụng hết sức bình sinh mà tin và nó.
Dù sao thì việc thử thi triển ma pháp cũng chẳng phải việc gì nguy hiểm cả, nên Chloe khuyến khích Mylia nên thử làm điều đó.
“Nhưng, làm thế nào để em có thể thử thi triển ma pháp của mình?” (Mylia)
“Phương pháp này có được nhắc tới tại trang 61 của cuốn “Ma pháp sơ cấp tập 8” tại phòng đọc sách. Chị đã dạy em cách đọc rồi, vậy nên em hoàn toàn có thể tự đọc chúng được mà, phải không?” (Chloe)
“Un.” (Mylia)
“Chẳng biết chị đã nó điều này bao nhiêu lần rồi nữa, nhưng em quả thật là một cô bé ngoan.” (Chloe)
Chloe mỉm cười và xoa đầu Mylia.
(Mình vẫn còn ký ức về việc được Chloe onee-chan dạy chữ, nên giờ sẽ chẳng có chữ cái nào làm khó được mình cả.)
“Em sẽ lén thử nó vào ngày mai.” (Mylia)
“Hãy cố gắng thử càng nhiều cách càng tốt, cho đến khi chúng ta xác định được nguyên nhân vì sao em lại bị sốt sau khi chạm vào viên pha lê kia. Nhân tiện thì em còn nhớ trang cần phải đọc không đó?” (Chloe)
“Trang 61, đúng không chị?” (Mylia)
“Un, rất chính xác. Chị thật sự rất hạnh phúc vì Mylia dễ thương của chị cũng rất thông minh nữa.” (Chloe)
Nụ cười nhẹ nhàng của Chloe dưới ánh trăng mờ ảo khiến cho cô trông như một nữ thần trong mắt Mylia vậy.