Nghe thấy Nghê Tịnh không định trở về sống tiếp, Ninh Thư ngạc nhiên: “Cô không định về à?”
Người thực thi nhiệm vụ không thể ở lại thế giới nhiệm vụ quá lâu, một thời gian sau Nghê Tịnh sẽ quay lại được.
Nghê Tịnh lắc đầu: “Cơ thể tôi tàn tạ lắm rồi, tôi muốn bắt đầu kiếp sống mới. Tôi chỉ giận vì hạnh phúc của họ xây dựng từ hài cốt của tôi, họ dựa vào đâu mà làm vậy?”
Ninh Thư gật đầu: “Ok, tôi nhận đơn uỷ thác này.”
Nhìn thấy Nghê Tịnh làm Ninh Thư nhớ lại ngày tháng mình sống trong bệnh viện. Cô cũng bị bệnh tật hành hạ nhưng cô không gặp phải tình huống trớ trêu nào khác.
Nghê Tịnh mỉm cười dịu hiền, khác hoàn toàn dáng vẻ oán trách mới rồi: “Cảm ơn cô.”
Linh hồn Nghê Tịnh biến mất.
Ninh Thư thắc mắc đôi chỗ, cô hỏi : “Người uỷ thác trả giá bằng tất cả linh hồn nhưng tại sao tôi chưa từng nhận được sức mạnh linh hồn?”
“Một phần ba linh hồn người uỷ thác trả giá được chia cho cô, hai phần ba còn lại chia cho hệ thống.” nói.
Khôn quá, dù thế cô vẫn chưa thấy một phần ba linh hồn bao giờ.
“Vật chất mà cô hấp thụ trong không gian mỗi lần tu luyện là sức mạnh linh hồn thuần khiết, chứ cô tưởng cô hấp thụ cái gì?”
Ninh Thư nhăn mặt, cô biết vật chất trong không gian hệ thống giúp tăng cường linh hồn nhưng không biết nó là gì, hoá ra là sức mạnh linh hồn.”
“Đây là thế giới hiện đại, để tôi mua súng đã.” Ninh Thư nói rồi mở cửa hàng tìm súng, tuy nhiên nút mua hiện màu xám, cô không mua được bất cứ loại nào.
“Gì? Sao tôi không mua được?” Ninh Thư buồn lắm.
“Đây là thời bình, cô định mua súng rồi ghét ai bắn chết kẻ đó à? Cô là người thực thi nhiệm vụ, cô phải tự lực cánh sinh giúp đỡ người uỷ thác thay đổi cuộc đời chứ. Mà tôi từng giải đáp cho cô rồi nhé, cửa hàng giao dịch có quy định riêng, cô không mua được đồ vật không được phép xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ.” thờ ơ.
“Cô phải cho người uỷ thác một cuộc đời thành công rực rỡ bằng chính sức lực của cô.” cổ vũ: “Cố lên, cô vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, đồ của hệ thống chỉ giúp một phần nhỏ, kẻ mạnh thực thụ không cần thắng nhờ phụ kiện.”
Ninh Thư: Hờ hờ…
Nói dễ xơi quá nhỉ, là cô làm nhiệm vụ chứ không phải , biến đi cho khuất mắt…
Ninh Thư lấy hơi sâu: “Vào nhiệm vụ.”
Cơn choáng mặt thân quen lại đến, linh hồn cô đang sáp nhập vào một cơ thể. Sau khi linh hồn đã hợp nhất với cơ thể, cảm giác khó chịu lập tức ùa về.
Trái tim khó thở, hô hấp dồn dập, tiếng tim đập ù ù trong tai. Tim cô đập nhanh quá, nhanh như sắp nổ tung.
Bệnh tim!
Nghê Tịnh mắc bệnh tim.
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, hình như có ai đó bóp miệng, nhét thuốc và đổ nước vào miệng cô.
Ninh Thư nuốt thuốc và nước xuống.
Một lúc lâu sau cô mới đỡ hơn, tuy chân tay rã rời nhưng không còn cảm thấy sắp vỡ tim nữa. Từ từ mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt điển trai.
“Em sao không chứ?” Người đàn ông điển trai vừa lo lắng vừa giận dữ.
Ninh Thư mới nhận ra cô đang nằm dưới sàn, thấy Ninh Thư định đứng dậy anh ta liền đỡ Ninh Thư, lo lắng: “Em ổn thật không Tịnh Tịnh?”
Ninh Thư lắc đầu: “Em không sao, em muốn đi nghỉ.”
“Ừ.” Người đàn ông bế bổng Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thấy trong phòng vẫn còn một cô gái với đường cong chữ S đang đứng cắn môi kiên cường, mắt không rời người đàn ông bế Ninh Thư.
Người đàn ông bế Ninh Thư về phòng ngủ, khẽ đặt Ninh Thư xuống giường, đắp chăn cho Ninh Thư rồi ngồi xuống bên cạnh, đặt bàn tay ấm nóng lên mu bàn tay cô: “Em nghỉ đi.”
Ninh Thư thưa ừm và nhắm mắt.
Người đàn ông ra ngoài, không quên đóng cửa.
Ninh Thư bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.
Người đàn ông vừa rồi tên Cảnh Thiếu Trạch, là chồng của Nghê Tịnh. Hai người yêu nhau, kết hôn sắp được năm năm.
Cảnh Thiếu Trạch là con một trong nhà họ Cảnh, bị áp lực bủa vây nhưng vẫn nhất quyết cưới Nghê Tịnh mắc bệnh tim bẩm sinh.
Căn bệnh của Nghê Tịnh không cho phép cô ấy vận động quá mạnh. Kể cả khi làm chuyện vợ chồng Cảnh Thiếu Trạch cũng chỉ làm một cách nhẹ nhàng nhất có thể, không dám làm quá mạnh.
Nghê Tịnh không thể sinh con bởi mang thai tạo áp lực cực lớn cho cơ thể, Nghê Tịnh không kham nổi. Chưa biết chừng con chưa chào đời mà Nghê Tịnh đã ra đi trước.
Nhưng không có con thì sản nghiệp đồ sộ nhà họ Cảnh giao cho ai?
Mẹ chồng của Nghê Tịnh định thuê người đẻ mướn. Nghê Tịnh đau lòng song cũng áy náy vì không thể sinh con cho Cảnh Thiếu Trạch, lại thêm bị bố mẹ chồng ghét nên đã đồng ý.
Cô gái ở phòng khách nãy chính là người mà mẹ Cảnh Thiếu Trạch thuê về đẻ mướn.
Diệp Tích vì bố, vì gia đình mới cắn răng ký hợp đồng đẻ mướn.
Cảnh Thiếu Trạch biết chuyện giận lắm, vì thế anh cũng ghét lây Diệp Tích đẻ mướn.
Khi đó Cảnh Thiếu Trách vẫn còn yêu Nghê Tịnh.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch đón Diệp Tích về nhà, bảo rằng muốn bồi dưỡng cơ thể Diệp Tích.
Chồng, vợ, người đẻ mướn sống chung một nhà, chuyện lạ không tưởng.
Trong thời gian sống chung, Cảnh Thiếu Trạch nảy sinh tình cảm với cô gái Diệp Tích kiên cường đến mức làm người ta đau lòng. Nhưng anh ta rất dằn vặt vì anh ta yêu vợ.
Nghê Tịnh phát hiện chồng thay lòng đổi dạ bắt đầu nghĩ cách đối phó Diệp Tích, làm Cảnh Thiếu Trạch hiểu lầm Diệp Tích. Diệp Tích là người rất kiên cường, bị oan nhưng không giải thích.
Tóm lại Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích cứ dây dưa như thế.
Diệp Tích sinh một đứa con rồi biến mất, bấy giờ Cảnh Thiếu Trạch mới nhìn thấu lòng mình, anh ta yêu Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch trong đau khổ bế đứa con mới chào đời uống rượu cho qua ngày.
Anh ta đã quên mình là chồng người ta. Anh ta lạnh nhạt với Nghê Tịnh, anh ta càng thêm căm hận Nghê Tịnh sau khi biết những việc Nghê Tịnh từng làm với Diệp Tích.
“Không ngờ cô lại độc ác đến thế, cô không phải Nghê Tịnh tôi từng quen.” Trích nguyên văn câu Cảnh Thiếu Trạch nói với Nghê Tịnh.
Từ đó trở đi Cảnh Thiếu Trạch không về nhà thêm lần nào. Kể cả khi Nghê Tịnh lên cơn đau tim gọi cho anh ta, anh ta cũng mặc kệ. Vì là phẫu thuật tim nên khó khăn lắm nhà mẹ Nghê Tịnh mới tìm được quả tim thay thế.
Cảnh Thiếu Trạch dề dà không chịu ký tên dẫn đến Nghê Tịnh quá yếu, chết trên bàn phẫu thuật do không đủ sức vượt qua ca phẫu thuật.