Ông ta vừa cười vừa không chút cố kỵ đi đến trước mặt Nam Nhiễm.
Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, nở nụ cười tùy ý.
"Đây là ông nói." Dứt lời, cô lập tức cởi giày cao gót dưới chân ra đồng thời rút khẩu súng giấu ở ngay đùi ra nhưng lại phát hiện băng đạn đã bị người khác lấy đi.
Nam Nhiễm không chút do dự ném thẳng cây súng vào người tên đàn ông bị hói kia.
Vệ sĩ đứng sau lưng tên đàn ông hói kia nhanh chóng di chuyển đến chắn trước mặt ông ta.
Thấy vậy Nam Nhiễm nhảy lên, quay một vòng độ trên không, nhấc chân đá thẳng vào người đối diện.
Hai tay tên vệ sĩ đan chặt vào nhau, giơ lên cản lại sự tấn công của Nam Nhiễm.
[Bộp!]
Hai bên va vào nhau, Nam Nhiễm xoay người, chân lùi về sau ba bước.
Mí mắt giật giật, rũ mắt nhìn chằm chằm hai chân của mình.
Cô cứ có cảm giác, lực chân của mình hơi yếu.
Hệ thống nhỏ giọng nói: [ký chủ, thuốc mê trong người cô vẫn chưa tan hết, nó vẫn còn đang phát tác dược tính.]
Nam Nhiễm: "À!" Cô thuận miệng nói một tiếng, thấy cái tên vệ sĩ kia đang bước đến gần. Nam Nhiễm nhanh chóng xoay người, mở cửa sổ ra, rồi trực tiếp nhảy xuống.
Tên vệ sĩ kia sửng sốt.
Không ngờ cô ấy lại bỏ trốn.
Đợi đến khi hắn ta đi tới gần cửa sổ, Nam Nhiễm đã rơi xuống bãi cỏ, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
Ánh mắt của tên vệ sĩ kia âm trầm, hắn ta cũng nhảy xuống đuổi theo hướng Nam Nhiễm đã rời đi.
Mặt trăng hôm nay vừa tròn vừa sáng, ngày hôm qua còn mới có một trận mưa lớn nên trong không khí hiện tại vẫn còn mùi ẩm ướt.
Hai bàn chân trắng nõn của Nam Nhiễm đạp lên bùn đất, nhanh chóng chạy về phía bóng tối, cô rẽ trái rẽ phải một hồi rồi đi thẳng vào một ngõ nhỏ, thành công cắt đứt cái đuôi theo sau.
Nam Nhiễm đỡ tường thở hổn hển, trên đầu toàn là mồ hôi, cô giơ tay lau sạch chúng.
Bởi vì mới chạy như điên nên bây giờ mái tóc của cô có hơi rối.
Nam Nhiễm thấy thế dứt khoát tháo trâm cài trên tóc xuống, mái tóc dài rũ xuống giống như từng gợn sóng nhỏ.
Vái dài màu đỏ, mái tóc uống cong, làn da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh cùng với dáng vẻ hiện tại càng khiến cô trông yếu ớt hơn.
Hai con ngươi đen như mực đảo quanh khắp nơi, chính bản thân cô cũng không biết mình đã đi vào ngõ nhỏ nào. Chỉ biết dọc theo ngõ nhỏ đi thẳng về phía trước.
Cứ đi như thế một lúc thì đằng trước truyền tới tiếng bước chân.
[Cộc, cộc, cộc]
Tiếng bước chân thong thả, chậm rãi nhưng rất có lực, tiếp đó là dáng người của một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của Nam Nhiễm.
Người đàn ông kia mặc một cái áo khoác màu đen, dáng người cao lớn, toàn thân tản ra khí chất tự phụ lạnh nhạt.
Diện mạo của anh ta thuộc loại tinh xảo tuấn mỹ, ngũ quan từ mặt cho đến môi đều thuộc loại hoàn hảo không chút khuyết điểm. Vừa liếc mắt một cái đã nhận ra là diện mạo đặc trưng của người Châu Á, bất quá cặp mắt kia của anh ta lại có màu vàng kim.
Anh ta đứng về phía còn lại của ngõ nhỏ, không có bất cứ hành động nào khác, chỉ nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, cũng không mở miệng nói một câu nào giống như là một bức tượng điêu khắc.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn người đàn ông một cái sau đó tầm mắt hoàn toàn dừng lại trên người anh ta.
Đối diện với cái nhìn của người đàn ông, Nam Nhiễm theo bản năng bước về phía đối diện.
Bàn chân trắng nõn đạp lên nước bùn trên mặt đất.
Lúc này, hệ thống nãi thanh nãi khí nhắc nhở: [ký chủ, chẳng lẽ cô không cảm thấy hơn nửa đêm có người đột nhiên xuất hiện trong con hẻm này là một chuyện rất lạ sao?]
Nhưng hình như ký chủ không nghe thấy nó đang nói gì, chỉ liên tục đi thẳng về phía trước.
Sau đó hệ thống loáng thoáng nghe ký chủ nói một câu.
"Hiện tại tất cả dạ minh châu đều có thể phát ra ánh sáng màu vàng kim sao?"
Hệ thống mờ mịt: [hả?]
Nó còn đang khó hiểu thì bỗng nhiên thấy người đàn ông đang ở phía xa kia biến mất, căn bản không thể thấy rõ anh ta di chuyển như thế nào mà chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.