Chương
Sau khi Cao Phong nói xong, phòng giam vang lên từng trận cười vang dội.
bọn chúng bị những lời nói của Cao Phong chọc cười.
“Cười đau bụng quá, người này là diễn viên hài Toss phái đến giúp chúng ta giải sầu hay sao?”
“Có vẻ là như thế rồi, diễn tốt lắm, rất hài hước.”
“Ranh con, còn tiết mục gì khác thì diễn mau đi để mọi người cùng thưởng thức nào.”
Mọi người cười vang nhìn Cao Phong, bày ra vẻ mặt mong chờ.
“Tao còn có khả năng biến từ diễn thành thật nữa cơ.”
Cao Phong mặt không đổi sắc, nói lời ẩn ý.
“Thử xem, mọi người đang chống mắt lên chờ đây!”
Một gã thanh niên cười đểu đi về phía Cao Phong.
“Rầm!”
Nhưng tiếp theo mọi người cùng nghe thấy một âm thanh vang dội.
Chỉ thấy nụ cười cứng trên mặt tên thanh niên kia, sau đó cơ thể tên đó đổ rầm xuống đất.
“Xì xì!”
Thanh niên ngã xuống đất, lỗ mũi chảy máu không ngừng.
Không khí trong phòng giam nháy mắt đóng băng.
“Thằng ranh! Dám đánh người ở đây à?”
“Đánh nó!”
“Ranh con, mày chán sống rồi à?”
“Dám tùy tiện đánh người, tao đánh cho mày ngu luôn!”
Sau khi hồi phục lại tinh thần, một đám người cùng xông lên đánh Cao Phong.
Hơn ba mươi người giống như con hổ đói nhào lên vồ lấy miếng mồi thơm ngon là Cao Phong.
“Keng!”
Sau đó, Cao Phong rút vũ khí ra.
“Keng keng keng!”
Lực đánh của anh vô cùng khỏe, làm cho mấy tên to con hơi lui lại vài bước.
Rồi anh vừa đánh vừa tiến lên phía trước, cầm chắc vũ khí trong tay, tung đòn phản công.
Trong phòng giam lại xảy ra một trận chiến khốc liệt nữa.
Những người của phòng giam khác cũng căng tai căng mắt lên để hóng hớt chuyện của phòng giam bên này.
“Rầm! Rầm!”
Người trong phòng liên tục ngã xuống.
Trong tiếng mắng chửi, một tên to con khác ngã xuống, và kiệt sức không còn sức chiến đấu nữa.
Sau đó lại bị Cao Phong đá tung người va vào song sắt.
Đương nhiên là ba mươi người này không thể làm gì được Cao Phong.
Mỗi cú đấm của Cao Phong giống như những chiếc búa.
Đánh ai là người đó có cảm giác như xương chỗ bị đánh trúng vỡ vụn.
Bây giờ họ muốn tránh cũng không tránh nổi nữa rồi.
Không chỉ lực đánh mạnh mà tốc độ đánh của Cao Phong cũng rất nhanh.
Mỗi khi bọn chúng tung ra một cú đấm thì Cao Phong như đã đoán trước được mà đỡ lấy đòn đánh rồi phản công cực nhanh và mạnh.
“Rầm!”
Sau một hồi đánh nhau, hơn phân nửa số người đã ngã xuống.
Tiếng mắng chửi ban đầu dần thay bằng những tiếng rên rỉ, kêu la thảm thiết, cuộc chiến cũng đi đến hồi kết.
Tên mặt sẹo lúc đầu còn to mồm giờ chỉ biết run sợ trước uy thế của Cao Phong.
Thấy hơn nửa nhân số ngã xuống, lão ta sốt ruột đứng ngồi không yên.
Đây, đây con mẹ nó là thần thánh phương nào?
Tên này mình đồng da sắt hay sao?
“Fuck! Một lũ vô dụng!”
“Mau đánh chết nó đi!”