Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương ():
Sắc mặt của Thượng Quan Cảnh lướt qua nét buồn bã, nhưng nhìn thấy vẻ kỳ vọng trên mặt Đường Giảo thì nói, "Vậy bản vương xin phép Hoàng huynh, qua hai ngày thì đưa nàng đi Giang Nam, sao nào?"
"Vương gia, chàng đúng là một người quá tốt, chàng tốt với thϊếp quá." Đường Giảo không tiếc lời khen.
Thượng Quan Cảnh vốn còn đang buồn, nhưng giờ thì hết rồi.
"Vương gia, vương gia, không hay rồi, đại sự không ổn rồi."
Quản gia từ phía sau thở hổn hển chạy đến, khiến Thượng Quan Cảnh không vui, "Hô to gọi nhỏ, làm ngựa sợ dọa Vương phi thì sao?"
Nghe Thượng Quan Cảnh nói như vậy, đáy mắt quản gia có một mảnh xót xa.
Trong hai mắt của ông ẩn hiện nước mắt, không cần biết Thượng Quan Cảnh có kiên nhẫn hay không, ông nhỏ giọng, nghẹn ngào nói bên tai hắn, "Vương gia, vừa nhận được tin Quốc chủ Trần nửa đường quay về gặp phải cướp núi. "
"Vậy liên quan gì đến bản vương?"
Thấy thấy dáng vẻ không để ý của Thượng Quan Cảnh, quản gia than thở một hơi, run rẩy mở miệng, "Xe ngựa Giảo phi nương nương ngồi, vì ngựa bị hoảng sợ nên xông xuống dưới vách núi, giờ không rõ sống chết. Nghe người ta nói, vách núi đó cao vô cùng, nhìn không thấy đáy, nhìn xuống là một mảnh sương mù cuồn cuộn, rất nhiều người đã phán định người mất mạng..."
"Ông nói gì?" Thượng Quan Cảnh không thể tin được mà hỏi, giật cổ áo của quản gia, thiếu chút nữa là xách ông lên, "Nói lại lần nữa, bản vương chưa nghe rõ."
"Quốc chủ Trần bị cướp núi tập kích, vì ngựa bị hoảng sợ nên xe ngựa của Giảo phi nương nương xông thẳng xuống vách núi, bây giờ người..."
Quản gia còn chưa nghe xong thì đã bị Thượng Quan Cảnh đẩy ra, hắn cười to một tiếng, "Bớt lừa gạt bản vương đi, làm gì có chuyện trùng hợp thế."
"Là thật, Hoàng thượng đã phái quân đến tiêu diệt cướp núi, đồng thời cũng cho người tìm Giảo Phi nương nương." Quản gia thấy Thượng Quan Cảnh không dám tin thì than thở trong lòng, "Vương gia, đây là thật..."
"Cút!!"
"Vương gia..."
"Cút xuống!"
Quản gia bất lực, chỉ đành rời đi. Ông quay đầu nhìn thấy Thượng Quan Cảnh đang ngẩn ra tại chỗ thì không biết nói gì cho tốt. Lại nhìn Đường Giảo đang vui vẻ cưỡi ngựa ra xa, cuối cùng bối rối rời đi.
Lúc nghe được tin này thì Đường Giảo cũng ngẩn ra, có hơi run rẩy hỏi hệ thống, [Ba Lần Yêu, chị sẽ không có chuyện gì chứ?]
[Ký chủ yên tâm đi, tôi cho rằng trong truyện này nhất định có gì đó, ký chủ cô quên rồi sao, cô ấy từng nói còn quay về. Cô ấy làm vậy là vì muốn cho anh em Thượng Quan một liều thuốc nặng. Cô ấy cũng không thể thật sự đi về với Quốc chủ Trần được. Người còn sống, hơn nữa còn trở thành người phụ nữ của quân vương khác thì còn không bằng người chết.] Hệ thống nghiêm túc giải thích, nó không nói rằng mình chắc chắn như vậy là vì nhận được một email.
Không sai, chính là email.
Không phải tổng bộ gửi đến mà là từ một ID lạ, nó có thể xác định rằng tên gửi email cũng là hệ thống, hơn nữa còn cao cấp hơn nó.
Nó không bắt được hành tung của người ta, nội dung của email là Đường Quả không sao, bảo nó động viên Đường Giảo. Nhưng không được nói cho Đường Giảo về sự tồn tại của đối phương.
Nó đoán, hệ thống kia ở trên người Đường Quả.
Đối phương quá thần bí, lại quá kỳ dị, cũng không định nói những thứ này với Đường Giảo, nó đã gửi email cho phía tổng bộ bên kia, nói rõ tình huống bên này của bản thân.
Nhưng, chuyện khiến nó kinh hãi là email này không lâu sau đã nhận được hồi âm.
Không phải tổng bộ gửi đến, mà là từ hệ thống thần bí kia.
Bây giờ trong lòng loạn vô cùng, không biết rốt cuộc đối phương có mục đích gì.
Chẳng qua, điều duy nhất nó có thể chắc chắn là đối phương dường như không phải đến để phá hoại nhiệm vụ của nó.