Chương
Đúng lúc cậu ta chuẩn bị châm lửa thì đột nhiên Cao Vũ rống lên một tiếng, sau đó anh tiến lên từng bước rồi đạp thẳng vào người tên quản ngục đó. Dù hai tay anh đang bị còng tay khóa lại nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh dùng chân để đá người.
“Bịch.” Một đạp nện thẳng lên ngực tên quản ngục.
“Rầm.” Một đạp trút giận này của Cao Vũ đã đạp tên quản ngục bay thẳng ra cửa tầm hai, ba mét. Sau khi bay ra ngoài thì cậu ta nện thẳng người xuống đất một cách nặng nề.
Cảnh này khiến tất cả những người đang có mặt ở đó cảm thấy kinh hãi vì không ai có thể ngờ rằng Cao Vũ lại dám đánh người.
Trong nhà giam này họ đã thấy rất nhiều phạm nhân cứng đầu, phạm nhân thích đánh người cũng không hề thiếu nhưng thân phận của họ chính là quản ngục đấy. Ai lại dám khiêu khích và đắc tội với quản ngục đây hả? Thế nhưng Cao Vũ vừa mới vào đây còn chưa đầy năm phút đồng hồ mà anh đã dám đạp quản ngục như thế rồi. Có phải anh không muốn sống nữa không vậy?
Quản ngục chỉ cần đánh Cao Vũ bằng dùi cui điện, dù chỉ một cái thôi thì cũng đã đủ khiến anh không thấy được ánh sáng mặt trời của ngày mai rồi.
“Fuck, dí điện vào người nó cho tao.”
Năm, sáu tên quản ngục không nói hai lời bèn rút dùi cui điện bên hông ra rồi quật lên người Cao Vũ. Trong ánh mắt Cao Vũ tỏa ra vẻ lạnh lẽo, đột nhiên anh quay phắt người lại vì muốn động tay động chân với họ.
“Thôi đủ rồi!” Đúng lúc đó thì đột nhiên tên vệ sĩ áp giải Cao Vũ đến đây quát ầm lên.
“Bịch.” Mấy tên quản ngục đó đành dừng bước chân lại, dù sao đây cũng là thuộc hạ của Jerry nên dĩ nhiên là họ không dám chống lại lời của anh ta rồi.
“Trả đồ lại cho cậu ta, bỏ qua mấy cái thủ tục này đi, dẫn cậu ta vào trong là được rồi.” Tên vệ sĩ đó nhíu mày rồi xua xua tay với quản ngục rồi nói.
Mấy tên quản ngục nghe anh ta nói vậy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng họ cũng không có gan hỏi nhiều.
Thế nên sau đó đồ đạc của Cao Vũ đều được trả lại cho anh. Tên vệ sĩ đó cũng tiến lên tháo còng tay trên tay Cao Vũ ra.
“Mày chờ đấy đi, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.” Tên quản ngục vừa bị Cao Vũ đạp ngã kia nghiến răng ken két rồi nói với Cao Vũ một câu, sau đó cậu ta dẫn Cao Vũ đi thẳng ra đằng sau.
“Nhớ kỹ là phải chăm sóc cậu ta thật tốt đấy nhé, nhưng chăm sóc làm sao đừng để cậu ta chết là được. Không để cậu ta chết là ý của ông Jerry đấy.”
Sau khi Cao Vũ bị người ta dẫn đi thì tên vệ sĩ đó mới quay sang dặn dò mấy tên quản ngục.
“Vâng ạ, vâng ạ, chúng tôi hiểu rồi.” Mấy tên quản ngục vội vàng gật đầu đồng ý.
“Nếu cậu ta không chịu được mà muốn gặp ông Jerry thì các người phải báo cáo chuyện này lên trên trước đã. Chuyện này vô cùng quan trọng, nếu mấy người gây ra sai sót gì thì mấy người không gánh được hậu quả của nó đâu.” Sau khi ngừng lại một lát thì tên vệ sĩ lại dặn dò thêm lần nữa.
“Vâng ạ, vâng ạ.” Mấy tên quản ngục lại gật đầu đồng ý.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì mấy tên vệ sĩ đó mới rời khỏi nhà giam dành cho tội nhân tử hình này để trở về nhận lệnh của Jerry.
Jerry làm tất cả những điều này cũng là vì muốn Cao Vũ gia nhập vào Hoa Kỳ, nên đó là lý do mà tất nhiên là ông ta sẽ không đùa giỡn Cao Vũ cho đến chết.
Hơn nữa, Việt Nam cũng không để mặc cho Cao Vũ chết ở Hoa Kỳ như thế đâu.
Con cáo già Jerry này đúng là rất biết cách tối đa hóa lợi ích của mình.
Trong nhà giam dành cho phạm nhân mắc án tử hình.
Cao Vũ bị đưa đến một khu nhà tù. Sau khi băng qua một lối đi tăm tối thì Cao Vũ được đưa đến một căn phòng.
Dọc đường đi, hai bên lối đều là những căn phòng được bọc bằng tấm chắn sắt. Lúc Cao Vũ đi qua những căn phòng ấy thì mấy tên phạm nhân trong phòng đều hướng mắt nhìn anh qua tấm chắn sắt kia.
Trong mỗi phòng giam đều có khoảng hai mươi người. Điều kiện bên trong rất thấp và còn cực kỳ bẩn. Toàn bộ khu phòng giam này đều tỏa ra một mùi khiến con người ta gay gay mũi.
“Rầm.” Tên quản ngục đưa Cao Vũ qua đây lấy ra một chùm chìa khóa rồi từ từ mở cánh cửa sắt ra.
“Mày cứ nhớ kĩ cái đạp vừa rồi nhé. Sáng mai, mong là tao được thấy cảnh mày quỳ xuống cầu xin tao tha thứ.” Tên quản ngục cười khẩy một cái rồi đẩy Cao Vũ vào trong.
“Chăm sóc nó cho tốt vào, ngày mai tao thưởng cho chúng mày.” Tên quản ngục lại cười một cách lạnh lùng rồi khóa cửa phòng lại.
“Quan trên không cần lo, chuyện nhỏ ấy mà.”
“Anh cứ yên tâm đi.”
Hơn hai mươi người đang ngồi trong phòng giam trở nên kích động trong nháy mắt.
Tên quản ngục cười gằn một tiếng rồi mới khóa cửa rời đi.