(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

36)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt

Chương ():

Ngay khi hắn muốn ngắm thêm thì nụ cười đó đã biến mất. Hắn nghĩ, nụ cười này đúng là nụ cười trong truyền thuyết, giống hệt hoa quỳnh, chỉ thoáng qua trong nháy mắt thôi, rất đáng quý.

Nụ cười của Đường Quả lại trở về trạng thái nhợt nhạt như trước nhưng Thượng Quan Cảnh có thể thấy nàng ta đang rất vui. Chưa bao giờ hắn thấy nàng ta vui như vậy cả.

"Được rồi, đi về đi. Phơi nắng thoải mái lắm à?"

"Không sao ạ." Đường Quả nở nụ cười với Thượng Quan Cảnh, hành lễ, "Vương gia, thϊếp rất thích chiếc vòng tay này. Thϊếp xin cáo lui."

Thượng Quan Cảnh chưa kịp nói gì, Đường Quả đã cầm hộp quay đi, vòng ngọc trên cổ tay cô. Bước đi của cô thật nhẹ nhàng, tại chỗ ngoặt, hắn có thể thấy được nụ cười bên mặt của cô, nhất thời không biết nên nói gì.

"Chỉ là một cái vòng tay bằng ngọc thôi mà vui đến mức này cơ à." Thượng Quan Cảnh lạnh lùng nói, "Đúng là một kẻ ngốc. Chẳng qua bản vương thấy thiệt cho ngươi nên mới đền bù thôi."

Đoạn, hắn quay người về thư phòng. Chỉ là, nụ cười vừa rồi cứ ở mãi trong đầu hắn suốt dọc đường đi. Nụ cười đó quá mê người, gọi là câu hồn đoạt phách cũng không phải nói quá.

Hóa ra vị tiểu thư này cũng sẽ lộ ra nụ cười như thế. Nhưng lý do để nàng ta cười thì thật nực cười. Chỉ là vị phu quân hữu danh vô thực của nàng ta bố thí cho một miếng vòng ngọc vô dụng thôi!

Ngu ngốc, đần độn, ngây thơ, dốt nát!

Hết! Chiếm hết cả.

Đường Quả về phòng, nhìn vòng ngọc trên cổ tay với ánh mắt chán ghét, "Nếu không phải nó còn hữu dụng, ta đã đập nó đi rồi."

[Ký chủ, tôi ủng hộ cô. Đập đi, tôi đổi cho cô mấy cái hàng giả.] Hệ thống xúi giục. Nó đã ngứa mắt Thượng Quan Cảnh từ lâu rồi, chỉ mong ký chủ sớm ngược chết hắn ta thôi.

Đương nhiên, Đường Quả không có đập. Ngày nào cô cũng đeo nó đến trước mặt Thượng Quan Cảnh để thể hiện mình đang rất vui, tiện thể quan tâm hỏi han hắn để tăng thêm ấn tượng.

Vài ngày sau đó, Thượng Quan Cảnh không thể không chú ý đến chiếc vòng trên cổ tay Vương phi hắn. Nhìn nàng ta quý chiếc vòng như thế, hắn cảm thấy thật buồn cười.

Hắn cứ mặc kệ, mấy ngày nữa là Đường Giảo đến rồi, hắn sẽ tạo chút rắc rối cho Thượng Quan Dực để Thượng Quan Dực không thể đi cùng Đường Giảo đến phủ. Đến lúc đó, hắn có thể khiến Giảo Nhi ở lại phủ Cảnh Vương để làm Vương phi của hắn mãi mãi.

Vừa nghĩ hắn vừa đi đến viện của ông lão kia.

Ông lão được người ta gọi là đạo nhân Dương, là cao nhân thuật Kỳ Hoàng (). Thượng Quan Cảnh phải mất một cái giá lớn để tìm ròng rã suốt một năm mới thấy ông ta. Tìm thấy rồi, còn phải dùng thêm một đống tiền để ông ta giúp hắn.

thuật Kỳ Hoàng: trung y. Khái niệm này có nguồn gốc từ cuốn tài liệu y học cổ Trung Quốc là "Hoàng đế Nội kinh". Cuốn tài liệu được sáng tác thông qua cuộc đối thoại giữa Hoàng đế và một vị đại thần tên Kỳ Bá.

"Đạo nhân Dương, mấy ngày nữa Giảo Nhi sẽ đến phủ, đến lúc đó phiền lão rồi."

Đạo nhân Dương vuốt chòm râu dài, nheo đôi mắt ti hí lại, nói, "Vương gia cứ yên tâm, bổn đạo đã ra tay rồi, việc Vương gia muốn nhất định sẽ thành."

"Vậy thì tốt." Thượng Quan Cảnh lại hỏi, "Đạo trưởng, sau khi bị thay đổi ký ức thì có thể nhớ lại không?"

"Phải xem Vương gia lựa chọn thế nào đã."

"Ý đạo trưởng là?"

Đạo nhân Dương cười mỉm, trong đôi mắt ti hí hiện lên ánh sáng, "Vương gia lựa chọn ký ức khả nghịch, như vậy thì chỉ có thể có tác dụng trong thời hạn mười năm. Sau mười năm, người bị đổi ký ức sẽ nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện trước khi bị đổi và sau khi bị đổi. Còn nếu chọn ký ức bất khả nghịch, vậy thì đến chết cũng không nhớ được gì. Người đó sẽ chỉ nhớ ký ức sau khi bị đổi, còn trước đó sẽ không nhớ."

=============

Chương ():

"Vương gia muốn chọn khả nghịch hay không khả nghịch?" Đạo nhân Dương hỏi, "Xin Vương gia hãy cân nhắc thật kỹ. Thuật pháp này chỉ có thể thực hiện một lần thôi."

Thượng Quan Cảnh đứng cạnh ông ta, suy nghĩ một lát, "Hừm, Giảo Nhi thì dùng thuật khả nghịch, còn Vương phi..." Nói đến đây, hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng quyết định, "Dùng thuật không khả nghịch đi."

Sau này Giảo Nhi sẽ ở phủ Cảnh Vương cùng hắn, không thể lấy thân phận của người khác mà sống mãi được. Mười năm trôi qua, gần như chẳng còn gì cứu vãn được nữa. Trong mười năm đó, hắn chỉ cần đối xử thật tốt với Giảo Nhi, Giảo Nhi nhớ được những ngày tháng tốt đẹp ấy chắc sẽ tha thứ cho hắn thôi.

Còn Vương phi đến Hoàng cung, với tính cách cứng nhắc của nàng ta, năm sau tỉnh lại không biết sẽ làm ra chuyện gì. Nàng ta từng là Cảnh Vương phi, tỉnh lại thấy mình thành phi tử của Hoàng đế rồi làm ầm lên thì không hay chút nào.

Nếu cả đời nàng ta không nhớ lại thân phận thật của mình thì may ra có thể yên ổn sống trong cung, không cần phải đối xử tốt với ai, cứ đối xử tốt với bản thân và Giảo Nhi là được. Nàng ta mà làm ầm lên, khéo còn chẳng sống nổi ấy chứ, coi như hắn cứu nàng ta một mạng đi.

Không biết có phải hắn áy náy vì thấy chuyện này có phần không tử tế hay không mà dạo gần đây hắn đối xử với Đường Quả tốt ghê gớm. Sau khi nói chuyện với đạo nhân Dương, hắn thế mà lại mời Đường Quả ra ngoài đi dạo.

"Bản vương thấy, Vương phi đã vào phủ hơn một năm mà bản vương chưa cùng ngươi xuất phủ bao giờ. Hôm nay tiết trời khá đẹp, hay là đi đạp thanh đi."

Đường Quả nở nụ cười với Thượng Quan Cảnh, đáp lại, "Vâng." Nhìn nét mặt nàng ta, có thể thấy nàng ta đang rất vui vẻ.

Thượng Quan Cảnh thầm nghĩ, hắn chỉ bố thí thôi, không ngờ nàng ta lại vui đến vậy. Nữ tử này ngu hết thuốc chữa rồi.

Chẳng quan trọng, thời gian còn lại của nàng ta ở phủ không còn bao nhiêu, cho nàng ta ra ngoài chơi chút cũng coi như là đền bù, về sau vào cung nào có được ra ngoài nhiều thế này.

Hai người lên xe ngựa, dọc theo hoàng thành đến những nơi có cảnh đẹp. Nơi nào vui, cả hai dừng lại thưởng thức rồi xuống chơi.

Thấy Đường Quả vẫn quy củ, không mất đi cá tính thường ngày, Thượng Quan Cảnh cũng không chế giễu. Nàng ta chỉ đứng yên ngắm cảnh thôi cũng là một cảnh đẹp rồi.

Nhìn những ánh mắt của thư sinh xung quanh là đủ biết nàng ta hấp dẫn đến mức nào.

Hắn tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh nên nghe rõ người ta đang bàn về nhan sắc của nàng ta. Một số người nhận ra hắn, bước lên hành lễ rồi lui về tiếp tục lén lút nhìn nàng ta.

Thậm chí còn có một số người vẽ nàng ta nữa. Mặc dù người đẹp trong tranh chưa được vẽ mắt hoặc các chi tiết khác, hắn chỉ liếc một cái thôi cũng nhận ra bọn họ đang vẽ nàng ta rồi.

"Vương phi, chúng ta ra chỗ khác."

Đường Quả ngắm chuồn chuồn lướt trên mặt hồ, đôi mày cong lên, có thể thấy tâm trạng nàng ta đang rất tốt, dù nụ cười của nàng ta vẫn nhàn nhạt như lúc bình thường.

Thượng Quan Cảnh mong là mình có thể thấy được nụ cười rạng rỡ như hoa phù dung sớm nở tối tàn kia. Nụ cười đó là mê người nhất. Nếu như xung quanh nhìn thấy nụ cười ấy, khéo bọn chúng đều rơi hết xuống hồ.

Truyện Chữ Hay