(Có người đang đến!)
Ngay khi nhận ra chuyện đó, Chloe lập tức hành động chớp nhoáng.
Cô ôm chặt lấy Mylia rồi cuộn người lại như một con sâu đo và quay lưng lại về hướng phát ra âm thanh đấy.
(--!?)
Mylia nín thở trong khi vùi mặt vào ngực chị mình.
Miệng cô dính vào phần trên bộ váy của Chloe làm nó bị ướt đi đôi chút.
(Ahh~ Chloe onee-chan có mùi thơm quá~...... Không, không được! Đây không phải là lúc để tận hưởng mùi hương của chị ấy!)
Sau khi nghe thấy tiếng đóng của, họ bắt đầu nghe được có tiếng bước chân đang đi gần về phía mình.
Rất có thể chúng bắt nguồn từ Aaron.
(...! Đừng mà, làm ơn đừng đến đây…!)
Ngay khi cô nghĩ đời mình đến đây là hết, thì tiếng bước chân bất chợt đi xuống cầu thang rồi mất hút.
“Mylia, em ổn chứ?”
“....... Em cứ tưởng tim mình rớt ra ngoài đến nơi rồi……hic hic”
“Có lẽ ông ta đã đi xuống phòng tắm rồi. Tốt hơn hết là ta cần phải nhanh lên.”
Chloe buông Mylia ra khỏi vòng tay của mình rồi nhanh chóng quay lại với công việc mở khoá.
-Clack.
Chưa đến vài giây sau, cô ấy đã thành công mở được khoá cửa của căn phòng tiếp đó cô từ từ hé mở cánh cửa rồi đi vào bên trong. Cô cũng ra hiệu cho Mylia cùng vào với cô.
Mylia cũng theo đó mà nhanh chóng chui vô như một con chuột lén lút đi vào một góc nào đó trong tủ nhà.
Sau khi đã đóng thành công cánh cửa lại, hai người cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Xâm nhập thành công!”
“Em nghĩ ông ta đã tìm thấy tụi mình rồi cơ.”
“Mylia à, em quên tóc của chị màu gì rồi hả?”
“Ah, em hiểu rồi. Vì nó màu đen nên sẽ rất khó có thể phát hiện ra trong bóng tối.”
“Chuẩn không phải chỉnh. Nhanh lên nào. Trước tiên ta nên tìm chìa khoá dự phòng của cái căn phòng chết tiệt này.”
“Eh? Không phải ta vào đây để đọc sách sao chị?”
“Chị đã có kế hoạch rồi. Em cứ tin tưởng ở chị.”
“Okay, em hiểu rồi. Em vẫn luôn tin Chloe-oneechan mà.”
Hai người bắt đầu mò mẫm để tìm chìa khoá dưới ánh trăng mờ ảo.
Căn phòng này có độ rộng khoảng sáu tấm chiếu tatami. [note49807]
Trong phòng có hai giá sách, một chiếc tủ quần áo, cùng với đó là một bộ bàn ghế lớn.
Trên sàn thì được lót bằng một tấm thảm có lẽ được làm từ lông thú.
Mylia nhẹ nhàng mở chiếc tủ quần áo ra.
(Uwaa…Bụi quá…)
Cô che miệng và mũi mình lại bằng tay áo sau đó cô kéo chiếc hộp bên trong ra ngoài.
Trong chiếc hộp là một hộp trang sức làm bằng gỗ trông khá giống một hộp nhạc được trang trí.
Cô mở nó ra và tìm thấy hai chiếc chìa khoá bên trong.
(Ah, có lẽ một trong số chúng là chiếc chìa khoá mình cần tìm?)
“Chloe-chan.”
“Em tìm thấy nó chưa?”
“Nhìn này chị.”
“Ohh, tốt lắm. Mylia quả là thiên tài trong việc tìm đồ!”
“Ehehe~”
Chloe mỉm cười, cô nhẹ nhàng xoa đầu em gái mình và lấy đi chùm chìa khoá dự phòng từ trong chiếc hộp trang sức.
“Có tận hai chiếc ư? Một trong số chúng chắc chắn là thứ ta đang cần tìm.”
Vừa lẩm bẩm như vậy Chloe vừa lấy từ trong túi ra một cuộc vải khác với cái mà cô dùng để đựng dụng cụ cạy khoá của mình.
“Đó là gì thế chị?”
“Fufu~ Nhìn này, Mylia.”
Cô mỉm cười với sự tự hào và mở tấm vải ra.
Thứ nằm bên trong đó là một cục đất.
(Đó là đất sét đúng không nhỉ?)
Chloe chia cục đất đó ra làm hai phần và ấn mỗi phần vào một chiếc chìa khoá.
(À, mình hiểu rồi. Chị ấy đang muốn tạo ra bản sao của chìa khoá phòng sách.)
Cô chăm chú quan sát Chloe với vẻ mặt vô cùng thán phục.
Sau đó, Chloe cẩn thận lau chiếc chìa khóa bằng phần vải sạch.
Aaron rất có thể sẽ nghi ngờ nếu ông ta thấy có đất dính trên chiếc chìa khoá.
“Đó là đất sét mà chị đã lấy được từ ngôi làng ở phía tây. Nếu cứ để vậy trong lúc nữa, nó sẽ nhanh chóng khô lại thôi.”
“Em hiểu rồi. Onee-chan quả là một người thông minh mà.”
“Sẽ rất rắc rối nếu mỗi lần vào đây ta đều phải cạy khóa đúng không nào?”
“Chị tính đêm nào cũng tới đây sao?”
“Không. Chị sẽ dừng lại sau khi đã đọc xong toàn bộ chỗ sách chị cần ở đây.”
Chloe đứng phắt dậy, đưa tay về phía Mylia và kéo cô ấy lên.
“Đầu tiên, ta cần tìm một vài cuốn sách về ma pháp cho em.”
Họ cố gắng tìm nó bằng cách nhìn vào tiêu đề trên gáy của chúng dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng.
Tại dinh thự của Gia đình Atwood có tổng cộng hai căn phòng chứa sách.
Một nơi là phòng đọc sách, nơi tất thảy các thành viên trong gia đình đều có thể thoải mái đọc chúng, thứ hai chính là căn phòng này, căn phòng của lãnh chúa.
Bởi vì Gia đình Atwood đã có một lịch sử lâu dài qua bao thế hệ, nên có đến hàng trăm cuốn sách được lưu trữ lại tại phòng làm việc của Aaron, nhưng cái tên lãnh chúa đó lại không thể đọc được chúng.
Chloe đã đọc xong hết toàn bộ sách trong phòng đọc chung, nhưng cô chưa bao giờ được Aaron cho mượn một quyển sách nào từ phòng làm việc của ông ta mặc cho chuyện chúng có vẻ sẽ hữu ích hơn những quyển sách trong phòng đọc chung.
“Chị đã để mắt đến những cuốn sách ở đây. Chị đã có ý định lẻn vào nơi này từ lâu rồi.”
“Em hiểu ra rồi. Vậy đó chính là lý do mà chị đã luyện tập mở khoá suốt quãng thời gian qua, đúng không?”
“Đúng rồi. Chị đã thử thực hành nó tại một cách cửa khác vào lúc rảnh. Dẫu vậy đó vẫn là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn, nhưng có lẽ là nhờ vào Mylia mà chị đã có thể làm được điều này dễ dàng.”
“Em ư? Nhưng em đâu thể giúp được gì.”
“Không đâu, bởi vì em ở đây cùng với chị, nên chị đã có thể cố hết sức mình. Có lẽ đây là thứ được người ta gọi là “Sức mạnh của Imouto”. [note49808]
“Là vậy sao? Ehehe~”
Hai người mỉm cười với nhau rồi một lần nữa quay lại giá sách.
“Hmm… “Danh mục các loại thực vật ăn được”, “Bách khoa toán học”, “Cách viết cho người mới bắt đầu”......” (Mylia)
“Có vẻ như tên đó đã tận dụng những khoảng còn trống trong phòng này để chứa những quyển sách còn thừa tại phòng đọc vì giá sách của nó đã đầy…” (Chloe)
Chloe nói trong khi vẫn tiếp tục tìm kiếm.
(Mình có thể đọc được ngôn ngữ của cái thế giới này… Mình còn không nhận ra điều đó, nhưng mình cũng có thể nói chuyện bình thường mà không gặp bất cứ vấn đề gì, thật tạ ơn phần ký ức của Mylia.) (Mylia)
Mylia cảm thấy thực sự kỳ lạ khi cô có thể đọc được ngôn ngữ của một thế giới khác như thể cô đang đọc tiếng Nhật vậy.
(Uwaa… Lạ kỳ thật đấy… Chà, mà kệ đi, cần gì quan tâm chứ, miễn là mình có thể đọc được chúng.)
“Ah, nó đây rồi! Một quyển sách về ma pháp mà trước giờ chị chưa từng được đọc!”
Chloe lấy một cuốn sách dày từ trên kệ.
“Mylia, lại đây nào.”
Chloe ra hiệu cho cô tiến đến một nơi có ánh trăng soi rọi.
Sau đó hai người ngồi bệt lên tấm thảm, Chloe bắt đầu mở quyển sách ra và hai người đều chăm chú nhìn vào nó.