Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương ():
Biết được Đường Quả sẽ không gặp chuyện, Đường Giảo yên tâm rồi.
Thấy Thượng Quan Cảnh còn đang ngẩn ra, cô cưỡi ngựa qua, gọi lớn, "Vương gia?"
Chuyện hoàng đế tặng phi tử cho người ta không phải muốn nói là nói được.
Các thần tử cũng không muốn làm lớn chuyện này.
Thượng Quan Cảnh hết sức giấu giếm, người trong phủ từ trên xuống dưới đều là người của hắn cả. Quản gia không thích Đường Giảo, càng sẽ không nói chuyện này.
Vậy nên, trên mặt ngoài thì Đường Giảo hẳn là không biết chuyện Đường Quả bị tặng đi.
"Vương gia, vừa nãy chúng ta nói đến Giang Nam chơi nha," Đường Giảo tiếp tục thêm lửa, "Đúng rồi, quản gia đến nói gì với chàng vậy?"
Quản gia nhỏ giọng nói với Thượng Quan Cảnh, Đường Giảo ở xa, có thể nghe được đều là công lao của hệ thống. Bây giờ à, cô chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Thượng Quan Cảnh vô ý nói, "Xe ngựa của nàng ấy rơi xuống..." Ngay lập tức hắn cảm thấy không đúng, lại nói ngay, "Bản vương đưa nàng về thôi."
Cũng không màng đến Đường Giảo có bằng lòng hay không, hắn lập tức lên ngựa, thúc ngựa phi nhanh về phủ Cảnh Vương. Đường Giảo bị xóc đến khó chịu, trong lòng mắng Thượng Quan Cảnh một trận mới thấy thoải mái hơn.
Giờ mới biết hối hận sao? Sớm đi làm gì chứ?
Đến phủ Cảnh Vương, Thượng Quan Cảnh ôm Đường Giảo xuống, đưa về phòng. Hắn quay người muốn đi, Đường Giảo vội gọi người lại, "Vương gia, chàng muốn đi đâu?"
"Bản vương có chuyện rất quan trọng, mấy hôm này Vương Phi đừng xuất phủ nữa."
"Vương gia, chàng đã đồng ý là ngày kia sẽ đưa thϊếp đến Giang Nam chơi." Đường Giảo vờ làm nũng, thực tế trong lòng cô cũng khá ớn giọng ỏng ẹo thế này, "Vương gia, chàng đồng ý với thϊếp rồi."
"Sau này lại đi." Thượng Quan Cảnh lạnh nhạt nói, thấy dáng vẻ không vui của Đường Giảo thì hắn ngớ ra.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một câu, đây chính là nữ tử mà lòng hắn nhớ mãi không quên đó sao? Vì sao lúc này hắn cảm thấy nàng ấy không tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn chứ?
Không lo được nhiều như thế, Thượng Quan Cảnh quay người đi, mặc kệ Đường Giảo.
Đường Giảo thấy hắn đi rồi thì thở phào một hơi, đóng kín cửa, nằm thẳng lên giường, "Cả ngày tôi phải diễn vai hồ ly tinh, thật là mệt mà!"
Thượng Quan Cảnh đưa theo người, phi ngựa liên tục đến nơi xảy ra chuyện.
Gấp rút lên đường suốt đêm, cũng mất hết ngày mới đến nơi.
Hắn nhìn xuống vách núi, thấy sương mù trắng dày đặc dâng lên, đáy lòng trầm xuống, "Tìm được người chưa?"
"Bẩm Vương gia, vẫn chưa."
"Tất cả xuống tìm với bản vương."
Không lâu sau, Thượng Quan Dực cũng đưa người đến.
Hắn không giống Thượng Quan Cảnh, hắn âm thầm đưa người đến. Hắn nhìn thấy sương mù trắng cuồn cuộn thì cũng suy tính kỹ trong một chốc, mới xuống dưới tìm người.
Lúc nửa đường, hai người gặp mặt, liếc nhìn người kia một cái.
Thượng Quan Dực cười lạnh, "Cảnh Vương, sao ngươi lại đến rồi?"
"Sao ta không thể đến được?"
Thượng Quan Dực nói, "Trẫm nhớ nàng ấy và Cảnh Vương không có liên quan gì, vì sao ngươi lại đến?"
"Vương phi không chấp nhận được, nhờ thần đệ đến."
"Cớ hay lắm, đã đến lúc này rồi mà Cảnh Vương còn tìm cớ nữa." Thượng Quan Dực chế giễu, "Cảnh Vương, nếu nàng ấy chết rồi thì chính là do ngươi hại chết."
"Hoàng huynh, huynh cũng không thoát khỏi liên quan, nếu không phải huynh đồng ý tặng nàng ấy đi, nàng ấy sẽ không gặp chuyện."
"Cảnh Vương, nếu ngươi không đổi nàng ấy vào hoàng cung, trẫm sao có thể tặng nàng ấy cho kẻ khác, nguyên nhân bắt nguồn từ chỗ ngươi."
Thượng Quan Cảnh cười lạnh một tiếng, "Sợ là Hoàng huynh đã quên mất, là ai đã ban nàng ấy làm Vương phi của thần đệ, người mà thần đệ thích là Giảo Nhi, Hoàng huynh cũng nhìn trúng nàng, nạp nàng làm phi, mới ban nàng ấy cho thần đệ. Rốt cuộc thì, Hoàng huynh, huynh cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu."
=====
Chúc các bạn tháng mới vui vẻ, bình an và gặp nhiều may mắn nhé ~~
Hỏi nhỏ nà: Đầu tháng rồi,có bạn nào muốn bạo chương hông???