Cuối cùng.
Hoàng tử Lam Tuyết quốc mạnh mẽ muốn vãn hồi tôn nghiêm, mặt đỏ tai hồng căm giận nói: "Bổn hoàng tử đồng ý với đề nghị của Thái Hậu nương nương quý quốc ——"
"Nếu trong Đại Hạ không người có thể lấy nhạc dẫn bướm, như vậy Lam Tuyết quốc không cần hàng năm nống nạp cho triều cung."
"Ngược lại, Lam Tuyết phải hoàn toàn thần phục, hơn nữa sửa quốc hiệu thành Hạ, từ đây thế gian không còn nơi nào mang tên Lam Tuyết quốc!"
Dùng an nguy của quốc gia làm tiền đặt cược, có thể nói là một canh bạc khổng lồ.
Nguyên bản những tiếng cười còn vang trong điện, quả nhiên dần dần dừng.
Ở trước đại sự quốc gia, hỉ nộ ái ố của cá nhân tạm thời được gạc sang một bên.
Lam Tuyết hoàng tử ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như rốt cuộc cũng tìm lại được dũng khí ban đầu tại chính điện này, hơn thế hắn còn có chút khiêu khích nâng nâng cằm.
Đều đã bị tuyên chiến đến trước mắt, Tiêu Kinh Vân há có đạo lý nào không đáp ứng?
Không đáp ứng, thật đúng là đang xem đương kim hoàng đế Đại Hạ hắn với mênh mông đại quốc, sợ một cái Lam Tuyết quốc nho nhỏ sao?
Thua, bất quá chỉ thiếu một cái nước phụ thuộc như Lam Tuyết mà thôi.
Thắng, lại có thể khiến bản đồ Hoàng triều Đại Hạ tăng thêm vài tuyệt bút huy hoàng mang tính chất lịch sử nha.
Tiêu Kinh Vân không có gì không dám đánh cuộc, chẳng sợ tên hoàng tử Lam Tuyết này vốn có chuẩn bị mà đến.
Đây là đang so phong phạm khí độ của quốc vương nước lớn, hắn không thể thua tên hoàng tử tép riêu này nha.
Huống chi, hắn... tin tưởng Khương Tự Cẩm.
Không thể nói rõ ràng vì cái gì, tóm lại, chính là tin tưởng.
Vì thế, trong đôi mắt ôn nhuận như ngọc của Tiêu Kinh Vân, hiện lên một đạo ánh sáng chói lóa kinh người, mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, liền y như lời Lam Tuyết hoàng tử tiến hành đi."
Lam Tuyết hoàng tử cười, vỗ tay nói: "Xin cho truyền vị dị sĩ của bổn quốc vào chính điện."
Một lát qua đi, một vị dị tộc phục sức đày người, mang hơi thở tuổi thanh xuân củathiếu nữ, chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ thấy nàng đem theo một cây sáo ngọc bích để bên môi đỏ, một đường thổi lên nhạc khúc tuyệt đẹp cực kì êm tai, chân trần đạp lên trên thăm nhẹ nhàng nện bước.
Quanh thân vờn quanh những chú bươm bướm bảy màu, đẹp không sao tả xiết.
Thần dân Hoàng triều Đại Hạ nơi nào từng gặp qua khung cảnh như vậy?
Một đám đều xem đến không chớp mắt.
Chỉ có Tiêu Phượng Đình, một lần nữa dời ánh mắt về chén rượi đang đặt trên bàn trước mặt, đôi mi nhỏ dài nồng đậm như lông vũ hơi hơi rũ nhẹ, ánh mắt chưa từng đặt trên người thiếu nữ dị quốc trong chính điện lấy một lần, chưa từng lướt qua dù chỉ một lần.
Tựa hồ, đối thổi sáo gì đó dẫn bướm gì đó không có tí hứng thú.
Phong Hoa thật ra rất có hứng thú nhìn xem, nhạc khúc êm tai như thế nào mới có thể thu hút ong bướm đây?
Rõ ràng chính là một loại thủ đoạn ——
Ngự thú!
Nếu nàng đoán không sai, thiếu nữ trong chính điện đây hẳn là một vị ngự thú sư.
Khó trách Lam Tuyết hoàng tử có đủ tự tin như thế, lấy cả quốc gia làm tiền đặt cược, với tỉ lệ xuất hiện vô cùng khan hiếm của ngự thú sư mà nói, chỉ sợ khắp thiên hạ cũng không vượt qua năm ngón tay!
Tiếng sáo vang vang xung quanh, thu hút lượng lớn bươm bướm bay quanh.
Tiếng sáo đình chỉ, bướm sôi nổi dừng trên váy áo đầy phong tình của thiếu nữ dị tộc, như thể một bộ y phục duy mỹ nhất thế gian được vị tú nương tay nghề cao thâm dệt nên.
Theo động tác hành lễ của nàng, cánh bướm nhẹ nhàng bay đi.
"Dân nữ, gặp qua Chiêu đế Đại Hạ."
Tiêu Kinh Vân thần sắc hiện lên một tia ngưng trọng, nâng lên tay áo long bào, nói: "Bình thân."
Lúc này, mọi người sôi nổi từ trong một màn kinh diễn cùng thần kì vừa rồi phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lần lượt theo chân quân vương bọn họ dần dần ngưng trọng.
Tiếng sáo dẫn bướm, kinh diễm không thôi.
Nhưng kinh diễm như vậy, lại không phải mỗi người đều có khả năng sáng lập ra.
Bại bởi Lam Tuyết quốc, việc Hoàng triều Đại Hạ không ngừng nhường nhịn một nước phụ thuộc như thế, không chừng còn khiến người trong thiên hạ nói ra nói vào gây nên những tai tiếng không đáng có.
Dưới chính điện, hoàng tử Lam Tuyết đang tươi cười đắc ý, thoáng như nắm chắc thắng lợi.
"Nói vậy Chiêu đế cùng chư vị đều thấy được, không biết Đại Hạ có kì nhân dị sĩ nào như thế không?"
Lam Tuyết hoàng tử nói, khiêu khích ánh mắt, lại nhìn Phong Hoa.
Phong Hoa hơi hơi nâng nâng cái cằm tuyệt mỹ, dưới ánh đèn lưu ly trong cung đình sáng ngời rực rỡ, ánh mắt nàng lại nhiếp hồn đoạt phách nói: "Sai người dọn một mặt trống trận tới."
words.