Hai giờ chiều tại thủ đô Stockholm, Thụy Điển.
Trời trong xanh, ánh nắng tươi đẹp.
Lá cờ chữ thập màu xanh phơi phới trong gió.
Cô gái trong chiếc áo khoác Burberry dài xuất hiện ở cửa khách sạn Hilton, tóc dài uốn nhẹ, đôi môi đỏ mọng như lửa, thật sự phong tình vạn chủng.
“Checkin.”
“Phiền quý khách cho tôi mượn hộ chiếu… xong rồi, phòng tầng gồm một phòng ngủ và một phòng khách.”
“Cám ơn.” Cô gái tiếp nhận thẻ phòng, “Phiền cô giúp tôi gọi đồ ăn.”
“Chúng tôi có đồ Âu, món Trung, Thái, Nhật, Hàn, quý khách muốn chọn loại nào?”
“Đồ ăn Trung Quốc đi.”
Góc áo khoác biến mất ở chỗ rẽ, khi thang máy phát ra tiếng ting, cô gái ở quầy lễ tân mới thả lỏng người xuống.
“Fay, sao cô có vẻ căng thẳng căng thẳng vậy?” Một cô gái khác cùng trực ở quầy lễ tân hỏi han, mắt lộ ra sự quan tâm.
“Ồ! Vậy hả?”
“Cô gái vừa rồi rất đáng sợ sao?”
Nhún nhún vai, “Không có. Chỉ là cảm thấy nói chuyện với cô ấy rất áp lực…”
“Chắc hẳn là người giàu có.”
“Đương nhiên rồi! Chiếc áo khoác Burberry mẫu kỷ niệm sưu tầm kia, tôi đã thấy qua ở trên tạp chí.”
“À! Tôi nhớ ra rồi, công chúa Sue trong buổi lễ điện ảnh ở Rotterdam đã mặc cái này!”
“Nghe nói năm đó khi cô ấy gả cho thái tử Jones, tất cả lễ phục đều do nhà thiết kế cao cấp nhất của Burberry sáng chế.”
“Chẳng trách tất cả các công chúa đều muốn gả cho hoàng tử…” Vẻ mặt hiện lên sự yêu thích và ngưỡng mộ.
“Đúng rồi! Cô có xem tin tức ngày hôm qua chưa?”
“Không có, làm sao vậy?”
“Nghe nói, Bệ hạ Carl muốn nhận lại cô công chúa Alizee đã thất lạc nhiều năm!”
“Alizee? Nghe giống tên người Pháp…”
“Cái này không rõ cho lắm, nghe nói là nữ diễn viên đạt giải Oscar năm nay.”
“Rose?! Là nàng hoa hồng nổi tiếng kia ư?! Oh My God! Cô có biết là tôi rất thích cô ấy không! Trời ạ… Cô ấy là công chúa ư?! Cô ấy vậy mà lại là công chúa?! Thật không thể tin nổi…”
“Cái gì hoa hồng?” Cô bạn ngơ ngác hỏi.
“Chính là bộ phim Rose & Lion lần trước chúng ta cùng đi xem đó…”
Khách sạn, trong phòng .
“Đã tới nơi rồi… Đừng lo lắng, hãy chăm sóc tốt cho ba đứa trẻ…”
Cốc cốc cốc——
“Tôi là nhân việc phục vụ ạ.” Tiếng Anh mang đậm giọng điệu của người Phần Lan.
Dạ Cô Tinh kết thúc cuộc gọi.
Khoai tây thái sợi trộn, lạp xưởng xào, còn có một chén mì trộn lớn, sắc hương đầy đủ.
Ăn được một nửa thì điện thoại đổ chuông.
“Nhất Nhất, là tôi, Anne đây. Nghe nói cô đã đến Thuỵ Điển rồi?”
“Tôi mới vừa xuống máy bay. Dạ Thất nói cho cô à?”
“Uhm. Chiều nay chúng ta ra ngoài gặp nhau được chứ?”
“Được.”
Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê ở quảng trường Sergels torg.
Dạ Cô Tinh đến trước, chọn một ví trí tương đối yên tĩnh gần cửa sổ, đợi năm phút thì Anne tới.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài mang một chiếc áo khoác dai màu nâu nhạt, mái tóc vàng thả tự nhiên tùy ý, càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn của cô ấy.
“Đều nói những cô gái đang yêu là xinh đẹp nhất, mấy tháng không gặp, cô ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”
Ánh mắt tà tứ đảo qua bông hoa yêu kiều trước mắt, cô nở nụ cười vô lại, ý vị thâm trường.
Anne trừng mắt liếc cô một cái, ngượng ngùng không thôi.
“Còn nói tôi nữa, không phải cô cũng vậy sao?”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Cô và An Tuyển Hoàng đã mấy tháng rồi không được gặp nhau…
“Ngồi đi, tôi gọi cafe cho cô đấy.”
Anne cởi áo khoác, khoát lên lưng ghế, “Cám ơn.”
Sau đó, lấy ra một tấm thiệp màu xanh khảm bạc, đưa đến trước mặt Dạ Cô Tinh.
“Tiệc sinh nhật của cô?”
Anne gật đầu, “Ba ngày nữa, tại hòn đảo Hoàng hậu.”
“Dạ Thất cũng đến chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Cô ấy cười ngọt ngào.
Ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, Dạ Cô Tinh trầm mặc.
Để thư mời lại trên bàn, “Đây là ý của ông ta sao?”
Ánh mắt Anne khựng lại.
“Nhất Nhất, lúc trước, chị hỏi thăm về tình hình của hoàng gia Thuỵ Điển, lúc đó em đã mơ hồ đoán được một chút, nhưng tôi lại không ngờ chị chính là con gái của cha! Chúng ta lại là chị em cùng cha khác mẹ!”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh đột nhiên trầm xuống, Anne chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng.
Nhất thời, ấn tượng của cô đối với Carl càng xấu thêm mấy phần…
Nina lúc đầu rốt cục là chọn như thế nào? Hai anh em nhà họ An, Carl XVII, ai cũng đều là những tên cặn bã…
Nhìn cô một cái, Anne vẻ mặt thấp thỏm không yên, “Bản tuyên bố kia của hoàng gia… có lẽ chị cũng đã thấy rồi, cha thật sự muốn nhận lại chị.”
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, “Nhưng tôi không định sẽ nhận ông ta là cha.”
“Alizee, chị…”
Gương mặt cô lạnh lụng, “Đừng gọi tôi với cái tên đó.”
Cuối cùng, cả hai người chia tay trong không vui.
Lúc thanh toán, Anne lại nhét thư mời vào tay cô, “Bỏ đi, em sẽ không tham dự vào việc giữa chị và cha nữa, nhưng em thành tâm mời chị đến tham gia bữa tiệc, người quen của Seven không nhiều, anh ấy nhất định sẽ rất vui nếu thấy chị đến…”
Lúc này, Dạ Cô Tinh mới nhận lấy thiệp mời.
…
Hòn đảo Hoàng hậu, còn được gọi là lãnh thổ Hoàng gia Drottningholm, nằm trên hòn đảo Lovon trong hồ Malaren cách thủ đô Stockholm km.
Hoàng gia Thuỵ Điển cư trú ở đây.
Là một quốc gia theo chế độ quân chủ lập hiến, quyền lực của quốc vương nhỏ đến đáng thương, không cần quan tâm đến việc phát triển đất nước, cũng không cần xử lý các việc đại sự của quốc gia, ngoan ngoãn mang theo vợ con già trẻ lớn bé mà làm một bình hoa cảnh đẹp ý vui trước mặt dân chúng cả nước là được.
Dùng tiền nộp thuế của dân, ăn ngon uống ngon, sau đó ngoan ngoãn chờ chết.
Đương nhiên, nếu cần thiết thì vẫn sẽ lộ diện trong một số trượng hợp, ví dụ như tiếp đón nguyên thủ của các quốc gia khác, thế vận hội Olympic, buổi lễ trao giải Nobel, vân vân.
Đã là bình hoa, thì giá trị nhan sắc và cách ăn mặc là vô cùng quan trọng.
Đầu tiên là nói về quốc vương Carl XVII, mặc dù đã sắp gần năm mươi tuổi rồi, nhưng vẫn không giấu được nét đẹp của ông, năm đó khi ông còn là Vương trữ, ông được bầu là một trong mười Hoàng tử phong vân nhất Châu Âu.
Hoàng hậu Sylvia, mang hai dòng máu Đức và Brazil, cũng là một đại mỹ nhân.
Đáng tiếc, gen ưu tú như vậy lại không thể truyền lại cho đời sau.
Trưởng công chúa Victoria, chính là Vương trữ hiện tại của Thuỵ Điển, không chỉ mập mà còn đen, cực kỳ giống với bà ngoại có thân hình cao to lực lưỡng của mình.
Công chúa thứ hai Sue cũng không tính là xấu, chỉ là dáng người có hơi thấp, gương mặt thì đầy tàn nhang, nhưng những cái này cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần mang giày cao gót, đánh kem che khuyết điểm, thì tất cả đều được giải quyết dễ dàng.
Cái khiến cho người khác không thể chịu được, chính là phong cách thời trang tệ hại đến cực hạn của cô ta!
Không nói đâu cho xa, trong buổi lễ trao giải Nobel lần trước, cô ta mặc một “Tấm vải bố” trở thành người nổi nhất, phần ngực bị hở thì không nói đi, nhưng bên ngoài chiếc váy dài cô ta lại mặc thêm một chiếc bra, được mọi người gọi là—— Underwear as outerwear ( Đồ lót mặc thành đồ bên ngoài), bắt chước theo siêu sao nước Mỹ Lady Gaga!
Cũng may cô ta đã được gả cho thái tử của Đan Mạch, bây giờ đã đi gây tổn hại cho mắt người dân Đan Mạch rồi, nhân dân Thuỵ Điển đều vỗ tay vui mừng.
Để mà nói, trong số các cô công chúa thì người đáng để tự hào nhất chính là Anne.
Không chỉ xinh đẹp hào phóng, dịu dàng nhã nhặn, mà cô còn nổi tiếng là người rất biết cách ăn mặc, từng có một thời là người đi đầu phong trào thời trang ở Thụy Điển, khí chất có thể so với cả siêu sao Hollywood.
Ở Châu Âu, hoàng gia không nắm quyền lực, nhưng rất nhiều thời điểm sẽ trở thành đối tượng bị chú ý trong giới giải trí và giới thời trang.
Không chỉ câu chuyện tình yêu của Hoàng tử và công nương có thể khiến cho mọi người bàn tán nói chuyện say sưa, mà trang phục và cách ăn mặc của các Hoàng hậu và Công chúa cũng sẽ dẫn đến một trào lưu thời trang mới.
Có thể nói là giá trị nhan sắc sẽ trực tiếp quyết định đến mức độ được yêu mến của hoàng gia của một nước!
Cho nên, sau khi lời tuyên bố nhận lại con gái của vua Carl XVII được ban ra, thì không những không gặp phải tình cảnh bị nhân dân nghi ngờ, mà đa số người dân đều tỏ vẻ mong chờ.
Dù sao thì khí chất và giá trị nhan sắc của Athena mọi người đều đã biết.
Một nữ diễn viên người Thụy Điển đạt giải Oscar, nghe có vẻ rất đáng tự hào…
Có người vui mừng, tự nhiên cũng có người buồn phiền lo lắng.
Hành động này của vua Carl, không khác gì ở trước mặt nhân dân cả nước, hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt của Hoàng hậu Sylvia.
Rất nhiều người ủng hộ Hoàng hậu bắt đầu ở trên các trang mạng xã hội lớn như Facebook, Instagram phát biểu các bình luận bất mãn, không ngừng tấn công, bôi nhọ Dạ Cô Tinh.
Ngay từ ban đầu, FC của Áo Tím im lặng quan sát tình hình, có phải là định tiên lễ hậu binh – Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực hay không?
Sau lại, thấy đối phương không hề có ý định thu liễm lại, ngược lại càng ngày càng quá đáng, các thành viên của FC Áo Tím bắt đầu xoắn tay áo lên, chia thành ba phe lấy tên lần lượt theo thứ tự sau—— “Fan Áo Tím NC, “Đội quân chính nghĩa diệt ác”, “Bọn anh hùng cào phím, các ngươi chạy đi đâu”.
Đầu tiên “Fan Áo Tím NC” điên cuồng đánh chiếm trên các trang mạng xã hội, hết lời ca ngợi Dạ Cô Tinh.
Theo đó thì “Đội quân chính nghĩa diệt ác” lợi dụng kỹ thuật hacker cao siêu, hack tài khoản của đối phương.
Cuối cùng thì nhóm “Bọn anh hùng cào phím, các ngươi chạy đi đâu” ra mặt dọn dẹp sạch sẽ.
Người của hai bên, lợi dụng internet chém giết nhau túi bụi.
Chỉ trong vòng hai ngày, những fan não tàn ủng hộ Sylvia đều đã bị đánh cho tan rã, quả nhiên là thủy quân!
Nhất thời hình ảnh cao quý tao nhã của Hoàng hậu trở nên… đen tối mông lung.
“Đáng ghét!”
Trong không gian yên lặng đột ngột vang lên câu trách mắng lạnh lùng, khiến không khí càng thêm im lặng không tiếng động.
Giống như một viên đá khi ném vào hồ nước, ngay lập tức tạo nên các cơn sóng khuếch tán lan truyền đi, làm đảo loạn cả một hồ nước xanh biếc.
“Hoàng hậu, càng vào lúc này người càng cần phải bình tĩnh hơn.”
Một người phụ nữ trung niên bận trang phục nữ quan cung đình cung kính đứng đó, khuôn mặt tuổi xế chiều tang thương từ đầu đến cuối đều mang vẻ trầm lặng.
“Bà nói đúng, vào lúc này không thể rối được.” Trong đối mắt, sự phẫn nộ lúc ban nãy ngay lập tức bị che lấp không để lại dấu vết.
Trong đôi mắt nâu đẹp tinh xảo như ngọc lưu ly, toát lên vẻ điềm đạm bình tĩnh.
Bà ta vốn khỏng phải là một người dễ dàng tức giận, nhưng chuyện lần này, Carl khư khư cố chấp khiến bà ta vô cùng thất vọng.
“Nói cho cùng thì vẫn là vì người người đàn bà kia. Hừ… Nếu đã như vậy thì lúc đầu hà tất gì lại trêu chọc tôi?”
Một tiếng than nhẹ bật ra bờ môi, dáng vẻ dịu dàng mềm yếu thật làm cho người ta thương tiếc.
Mắt người phụ nữ kia hiện lên tia đau lòng, gương mặt cứng nhắc cũng tăng thêm mấy phần mềm mại, chỉ là cái cằm cứng đờ gộp chung nhìn lại cứ có cảm giác kỳ quặc nói không nên lời.
“Người đã chết rồi, có làm cái gì cũng vô dụng.” Lời nói sắc bén, trong đáy mắt người phụ nữ xẹt qua tia u ám khiến người khác sợ hãi.
Người phụ nữ che miệng cười, không định tiếp tục đề tài này nữa.
Cầm lấy một quyển tạp chí, chữ “Times” to màu đỏ vô cùng nổi bật bắt mắt.
Ngón tay tinh tế trắng nõn vuốt nhẹ qua, mở miệng cười hỏi: “Giống không?”
Người phụ nữ tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng khi thấy gương mặt xinhđẹp của cô gái trên bìa thì đôi mắt khẽ nhúc nhích ——
“Giống.”
Móng tay được cắt sửa chỉnh chu xẹt ngang qua, ngay chính giữa trang sách lưu lại một vết trầy thật dài, vị trí vừa đúng trên gương mặt của cô gái trên trang bìa.
“Tôi cũng cảm thấy rất giống… Nhất là, gương mặt này.”
“Hoàng hậu, nghe nói hôm nay ngài Routh cùng với ngài Thủ tướng sẽ gặp mặt Bệ hạ, hơn nữa còn cùng nhau dùng bữa tối. Người có muốn tham dự không?”
“Không cần.”
“Nhưng mà…”
“Không cần gấp, còn có buổi tiệc sinh nhật của Anne.”
Trong mắt người phụ nữ hiện lên tia do dự, “Nghe nói, công chúa Anne còn gửi thiệp mời cho cô ta.”
“Cô ta” hai chữ này chỉ ai, trong lòng hai người đều biết rõ.
“Cũng tốt, cô ta là công chúa, dù sao đi nữa cũng phải quay về hoàng thất.”
“Hoàng hậu, người muốn chấp nhận cô ta sao?!”
“Không phải là ta muốn hay không, mà là ở Bệ hạ.”
“Haizzz… Lần này, cách làm của Bệ hạ thật khiến lòng người nguội lạnh.”
Hoàng hậu nét cười không đổi, vỗ vỗ tay bà ta, “Vừa rồi còn bảo ta đừng nên xúc động, bây giờ bà lại lo lắng nôn nóng rồi.”
“Hoàng hậu, thần là lo lắng…”
“Không có gì phải lo lắng cả, Joseph, Anne, hay Alizee, đều giống nhau…”