Vương gia áo tím.
Toàn bộ Lam Tuyết quốc không người không biết, không người không hiểu.
Rốt cuộc, năm đó Lam Tuyết quốc thần phục dưới trướng Đại Hạ, không chỉ dâng lên đệ nhất công chúa mỹ lệ Lam Túy Điệp, còn hàng năm đóng nạp cống phẩm cho Đại Hạ, mọi lí do đều phải nói tới vị Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình này.
Nếu không phải Khánh phi Lam Túy Điệp mỹ mạo kinh người khiến tiên đế mê hoặc trong tửu sắc, thì Lam Tuyết quốc sớm đã diệt vong dưới góc sắt của quân đội Đại Hạ.
Nơi nào còn có thể như hôm nay đứng trên Hoàng Cực điện, nói ẩu nói tả?
Mà năm đó, tướng quân lãnh binh tấn công Lam Tuyết, cũng chỉ là thiếu niên chưa kịp thành niên, tuổi bất quá mới lên mười lăm Tiêu Phượng Đình.
Từ đây, Tiêu Phượng Đình ba chữ này ở trong lòng thần dân Lam Tuyết quốc được hình dung như vị chiến thần bất bại, làm người người kính sợ sự tồn tại của hắn.
Lam Tuyết hoàng tử nhìn thấy vị Nhiếp Chính Vương áo tím trong truyền thuyết này khiến trong lòng không khỏi run rẩy.
Bất quá, hắn cẩn thận nghĩ lại, lời nói của chính mình căn bản cùng không có gì sai a.
Hậu cung không được tham gia vào chính sự triều đình, đạo lý dễ hiểu như vậy, hắn chỉ nhắc nhở Chiêu đế một câu, vị này làm sao lại tức giận rồi?
Hơn nữa...
Nghe nói, Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ, có dã tâm mưu triều soán vị, cho nên luôn cùng tân đế bất hòa hảo.
Nghĩ đến khi hắn làm rơi xuống mặt mũi Chiêu đế như thế, Nhiếp Chính Vương hẳn nên cao hứng mới phải chứ.
Không chỉ mình hoàng tử Lam Tuyết quốc suy đoán như vậy, mà ngay cả văn võ bá quan trong Đại Hạ đều nghĩ như thế nha ——
Nhiếp Chính Vương điện hạ có lẽ sẽ nhân cơ hội răn dạy tân đế.
Tiêu Kinh Vân giữa mày hơi hơi nhăn lại, bàn tay dưới long bào chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Chỉ có Phong Hoa, lặng yên cong cong môi đỏ.
Giờ khắc này, tầm mắt mọi người, đều dừng trên người nam tử khoác cẩm bào tím thẫm quyền khuynh thiên hạ nhưng lại có dung nhan tuyệt mĩ kia.
Chỉ thấy Tiêu Phượng Đình nâng lên khuôn mặt, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía ——
Hoàng tử Lam Tuyết quốc luôn tự cho là đúng, đang đứng trơ trọi giữa Hoàng Cực điện
Khóe môi diễm sắc khẽ mở, gằn từng chữ một chất vấn: "Ai cho ngươi lá gan, dám bất kính với Thái Hậu của Hoàng triều Đại Hạ ta?"
Chính hắn đều luyến tiếc nói nặng nửa lời với nữ nhân kia, thì dựa vào cái gì nàng lại bị tên hoàng tử không biết chui từ đâu ra này trách cứ nàng chứ?
Đặc biệt là tên hoàng tử ngu ngốc còn nhận sai Phong Hoa thành sủng phi của Tiêu Kinh Vân, điểm này, làm Nhiếp Chính Vương điện hạ phá lệ bất mãn.
Bởi vậy, ánh mắt nhìn về phía hoàng tử Lam Tuyết quốc càng thêm liễm diễm lạnh lẽo lên.
Dứt lời.
Lam Tuyết hoàng tử kinh ngạc đến ngây người.
Quá, thái thái Thái Hậu?!
Tuy rằng Lam Tuyết cùng Đại Hạ phong tục bất đồng, nhưng Thái Hậu ở Đại Hạ hoàng triều tới nói là đang đại biểu cho cái gì, Lam Tuyết hoàng tử vẫn rất rõ ràng.
—— Hoàng Hậu của tiên đế, mẫu hậu của tân đế, nữ nhân tôn quý nhất trong hoàng triều Đại Hạ.
Tuổi còn nhỏ như vậy, dung mạo như thần tiên vậy mà liền trở thành quả phụ?
Hoàng tử Lam Tuyết trong mắt xẹt qua một tia tiếc hận, nhưng chợt đối mặt với ánh mắt chết chóc lạnh lẽo đến nỗi đủ để gϊếŧ chết người của Nhiếp Chính Vương hoàng triều Đại Hạ, hắn cũng không còn đủ tự tin nữa, chỉ có thể đủ lắp bắp nói:
"Bổn hoàng tử mắt vụng về, thế nhưng không biết vị này chính là Thái Hậu nương nương của quý quốc, mong Nhiếp Chính Vương... thứ tội."
Tiêu Phượng Đình hơi hơi hừ lạnh một tiếng, không nhẹ không nặng thanh âm, dừng trong tai vị hoàng tử kia lại ẩn chứa khí thế kinh hãi thế tục: "Lam Tuyết hoàng tử à, người ngươi nên xin lỗi, thỉnh cầu tha thứ cũng không phải bổn vương."
Lam Tuyết hoàng tử cắn chặt răng, nói: "Mới vừa rồi do bổn hoàng tử vô lễ, nhiều gì đắc tội, cầu mong Thái Hậu nương nương khoan hồng độ lượng."
Thấy Lam Tuyết hoàng tử một bộ dáng không mấy tình nguyện, Phong Hoa hơi hơi cong môi đỏ, hỏi lại: "Không biết Lam Tuyết hoàng tử có từ nghe qua câu nói này không?"
"..."
"Trên đời này có hai loại người không nên đắt tội nhất, một là tiểu nhân, hai... là nữ nhân."
"..."
"Không khéo, ai gia đúng là nữ tử."
Ngụ ý, nàng không tính toán muốn tha thứ.
Dứt lời.
Không biết ai không nhịn nổi, dẫn đầu cười ra tiếng: "Phốc ha ha ha..."
Cuối cùng không nhịn xuống, biến thành cười vang.
Sắc mặt hoàng tử Lam Tuyết quốc hơi hơi đỏ lên, đứng chính giữa Hoàng Cực điện gian có điểm luống cuống chân tay.
Ngay cả Tiêu Phượng Đình, khóe môi tựa hồ cũng hiện lên một tia ý cười.
Liễm diễm rực rỡ, diễm sắc như thế.
[ Đinh! Mục tiêu nhiệm vụ Tiêu Phượng Đình, hảo cảm độ +, tiến độ công lược hoàn thành ! ]
words.