Chương
Tên mặt sẹo sốt ruột quá, gầm giọng lên thúc thục.
Nhóm người còn đứng vững được sau trận chiến nghe vậy lại xông lên lần nữa.
Bước chân vào trại giam này, đều là người có xuất thân từ những tên côn đồ hung hãn, quen dùng thủ đoạn tàn nhẫn để sinh tồn.
Ở những nơi như thế này thì lấy đâu ra quy tắc, ai mạnh người đó có quyền, thắng làm vua thua làm giặc, tất cả tranh chấp mâu thuẫn đều được giải quyết bằng nắm đấm và bạo lực.
Huống chi, phân khu số hai này, so với phân khu số ba tội nặng hơn rất nhiều.
Và về thủ đoạn tàn nhẫn thì đương nhiên phân khu hai này hơn phân khu ba rất nhiều.
Vì vậy mà sau khi Cao Phong đánh ngã rất nhiều người như thế thì càng khơi dậy hận thù trong họ.
“Giết nó!”
“Con mẹ nó! Đánh chết nó cho tao!”
“Mày không biết đây là đâu hay sao mà dám ngông cuồng như thế!”
“Đánh!”
Hơn chục người cùng hét lên lấy khí thế lại xông lên tiếp.
“Ha!”
Cao Phong hét lên một tiếng, tay chân vào tư thế chuẩn bị.
“Ha!”
Sau khi hét thêm một tiếng nữa, thân người Cao Phong như bay vút lên, dùng tốc độ cực nhanh đối phó với từng tên một.
Lực mạnh như hổ, tốc độ nhanh như báo.
Mỗi lần di chuyển của anh bọn chúng đều thấy được tiếng gió rít bên tai.
“Rầm rầm!”
Sau đó một loạt tiếng động đánh nhau kịch liệt vang lên.
“Phù Phù!”
Cao Phong trụ vững trên đất, khẽ thở ra.
Mà trước mặt anh đã có tám người đàn ông cao to ngã xuống, nằm bò trên đất.
Trong vòng một tích tắc, thế mà anh có thể đánh ngã được tám người đàn ông cao to hơn mình.
“Ha!”
Bây giờ, chỉ còn lại sáu bảy người không hẹn mà cùng sợ hãi hít một hơi.
Một tên ngông cuồng, quả thật là bọn chúng không sợ.
Nhưng tên ngông cuồng Cao Phong này thì lại không giống vậy.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau xông lên!”
Tên mặt sẹo đứng phắt dậy, gầm lên giận dữ.
Bảy tên còn lại hơi chần chờ, rồi cũng xông lên.
“Bốp!”
Cao Phong nhẹ nhàng tung chiêu sau đó vừa đánh vừa đi thẳng về phía trước.
“Bốp!”
“Bốp!”
Cao Phong thong thả tung ra từng cú đấm, thế mà những tên to con mình đầy kinh nghiệm đánh nhau vẫn bị áp lực không tránh nổi
Từng hành động, vẻ mặt hay ánh mắt của Cao Phong đều toát lên sự lạnh lùng, điềm đạm.
Nhưng những cử chỉ, biểu cảm đó của anh đều đem lại một sự áp lực không nhỏ đối với mọi thứ xung quanh.
Làm cho bọn chúng phải kính trọng và nể sợ.
Trong lúc bọn chúng còn đang kinh ngạc và sợ hãi, Cao Phong đã tung ra từng đòn đánh.
Mỗi một bạt ta được tung ra đều làm cho người bị đánh đầu óc ong lên, máu mũi chảy không dừng lại được.
Máu mũi chảy ngày càng nhiều.
Đúng là lợi hại!
Mẹ nó không biết cao nhân phương nào đây!
Cao Phong vững vàng tiến lên từng bước, vẻ mặt bình tĩnh lau vũ khí rồi cất đi.
Những tên còn lại, đã được giải quyết sạch sẽ.
“Nào, giờ hãy nói cho tao nghe thử xem, tao là ai?”