Chương 5
Part 3
“Ai đó làm ơn giải thích xem, các em bị làm sao mà nháo nhào hết lên thế này?”
Esmena Bazgan đang tò mò nhìn đám thị nữ của mình. Nhóm này đang làm loạn lên trong phòng cô suốt nãy giờ. Người này tay cầm chổi mà hung hăng như cầm vũ khí, người kia thì cứ chạy lăng xăng hết chỗ này chỗ kia. Cảnh lộn xộn khiến cô không khỏi tự hỏi chẳng lẽ vụ bạo loạn vừa diễn ra cách đây mấy hôm nay đang lặp lại hay sao?
“Công chúa à, Người phải giải thích cho chúng em mới đúng.”
Đám thị nữ giận dỗi khịt mũi.
“Hà cớ gì mà Người lại mời cái đồ trời đánh thánh đâm hỗn láo ấy đến kia chứ?”
Họ ám chỉ Orba. Chiều nay cậu sẽ vào khu nội cung, chính tại gian phòng này đây.
Cậu đã đến đây một lần rồi, trước khi đi tham chiến tại Helio. Hồi đó cậu đã nói mấy câu chế giễu Gil Mephius, người mà Esmena thương nhớ, khiến công chúa nổi giận lôi đình, một điều cực hiếm thấy. Cô đuổi cậu đi rồi khóc mãi không thôi…
“Thôi ngay, thật không ra thể thống gì hết. Công chúa có bổn phận phải thực hiện.” Trưởng hầu chỉnh đốn mấy cô gái trẻ. Bà chính là người đã báo cho Bouwen về mong muốn của Esmena. “Ngài Orba giờ đã là vị anh hùng nức tiếng khắp miền tây. Không những thế, ngài ấy còn có công hộ giá công chúa.”
“Nhưng…nhưng…”
Nhóm thị nữ đồng loạt xị mặt. Họ không biết gì về chiến tranh. Cái gã đàn ông đeo mặt nạ vừa kì quái vừa xấc láo ấy đã vụt biến thành bậc anh hùng hiển hách, chuyện này đối với họ nghe sao mà nhảm nhí, không thể tin nổi.
Trưởng hầu nghiêm trang nói tiếp.
“Lần này công chúa bất đắc dĩ mới phải mời y đến để tạ ơn, dù biết y vừa tà ác vừa ngạo mạn, đã nham hiểm lại còn xảo trá. Công chúa tuy ghê sợ y và không vừa lòng với chuyện này, mới thoáng nghĩ đến thôi đã giận sôi máu nhưng trách nhiệm vẫn là trách nhiệm.”
“Thật tình, các ngươi làm quá lên thế.”
Esmena không nhịn được phải bật cười. Cảm tưởng như trưởng hầu vừa diễn giải một loạt lí do tại sao mình lại thấy sôi máu.
Sau một hồi, Esmena tập trung nhóm thị nữ lại.
“Có việc này ta muốn nhờ cậy các ngươi.”
“Chúng em giúp được gì cho Người?”
“Công chúa yên tâm, chúng em sẽ không rời Người nửa bước.”
“Nhìn thế này thôi chứ em là con nhã võ đấy ạ. Thấy tên đó có nửa cử chỉ không đúng đắn thôi là em sẽ nện cho hắn sấp mặt l-“
Đám thị nữ lại nhao nhao lên. Esmena cười.
“Không, ta muốn được nói chuyện riêng với ngài ấy.”
***
Orba đến vừa đúng giờ. Đặt chân vào phòng, ấn tượng đầu tiên của cậu là mấy cô hầu gái đang đón tiếp mình bằng thái độ thù địch công khai.
Esmena Bazgan, nàng công chúa xinh đẹp của thành bang Taulia đang chờ cậu bên cái bàn bày đồ điểm tâm đặt giữa phòng.
“Chúc Công chúa mạnh khoẻ.”
Cậu mở lời chung chung. Mới đây thôi, Esmena đã bị bắt cóc sang thành Eimen và đã trúng bùa phép của tên thuật sư Garda. Cậu cho rằng lúc đó trái tim công chúa đang bị tên thuật sư thao túng.
“Ta khoẻ. Đầu óc tỉnh táo, cơ thể cũng cử động bình thường, có điều quanh đây ai cũng tưởng ta bị tàn tật hay gì đó.”
Esmena cười tươi như hoa. Trông cô quả thật rất khoẻ, không như bộ dạng sầu muộn héo hon ngày nào, hay như lúc bị tên thuật sư bắt cóc.
“Còn ngài thì sao? Ngài có bị thương ở đâu không?”
“Tôi…như Công chúa thấy đấy.”
“Hmm… Ta có thấy gì đâu, cái mặt nạ của ngài che hết rồi.”
“V…vâng…”
Orba vẫn đứng nghiêm trước mặt Esmena đang cười khúc khích.
Lạ thật. Cậu thấy khó hiểu với tác phong của cô.
Esmena mời cậu ngồi đối diện với mình. Ở miền tây Tauran, hiếm khi có chuyện khách khứa được ngồi ngang hàng với công chúa một nước, cho dù chủ nhà rộng lượng đến thế nào đi nữa. Orba càng ngạc nhiên hơn khi thấy nhóm hầu gái bày trà và rượu, cúi đầu thi lễ xong là kéo nhau ra khỏi phòng hết.
Cửa vừa đóng…
“Ngoài em và ngài, trong phòng này không còn ai khác. Tất nhiên cũng không có ai nghe lén. Nếu còn hoài nghi, xin ngài tuỳ ý tra xét.”
“Công chúa nói vậy là có ý gì?”
Bầu không khí bao quanh
Esmena bỗng thay đổi. Không hiểu sao Orba lại thấy dè dặt khi cô ngồi xuống, mặt đối mặt với mình. Không có ý thù địch nhưng cũng khó có thể coi là thân thiện. Bầu không khí này nếu phải diễn tả bằng lời thì từ ‘háo hức’ là chính xác nhất.
“Ngài Orba.”
“Có.”
“Liệu ngài có thể…cho em xem mặt ngài được không?”
Orba bỗng thấy có thứ gì đó đu đưa nhè nhẹ nơi góc mắt. Bức màn đằng kia đang khẽ rung rinh trong gió.
“Mặt…tôi.” Cậu chầm chậm nhắc lại khi tấm màn đã hết rung.
“Vâng.” Esmena gật đầu.
Nỗi háo hức trong cô như ào lên theo làn gió nhưng nét nhẹ nhàng vẫn còn nguyên trong ánh mắt. Orba không nói gì thêm nữa. Cảm giác bối rối đang quần đảo trong tim cậu như bão táp. Không, trái lại là đằng khác. Cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường.
Một lúc sau.
Esmena nhỏm dậy. Orba dán mắt theo mọi cử động của cô, nhìn cô đến gần…rồi đi ngang qua mình. Cậu có thể cảm nhận thấy cô đang ở sau lưng, khuất khỏi tầm mắt. Cậu có thể cảm nhận được những ngón tay tháng mình đặt lên đai mặt nạ.
Bằng một động tác hoàn toàn tự nhiên và bình thản, Orba lẳng lặng giơ tay lên cảm cô lại, như thể đây là một nghi lễ trang nghiêm nào đó.
Esmena sững người như vừa bị điện giật. Orba cũng đứng dậy. Cậu ngoảnh lại.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai người đã trải qua hàng loạt những cung bậc cảm xúc.
Orba đặt tay lên chiếc mặt nạ.
Lại thêm vài giây nữa trôi qua.
Tấm màn đu đưa, mang làn gió đến mơn man da thịt cậu. Tuy tay cậu mới hơi kéo cái mặt nạ lên nhưng Esmena đã dán chặt mắt dõi theo nó. Nhưng rồi cô đột nhiên ngoảnh mặt đi.
“Đủ- Đủ rồi.” Cô nói dứt khoát.
Công chúa thả mình ngồi xuống, bờ vai run lẩy bẩy. Orba nhìn cô con gái của thành chủ Taulia mất một lúc rồi nhanh chóng đeo mặt nạ về như cũ.
Tiếng gió phần phật đem sự khắc nghiệt và lạnh lẽo đến thấu xương đến bao quanh đôi trẻ. Đi kèm với nó còn có nỗi đau bỏng cháy từ sâu trong tim.
Một hồi lâu sau.
“Em sẽ không thắc mắc gì hết.” Esmena cất tiếng, sắc mặt tựa hồ như đang cố kìm hãm lửa giận. Đôi mắt cô lảng tránh Orba. “Mà có hỏi thì em dám chắc mình cũng không cách nào hiểu được hoàn cảnh của ngài. Ngài còn sống và đã đến cứu giúp Taulia khỏi cơn nguy khốn. Em tin là thế. Bây giờ đây, cho dù ngài có tự tay hoả thiêu thành Taulia thì em cũng không thể đem lòng căm ghét ngài được.
“…”
“Em sẽ giữ bí mật, tất nhiên. Esmena Bazgan này xin thề. Làm ơn, xin ngài hãy tin tưởng em. Esmena em tuy nhỏ bé và hèn nhát nhưng bí mật này em nguyện đem cả sinh mạng ra để bảo vệ.”
Hàng mi dài của Esmena run rẩy liên hồi. Còn Orba, cậu vẫn lặng im không nói gì. Cậu nhìn ra ô cửa sổ phía sau cô, thấy cụm tòa tháp mà chiều hôm trước cậu đã ngắm. Từ đây, trông chúng như năm ngón tay vươn lên nắm lấy thiên đàng.
Esmena đã đứng dậy.
“Đội trưởng lính đánh thuê Orba.” Cô gọi cậu bằng chức danh.
“Có.” Orba một lần nữa đứng nghiêm.
“Ngài đã dũng mãnh hạ sát tên thuật sư Garda, lập công to cho Phụ thân ta. Với tư cách là công chúa Taulia, đồng thời cũng là một người phụ nữ của miền tây Tauran, ta xin gửi đến ngài lời cảm ơn và lời khen tặng nhiệt thành nhất. Xin chúc mừng ngày vì những công lao cho nhiệm vụ bảo vệ miền Tây.”
Esmena đang cười, đôi mắt cô ngời sáng. Còn Orba, cậu chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Đôi hàng mi của công chúa giật giật thêm lần nữa, một giọt nước mắt chảy dài.
Một giờ sau khi Orba đã rời đi thì nhóm thị nữ mới được phép vào phòng. Đã lâu thế rồi mà đôi mắt Esmena vẫn còn đỏ và sưng húp.
“Ôi trời!”
Tất nhiên là họ lại nhặng xị lên.
“Tên trời đánh đó đã làm gì Công chúa?”
“Giờ có cái mã anh hùng rồi nên hắn chắc chắn còn hỗn láo hơn lần trước.”
“Nếu còn có lần sau, hắn đừng hòng thoát khỏi tay em!”
“Khoan đã, Công chúa… sao Người lại cười? Công chúa…?”
***
Chiều tối.
Đội Orba vừa nhập thành chưa bao lâu thì Natokk - chỉ huy quân đoàn 6 - cũng đem 50 lính về đến nơi. Trước tiên, ông đi chào hỏi Bouwen và Nidhal, chỉ huy quân đoàn 3, người đã hộ tống công chúa về trước. Sau đó, ông đi thăm quân sư Ravan Dol đang dưỡng thương và thuật lại mệnh lệnh của Ax.
Orba dĩ nhiên không hề hay biết gì về diễn biến này. Cậu đang cố gắng ăn chơi vui vẻ cho tròn vai anh hùng, hùa theo mấy trò do hội Giliiam bày ra. Cậu còn diễn lại cảnh giao chiến với Garda cho đội lính trẻ xem, với Shique sắm vai phản diện.
Tất nhiên là nhiều tình tiết đã được vẽ vời thêm vào.
“Hự…Không…Làm sao miền tây có thể cùng hợp sức nhanh đến thế? Ax Bazgan! Đồ khốn! Ta đã xem thường ngươi!” Garda gào rống, miệng phun máu rồi đổ sập.
Cá nhân Orba thấy trò này đúng là nhảm nhí nhưng đồng thời cậu cũng nhận thức rõ rằng nó là một sự cần thiết phải có.
Chỉ huy Nidhal đã cho thành Taulia tổ chức hai ngày tiệc mừng chiến thắng theo lệnh Ax. Những khẩu phần còn sót lại được ông tận dụng làm một bữa tiệc nhỏ mời Orba và đội lính mới về hôm nay. Lần này còn có công chúa Esmena đến dự. Bình thường công chúa hiếm khi đặt chân đến chỗ đông người, thế nên bữa tiệc lại càng thêm phần náo nhiệt.
Công chúa đi đến đâu là mùi hương hoa thanh nhã lan thoang thoảng đến đó. Dù rằng phong thái của cô không có gì thay đổi nhưng cách đàn ông có vẻ kích thích tợn khi nhắc đến cô.
“Này, hình như Công chúa hơi khang khác thì phải?”
“Ừ. Như kiểu vụt một cái đã trưởng thành lên ấy.”
“Công chúa 19 tuổi rồi đấy.”
“Hồi mới cưới tao, vợ tao cũng 19 tuổi. Thế là công chúa đã đến tuổi rồi.”
Vài người nghiêm mặt lại, vai buông thõng xuống.
Chắc hẳn vì thành chủ Ax bảo bọc con tương đối kĩ nên Esmena trông hơi trẻ con hơn so với tuổi. Thế nhưng, trong mắt đám đông bây giờ thì cô gái đang ngồi trên hàng ghế danh dự kia rõ ràng là một phụ nữ trưởng thành, một thành viên của gia tộc Bazgan, cho dù phong thái có hơi giản dị. Trái tim vụng về của họ bên này vui sướng, bên kia lại có đôi chút xót xa.
Ngôi sao của bữa tiệc tất nhiên là Orba, vị anh hùng mới nổi. Công chúa còn đích thân cảm tạ y, khiến không ít chiến binh Taulia phải xanh mắt vì ghen tị. “Nếu biết trước sẽ được như thế thì ta cũng phải đi Eimen đánh Garda, có chết cũng cam lòng.” Họ ngoài miệng cười cợt nhưng trong bụng thì suy nghĩ.
Sau đó, Orba kính cẩn dâng thanh kiếm đã lấy mạng tên thuật sư Garda cho công chúa xem. Ánh lửa bập bùng ở giữa sân vườn rọi sáng lên chiếc mặt nạ của cậu.
“Hừ, đấu sĩ Mephius lợi hại thật.”
Đám lính người Taulia trầm trồ thì thầm với nhau.
“Chúng mình đã lập hoà ước với Mephius rồi nhỉ. Sớm muộn rồi trò giác đấu cũng tìm đến miền tây cho mà xem.”
“Nếu thế thì dân địa phương cũng được rủ tham gia…”
“Hay là ông tham gia đi? Ông tự tin vào kiếm thuật của mình lắm cơ mà. Biết đâu ông sẽ bắt kịp với người hùng kia kìa.”
“Đ-Đừng ngu! Hy sinh trên chiến trường thì tôi đếch ngán chứ chết vớ vẩn để làm trò giải trí cho thiên hạ thì thôi, xin miễn.”
Tướng Bouwen ngồi một góc, tai nghe mọi người bàn tán, miệng cười khô khan.
Mephius và Taulia có chung đường biên giới, xưa nay luôn ở thế thù địch. Đã thế, gia tộc Bazgan năm xưa còn là chư hầu của Mephius, nhờ cao tay qua mặt hoàng đế nên mới có thể lập quốc Zer Tauran ở miền tây. Với gốc tích sâu xa như thế, dù bây giờ hai bên đã giảng hoà nhưng hiềm khích xưa chắc chắn sẽ không dễ gì phai mờ.
Nhưng…
Ở chiều ngược lại, dòng máu Mephius vẫn chảy trong huyết quản gia tộc Bazgan. Đó là sự thật không thể chỗi cãi. Nếu khéo léo lợi dụng điều đó để lôi kéo lòng người thì hố sâu ngăn cách hai nước dần dần sẽ được lấp đầy.
Rồi, ta phải làm gì với gã khó đối phó này đây?
Bouwen dõi theo Orba ở đằng xa, trong lòng bỗng muốn bật cười chua chát. Vị anh hùng mới nổi mang đến một vấn đề nhạy cảm. Anh ta có thể sẽ là cây cầu hoàn hảo để kết nối với Mephius nhưng nếu hỏng việc thì người anh hùng sẽ đột nhiên biến thành mục tiêu thù hận của toàn miền tây.
Suy cho cùng thì bóng ma chiến tranh đã lùi xa khỏi miền tây. Trong thời bình, anh hùng tất sẽ phải buông kiếm.
Tiệc tàn dần. Bỗng có một binh sĩ chạy vào, tới chỗ Bouwen thì thầm gì đó. Vừa nghe tin là mấy vấn đề phức tạp trong đầu anh lập tức bị dẹp đi hết. Anh quay sang Esmena xin cáo từ rồi tất tả đứng dậy, rời bàn tiệc với nét mặt căng cứng.
Một sự kiện nằm ngoài mọi dự đoán đã xảy ra.
-----
Trans note: tóm lại là Ax suýt có cháu bế.
Tiện đây Esmena bezt girl but bezt girl never win