Đối với cậu nhóc Ken một tiếng lại một tiếng gọi “Mẹ”, Dạ Cô Tinh cũng không phải không nghi ngờ.
Hơn nữa, thân phận của cậu bé…
Đáy mắt xẹt qua một tia thâm thúy, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.
“Không phải mẹ?” Trong đôi mắt trong veo của đứa trẻ hiện lên vẻ nghi ngờ, “Chị?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Ken là em trai ruột của King, nghiêm khắc dựa theo vai vế mà nói, thì thằng nhỏ quả thật nên gọi cô là “chị”.
“Không phải!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, “Mẹ chính là mẹ của con! Con đã nhìn thấy ảnh chụp của mẹ ở trong phòng làm việc của cha!”
Mắt cô khẽ nheo lại, “Ảnh?”
Cái đầu nhỏ gật gật, “Cha nói, là mẹ… Anh còn nói không phải…”
“Ken!” Một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc vang lên, người đàn ông với đôi chân dài sải bước, đi nhanh hướng về phía hai người.
“Anh…”
“Tại sao lại chạy lung tung?”
“Em đến gặp mẹ…”
Gương mặt người đàn ông biến sắc, giương mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh, lại đụng phải ánh mắt sâu như biển của đối phương.
“Đã lâu không lâu.” Cô gật đầu.
Cảm xúc cuồn cuộn trong mắt nhanh chóng lắng đọng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, đã khôi phục lại bình tĩnh, “Đã lâu không gặp.”
Ken lại ôm lấy chân Dạ Cô Tinh, dán người lên, giống như một con mèo nhỏ ôn hòa dễ bảo.
Đôi đồng tử sáng rực nhìn chằm chằm khối Rubik trong tay cô không chớp mắt.
“Skewb Cube…”
Dạ Cô Tinh sửng sốt, cuối người ngồi xuống, ngang tầm với cậu bé.
“Muốn cái này sao?”
Cậu bé gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vui mừng.
Dạ Cô Tinh không nói gì.
“Mẹ…” Cậu lo lắng thấp thỏm nhìn cô, rồi lại quay người coi biểu cảm của King.
Ánh mắt King âm trầm, mắt lộ ra tia cảnh cáo.
Anh có vẻ rất mẫn cảm đối với cách xưng hô “mẹ” này của cậu bé…
Dạ Cô Tinh hơi đăm chiêu.
Dẫn cậu tới quầy hỏi người bán hàng, “Cái này, có còn không?”
“Thật xin lỗi, thưa cô, mỗi món đồ chơi trong tiệm, chỉ có một cái duy nhất.”
Ánh mắt cậu bé ảm đạm hẳn.
Rõ ràng cái này không phải là mẹ mua cho cậu…
“Vậy phiền cô, gói cái rubik kim tự tháp kia lại.”
“Vậy khối rubik lập phương này…”
“Thanh toán cả hai đi.” Rồi sau đó cầm lấy khối rubik, đưa tới trước mắt cậu nhóc, “Tặng cho em.”
Đôi đồng tử cậu nhóc bỗng chốc sáng ngời như những vì sao ban đêm, “Cám ơn mẹ!”
Cậu nhóc hôn một cái lên má cô, giống như là cậu có được đồ vật quý báu nhất.
Dạ Cô Tinh hơi ngẩn ra rồi cười cười xoa đầu cậu, khi vừa nâng mắt, đã bắt gặp vẻ đau thương che giấu trong mắt người đàn ông.
Xem ra, thân phận của Ken quả thật có vấn đề…
Người bán hàng in xong biên lai, đưa cho Dạ Cô Tinh, khi cô chuẩn bị lấy thẻ ra thì lại bị một bàn tay to với khớp xương thon dài ngăn lại.
“Dùng thẻ của anh.”
Dạ Cô Tinh nhíu mi, nhìn sườn mặt cương nghị của anh, xong lại cất thẻ đi.
Người bán hàng nhận thẻ kim cương trong tay King, mắt lộ ra tia kinh ngạc, thái độ càng thêm cung kính.
“Mời anh chị chờ một chút ạ.”
Ken lại đột nhiên mở miệng, “Không phải là anh chị đâu!”
“Vậy thì là gì nào?” Người bán hàng thuận miệng hỏi, rõ ràng là muốn dỗ cậu bé nhỏ đáng yêu xinh đẹp này mà.
Cậu nhóc ôm lấy chân Dạ Cô Tinh không buông, cái đầu nhỏ giương lên, “Đây là mẹ của em!”
Người bán hàng gật gật đầu, “Mẹ của em thật xinh đẹp~”
“Tất nhiên rồi!” Vẻ mặt kiêu ngạo.
Sau đó cậu lại sợ hãi liếc mắt nhìn King một cái, “Còn kia là anh của em…”
Tay người bán hàng run lên, “Cái, cái gì?!”
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Dạ Cô Tinh bỏ khối rubik vào trong túi, đưa cho cậu.
Cậu bé vui mừng như lấy được đồ vật quý giá nhất.
King đi ở phía trước, bóng lưng cao ngất mang theo vẻ lãnh đạm như cây tùng cây bách, nhưng lại có trong đó sự cứng rắn kiên cường.
Dạ Cô Tinh và cậu nhóc từng bước đi theo phía sau, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bàn tay của cô, cố chấp lại quật cường, như lo sợ cô sẽ chạy mất.
“Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cũng được.”
Dù sao thì, chuyện của gia rộc Ives, đặc biệt là vấn đề của anh em Bá tước và Nina, cô cần phải biết hết thảy.
Hai người đi vào một quán cà phê, cậu nhóc bưng dĩa bánh matcha xoài ngoan ngoãn đi ra chỗ khu vui chơi trẻ em, cũng không chơi đùa giống những đứa nhỏ khác, mà im lặng ngồi ở trên cái ghế dài, ăn từng miếng nhỏ.
Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt, “Ken rất ngoan.”
Giữa hàng lông mày người đàn ông hiện lên vẻ nhu hòa, “Đúng vậy…”
Giống như khen ngợi lại giống như không phải là khen ngợi, giọng anh như chất chứa nhiều cảm xúc.
“Thằng bé là em ruột của anh sao?”
Ánh mắt anh liền sững lại, “Em muốn hỏi cái gì?”
“Tôi hỏi, anh sẽ trả lời sao?”
“Anh sẽ cố hết sức.”
“Tại sao Ken lại gọi tôi là mẹ?”
“Thằng bé thấy được ảnh chụp.”
Dạ Cô Tinh chưa từng gặp Nina, tất cả ảnh chụp cũng bị gia tộc Evils xóa sạch, cho nên cô không biết bản thân và bà rốt cuộc có bao nhiêu điểm giống nhau.
“Tại sao không nói rõ với thằng bé?”
Anh lạnh lùng liếc cô một cái, “Em nghĩ anh chưa từng giải thích với thằng bé sao?”
“Quay trở lại vấn đề ban đầu, Ken có phải là em ruột của anh không?”
“… Cùng cha khác mẹ.”
Dạ Cô Tinh hơi bị bất ngờ, nhưng dù sao thì lúc Joseph chết, King cũng mới chỉ có tám tuổi, sao có thể sinh ra Ken được?
“Thằng bé trước đây từng thấy tôi sao?” Ánh mắt của trẻ nhỏ sẽ không gạt người, Với sự tin tưởng và ỷ lại của Ken đối với cô, thì đây là những biểu hiện không thể xảy ra khi lần đầu gặp mặt.
“Thằng bé thấy em khi em đang thu bài hát ở phòng thu âm.”
“Khi nào?”
“Ba năm trước.”
Dạ Cô Tinh lâm vào trầm tư, lúc đó cô vừa mới ra mắt không lâu, nếu là lúc thu âm bài hát thì…
Ca khúc chủ đề của bộ phim Bầu trời thành phố!
Nhớ lại lúc đó tự dưng băng ghi âm bị mất một cuộn…
Cô hình như đã hiểu rõ được vấn đề.
“Tại sao lại dẫn thằng bé đến Hong Kong?”
“Nếu anh nói là vì muốn khuyên em quay về Pháp, em có tin không?”
Dạ Cô Tinh cười khẽ, “Anh nghĩ một đứa trẻ sẽ có thể thuyết phục được tôi sao?”
“Có thể.”
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói rõ ràng, “Lần trước, chuyện cỏ Long Dương…”
“Em đã nhận nó rồi.” Sắc mặt anh trầm xuống.
“Tôi đã nói rồi, chuyện hợp tác thì không thể được, còn những yêu cầu khác thì không thành vấn đề.”
“Hai cái có khác gì nhau sao?”
“Đương nhiên rồi. Hợp tác, là mối quan hệ khế ước; còn cái phía sau là mối quan hệ giữa tình người với nhau.”
“Em muốn thoát ra bất kì lúc nào?”
“Đúng vậy.”
“Em dựa vào cái gì mà cho rằng anh sẽ đồng ý?”
Dạ Cô Tinh cười cười, vẻ mặt tự nhiên, “Anh cũng có thể không đồng ý.”
Dù sao thì cỏ Long Dương đã vào tay mình rồi, có tính thế nào đi nữa thì cô cũng không bị thiệt.
“Haizz…” Anh cười nhẹ, nhìn vào mắt cô như đang nhìn một gã vô lại.
Dạ Cô Tinh trời sinh khả năng chịu đựng mạnh.
“Em muốn cỏ Long Dương để làm cái gì?”
Dạ Cô Tinh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Việc này tôi đã nói rồi.”
“Trị bệnh gì? Cứu ai?”
“Tôi không thể trả lời.”
“Xem ra, em cũng không mấy thẳng thắn thành khẩn.”
Dạ Cô Tinh mắt lạnh, “Như nhau thôi.”
Anh đứng dậy, cầm áo khoác khoát lên khuỷu tay, “Khi nào thì lên đường đến Thuỵ Điển?”
“Một tuần sau.”
“Đừng quên chuyện em cần làm.”
Không thích phải ngẩng đầu lên nhìn, Dạ Cô Tinh cũng đứng lên, bốn mắt nhìn nhau, cô hỏi lại: “Chuyện cần làm? Nếu điều anh muốn nói đến chính là đối phó với Sylvia, thì không cần anh phải nhắc.”
“Đừng quên, bà ta đã từng phái người giết em, nói cách khác, bà ta đã sớm biết rõ thân phận của em rồi.”
“Vậy thì thế nào?”
“Năm đó, người đàn bà này vì muốn để con của mình trở thành hoàng trữ, mà không ngại hại chết Charles, em cho là cứ bo bo giữ mình là có thể bình yên vô sự sao?”
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh một cái, “Anh không cần khích tướng, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, lúc nào có thể làm cái gì, trong lòng tôi đều có tính toán cả.”
Ngụ ý, anh đang xen vào việc của người khác!
“Em!” Người đàn ông chán nản.
Mắt Dạ Cô Tinh sáng rực, giống như ngọn lửa phía chân trời, mang theo tia sắc bén.
“Anh muốn mượn tay của tôi để lật đổ Sylvia?”
“Phải.”
“Vì báo thù cho mẹ mình sao?”
Anh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo như tảng băng ở Nam cực, “Có một số việc, trong lòng biết rõ là đủ rồi.”
“Chỉ vì điều này?”
Không trách được Dạ Cô Tinh nghi ngờ, lúc Joseph chết, thì King cũng chỉ là một đứa nhỏ, theo lý mà nói, nhẽ ra anh không nên có thù hận lớn đến như vậy.
“Em hỏi quá nhiều rồi.”
Hai người nói chuyện xong, tuy không thể nói là vui vẻ gì, nhưng cũng không tính là khó chịu.
Cả hai đều là người thông minh, chỉ cần nói một chút thôi là đủ để hiểu rõ rồi.
“Ken, đi thôi.”
Người gọi cậu bé chính là King, nhưng cậu bé lại nhào về phía Dạ Cô Tinh.
Cô đành phải cúi người xuống, ôm lấy cậu.
Đành chịu, đứa nhỏ này quá đáng yêu xinh đẹp, giống như lần đầu tiên cô gặp Ares, bản thân đều bị kinh diễm một phen.
Tay nhỏ bé thuận thế vòng qua cổ cô, cọ cọ: “Mẹ…”
Dạ Cô Tinh hơi buồn cười, “Gọi chị.”
Cậu bé mím miệng lại, tức giận lắc đầu, “Là mẹ! Chính là mẹ!”
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ.
“Đi thôi.”
Cậu nhóc lưu luyến nhìn cô, Dạ Cô Tinh đưa cho cậu bé chiếc bánh pudding xoài đã gói kĩ.
Ken đưa tay ra nhận, “Mẹ, mẹ phải mau chóng quay trở về Pháp! Con sẽ rất nhớ mẹ…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đôi mắt hiện lên vẻ quật cường, nhưng lại phảng phất chất chứa tia nghẹn ngào nức nở.
Dạ Cô Tinh trong lòng thắt lại, không hiểu sao lại có một loại cảm giác quái dị xuất hiện.
Cô vậy mà lại… đau lòng?!
“Được.”
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ dần đi xa, cái cảm giác quái dị này càng ngày càng mãnh liệt.
Nhíu mày thật chặt, cô lấy điện thoại ra——
“Hoàng, em nghi thân thế của Ken Ives có vấn đề, anh giúp em điều tra một chút…”
Nếu đã quyết định đến Thuỵ Điển, Dạ Cô Tinh nhanh chóng bắt đầu vào xử lý những việc trong tay.
Việc tuyên truyền phim đã có hai công ty lớn TVB và Tinh Huy liên kết trấn thủ, nên Dạ Cô Tinh không cần phải bận tâm nữa.
Bang Tam Hợp sau khi đổi tên thành Tân Nghĩa An, Hướng Ký đã đổi đi tác phong ôn hòa ngày xưa, quyết đoán tiến hành cải cách nội bộ của bang, không ít kẻ ăn không ngồi rồi bị đá xuống dưới, rất nhiều người trẻ tuổi có năng lực được đưa lên.
Dạ Cô Tinh cười lạnh, một loạt các hành động lần này của cô đã để cho Hướng Ký thừa cơ mượn cớ làm loạn, mơ hồ cảm giác đây là sự không cam lòng.
Cũng may, ba bang hội lớn đã không còn nhắm vào Dạ Xã nữa.
Vu Sâm tiếp tục ở lại Hong Kong, lấy danh nghĩa ở lại để giúp đỡ Tạ Chí Hoa quản lý Bang Chí Hoa, nhưng trên thực tế, chính là giám sát!
Suy cho cùng, ba bang này căn bản vẫn còn hoạt động, chỉ là tạm thời nhận thua, khó đảm bảo sau này khi các bang đã khôi phục bình thường trở lại sẽ không đấu tranh chống lại.
Về phần Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình, Dạ Cô Tinh để họ mang hai cây cỏ Long Dương quay trở về Chiêm Ngao trước.
Minh Triệt tự nhiên cũng sẽ theo về.
Cho nên, căn biệt thự to như vậy giờ chỉ còn lại một mình cô.
Cách ngày đi Thuỵ Điển còn ba ngày, Dạ Cô Tinh chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức.
Không ngờ, một bài đăng của tờ The Times đã đẩy cô tới nơi đầu sóng ngọn gió ——
“Viên trân châu của Hoàng gia Thuỵ Điển, ảnh hậu đạt giải Oscar-Athena!”
Bài báo chuyển tải lời thanh minh chính thức đến phía chính phủ Thụy Điển, cùng lúc đó thì phía Hoàng gia Châu Âu cùng với giới giải trí trên toàn thế giới cũng nổi lên một trận sóng to gió lớn!
Một ngôi sao điện ảnh biến thành công chúa?
Chim sẻ biến thành phượng hoàng?
Gương mặt này của Dạ Cô Tinh, ngay từ lúc cô danh giá nhận được chiếc tượng vàng Oscar thì đã được cả thế giới biết đến.
Hơn nữa, sau khi bộ phim Rose & Lion được chiếu ở Âu Mĩ đã tạo ra lực ảnh hưởng vô cùng lớn, Athena Ye đã sớm trở thành biểu tượng của giới điện ảnh.
Bây giờ, lại bị tuôn tin ra là công chúa của hoàng gia!
Phải biết rằng, dù có nổi tiếng thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ bé, cho dù có được gả vào hào môn, gia đình quyền quý thì trong mắt người đời vẫn sẽ không thể nào có được sự cao quý của Hoàng gia.
Kẻ phía trước là nhà giàu mới nổi; còn kẻ phiá sau mới chân chính là quý tộc cao quý.
Ngày tháng , sớm hơn so với dự định ba ngày, Dạ Cô Tinh đã lên chuyến bay từ Hong Kong bay thẳng Thuỵ Điển…