Chương 5
Part2
Nghe nói dạo gần đây ngài ấy rất phấn khích phấn khởi. Con người thường ngày nghiêm khắc, hiếm khi cười đùa là thế mà giờ đang vui vẻ bắt chuyện với người khác trên đường tuần tra thành phố cũng như cảm ơn những chiến sĩ đã vất vả tập luyện.
Sự biến chuyển này âu cũng dễ hiểu. Cuộc chiến chống lại tên thuật sư Garda, kẻ đang gây loạn lạc trên khắp miền tây đã chấm dứt. Hôm trước, công chúa Esmena, người đã bị bắt cóc trong vụ đảo chính do Raswan Bazgan cầm đầu cũng đã được phi hạm đưa về Taulia an toàn. Ngài ấy hẳn phải đang cảm thấy như màn mây đen bao trùm trên bầu trời thành bang Taulia đã tan biến.
Thế nhưng, suy nghĩ trong lòng Bouwen Tedos lại không đơn giản như người ta tưởng. Trái lại, ngài ấy đang phải đấu tranh với nhiều cảm xúc trái chiều.
Vì vì thương tích trong trận chiến tại đồi Coldrin nên Bouwen đã không thể tham gia vào đạo quân thảo phạt Garda. Ấy vậy mà ngài lại sơ suất để cho bọn thuộc hạ của tên thuật sư lẻn vào lâu đài bắt cóc công chúa. Thân là một chiến binh, ngài thấy mình thật không có gì đáng tự hào, trái lại còn ôm trong lòng nỗi hối hận và nhục nhã.
Tuy nhiên, hiện giờ Bouwen đang nhận trách nhiệm bảo an thành Taulia thay cho tướng Toun Bazgan. Sau vụ nổi loạn do chính con trai mình khởi xướng, ông đã tự nhốt mình trong nhà, chờ đại huynh Ax trở về định tội.
Chủ tướng không nên xuất hiện chức quân sĩ và công chúng với nét mặt u ám, thế nên Bouwen phải cố làm ra vẻ phấn khởi.
Ngài đang trên đường tuần tra các làng mạc quanh vùng. Mọi người ai cũng vui vẻ. Tuy cuộc sống không hề dễ dàng vì thanh niên phải đi lính và lương thực dự trữ bị trung thu cho quân đội nhưng những ánh mắt hướng về Bouwen trên lưng ngựa đều ngời sáng niềm vui chiến thắng.
Vài người còn mang rượu và chút thịt thú rừng ra mời binh sĩ.
Bouwen mỉm cười từ tận đáy lòng.
Ta thật không quen sắm vai anh hùng. Chuyện tiểu tiết nhỏ nhặt nào cũng phải để tâm đến thì ta còn làm gì được nữa. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ đời sống nhân dân.
Khẳng định điều đó trong lòng thêm lần nữa, Bouwen về đến cổng thành khi trời đã nhá nhem và nhận ra có sự khác lạ. Một binh sĩ chạy tới báo tin.
À.
Quân đoàn 5 do Bouwen thống lĩnh hầu như đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ trừ một đội vẫn duy trì khả năng chiến đấu. Nhóm này đã lập công tiêu diệt Garda và vừa từ thành Eimen về, hay nói cách khác, chính là đội lính đánh thuê của Orba.
Ra là thế, người hùng khải hoàn.
Bầu không khí trong lành đang vô cùng náo nhiệt.
Vừa về đến lâu đài, Bouwen chợt thấy có người chạy tới chỗ mình rồi cung kính thì lễ. Trong lòng anh chợt dâng lên một thứ cảm xúc hỗn độn. Diễn biến này hoàn toàn bất ngờ nhưng ở một mặt nào đó, anh đã đoán trước nó sẽ xảy ra.
Người đó là hầu gái trưởng của Esmena.
***
Orba Đã gỡ bằng vải và đeo mặt nạ rồi mới vào thành và được dân thành Taulia đón chào nồng nhiệt hơn tất thảy. Câu chuyện về chàng kiếm khách đánh bại tên thuật sư tại thành bang Eimen xa xôi đã truyền tụng đến từng con phố của thành Taulia. Cảnh người dân chen chúc nhau đứng đầy hai bên đường khiến
Orba chợt nhớ mình từng cùng Ax cưỡi ngựa diễu hành qua chỗ này với tư cách là hoàng tử Gil Mephius. Hồi ấy, cậu cũng được chào đón nồng nhiệt không kém. Đó là ngày đầu tiên sau khi Mephius và Taulia lập hoà ước.
Orba dẫn đầu đoàn, theo sau là nhóm lính người gốc Taulia rồi mới đến những người của các thành bang miền Tây. Nhóm lính đánh thuê ngoại quốc như Shique, Gilliam đi ở cuối hàng. Lý do cũng dễ hiểu. Shique còn bảo Orba quấn một lá cờ mang phù hiệu của thành Taulia lên mình ngựa.
Những tiếng reo mừng âm vang không hồi kết. Có mấy đứa trẻ, hình như được người lớn chỉ đạo, chạy tới. Orba cúi xuống trên lưng ngựa, để một bé gái nhón chân lên quàng một vòng hoa lên cổ trong khi một tay đón lấy một giỏ rượu do một cậu bé đưa cho.
Orba giơ cao một chai rượu. “Uống vì Chúa công Ax!” Cậu hô to rồi ngửa cổ tu ừng ực.
Tiếng vỗ tay và hoan hô bùng vỡ như sấm dậy. Không còn nghi ngờ gì nữa chàng kiếm sĩ mặt nạ Orba nay đã là người hùng của miền tây Tauran.
Những quân nhân và quan chức Taulia đang chờ cậu trong lâu đài, háo hức muốn nghe câu chuyện của người anh hùng. Thế nhưng-
“Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Orba chủ động né tránh, nhường phần cho Shique, Gilliam và đội lính đánh thuê. Họ được cả thành phố săn đón, nhất là nhóm người Taulia. Ở một khía cạnh nào đó, họ đã trở thành bậc anh hùng vĩ đại hơn cả Orba. Họ về nhà và nhận ra mình được cả một đám đông nào là gia đình, bà con, họ hàng, làng xóm chào đón nồng nhiệt.
Trong khi đó, Orba cuối cùng cũng được yên ổn một mình trong phòng riêng, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài. Cậu tháo mặt nạ rồi dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Thành Taulia có nhiều tháp cao, phủ bóng lên phong cảnh buổi chiều tà.
Chà…
Cảnh tượng này làm Orba liên tưởng đến thành Apta, có lẽ tại hai nơi này khá gần nhau. Cậu tháo kiếm khỏi đai lưng, rút vỏ rồi giơ nó ra trước cửa sổ. Đó chính là thanh đoản kiếm cậu luôn đeo bên người. Ánh nắng cuối ngày chiếu rọi lên hàng chữ khắc trên thân kiếm.
ORBA.
Cái tên của một đứa bé sống trong một ngôi làng vô danh xứ Mephius. Cái tên của một tay đấu sĩ lừng danh nơi đấu trường, kẻ mang biệt hiệu ‘Hổ Sắt’. Cái tên của kẻ mà, trong suốt năm vừa qua, đã trở nên lừng lẫy với bao chiến công cho đội Cận vệ Hoàng gia của hoàng thái tử Gil Mephius.
Và tại miền tây Tauran này, đó là cái tên của vị anh hùng mới nổi, người đã hạ gục tên thuật sư Garda theo lệnh thành chủ Ax Bazgan.
Nhưng…
Orba chậm rãi thu kiếm vào vỏ. Ánh kim phản chiếu trong mắt cậu biến mất. Bỗng một làn gió nhè nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, mơn man da mặt cậu.
Cậu có thể chọn một cái tên khác, nếu muốn. Tất cả những gì cậu cần làm là tháo mặt nạ và tự giới thiệu mình bằng cái tên mới ấy và đưa mình vào một tình cảnh hoàn toàn mới. Đó cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải từ bỏ nhiều điều, đi kèm với lắm nỗi phiền nhiễu. Quan trọng nhất là cậu sẽ phải đối mặt với vô vàn hiểm nguy. Có thể coi đó là hành động tự huỷ diệt sau khi đã trải bao gian khó để giành lấy danh hiệu anh hùng.
Nhưng mà…
Đó là cách duy nhất để đạt được thứ mình cần. Linh cảm dậy sóng trong lòng Orba. Cậu tin chắc như thế, cho dù nó dường như không đáng kể so với những hiểm nguy và trách nhiệm mà cậu phải đánh đổi. Nó là điều duy nhất Orba mong muốn bây giờ.
“Ngài Orba.”
Bỗng có người gõ cửa, nói là mang tin nhắn của tướng Bouwen. Orba lại đeo mặt nạ lên.
Bouwen mời cậu đến phòng riêng dành cho tướng quân. Căn phòng toạ lạc trên tầng thượng của doanh trại quân đoàn 5.
“Tiếp đãi một vị anh hùng như thế này chỉ sợ hơi ít ỏi.”
Bouwen nói với nụ cười trên môi. Quả vậy, trên bàn chỉ có độc một chai rượu, cộng thêm vài đĩa thịt gà và rau củ. Trước tiên, tướng quân khen ngợi cậu đã có công tiêu diệt Garda, đồng thời cảm ơn cậu đã góp sức cho chúa công Ax.
Orba đáp giản dị. “Tôi chỉ gặp may thôi.”
“Nhắc tới may mắn…” Bouwen tiếp lời. “…hồi trận đồi Coldrin cũng là ngài cứu mạng tôi. Khi ấy tôi đã buông xuôi đến quá nửa, tưởng mình tận số rồi.”
“Đó là nhờ có chỉ huy Duncan. Ngài ấy đã cho chúng tôi thấy chiến đấu ngoan cường đến cùng là như thế nào.”
Hai người chẳng ai hoạt ngôn, cũng không ham hố rượu thịt nên nhiều khi gian phòng lặng hẳn đi một lúc lâu. Khoảng lặng cũng không đến nỗi khó chịu vì cứ chút chút là Bouwen lại hỏi han chuyện chiến sự và Orba trả lời một cách hờ hững.
Nghe đến chuyện Garda giăng bẫy ma thuật trong thành Kadyne, Bouwen sửng sốt ra mặt.
“Nghe nói ở Ende và Allion có không ít pháp sư. Đám người đó mà có thể thi triển được loại ma thuật này thì cục diện chiến tranh tất sẽ thay đổi chóng mặt.”
“Cái đó tôi không biết, chỉ thấy điện thờ Long Thần tại các thành bang bị Garda chiếm đóng đều bị sửa đổi chỗ này chỗ kia. Ma thuật càng mạnh thì khâu chuẩn bị cho nó càng phải kĩ lưỡng. Cũng giống như phi hạm ấy, muốn nó bay thì phải có nhiên liệu Ether.”
“Ra là thế. Té ra ma thuật tuy ghê gớm nhưng cũng không được toàn năng như trong truyền thuyết.”
Trời tối dần. Đèn đuốc được thắp lên. Một hồi lâu sau, rượu đã ngà ngà, chai đã gần cạn, Bouwen chợt nói.
“Thực ra, tôi có một người quen rất mong được gặp ngài.”
Bouwen hẳn đang lựa lời nói bóng gió nhưng Orba vừa nghe đã biết đó là ai, xét theo thái độ kính cẩn của người kia.
“Là…công chúa Esmena?”
“Chính phải. Ngài hiểu vấn đề nhanh đấy. Không nài ép gì đâu, Công chúa chân thành muốn mời ngài đến thăm, một lần thôi cũng được.”
Bouwen cố gắng tỏ vẻ thản nhiên, khốn nỗi tính cách anh vốn thật thà, chỉ nhìn qua đã biết ngay. Về phía Orba, cậu đang bận tâm lo nghĩ, không để ý đến những cảm xúc rối ren đang hiện rõ rành rành trên mặt người kia. Cậu đã hình dung ra vì sao Esmena muốn gặp mình.
Bình thường cậu sẽ tìm cách lẩn tránh. Từ chối thế nào bây giờ? Nhưng không rõ vì sao hôm nay cậu lại nghĩ khác.
Vậy là đã đến lúc.
Orba thở dài đằng sau chiếc mặt nạ.
“Đã rõ. Tôi sẽ đi gặp công chúa.”
———
Trans note: Ai còn nhớ vụ tiên tri của thánh Stan ở tập 5 không? Chính nó đấy.