Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương ():
Được Thượng Quan Dực cho phép, vào ngày mồng một và mười lăm hàng tháng, Đường Giảo đều đến phủ Cảnh Vương. Đa phần Thượng Quan Dực sẽ đi theo. Đường Giảo đến là để bàn kế hoạch với Đường Quả, Thượng Quan Dực nói là đi cùng Đường Giảo nhưng thực chất là đến để ăn chực.
Thượng Quan Cảnh thì lại hiểu lầm rằng Thượng Quan Dực là Hoàng đế, trời sinh tính đa nghi nên không yên tâm cho Đường Giảo đến phủ Cảnh Vương một mình. Vì hiểu lầm như thế nên mỗi lần Đường Giảo đến phủ, hắn đều rất quy củ, ánh mắt không hề thay đổi, làm gì cũng cẩn thận. Chẳng ai biết trong lòng hắn mừng thế nào.
Cả hai anh em đều không biết, có một người đang dần bước vào cuộc sống của bọn chúng.
Thượng Quan Cảnh không nhận ra rằng mọi thứ ở trong phủ Cảnh Vương của hắn đều có hình bóng của Vương phi. Trên người hắn, từ trên xuống dưới, ngoại trừ cái xác hắn ra thì từ thuốc gội đầu đến quần áo đều có dấu vết của Vương phi.
Thượng Quan Dực thì, nói là mồng một và mười lăm mới đưa Đường Giảo đến nhưng đôi khi có thời gian rảnh hắn vẫn đến.
Lần đầu tiên hắn thấy một nữ tử giỏi giang như thế. Cái gì nàng ta cũng biết, cái gì nàng ta cũng giỏi. Hắn thân là đàn ông mà nhìn thấy nàng ta viết chữ cũng phải tấm tắc không ngừng.
Thực chất, hai anh em đều sớm nhận ra Cảnh Vương phi tài giỏi hơn Đường Giảo rất nhiều. Có điều Đường Giảo vẫn là nữ tử đặc biệt nhất trong lòng bọn hắn. Bọn hắn thích linh khí trên người nàng, thời này hiếm có nữ tử nào được như thế. Nhưng đồng thời, bọn hắn vẫn thưởng thức nữ tử như Đường Quả.
Thượng Quan Dực nói hâm mộ Thượng Quan Cảnh là nói thật. Hắn còn từng nghĩ, nếu Hoàng hậu của hắn là một người hiền đức như Cảnh Vương phi, hậu cung của hắn sẽ được quản lý ngay ngắn, hắn không cần phải lo gì nữa.
Đương nhiên, hắn chỉ nghĩ vậy thôi.
Đường Quả và Đường Giảo nhìn thấy hết những thay đổi nhỏ của hai anh em. Hai người vẫn giữ im lặng, tiếp tục diễn vai của mình. Trong lúc vô thức, Đường Giảo thể hiện nhiều hơn hẳn khiến tính cách của hai chị em được bộc lộ rõ ràng hơn. Thượng Quan Cảnh và Thượng Quan Dực đều thấy cô là của hiếm, cá tính của cô không những không phải nhược điểm mà còn là ưu điểm lớn.
Đường Giảo nhớ kỹ từng lời dặn của Đường Quả, cô cứ thể hiện hết sức là được, có thể khiến hai anh em đánh nhau thì càng tốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày nọ, phủ Cảnh Vương xuất hiện một vị khách trông rất giống thần tiên. Thượng Quan Cảnh còn nói, phải chăm sóc vị này thật tốt.
"Đây là một vị đại phu rất giỏi. Bản vương từng bị thương nên mới mời ông ấy đến phủ bốc thuốc cho. Bốc thuốc xong thì ông ấy sẽ đi."
Đúng là Thượng Quan Cảnh đã từng bị thương, còn bị thương rất nặng. Thượng Quan Dực cũng biết chuyện này nên không nghi ngờ gì về thân phận của "đại phu".
Đường Quả nghe hắn nói xong, lập tức nhận ra ông lão kia chính là vị cao nhân có thể thay đổi ký ức.
"Có thuốc rồi, bản vương sẽ nhờ ông ta bắt mạch cho Vương phi xem có bị gì không." Thượng Quan Cảnh thuận miệng nói, "Vương phi thân với Giảo phi, có thể mời Giảo phi đến xem cùng. Có điều, đừng để lộ ra. Hoàng huynh rất quan tâm đến Giảo phi, nếu Hoàng huynh biết, dễ mà tưởng Giảo phi mắc bệnh."
Đường Quả gật đầu, "Thϊếp hiểu rồi. Thϊếp sẽ mời Giảo Giảo đến phủ chơi, tiện thể để thần y khám cho."
"Vương phi rất thông minh." Thượng Quan Cảnh thở phào một hơi. Nhìn nữ tử vốn quy củ nở nụ cười với mình, thêm đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn mình chăm chú, hắn có phần chột dạ, vội vàng rời mắt đi.
===============
Chương ():
Bàn tay giấu trong áo của Thượng Quan Cảnh nắm chặt lại. Sớm thôi, Giảo Nhi sẽ là của hắn. Còn nữ tử này, sau này không phải Cảnh Vương phi của hắn nữa. Nàng ta sẽ thay thế Giảo phi sống trong cung.
"Mấy ngày nay khiến Vương phi vất vả rồi."
Phủ Cảnh Vương được nàng ta quản lý ngay ngắn, quán rượu và các cửa hàng trên danh nghĩa của phủ cũng buôn bán càng ngày càng tốt. Ngay mấy hôm trước, nàng ta đã mua nguyên thạch từ thương nhân Bắc Yến, cắt ra được rất nhiều hàng tốt. Mấy món đồ cầm tay trong phủ hắn đều làm từ ngọc bên trong đống nguyên thạch kia.
Hắn đột nhiên nhận ra, hình như nàng ta chưa từng muốn cái gì, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có mấy phần áy náy.
Có lẽ là vì nàng ta quá ngoan nên hắn mới không đành lòng. Có trách thì trách vận mệnh thôi. Nàng ta không nên gặp Thượng Quan Cảnh hắn, không nên là chị gái của Giảo Nhi, còn giống Giảo Nhi như đúc.
Mấy ngày trước, hắn đã chọn ra viên ngọc tốt nhất và mời người làm thành một chiếc vòng tay. Hắn định đưa nó cho Giảo Nhi, nhưng giờ hắn quyết định thay đổi ý định.
Chỉ là một cái vòng tay thôi, cho nàng ta cũng được, dù gì nàng ta cũng rất nghe lời. Sau này Giảo Nhi về bên hắn, nàng ấy muốn gì hắn cũng sẽ tìm cho.
"Vương gia còn có gì cần nói với thϊếp không? Nếu không có, thϊếp xin cáo lui."
Thấy Đường Quả sắp quay người đi, Thượng Quan Cảnh vội gọi lại. Thấy cô tỏ ra không hiểu gì, hắn nói, giọng điệu không mặn không nhạt, "Chờ ở đây, trước lúc bản vương quay lại không được đi đâu hết."."
"Vâng, thϊếp sẽ chờ Vương gia ạ."
Thượng Quan Cảnh có phần không chấp nhận được. Biết nghĩ một chút được không? Biết phản kháng một chút được không? Chẳng lẽ nàng ta không biết trong lòng hắn không hề có nàng ta à?
Quá ngu xuẩn, quá ngây thơ.
Thượng Quan Cảnh vội vàng đến thư phòng lấy chiếc hộp đựng vòng ngọc rồi nhanh chóng quay về chỗ cũ. Thấy Đường Quả phơi mình giữa ánh nắng chói chang khiến gương mặt xinh đẹp kia đỏ bừng lên, trái tim hắn đột nhiên cứng lại.
Hắn bước vội đến trước mặt Đường Quả, "Bản vương bảo ngươi chờ ở đây mà ngươi không biết dịch ra chỗ khác hả?" Thấy nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu, hắn cảm thấy khá đáng yêu, "Vương phi à, đứng chỗ nắng thế này, ngươi không sợ bất tỉnh hay bị cảm nắng hả?"
"Không phải Vương gia muốn thϊếp chờ ở đây ạ?"
"Bản vương bảo ngươi chờ ở đây là ngươi chờ ở đây luôn?" Thượng Quan Cảnh khó hiểu, "Ngươi động não chút đi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Vương gia đang lo lắng cho thϊếp đấy ư?" Rõ ràng đã bị nắng chiếu đến đỏ cả mặt, nàng ta còn phấn khởi hỏi lại hắn.
Thượng Quan Cảnh cười lạnh, "Nghĩ nhiều rồi. Vương phi biết tự mình đa tình quá nhỉ."
"Vương phi luôn là người thông minh, nhưng tại sao trước mặt bản vương, ngươi lại không suy nghĩ gì cả? Lời nào của bản vương cũng không phải đều đúng hết.."
"Vương gia là phu quân của thϊếp, nghe lời phu quân không sai."
Thượng Quan Cảnh cảm thấy mình không thể nói thêm với loại chết não này nữa. Hắn đưa cái hộp cho cô, "Cầm đi. Nể tình người vất vả nửa năm qua, bản vương thưởng cho ngươi."
"Tạ Vương gia." Đường Quả mở hộp ngay trước mặt hắn. Ánh nắng theo tay cô chiếu lên mặt vòng trong suốt. Vừa nhìn thấy nó, nụ cười trên mặt cô chuyển từ nhợt nhạt sang rạng rỡ hơn.
Thượng Quan Cảnh nhất thời tắt tiếng. Hắn không trách cứ nàng ta được.